Một lúc lâu sau, thậm chí Tưởng Du Chi còn nghĩ là cậu ngủ rồi, người bên cạnh mới hơi có chút động tĩnh.
"Hình như......!vẫn có tác dụng." Cổ họng Diệp Thời Ý khô khốc, nói mấy chữ thôi cũng thật gian nan.
Lần trước cậu uống say không biết gì, muốn đi cũng phải có người dìu, tuy bây giờ cậu có chút mất thăng bằng nhưng dù sao ý thức vẫn tỉnh táo.
Nghiệp quật luôn tới rất nhanh, cậu mới vừa nói xong, không quá hai phút sau, liền cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, nháy mắt đã không biết trời Nam đất Bắc gì nữa rồi.
Đúng là loại rượu lúc trước Trần Công cho cậu uống, tác dụng rất chậm.
Sở dĩ Thần Hồng Thác sớm uống gục là do hai người uống hai loại rượu khác nhau.
Tưởng Du Chi nói: "Về nhà xong đem thuốc giải rượu kia ném ngay đi nhé."
Đỡ phải luôn có loại tâm lý cầu may này.
Chờ mãi mà chưa được đáp lại, Tưởng Du Chi quay sang nhìn, Diệp Thời Ý đã nhắm mắt, từ góc độ này có thể nhìn rõ hàng mi cậu đang run rẩy, còn nhăn trán, nhìn qua rất không thoải mái.
Đến trước nhà, thư ký Ngô mới lên tiếng: "Tưởng tổng, có cần tôi giúp......"
"Không cần" Tưởng Du Chi vòng tay nhẹ nhàng ôm người dậy, lập tức xuống xe: "Cậu về đi."
Người trong lồng ngực nhẹ hơn hình dung của anh rất nhiều, rõ ràng cao hơn 1 mét 8 nhưng Tưởng Du Chi lại cảm thấy cậu còn chưa quá 50 cân.
Tất nhiên, mặc dù đợt này cậu bôn ba vì Diệp thị nên gầy đi không ít, nhưng cân nặng của Diệp Thời Ý vẫn ở mức trên 50.
Mở cửa, Tưởng Du Chi đỡ người đến sofa, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ sau khi say rượu của Diệp Thời Ý, nhưng vẫn là lần đầu tự đưa người về đến nhà.
Diệp Thời Ý vẫn như lần trước, say rượu cung không làm loạn, chỉ ngoan ngoãn nằm như vậy, nhưng lần này dường như cậu có chút tiến bộ, thỉnh thoảng còn có thể mở mắt nhìn người trước mặt.
"Tưởng tiên sinh." Cậu nói ngắt quãng: "Anh không cần để ý đến tôi đâu, một lát nữa......!tôi sẽ tự đi về."
Sợ Tưởng Du Chi nghe không hiểu, cậu bổ sung: "Về phòng."
Tưởng Du Chi hỏi: "Có muốn nôn không."
Diệp Thời Ý khẽ lắc đầu, chính vì cậu sợ tình huống này xảy ra nên cơm tối chỉ ăn có một chút.
Tuy rằng như vậy không tốt cho dạ dày, nhưng sau khi uống say cũng không lo làm phiền người khác dọn dẹp.
"Em ngồi yên đó."
Nói xong lời này, Tưởng Du Chi liền xoay người đi.
Diệp Thời Ý hơi váng đầu, dựa vào bản năng mà tìm một vị trí thoải mái trên sofa - thật ra cũng không thoải mái lắm.
Cậu thực sự không còn sức để leo lên cầu thang, đang chuẩn bị cứ nửa ngồi nửa nằm như vậy cả đêm thì nghe thấy tiếng bước chân.
Ngay sau đó, là tiếng đồ vật được đặt trên bàn.
"Đưa tay cho tôi." Tưởng Du Chi không biết đã quay lại từ bao giờ.
Diệp Thời Ý mở mắt ra, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay to rộng, không có vết chai, sạch sẽ, vô thức duỗi tay ra, Tưởng Du Chi bắt lấy cổ tay của cậu, kéo người lên.
Một chiếc ống hút được đưa đến bên miệng cậu.
Diệp Thời Ý cũng không quan tâm là cái gì, cứ thế uống một hơi.
Vị chua đặc trưng, là sữa chua.
Tưởng Du Chi nói: "Không biết mua lúc nào, có khi quá hạn sử dụng rồi."
Anh định dọa Diệp Thời Ý một chút, lúc lấy ra anh đã kiểm tra rồi, mới sản xuất tháng trước.
Diệp Thời Ý mơ hồ ậm ừ, tiếp tục ngoan ngoãn ngậm ống hút, uống hết cốc sữa chua.
Uống xong, Tưởng Du Chi rút hai tờ giấy cho cậu lau miệng, lần này trực tiếp đưa tay vào trong bộ âu phục, vòng tay ôm eo cậu qua một lớp áo sơ mi trắng mỏng: "Lên lầu."
Vẫn nghĩ là người này chưa đến 50 cân, nhưng cảm giác ôm eo cậu lại tốt một cách đáng ngạc nhiên.
"Ưm, thật xin lỗi." Diệp Thời Ý vừa nói vừa đứng lên.
Tưởng Du Chi bật cười: "Đang xin lỗi cái gì?"
"Anh......! lại làm phiền anh." Diệp Thời Ý hiển nhiên vẫn còn tỉnh táo vài phần, cậu vốn muốn cự tuyệt, nhưng mỗi lần thấy Tưởng Du Chi sáp đến gần thì cơ thể cậu lại đều không tự chủ được mà dựa vào.
Tưởng Du Chi ôm cậu lên lầu, gần như nâng cả người cậu lên không trung: "Sau này đừng uống rượu."
"Được."
"Vứt thuốc giải rượu đi."
"Vâng......"
Tưởng Du Chi mang người vào phòng, đây vẫn là lần đầu tiên anh vào phòng Diệp Thời Ý.
Giống như dự đoán của anh, phòng được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, đồ vật đều được sắp xếp chỉnh tề, nhưng vì quá đơn giản nên lại có cảm giác hơi trống vắng.
Ga trải giường trong nhà đều là màu xám mà Tưởng Du Chi đã chọn từ lâu, nhưng trong phòng Diệp Thời Ý không như vậy, cậu tự mang ga trải giường đến, màu xanh nhạt, trên bề mặt không có một nếp nhăn, cũng là màu sáng duy nhất trong phòng này.
Căn phòng này có thể làm người khác cảm nhận được tính tự giác và sạch sẽ của chủ nhân, nhưng Tưởng Du Chi không cảm thấy như vậy.
Anh chỉ muốn làm chỗ này lộn xộn một chút.
Gọn gàng quá lại không thú vị.
Anh đặt Diệp Thời Ý lên giường, ga trải giường liền có một vài nếp nhăn.
Diệp Thời Ý bị đặt trên giường ở tư thế nằm sấp, có lẽ là cảm thấy không thoải mái, cậu cau mày trở mình.
Tưởng Du Chi lúc này mới phát hiện, âu phục của cậu ướt một mảng nhỏ.
Anh nói: "Thay quần áo rồi ngủ tiếp."
Diệp Thời Ý: "......!Ngài còn chưa đi?"
Người này rốt cuộc sao có cái tật này xấu thế, hai ngày nay mới sửa lại xưng hô đúng ý anh, uống say xong đâu lại vào đấy.
"Ngồi dậy." Sợ cậu nghe không rõ, Tưởng Du Chi dùng đầu ngón tay chọc chọc eo cậu.
Diệp Thời Ý nằm thêm một lát mới giãy giụa ngồi dậy.
"Cởi quần áo." Tưởng Du Chi tiếp tục nói.
"......" Diệp Thời Ý hai tay giữ lấy cúc áo trên bộ âu phục, chớp mắt một lúc mới mở nổi, nói: "Ngài về phòng trước đi......!Tôi tự mình thay được, có thể mà."
Tưởng Du Chi cười nói: "Vậy trước tiên em tự cởi cái áo vest này ra."
Diệp Thời Ý dùng hai tay đẩy về phía sau, cố gắng cởi áo vest của mình.
Không cởi được áo vest mà còn làm áo sơ mi bên trong rối lên theo, do dùng sức nên cúc áo mở ra một chút, Tưởng Du Chi có thể mơ hồ nhìn thấy da thịt trắng nõn bên trong.
Hầu kết của anh khẽ động, lúc này mới chậm rãi tiến đến: "Đừng nhúc nhích."
Diệp Thời Ý quả nhiên bất động, mặc anh giúp mình cởi áo vest, sau đó là áo sơ mi, quần, tất......
Giống như trong tưởng tượng của Tưởng Du Chi, dáng người của Diệp Thời Ý thật sự rất đẹp, làn da trắng hơn nam thanh niên bình thường một chút, nhưng rõ rành có tập luyện chăm chỉ, đường cong cơ bắp cũng vừa đủ, không rõ ràng cũng không mờ mịt quá.
Bởi vì tư thế, Tưởng Du Chi không nhìn tới phía dưới, chỉ có thể nhìn đến mép quần lót màu trắng.
Diệp Thời Ý không phát hiện tầm mắt của đối phương, trong nhà có mở máy sưởi, cậu cũng không cảm thấy lạnh, hai tay đặt ở trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi.
Tưởng Du Chi chỉ nhìn một cái liền xoay người giúp cậu lấy đồ ngủ.
Diệp Thời Ý nắm lấy góc áo ngủ: "Tôi, tôi tự mặc được......!Không phiền anh nữa."
Tưởng Du Chi im lặng vài giây, buông tay: "Ừm."
Dù sao máy sưởi đang mở, đã cởi quần áo ướt cho cậu, cứ vậy mà đi ngủ cũng không sợ cảm lạnh, lại còn có chăn nữa.
Anh duỗi tay, xoa mái tóc đen của Diệp Thời Ý đến rối bù: "Ngủ đi, ngày mai chắc em vẫn còn thấy khó chịu đấy."
Sau khi Tưởng Du Chi rời đi, Diệp Thời Ý mới chậm rì rì bắt đầu động tác —— kết quả cậu mới đem áo ngủ tròng lên đầu liền không chịu nổi trọng lượng phần đầu của mình, cứ thế ngã ra giường, vùi mình trong chăn tiến vào mộng đẹp.
Tưởng Du Chi trở lại phòng mình, vươn tay nới cà vạt, hầu kết lúc này mới kịch liệt phập phồng.
Diệp Thời Ý giống như một món đồ quý giá, toàn thân, từ trong ra ngoài, đều hợp ý anh.
Tưởng Du Chi nở nụ cười, lập tức xoay người vào phòng tắm, tắm nước lạnh..