[Đam Mỹ] Thù Đồ

Thù Đồ [55]

*****

“Đứa con bất hiếu này!” Tiếng rống giận của Trầm phụ từ phòng bệnh truyền ra.

Trầm Kế đang định mở cửa phòng không khỏi sửng sốt, tình hình hiện tại có thể làm Trầm phụ thất tố mắng to như vậy chỉ có mỗi chuyện Trầm Dung, nhưng anh đã nghiêm khắc cảnh cáo mọi người, không ai được phép nhắc tin đồn bên ngoài trước mặt Trầm phụ, là ai dám không để ý tới lời cảnh cáo của anh? Ánh mắt Trầm Kế hiện lên chút lo lắng.

Không đợi Trầm Kế đẩy cửa tiến vào, câu rống giận tiếp theo của Trầm phụ đã truyền ra: “Gọi điện thoại cho nó, bảo nó lập tức lăn tới bệnh viện, tôi phải hỏi xem nó cùng Minh Hiên rốt cuộc là chuyện gì?”

Hai chữ Minh Hiên dừng trong tai Trầm Kế, Trầm Kế lập tức hiểu ra trước đó Trầm phụ mắng không phải Trầm Dung mà là Trầm Hi. Tuy anh không để tâm tới Trầm Hi, nhưng lúc này Trầm phụ không chịu nổi kích thích, theo cách bảo hộ Trầm Hi của Minh Hiên, Trầm Kế cũng không hi vọng mối quan hệ của Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên bại lộ vào lúc này, liền vội đẩy cửa bước vào trong: “Phụ thân!”

Trầm phụ hiển nhiên đang rất kích động, cho dù nhìn thấy Trầm Kế vẫn không dịu đi bao nhiêu, vẻ mặt vẫn giẫn dữ như cũ: “A Kế, con tới đúng lúc, A Thừa nói nó thấy đứa bất hiếu Trầm Hi kia dây dưa với Minh Hiên. Con gọi điện cho nó, bảo nó lập tức lăn tới bệnh viện.”

Trầm Kế không để Trầm phụ nói tiếp, vẻ mặt trấn an nói: “Phụ thân, chuyện này nói không chừng có hiểu lầm gì đó, hiện giờ quan trọng nhất là phụ thân phải nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì chờ xuất viện rồi nói sau.”

“Hiểu lầm gì?” Nghe ra sự nghi ngờ trong lời Trầm Kế, Trầm Thừa bất mãn nói: “Em tận mắt nhìn thấy anh họ cùng Trầm Hi ôm nhau trong thang máy, ngay buổi tối phụ thân nhập viện, theo bộ dáng Trầm Hi, tuyệt đối không lo lắng cho phụ thân chút nào.”

Những lời này của Trầm Thừa làm cơn tức trên mặt Trầm phụ lại càng sâu, Trầm Kế không chút nghĩ ngợi hướng về phía Trầm Thừa gầm lên: “A Thừa, câm miệng.”

“Anh cả?” Trầm Thừa kinh ngạc nhìn chằm chằm Trầm Kế, không hiểu được vì sao anh cả lại phản ứng như vậy. Anh họ cùng anh cả có quan hệ rất tốt, trước đó luôn đứng bên phía anh cả, cậu cũng vì lo lắng Trầm Hi cùng anh họ ở cùng một chỗ, lỡ anh họ bị Trầm Hi mượn sức gây bất lợi cho anh cả thì sao? Cậu một lòng một dạ nghĩ cho anh cả, thậm chí còn lo lắng anh cả biết chuyện này mà đau khổ, mới cố gắng chịu đựng chờ anh cả không ở bên cạnh phụ thân mới dám nhắc tới, không ngờ anh cả cư nhiên không cảm kích mà còn mắng cậu?

Ánh mắt Trầm Thừa tràn ngập thần sắc đau buồn, Trầm Kế cũng không nhìn tới, lúc này anh đang cố trấn an phụ thân.

Cẩn thận đỡ Trầm phụ ngồi xuống giường bệnh, Trầm Kế nhẹ nhàng nói: “Phụ thân, tính tình Minh Hiên người cũng không phải không biết, sao Minh Hiên có thể để ý Trầm Hi cơ chứ. Nhất định là có hiểu lầm gì đó, chuyện này cứ để con hỏi Minh Hiên trước đã.”

Trầm phụ nghe Trầm Kế nói vậy, đang định đồng ý, đột nhiên nghĩ tới gì đó, vẻ mặt trở nên u ám: “Không cần, chuyện này không cần quấy rầy Minh Hiên, con bảo Trầm Hi lập tức tới bệnh viện.”

Trầm Kế còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, Trầm phụ đã mất kiên nhẫn khoát tay, Trầm Kế bất đắc dĩ, trong lòng cũng quyết định nói trước một tiếng cho Minh Hiên. Mượn cớ rời khỏi phòng bệnh, Trầm Kế chú ý thấy Trầm Thừa cũng cùng mình đi ra. Nhớ tới cảm xúc dao động của Trầm phụ trước đó, Trầm Kế nhịn không đươc xoay người trách mắng Trầm Thừa: “Cơ thể phụ thân thế nào em không biết sao? Đầu tiên là Trầm Dung giờ lại tới Trầ Hi, em cảm thấy phụ thân có thể tiếp nhận nổi sao? Em không thể chờ đến khi phụ thân xuất viện rồi nói sau được sao?”

Trầm Kế trách mắng làm Trầm Thừa hoàn toàn ngây ngẩn, vốn định theo anh cả ra ngoài giải thích một chút về suy nghĩ của mình nhưng hiện giờ đã hoàn toàn biến mất. Từ nhỏ đến lớn, Trầm Thừa đã quen bị Trầm Kế trách mắng, cứ việc trong lòng không cam tâm, nhưng Trầm Thừa vẫn giống như trước kia, cúi đầu không hề mở miệng cãi lại.

Tình cảnh như vậy, nhóm vệ sĩ quanh đó đã vốn thành thói quen. Trầm Thừa không có mẫu thân, Trầm phụ lại rất nuông chiều, cả nhà cũng chỉ có mình Trầm Kế có thể quản, bởi vậy mọi người có thấy cũng giả vờ như không biết gì. Ẩn ẩn có vài tiếng cười từ cầu thang truyền tới, vài cô y tá ló đầu nhìn về phía này mấy lần, ánh mắt lộ ra chút xấu hổ cùng tò mò.

“Người bị mắng kia là ai a?”

“Hình như là đứa con thứ hai của Trầm gia, mấy hôm trước không phải mới lên báo sao? Hiện tại là tổng giám đốc Trầm thị.”

“Không thể nào? Thế người mắng cậu ta là ai?”

Vệ sĩ nghiêm mặt đi qua, những lời nói gián đoạn này làm đầu óc Trầm Thừa nổ tung, những lời Lục Cách Sâm nói trước đó đột nhiên hiện lên trong đầu: “Thừa thiếu hiện giờ là tổng giám đốc, đối với bên ngoài chính là hình trượng của Trầm thị, làm chuyện gì cũng phải luôn chú ý.”

Có chút suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Trầm Thừa cúi đầu, dấu đi ủy khuất trên mặt. Anh cả tựa hồ chưa bao giờ xem cậu là tổng giám đốc Trầm thị, chuyện chia nhỏ bán lẻ Vân Nhu cũng thế, lần này cũng thế, anh cả chưa bao giờ hỏi ý cậu, cũng chưa bao giờ để ý tới mặt mũi cậu, tựa hồ hết thảy đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh. Trầm Thừa càng nghĩ càng ủy khuất, nhưng uy nghiêm của Trầm Kế đó giờ làm cậu không dám mở miệng nói gì, chỉ cảm thấy không nói nên lời tư vị trong lòng.

“Em vào với phụ thân đi, đừng nhắc lai chuyện Trầm Hi với Minh Hiên nữa.” Trầm Kế liếc mắt nhìn Trầm Thừa, cảnh cáo nói, lập tức không để ý tới đứa em, đi qua bên kia.

Trầm Thừa nhìn chằm chằm bóng dáng Trầm Kế nửa ngày mới ủ rũ quay về phòng bệnh.

Gọi điện cho Lý Minh Hiên, Trầm Kế kể sơ lại mọi chuyện một chút, cũng hi vọng Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi không công khai quan hệ của hai người vào lúc này, hết thảy chờ sức khỏe Trầm phụ ổn định rồi nói sau.

Lý Minh Hiên nghe xong thì trầm mặc, trọng điểm chuyện này không phải anh cùng Trầm Hi thừa nhận hay phủ nhận, mà là cữu cữu đã nhận định anh cùng Trầm Hi có quan hệ mập mờ. Cho dù bọn anh phủ nhận, theo thái độ của cữu cữu với Trầm Hi, chỉ sợ cũng không dễ dàng bỏ qua.

Lý Minh Hiên siết chặt điện thoại, thấp giọng mở miệng: “A Kế, thật xin lỗi, cậu cũng biết thái độ của cữu cữu với Tiểu Hi…”

Lý Minh Hiên không nói hết, nhưng ý tứ đã nói rõ mặc vệ bọn họ thừa nhận hay phủ nhận, Trầm phụ cũng mượn chuyện này để khó xử Trầm Hi, mà anh thì không có khả năng thờ ơ mặc kệ. Trầm Kế dâng trào một cơn thất vọng, hình ảnh anh cùng Lý Minh Hiên chơi đùa ở Trầm gia khi bé hiện lên trong đầu. Anh từng nghĩ, trừ bỏ người nhà, Lý Minh Hiên chính là người thân thiết nhất, nhưng từ khi Trầm Hi xuất hiện, hết thảy đã chậm rãi thay đổi.

“Tôi biết rồi.” Trầm Kế mở miệng nói, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Lý Minh Hiên nhìn màn hình tối lại, ánh mắt hiện lên một chút phức tạp, vẫn quyết định gọi cho Trầm Hi: “Tiểu Hi, em đang ở đâu?”

Trầm Hi ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu thật lớn trước cổng bệnh viện, thuận miệng nói: “Vừa tới bệnh viện, sao vậy?”

“Hiện giờ em đừng lên gặp cữu cữu, anh lập tức qua ngay.” Lý Minh Hiên ngăn cản nói, lập tức lại bổ sung thêm một câu: “Hình như cữu cữu biết chuyện chúng ta rồi.”

Trầm Hi khẽ đáp lại một tiếng, cúp điện thoại nhưng không hề dừng cước bộ.

Thang máy đã bắt đầu leo lên từng tầng, Trầm Hi yên lặng đứng đó, ánh mắt có chút nghiền ngẫm. Trầm phụ biết cậu cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ cũng không nằm ngoài dự đoán, đêm đó bị Trầm Thừa nhìn thấy, Trầm Hi đã sớm chuẩn bị tâm lý. Chính là theo lời bác sĩ, cậu nghĩ Trầm Thừa sẽ chú ý tới sức khỏe Trầm phụ, nhẫn nhịn chờ tới lúc Trầm phụ xuất hiện, không ngờ Trầm Thừa lại gấp gáp như vậy? Hoặc là Trầm Thừa căn bản không chú ý tới cơ thể Trầm phụ?

Theo tính cách của Trầm Thừa, tất nhiên sẽ thêm mắm dặm muối trách cứ mọi tội lỗi lên đầu mình. Trầm Thừa càng nói nhiều thì Trầm phụ càng tức giận, cảm xúc dao động càng lớn, không biết Trầm phụ có ngất xỉu lần nữa hay không? Có đứa con vô tâm vô phế như vậy đúng là báo ứng của Trầm phụ. Trầm Hi cười lạnh trong lòng, vẻ mặt hờ hững xuất hiện trước mặt Trầm phụ.

Trầm phụ đang nói chuyện với Trầm Kế thấy được Trầm Hi trước nhất, cơn giận vốn vừa áp chế lập tức bùng lên: “Đồ bất hiếu!”

Sắc mặt Trầm Hi không chút biến đổi, nghiêng người tựa vào cửa: “Tôi không cùng đàn ông quay video quan hệ, cũng không đánh mất mặt mũi Trầm gia trước mặt mọi người, cái danh bất hiếu này thật sự đảm đương không nổi.”

Những lời này của Trầm Hi rõ ràng đâm thẳng vào đau đớn trong lòng Trầm phụ, Trầm phụ giận dữ: “Cậu đừng tưởng tôi không biết, cậu quấn lấy Minh Hiên là muốn làm cái gì?”

Khóe miệng Trầm Hi nhếch lên một nụ cười mỉa: “Phụ thân cho là tôi muốn làm gì? Lẽ nào phụ thân nghĩ tôi giống như Trầm Dung, cần dựa vào đàn ông để nhận tổ quy tông? Tôi đường đường chính chính là con trai của Trầm gia, không giống như cái loại con riêng không danh không phận này.”

“Khốn nạn!” Trầm phụ phẫn nộ cực điểm, tùy tay cầm lấy ly nước bên người ném về phía Trầm Hi.

Trầm Hi né tránh ly nước Trầm phụ quăng tới, Trầm Kế tiến tới một bước ngăn trước mặt phụ thân: “Phụ thân sức khỏe không tốt, cậu bớt tranh cãi đi.”

Trầm Hi nhướng mi: “Phụ thân mở miệng hỏi, chẳng lẽ tôi có thể không trả lời?”

Sắc mặt Trầm Kế lạnh lùng, Trầm phụ lạnh giọng nói: “Tôi không có đứa con như cậu.”

Cứ việc nghe thấy những lời này của Trầm phụ, sắc mặt Trầm Hi cũng không có chút biến hóa nào: “Ông nói đúng, tôi vốn cũng đang rất xấu hổ khi có quan hệ với Trầm gia. Nói vậy, ông ở bệnh viện hẳn không biết tin tức bên ngoài đi. Đứa con Trầm Dung yêu dấu của ông đã đánh nát hết thanh danh của mấy đời Trầm gia tích góp được, thanh danh của Trầm gia hiện giờ ở Trung Kinh đã mất sạch rồi, nếu ông không tin, có thể hỏi anh cả.”

“Câm miệng!” Trầm Kế lớn tiếng đánh gảy lời Trầm Hi, nhưng mà đã chậm một bước.

Trầm phụ nghi hoặc liếc nhìn Trầm Kế, lập tức hiểu ra, khó trách ông phát hiện báo hôm nay ít đi một số, hóa ra mọi người đang che dấu ông. Nghĩ tới lời Trầm Hi vừa nói, cơ thể Trầm đột ngột ngã xuống.

“Phụ thân!” Trầm Kế kinh hãi, vội vàng đỡ Trầm phụ rồi nhanh chóng nhất nút gọi bác sĩ trên đầu giường.

Trầm Thừa cũng khẩn trương tiến tới trước người Trầm phụ, chỉ có Trầm Hi lạnh nhạt đứng bên cạnh, không hề có tính toán đi qua.

Trầm Phụ đỡ tay Trầm Kế ngồi xuống giường. Vẻ mặt âm trầm.

Bác sĩ tới rất nhanh, đám người đều bị mời ra khỏi phòng bệnh. Trầm Thừa kéo mạnh Trầm Hi: “Mày cố ý đúng không?”

Trầm Hi đùa cợt nhìn Trầm Thừa: “Chẳng lẽ không phải do anh khơi chuyện trước sao?”

Trầm Thừa tức giận nói: “Mày dụ dỗ anh họ còn không thừa nhận?”

Trầm Hi giãy khỏi tay Trầm Thừa: “Cho dù tôi dụ dỗ thì sao? Anh để ý đến vậy à, chẳng lẽ anh cũng thích anh họ?”

“Mày!” Trầm Thừa bị Trầm Hi làm tức muốn chết, không hề nghĩ ngợi đấm một quyền về phía Trầm Hi.

Nắm tay Trầm Thừa dừng lại trong tay Trầm Kế, Trầm Kế gắt gao kéo Trầm Thừa, lạnh giọng nói: “A Thừa!”

Trầm Thừa giãy ra: “Anh cả, anh cư nhiên che chở nó.”

Trầm Kế lạnh giọng nhắc nhở: “Phụ thân còn đang làm kiểm tra ở bên trong.”

Trầm Thừa hung hăng trừng mắt lườm Trầm Hi, Trầm Hi thờ ơ nhìn lại.

Ba người đang giằng co thì có tiếng bước chân vội vàng truyền tới: “Tiểu Hi!” Lý Minh Hiên vội vàng xuất hiện trước mặt đám người.

Tầm mắt đảo qua ba người, Lý Minh Hiên đứng bên cạnh Trầm Hi, hướng mọi người hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Trầm Hi lạnh nhạt: “Trầm tiên sinh bị chuyện Trầm Dung là tức tới suýt hôn mê bất tỉnh, bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra.”

Ba chữ Trầm tiên sinh vọng vào tai Lý Minh Hiên, vẻ mặt Lý Minh Hiên khẽ biến, Trầm Thừa nổi giận đùng đùng đang muốn phản bác, Trầm Kế lạnh lùng liếc mắt một cái, Trầm Thừa chỉ đành không cam lòng ngậm miệng lại.

Lý Minh Hiên nhìn thấy, biết cữu cữu bởi vì chuyện của mình cùng Trầm Hi mà tức, cứ việc anh biết rõ lúc này không phải thời điểm tốt để thẳng thắng mọi chuyện với cữu cữu, nhưng theo xưng hô Trầm tiên sinh của Trầm Hi khi nãy, Lý Minh Hiên thầm thở dài một hơi, vươn tay nắm chặt tay Trầm Hi.

Trầm Thừa không dám tin nhìn động tác của Lý Minh Hiên, theo bản măng định mở miệng thì một giọng nam thuần hậu từ hành lang truyền tới.

“Sao lại ở bên ngoài hết thế này?”

“Phụ thân!” Lý Minh Hiên có chút bất ngờ.

“Dượng!” Nhóm người còn lại đều chào hỏi.

Lý Tích Vĩnh gật gật đầu, ánh mắt dừng lại ở nắm tay siết chặt của Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi, Trầm Hi theo bản năng muốn giãy ra, nhưng Lý Minh Hiên lại nắm càng chặt hơn. Lý Tích Vĩnh nhìn Lý Minh Hiên một cái, đi tới trước mặt nhóm người.

Lý Minh Hiên nhẹ giọng nói Trầm phụ đang làm kiểm tra bên trong, Lý Tích Vĩnh gật gật đầu, im lặng đứng ở nơi đó. Bởi vì có Lý Tích Vĩnh ở đây, cả đám trẻ đều không nói gì, duy chỉ có mình Trầm Thừa kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Tích Vĩnh, hoài nghi dượng có phải không nhìn thấy anh họ cùng Trầm Hi đang nắm tay hay không, bằng không sao dượng lại bình tĩnh như vậy.

Bác sĩ rất nhanh liền kiểm tra xong, nói với mọi người Trầm phụ không có gì đáng ngại.

Trầm Kế yên lòng, Lý Tích Vĩnh quay đầu lại nhìn đám nhỏ: “Minh Hiên, con theo phụ thân vào trong.”

Lý Minh Hiên sửng sốt một chút, phụ thân hiển nhiên muốn dẫn anh vào nói chuyện riêng với Trầm phụ. Chần chờ nhìn Trầm Hi một cái, Lý Minh Hiên nhỏ giọng mở miệng: “Ở đây chờ anh.”

Trầm Hi bình tĩnh gật gật đầu, tầm mắt chuyển về phía bóng lưng Lý Tích Vĩnh, im lặng chờ ở một bên.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui