[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

DO NOT TAKE OUT

"Mặc nhi, biết tại sao hôm nay mẫu hậu lại gọi ngươi đến không?" Tiếu Mặc lấy tay đỡ lấy Hoàng hậu trong ngự hoa viên chậm rãi tản bộ.

Cuối mùa xuân, chân trời Trường An treo cao một mảnh bích không (1), mây xanh vạn dặm, ánh dương quang lung linh, rực rỡ rải trên mặt đất, là một cảnh quang đẹp đẽ. vườn hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên đều đồng loạt hé nụ, sắc màu rực rỡ, phồn hoa như gấm, trong không khí đều thoang thoảng một mùi thơm ngát dễ chịu.

Ánh nắng chiếu lên gương mặt góc cạnh tuấn tú của Tiếu Mặc càng toát lên vẻ tuấn lãng, tiêu sái vốn có, lúc này nghe thấy lời của Hoàng hậu, cánh môi lạnh nhạt từ trước khẽ nhếch lên "Mẫu hậu, nhi thần không biết."

"Gần đây ta nghe nói đến rất nhiều chuyện." Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, đưa mắt liếc hắn "Ngươi a... Thôi, Mặc nhi, ta từ trước đến giờ đều biết ngươi rất để tâm hài tử kia, mẫu hậu sao lại không biết được?"

"Mẫu hậu?"

Tròng mắt đen của Tiếu Mặc xẹt qua một tia lưu động, mày kiếm khẽ lưu động.

"Mặc nhi, sinh ra ở đời, nhiều chuyện cũng đều không thể nóng vội được." Hoàng hậu nói đầy ý vị sâu xa "Ngươi nay còn trẻ tuổi không thể nóng vội, gần đây làm việc cùng Đỗ đại nhân, mẫu hậu cảm thấy chuyện diễn ra quá nhanh, không nên làm nữa. May mà không xảy ra đại loạn, bằng không trong cung này nhanh chóng sẽ phải đổi chủ rồi."

"Mẫu hậu dạy phải, nhi thần đã biết." Tiếu Mặc biết Hoàng hậu đang trách mắng chuyện hắn phái người ám sát Vệ Nam Bạch và Tiếu Kỳ, sau đó hắn cũng cảm thấy việc này vô cùng mạo hiểm, cần cân nhắc lại. May mắn duy nhất là, hai bên đều thận trọng trong cách nói, cho dù Hoàng thượng có biết đi nữa, bọn họ cũng chỉ giương cung lên nhưng không bắn.

"Đáp ứng mẫu hậu, từ nay không được manh động. Mẫu hậu từng ẩn nhẫn mười năm mới có thể áp bức được người kia. Còn bây giờ, mẫu hậu cam đoan với ngươi, chỉ cần chờ thêm ba năm." Hoàng hậu trầm giọng nói "Hết thảy đều là cơ hội của chúng ta. Nhưng nếu không cẩn thận, đánh rắn động cỏ sẽ hỏng một ván cờ."

"Ngược lại, nhi thần nghe nói hôm qua Cửu hoàng đệ đột nhiên nhiễm phong hàn, gọi Thái y viện đến thuyết giáo một phen."

"Hử?" Môi khẽ nhếch, Tiếu Mặc đỡ lấy Hoàng hậu, hướng bụi hoa kia đi tới. Tư thái Hoàng hậu ung dung, quý phái, trong mắt là một mảnh an lành, nàng nhìn quang cảnh như họa trước mặt, nhẹ giọng nói "Mặc nhi a, chỉ cần ta sống dài hơn so với kẻ địch, dù thế nào cũng không phải lo lắng. Nóng vội chính là thất bại."

Trong lòng Tiếu Mặc như hiểu rõ "Nhi thần đã rõ, lần này thật là thất sách, về sau nhất định sẽ cân nhắc lại."

"Thực ra ngươi cũng đừng lo lắng. Trong cung này, mọi việc đều đã có mẫu hậu lo, chỉ cần một ngày còn sống, mẫu hậu chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quản. Thế nhưng...." Hoàng hậu chuyển đề tài, tự tiếu phi tiếu nhìn Tiếu Mặc nói "Nếu có đồ vật hay thứ gì không sạch sẽ cũng đừng đưa vào trong cung, hiểu không?"

Tiếu Mặc nghe vậy trong lòng thất kinh, liền biết Hoàng hậu đang ám chỉ Đỗ Vân Trúc.

Dùng Đỗ Vân Trúc là một bước đi vô cùng sắc bén, nhưng nếu lơi là bất cẩn một chút, mắt của hắn lộ ra sát ý "Nhi thần đã hiểu."

"Quân cờ nếu muốn tiến cần biết đường cần đến. Mặc nhi, ngươi hảo hảo khuyên nhủ Đỗ đại nhân." Hoàng hậu đưa tay nâng lên cánh hoa mẫu đơn đang nở rực rỡ. Sơn móng tay phấn bạch, mười ngón tay không nhiễm chút xuân thủy, màu sắc đẹp như tạc, trông vô cùng đẹp mắt.

"Thỉnh mẫu hậu yên tâm, nhi biết phải làm thế nào."

"Như vậy thì tốt rồi, hai ngày nữa mẫu hậu muốn mang nữ quyến trong cung đi ra thang sơn (2) ngoại ô kinh thành, ngươi để Thục Nghi đi cùng. Đầu xuân, trong cung có bao nhiêu khuôn mặt mới mẻ, cho nàng quen biết một vài người, ngươi nói có đúng không?"

"Nhi thần hồi phủ liền báo cho nàng."

"Ừm. Thục Nghi là thiên kim của Lãnh đại tướng quân, gả đến phủ ta đã nhiều ngày rồi, ngươi cũng đừng lãnh đạm với nàng như vậy. Mẫu hậu cũng già rồi, cũng bắt đầu nói nhiều hơn, ngươi đừng để tâm." Hoàng hậu cười vỗ vỗ tay của Tiếu Mặc "Đến đến đến, nhiều ngày rồi không cùng ngươi nói chuyện, lại đây để mẫu hậu xem nào."

Tiếu Mặc tiến lên đỡ Hoàng hậu, hai người chậm rãi vòng qua hòn non bộ, đi đến lan đài ngự hoa viên.

Mới đi vòng qua núi đá, Tiếu Mặc nghe thấy có người thét lớn một tiếng "Ai?"

Tiếu Mặc ngước mắt lên, trên đài có người đưa lưng về phía họ đứng thẳng người lên, màu xanh lam nhạt nhẹ nhàng của cánh mây trên tà váy giống như một mái tóc tung bay trước gió, bên kia đình là tiếng nước chảy róc rách cùng những hòn non bộ dung hòa thành một phong cảnh tươi đẹp, chẳng khác một Trích Tiên (3) đi nhầm đến trần thế, xuất trần không hề tầm thường.

Cho dù chỉ là liếc mắt qua bóng lưng đó thôi cũng khiến con người ta bị hãm sâu vào.

Cảnh tượng hoàn mỹ này, như tranh, như mộng, cho nên đến cả một người như Hoàng hậu cũng nhìn đến choáng váng.

Người kia dường như phát rác được dị thường ở đằng sau, hơi nghiêng người sang, nét đẹp tuyệt mỹ cho dù bị vải the che mất nhưng con mắt thanh lãnh này lại đối mặt với Tiếu Mặc một khắc, tâm nhảy lên, trong lúc ấy nhất thời quên mất hô hấp của bản thân.

"Tần Mặc, dừng lại. Còn không mau đến thỉnh tội với Hoàng hậu và Tam hoàng tử." Người kia dứt khoát dời ánh mắt, thấp giọng trách cứ thị vệ của mình, hướng bên này chậm rãi đi tới.

Tần Mặc lập tức thu hồi kiếm quỳ xuống, thỉnh tội hai người.

"Vệ công chúa Vệ Nam Bạch tham kiến Hoàng hậu nương nương, Tam hoàng tử." Vệ Nam Bạch khom người hành lễ "Nương nương, điện hạ, vạn phúc kim an."

Thanh âm của y như cao sơn lưu thủy, vang vọng bốn phía, lặng yên thấm vào nội tâm người khác, khiến những người đang đắm chìm trong mộng cảnh hồi tỉnh lại.

"Vệ công chúa miễn lễ." Hoàng hậu lấy lại tinh thần, thân di chuyển đến tận tay nâng dậy, một mặt yêu thích tinh tế ngắm nhìn y.

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Vệ Nam Bạch bất ty bất kháng đứng dậy, để mặc cho Hoàng hậu nắm chặt tay y.

"Mặc nhi, Bổn cung nhìn người này đã thấy Cửu hoàng đệ quả thực phúc lớn. Vệ công chúa thật không khác nào một Trích Tiên, làm Bổn cung ngây ngẩn cả người. Không ngờ, Vệ công chúa thật đẹp nghiêng nước nghiêng thành."

"Mẫu hậu nói rất có lý." Tiếu Mặc hạ xuống, che đi ánh lưu quang trong mắt, chậm rãi nhẹ đáp lời.

"Hoàng hậu nương nương quá khen, nương nương là mẫu nghi thiên hạ, ung dung quý phái, Nam Bạch sao có thể sánh bằng."

"Xem đứa nhỏ này này, thật biết cách nói." Hoàng hậu dường như rất có hảo cảm với Vệ Nam Bạch, kéo y đi đến ngồi lên lan can trên đình, cũng không quản Tiếu Mặc ở một bên.

Tiếu Mặc cũng không giận, không nhanh không chậm đi về phía bọn họ.

"Đứa nhỏ này, sao đi ra ngoài mà không có một nha hoàn nào vậy?" Hoàng hậu nhìn xung quanh một lượt, không khỏi trách mắng "Chỉ dẫn theo một tên thị vệ, nha hoàn đưa trà đều không thấy. Ngươi nhìn này Mặc nhi, Vệ công chúa là một cô nương tốt vậy mà Tiếu Kỳ một chút quan tâm cũng không có."

"Hoàng hậu nương nương, Cửu điện hạ đối với Vệ Nam Bạch rất tốt. Là Nam Bạch thích yên tĩnh, thỉnh nương nương đừng trách cứ Cửu điện hạ."

Hoàng hậu nghe xong, không khỏi mỉm cười liếc nhìn Tiếu Mặc "Ngươi nhìn xem, hai người này còn chưa thành thân chưa gì đệ muội đã ở khắp nơi che chở cho Cửu hoàng đệ."

Tiếu Mặc nghe vậy chỉ hơi cong môi không đáp lời.

"Vệ quốc công ngàn dặm xa xôi gả nữ nhi của mình tới Hoàng cung chúng ta, người của chúng ta cũng phải hảo hảo hầu hạ, để Vệ quốc công yên tâm phải không?" Hoàng hậu nói xong liền quay người nói với Tiếu Mặc "Ngày đó ngắm hoa với Bổn cung còn có Đỗ gia Đỗ Vân Trúc cũng là người hoạt bát. Vệ công chúa mới tới Bách Việt, người bên cạnh khó tránh khỏi không chu đáo, thế nào rồi cũng phải tìm một người tận tâm tận lực hầu hạ." Hoàng hậu chốc lát vỗ về tay của Vệ Nam Bạch, cười nói "Bổn cung thấy cứ như vậy đi, triệu Đỗ Vân Trúc tiến cung, các ngươi tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, có người bầu bạn, Bổn cung cũng yên tâm nhiều."

"Hoàng hậu nương nương..." Vệ Nam Bạch thấy vậy trong lòng thất kinh.

"Như vậy là được rồi." Hoàng hậu nương nương cũng không quan tâm nhiều "Mặc nhi, nhớ chưa?"

"Nhi thần xin nghe lời dặn dò của mẫu hậu, sẽ thông báo một tiếng với Đỗ Nguyễn để Đỗ gia đưa người tới."

Hoàng hậu lúc này mới gật đầu hài lòng, nhìn Vệ Nam Bạch vẻ mặt ôn hòa "Hai ngày nữa đi thang sơn, ngươi cũng tới bồi Bổn cung, chúng ta hảo hảo nói chuyện."

Đáy lòng Vệ Nam Bạch lúc này bách vị tạp trần, nghe vậy liền miễn cưỡng cười "Tạ ơn Hoàng hậu nương nương nâng đỡ, Nam Bạch thụ sủng nhược kinh."

"Về sau đều là người một nhà, cần gì phải khách khí." Hoàng hậu mỗi lần nói là nói rất nhiều, giữa chân lông mày tựa hồ ủ rũ "Mặc nhi, ngươi xem tuổi tác của mẫu hậu cũng lớn rồi, mới có một hồi liền mệt mỏi. Thôi, về sau ngày còn dài lắm." Nói xong liền bảo Tiếu Mặc nâng đến bên người Dương ma ma, nói vài lời với Vệ Nam Bạch liền cùng mọi người trở về Khôn Ninh cung.

Hoàng hậu rời đi, mọi người trong đình cũng tản bộ bước theo. Tiếu Mặc tiến cung không mang theo người, Tần mặc thì canh giữ bên ngoài đình. Trên đình lúc này chỉ còn hai người Vệ Nam Bạch và Tiếu Mặc, vạn vật đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước từ trong khe chảy ra truyền đến tiếng róc rách.

"Nếu như điện hạ không có chuyện quan trọng thì xin thứ cho Vệ Nam Bạch cáo lui trước."

Vệ Nam Bạch nói xong quay người muốn đi chợt lại bị người đằng sau nắm lấy tay. Tiếu Mặc hơi dùng sức, Vệ Nam Bạch bị ép nhìn thẳng hắn.

Mí tâm nhíu chặt, Vệ Nam Bạch nhìn chằm chằm cánh tay đang bị Tiếu Mặc nắm lấy, lạnh lùng nói "Tam hoàng tử, nam nữ thụ thụ bất thân. Ngài làm như vậy theo lễ là không hợp, trong cung rất nhiều lời ra tiếng vào, thỉnh điện hạ mau buông tay." Nói xong liền muốn tránh thoát.

Môi Tiếu Kỳ câu lên thành một đường cong đầy ý cười, lãnh ngạo trong mắt tựa như cuồng quyến, hắn một tay dụng lực, làm Vệ Nam Bạch nhích lại gần mình. Nhẹ nhàng cúi đầu, mãi đến khi cúi xuống trước ngực Vệ Nam Bạch thấy con mắt lạnh nhạt xưa nay nhiễm một tầng sắc giận giữ thì mới đến gần tai y nỉ non.

"Nếu ta nói "Không"?"

Hoàn chương 14.

Chương sau bắt gian a!

Nói thật là ta muốn bộ này là Nhất thụ đa công lắm đấy

(1): Bầu trời xanh thẳm

(2): suối nước nóng

(3): tiên bị giáng xuống trần


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui