[Đam Mỹ] Tứ Hôn

Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Đêm khuya ở Trường An, sắc trời đã tối, áng mây cũng đen lại gần như che khuất mặt trăng, thậm chí những ngôi sao cũng ít vô cùng. Có hai bóng đen nhảy qua, sau đó không bao lâu liền có một chiếc xe ngựa phổ thông chạy khỏi, trên con đường chạy như bay. Con đường bình thường huyên náo là thế, giờ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe cán lên sỏi đá.

Cách đó không xa, trước cửa thành đóng chặt thỉnh thoảng có binh lính qua lại, ánh lửa trong tay lờ mờ.

Sắp đến cửa thành, bỗng nhiên xe quẹo sang một con cua, sau đó lánh trong một con hẻm hắc ám.

"Vân tiểu thư!" Người kéo xe ngựa nhẹ giọng nói, "Chúng ta đã đến cửa thành, mời cô xuống xe. Một lát nữa sẽ có người tiếp ứng ra khỏi thành, chờ đến khi ra ngoài rồi sẽ có một cỗ xe ngựa khác chờ, phu xe ngay lập tức đến đón cô rời đi."

Tiếng người kia vừa dứt, một cánh tay thon dài đã đưa ra, màn xe nhẹ nhàng vén lên, sau đó Đỗ Vân Trúc chậm rãi đi ra, hướng nam tử áo đen kia gật gật đầu "Vậy thì làm phiền."

"Vân tiểu thư khách khí." Nam tử đưa tay dìu Đỗ Vân Trúc xuống xe, sau đó lên xe ngựa từ trong ngõ hẻm nhanh chóng rời đi.

Trên đỉnh đầu có một chiếc đèn lồng, chói lọi một mảnh không rõ ràng trong bóng tối. Đỗ Vân Trúc chỉ vận một thân bố y đơn giản, trên người ngoại trừ hai nải quần áo thì không còn gì. Nàng chờ giây lát liền thấy từ đầu hẻm truyền đến tiếng bước chân, nàng lập tức cảnh giác nấp vào chỗ tối, nhẹ giọng hỏi "Người tới là ai?"

"Phượng Hoàng trên đài Phượng Hoàng du!" Người đến nhanh chóng đáp lại không suy nghĩ.

Đỗ Vân Trúc nghe nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ám hiệu đã thương thảo không hề sai, quả thật Tiếu Kỳ đã phái người đến.

Nàng lúc này mới thả tâm xuống, từ trong chậm rãi đi ra.

Rất nhanh, một nam tử che mặt xuất hiện trước mặt Đỗ Vân Trúc, hắn nhìn nàng, thấp giọng hỏi "Ngươi là Vân tiểu thư?"

"Là ta." Đỗ Vân Trúc gật đầu.

"Tại hạ đến hộ tống tiểu thư xuất cung, tiểu thư, xin đắc tội." Nam tử đầu tiên tung móc sắt, vững vàng cào lên tường thành, sau đó quay người ôm quyền hướng Đỗ Vân Trúc kể tội. Sau đó, hắn liền ôm lấy Đỗ Vân Trúc, chân nhẹ nhàng đạp lên liền nhanh chóng bay lên tường thành.

Thân thể Đỗ Vân Trúc bay lên trên không, suýt nữa hô lên thành tiếng, cũng may mắn lấy lại tinh thần, tay ôm lấy cổ hắc y nhân, tay kia bưng kín miệng mình, mới không để lộ ra tiếng vang.

Hắc y nhân có khinh công vô cùng tốt, dẫn theo Đỗ Vân Trúc nhưng không hề vất vả, sau khi đến tường thành, bọn họ tránh né binh lính đi tuần, rất nhanh liền phi thân xuống. Đỗ Vân Trúc vừa có kinh nghiệm nên bình tĩnh rất nhiều, hai người thuận lợi rời khỏi thành. Theo bóng đêm, hắc y nhân mang nàng chạy theo con đường, mãi đến khi đến được một khu rừng nhỏ ở ngoại thành, mơi buông nàng xuống. Đỗ Vân Trúc sau khi bình tĩnh mới phát hiện có một chiếc xe ngựa ở bên kia. Hắc y nhân hướng Đỗ Vân Trúc ôm quyền "Vân tiểu thư, mời ngài nhanh chóng rời đi."

"Đa tạ." Đỗ Vân Trúc gật đầu, sau đó chạy tới xe ngựa. Chờ nàng đến chỗ xe ngựa, quay đầu lại đã thấy hắc y nhân không chút tiếng động mà yên lặng biến mất trong màn đêm. Tiếu Kỳ thế mà lại có thể tránh né tầm mắt người trong cung, che mắt giấu tai người dễ đang đem một chính phi chạm nóng bỏng tay xuất cung, hơn nữa thủ hạ lại là cao thủ, điêu luyện như vậy. Nàng đến giờ khắc này mới biết sau lưng Tiếu Kỳ có lực lượng sâu không lường được, không chỉ có nàng, e là ngay cả Đỗ Nguyễn sau lưng Tam hoàng tử cũng phải e sợ.

"Thỉnh Vân tiểu thư ngồi vững, chúng ta lên đường." Đánh xe cho nàng là một trung niên có gương mặt xấu xí.

Đỗ Vân Trúc gật đầu, lập tức cúi người đi vào, hạ màn xe lại.

Ngươi trung niên sau khi lên xe, giương roi trong tay, xe ngựa thật nhanh sau đó lên đường.

Đỗ Vân Trúc dựa lưng vào vách xe, chậm rãi nhắm mắt lại. Mệt nhọc lâu như vậy, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Quá khứ khoảng thời gian này, cho đến cùng chính là ác mộng. Thân ở hậu cung, mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiều thứ, giống như ngày ngày đi trên vách đá cheo leo, khiến người ta có cảm giác mệt mỏi.

Nhưng hiện tại đã kết thúc. Nàng chậm rãi nắm tay thành quyền, mỗi khi nhớ đến cảnh Tiếu Kỳ và Vệ Nam Bạch ngồi chung một chỗ, Đỗ Vân Trúc liền cảm thấy hận ý khó tả. Tại sao Vệ Nam Bạch chỉ là một công chúa Vệ quốc lại có thể dễ dàng ngồi đó không cần làm gì? Mà nàng rõ ràng đã cố gắng như vậy, rõ ràng chỉ hơn không kém, nhưng vẫn không được như mong muốn? Ở trên thế gian này, nàng không khác gì rễ cây lục bình, chỉ có thể mặc cho dòng nước đưa đẩy, khó có thể sống bên trong cung mà bảo toàn được mạng mình, cuối cùng đi tới kết cục bi ai như vậy! Lẽ nào trên đời này, một người phải xuất thân quan trọng, nếu không bất kì nỗ lực nào đều không thể bù đắp?

Đỗ Vân Trúc càng nghĩ càng bi thương, rốt cuộc là vì cái gì!? Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình phải đố kị với một người, bởi vì Đỗ Vân Trúc đã chiếm lấy toàn bộ ánh mắt của tất cả nam nhân, tất cả sẽ vì nàng mà cố gắng đạt được nhiều thứ.

"Ai!?"

Nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ thì xe phu đột nhiên truyền đến tiếng hỏi cảnh giác.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, trong lòng Đỗ Vân Trúc kinh hãi, vội vã rèm màn lên "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Nhưng ngay khi tiếng nói của nàng vừa cất lên, nàng vừa thò đầu ra, một mũi tên nhanh như chớp đã hướng nàng vọt đến.

Đối mặt với nguy hiểm bất ngờ, Đỗ Vân Trúc liền hoảng sợ trợn to hai mắt. Biết rõ giờ khắc này muốn né tránh, nhưng thân thể nàng vì hoang mang sợ hãi mà cứng ngắc, không sao nhúch nhích. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên kia loé lên hào quang đâm thủng lồng ngực nàng, lưu lại trong màn đêm một ánh sáng mờ nhạt.

Ngơ ngác đưa tay lên ngực, máu tươi từ ngực nàng trào ra, bàn tay trắng noãn cũng nhiễm chất lỏng phi sắc.

Tại sao lại như vậy? Là ai? Là ai muốn mạng của nàng?

Nàng thất thần ngẩng đầu, hướng đến hướng mũi tên bay tới, chỉ thấy cách đó không xa ánh lên một màu bạc lấp lánh, một người uy phong ngồi trên lưng ngựa không rõ dung mạo chậm rãi thả tay cầm cung xuống. Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bán nguyệt, bốn phía bao phủ một màu đen tĩnh lặng, phảng phất như đến từ địa ngục, như Tu La vô tình lấy mạng người, khiến người ta không rét mà run. Mà phía sau người kia có mấy người không tõ dung mạo, giống như tuỳ tùng, giờ đây không cảm xúc nhìn nàng, thực sự vô cùng doạ người.

Đỗ Vân Trúc thậm chí cảm thấy được, mình không khác gì một con cừu non, đối mặt với bầy sói, căn bản không có cách nào tránh thoát, bất kì cử động nào cũng không khác gì giẫy dụa trốn chết.

Phu xe vốn đang ngồi trên ngựa bỗng ngã sang một bên, nàng nhìn gã, không biết còn sống hay đã chết. Ngực đau đớn đến toàn thân, Đỗ Vân Trúc không dám tin lần thứ hai cúi đầu? Lại nhìn mũi tên sắc bén kia mà ngẩn người. Nỗi đau vô biên truyền khắp toàn thân, nàng thậm chí có thể cảm giác được một cách rõ ràng, tính mạng của mình theo dòng máu trên ngực chảy ra sẽ nhanh chóng biến mất.

Là ai, người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại biết được kế hoạch trốn khỏi thành Trường An của nàng?

Y vì sao đến đây, vì sao muốn đẩy nàng vào chỗ chết?

Đỗ Vân Trúc thống khổ ho khan vài tiếng, bọt máu trong miệng chậm rãi tuôn ra, càng nhìn càng giật mình. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía người kia, người kia giờ khắc này cũng đang lẳng lặng nhìn nàng, mà cặp con ngươi kia ánh lên một chút đau xót. Đỗ Vân Trúc kéo kéo môi, cảm thấy cử chỉ mình thật điên rồ, nhất định vì mất máu quá nhiều mà sinh ảo giác. Không đúng, sao người kia lại mâu thuẫn như vậy? Nếu muốn hạ thủ với nàng, thì tại sao lại dùng ánh mắt bi thương đó nhìn nàng? Đỗ Vân Trúc nở nụ cười lương bạc, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ, mà vạn vạn không ngờ tới, Đỗ Vân Trúc đời này, lại thoải mái như vậy (?). Nàng từng cho là, nàng sẽ chết già ở Đỗ gia, có thể gặp được Tiếu Kỳ, lại nhận được vận mệnh trở thành sủng phi của hoàng đế, nháy mắt, nàng cảm thấy đời này như vậy cũng được, kết quả ông trời lại mở màn cho nàng một chuỗi chuyện cười, cho nàng thấy rõ thân phận của mình. Vạn vạn không ngờ tới chính là, kết cục của nàng lại bất ngờ như vậy.

Đỗ Vân Trúc không nhịn được thở dài một tiếng, vô lực vịn lấy cửa xe chậm rãi ngã xuống, máu chảy nhiều đến mức làm cho y phục thuần trắng của nàng trở nên loang lổ, thoạt nhìn thật đáng kinh ngạc.

Có lẽ kết cục nhe vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn việc đối mặt với tương lai mà mình không biết.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Đỗ Vân Trúc lẳng lặng nằm trong vũng máu. Sau đau đớn cực hạn này, ý thức của nàng bỗng trở nên mơ hồ, chỉ dư lại một chỗ trống hắc ám. Mà tại thời khắc hấp hối cuối cùng, nàng như nhìn thấy thời niên thiếu của mình, không buồn không lo, có phụ thân phụ mẫu dưới gối hầu hạ, mẫu thân nhẹ nhàng đưa tay ra, nở nụ cười xinh đẹp với nàng "Vân Trúc, mau đến đây."

Đỗ Vân Trúc theo bản năng chậm rãi đưa tay lên, như là muốn nắm chặt tay mẫu thân, sau đó vô lực rơi xuống.

"Lâu chủ?" Người đi bên cạnh nam tử đeo mặt nạ khẽ gọi một tiếng, nam tử mới lấy lại tinh thần, lấy đại cung trong tay giao cho thủ hạ.

Thấy Đỗ Vân Trúc đã chết, nam tử không nhịn được thở dài nhẹ nhàng, thấp giọng phân phó "Mang đi đi, an táng cho tốt."

"Vâng, lâu chủ." Bọn họ từ trên lưng ngựa vươn mình xuống, động tác dứt khoát xử lý hiện trường.

Nam tử đưa chân kẹp chặt bụng ngựa, quay đầu ngựa lại, hướng phương xa chậm rãi đi. Phía sau y, có một hắc y nhân yên lặng đi theo.

Hai người đi một quãng thật dài, nhanh chóng đến cửa cung, hắc y nhân đằng sau lưng nhịn không được nói "Vân Sinh, nếu không đành lòng, ngươi vì sao phải ép mình như vậy?"

"Nếu không phải ta, là ai cũng đâu có gì khác biệt?"

Hắc y nhân nhất thời á khẩu không trả lời được, đúng, ai giết Đỗ Vân Trúc thì cũng có gì khác? Đại khái khác nhau ở chỗ, trên tay người đó có trực tiếp dính máu của nàng hay không.

"Nói là như thế, nhưng Vân Sinh, ngươi rõ ràng không cần có sự lựa chọn quyết tuyệt như vậy, nếu như Cửu hoàng tử biết...."

"Hắn không muốn làm, vậy cứ để ta làm, nếu như có báo ứng, thì cũng chỉ giáng lên người ta. Ta biết còn sự lựa chọn khác, nhưng ta không dám đánh cuộc...." Nam tử nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt bất đắc dĩ mang theo sầu lo và bi thương, "Hắn đã lựa chọn một con đường hung hiểm, ta không thể, cũng không dám lấy an nguy của hắn ra đánh cuộc. Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sau này sẽ làm hắn phải chịu thương tổn...." Nam tử như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên trắng, tiếng nói cũng im lại.

Hắc y nhân thấy thế cũng thức thời ngậm miệng, chỉ than thở một tiếng.

Sau đó, hai người hoà mình vào bóng đêm, vứt bỏ ngựa vào thành, lặng lẽ trở lại thành Trường An.

Vào ngày thứ hai lâm triều, toàn bộ vì hai việc mà náo loạn. Một là, sủng phi Vân quý phi đêm qua đột nhiên mất tích thần bí, hai là hoàng đế thu được mật chiếu, có người dâng án thư lên tố cáo Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ cấu kết Di Địch, ý đồ phản quốc.

"Hoang đường!" Hoàng đế mạnh bạo đem tấu chương văng lên mặt đất, tức giận đỏ mặt "Tư thông với địch phản quốc? Tiếu Kỳ ngươi phản ư? Thực sự quá hoang đường, thật là lần đầu nghe thấy!"

Tam hoàng tử Tiếu Mặc bước ra khỏi hàng, quỳ xuống thấp giọng nói "Phụ hoàng bớt giận, nhi thần thấy chuyện này tất có ý đồ riêng muốn vu hại cho Cửu hoàng đệ."

Tiếu Mặc vừa dứt lời, Tiếu Lâm đã bước ra trực tiếp hướng hoàng thượng quỳ xuống "Phụ hoàng, Tam hoàng tử nói rất có lý, nhi thần nguyện dùng đầu của mình để đảm bảo, Cửu hoàng đệ tuyệt không làm ra chuyện này."

Hoàng đế hừ nhẹ một tiếng, cũng một phần do Vân quý phi đột nhiên biến mất cũng khiến ông tức giận, giờ này lại càng khó chịu, suýt nữa giận đến ngất đi. Vung tay một cái, hoàng đế đứng dậy từ ngự toạ, "Các ngươi là hảo nhi tử của trẫm, tình nghĩa huynh đệ khiến trẫm cảm động vô cùng! Trấm vốn hỏi Tiếu Kỳ, hắn lại chưa trả lời, các ngươi ngược lại thật tốt, mỗi người đều tích cực lên tiếng vì hắn? Ai cũng tin việc trẫm bịa đặt, vu hại hắn ư? Hay nói là các ngươi từ lâu đã sinh tình, liên thủ gạt trẫm!?"

"Nhi thần không dám!" Các hoàng tử nghe vậy nhất thời kinh hoàng quỳ xuống, chỉ có Tiếu Kỳ lẳng lặng đứng ở kia, các hoàng tử đều thảng thốt.

"Nghịch tử! Ngươi tại sao không quỳ xuống!" Hoàng đế thấy Tiếu Kỳ như vậy liền giận quá mất khôn, mắt cũng đỏ ửng lên, Tiếu Kỳ vẫn không nói lấy một lời, làm cho ông tức giận đến suýt nữa một hơi sẽ ngã xuống.

"Bệ hạ xin bớt giận!" Nhóm công thần thấy thế, không quan tâm đến việc thật tâm hay giả dối mà cùng nhau quỳ xuống "Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể!"

"Ha ha... Thực sự là hảo hoàng nhi của trẫm, bình thường trẫm ít quản giáo, khiến ngươi ngoan cố thành tính, bây giờ còn học đòi cấu kết địch ngoài, tư thông phản quốc!" Hoàng đế càng nghĩ càng giận, cuối cùng không nhịn nổi mà nhìn chằm chằm các hoàng tử đại thần quỳ trên đấy, chắp tay lại như thú bị nhốt đi tới đi lui.

"Bệ hạ, thần tin mắt nhìn của Tam hoàng tử và Đại hoàng tử, cũng cho là Cửu hoàng tử không phải người như thế, kính xin bệ hạ suy xét mọi việc!" Lãnh Thiên Sơn trầm giọng nói "Cửu hoàng tử một thân thâm nhập Bắc Nhung, đặt mình vào vạn hiểm để cứu Đại hoàng tử, có thể thấy được hắn là trung quân ái quốc, làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy!"

"Đúng là như vậy, thỉnh phụ hoàng cân nhắc!" Tiếu Lâm vội vã đồng tình, sau đó quay ra nhìn Tiếu Kỳ dùng ánh mắt ngụ ý khuyên hắn quỳ xuống trình bày mọi chuyện.

Vậy mà Tiếu Kỳ lại coi như không thấy.

"Tấu chương này viết rõ rành rành, chẳng lẽ do trẫm bịa đặt, hãm hại Tiếu Kỳ hay sao?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng, "Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ nhận lấy đại lễ quý giá do thượng quan Minh Thịnh của Di Đich mang đến, thượng quan Minh Thịnh là ai!? Gã ta tuy không phải người trong hoàng thất Di Địch, nhưng lại là bằng hữu tri kỉ của thái tử Di Địch Tư Đồ!" Hoàng đế nhịn không nổi chỉ tay vào Tiếu Kỳ, nổi giận nói "Hơn nữa, gã ta còn được Tiếu Kỳ trực tiếp dâng lên thiết kế biên quan bố phòng bí mật của ta."

"Cái gì?"

Lời vừa nói rất, người trong điện đều xôn xao.

Mà lúc này, một tên thái giám bỗng bước nhanh đến bên Cáp Xích, tựa hồ có chút hốt hoảng bẩm báo, Cáp Xích nghe xong sắc mặt trần xuống, lập tức đến bên người hoàng đế, đưa đến lỗ tai hoàng đế nhẹ giọng nói "Bệ hạ, biên quan cấp báo!"

Hoàng đế sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu "Tuyên."

Ngoài điện có một tướng sĩ chạy nhanh vào, hướng hoàng đế quỳ mạnh xuống đất "Khởi bẩm bệ hạ, biên quan cấp báo, Di Địch đột nhiên đem đại quân tiến sang xâm phạm nước ta, cùng lúc biên giới giữa hai nước cũng đóng cửa, hiện nay đã tiến thẳng xuống Hải Lâm huyện."

Không chỉ hoàng đế, mọi người sau khi nghe xong đều kinh hãi đến biến sắc.

Hoàng đế khiếp sợ nhìn về phía Tiếu Kỳ, mà Tiếu Kỳ tựa hồ như nghe thấy tin tức này có điểm ngẩn người ra.

Tiếu Kỳ sau khi nghe xong liền ngửa mặt lên trời cười to, một mặt bi thống nhìn về phía hoàng đế "Dục vọng thêm tội, hoành nạn không từ, phụ hoàng đã không tin nhi thần như vậy, vậy thì mau tặng cho nhi thần một tội danh, cho dù nhi thần có nói ra cái gì thì ngươi cũng sẽ không tin, vậy thì biện giải cũng vô ích."

"Cửu đệ!" Lời này của Tiếu Kỳ không nghi ngờ là đang thêm dầu vào lửa, Tiếu Lâm nhịn không được khí cấp bại phôi hô lên "Ngươi sao lại nói chuyện với phụ hoàng như vậy?"

Quả nhiên, hoàng đế thẹn quá hoá giận, tức giận đến run người "Người đâu! Người đâu! Bắt tên nghịch tử này cho trẫm, tức khắc giải vào Thiên lao chờ xử lý!"

"Phụ hoàng, xin suy tính lại!" Tiếu Lâm sợ hãi, lập tức hướng phía trên rập đầu "Ý Cửu đệ không phải là như vậy, thỉnh phụ hoàng...."

"Câm miệng! Ai còn biện hộ cho Tiếu Kỳ, cũng mang theo nhốt vào Thiên lao!" Hoàng đế đáp lại Tiếu Lâm.

Tiếu Lâm bất đắc dĩ, lo âu lập tức quay đầu lại, chỉ thấy có mấy người nhanh vào điện, sau đó đem Tiếu Kỳ ép đi xuống.

"Cửu đệ!" Tiếu Lâm hô lên một câu.

Tiếu Kỳ khẽ lắc đầu, ra hiệu đừng vì mình mà đắc tội hoàng đế.

Tiếu Lâm không thể làm gì, giống như có thương mà không giúp được gì, thống thổ cho người khác vạn phần.

Tiếu Lâm không phải không biết, việc này chắc chắn là do người tính kế! Nhưng trong lúc này hắn cũng không có cách nào khác, lại không thể khiến cho hoàng đế thêm giận. Tiếu Kỳ giờ sợ là chỉ có thể dựa vào Tiếu Lâm hắn ở bên ngoài đọ sức, cho nên, hắn sinh chút hy vọng, giờ này Tiếu Lâm hắn tuyệt đối không thể vào ngục!

Tiếu Kỳ thấy Tiểu Lâm khổ cầu tình như vậy, vẫn cố gắng muốn hướng hoàng đế cầu xin nhượng bộ, liền biết suy nghĩ của đại huynh mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn chương 98


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui