Đam Mỹ Vô Song


"Con người ngươi thật là khó hiểu, nơi này không phải là nhà ngươi, cũng không phải ngươi tạo chữ phát âm, ở chốn đông người, ta nói chuyện cũng không được sao, trên đời này còn vương pháp hay không?"
Phượng Tiêu ngay cả đầu cũng không quay lại, cứ phải đặt miếng thịt trên đũa vào trong chén Thôi Bất Khứ, Thôi Bất Khứ duỗi tay dời chén đi, nhưng đũa tựa như có mắt vậy, không nghiêng lệch, vừa vặn theo hướng y dời đi rơi vào trong chén.

Thôi Bất Khứ trợn mắt nhìn miếng thịt trong chén, hình như thấy được nước miếng từ đũa của Phượng Tiêu dính trên đó, nhất thời ngay cả chén cũng không muốn đụng.

Lúc này vẫn chưa xong, Phượng Tiêu lấy một đĩa đậu xanh* luộc trên bàn lại.

[*đậu xanh này là loại đậu nành vỏ xanh]
"Có phải ngươi không thích món mặn hay không, không sao, ở đây còn có đậu, nào, để ta lột vỏ đậu cho ngươi, trắng trắng mềm mềm, mau ăn một hạt đi, muốn ta đút ngươi sao?"
Thôi Bất Khứ:...!
Tay của hắn khá đẹp, lột đậu cũng xinh như hái hoa, trong nháy mắt trước mặt Thôi Bất Khứ có thêm một đống vỏ đậu, từng hạt một được sắp thành hàng, thật chỉnh tề.

Bùi Kinh Chập:...!
Phượng Tiêu: "Ăn đi."
Thôi Bất Khứ biết rõ hắn cố ý làm như thế, nên nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như không có người khác.

Có một người khác bị chọc giận.


"Ngươi cái tên này!"
Tô Tỉnh giận đến sắc mặt đỏ lên, liền muốn đứng dậy cùng hắn lý luận, lại bị thiếu nữ bên cạnh kéo ống tay áo.

"Biểu ca, được rồi!" Thiếu nữ nhỏ giọng nói, biểu tình rất là quẫn bách.

"Ta nhận ra vị Thôi quan chủ đó, bên cạnh chắc chắn là bằng hữu của y."
"Là hắn hiếp người quá đáng trước, ta muốn cùng bọn họ lý luận thỏa đáng!"
Trên mặt Tô Tỉnh vẫn còn vẻ tức giận, hướng về Phượng Tiêu giận đùng đùng nói: "Dù gì dáng vẻ ngươi cũng đàng hoàng, sao lại giống như một tên lỗ mãng nói năng không lễ độ vậy, không có chút lễ nghĩa nào!"
Thiếu nữ hướng Thôi Bất Khứ cúi người khẽ chào: "Thôi quan chủ vẫn khỏe."
Thôi Bất Khứ hiển nhiên cũng nhận ra đối phương: "Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn*, Lư tiểu nương tử, lệnh đường* vẫn khỏe chứ?"
[*Đây là một câu của Đạo gia, giống như câu "A di đà Phật" của Phật gia; *lệnh đường: dùng để gọi mẹ của người khác]
Thiếu nữ lộ ra nụ cười: "Lần trước nhờ có Thôi quan chủ kê toa thuốc, gia mẫu bệnh tim cũ đã nhanh thuyên giảm rất nhiều."
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái: "Phương pháp của bần đạo chỉ có thể làm giảm tạm thời, trị ngọn không trị gốc, Lư gia vẫn nên tìm một lương y tốt hơn cho lệnh đường."
Thiếu nữ ôn nhu chấp thuận.

Lúc này Tô Tỉnh cũng nói: "Hóa ra người lần trước xem bệnh cho cô cô, chính là Thôi đạo trưởng, thân thể cô mẫu ta gần đây quả thực có nhiều khởi sắc, Tô mỗ tại đây đa tạ."
Hắn hướng Thôi Bất Khứ chắp tay hành lễ, chuyển đề tài, lại nói: "Nhưng thứ cho ta nói thẳng, vị bằng hữu này của đạo trưởng, thật là vô lễ quá mức, danh tiếng đạo trưởng rất tốt, không nên cùng người như vậy làm bạn."

Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, hắn không phải bằng hữu của ta, ta cũng không quen biết hắn."
Tô Tỉnh nghi ngờ nhìn Phượng Tiêu một chút, trên mặt rõ ràng viết không tin.

Phượng Tiêu cười nói: "Ngươi cứ nhìn ta làm gì? Mặc dù dung mạo ta trên đời vô song, phong thái thiên hạ hiếm có, đó cũng không phải là thứ ngươi có thể với tới được?"
Thôi Bất Khứ:...!
Sắc mặt Tô Tỉnh xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, giống như bàn thức lúc nãy làm cho hắn bị đau bụng.

Có Thôi Bất Khứ và Lư thị ở đây, Tô Tỉnh muốn gây khó dễ cho Phượng Tiêu cũng không có cơ hội, cuối cùng đành hậm hực bỏ đi.

Phượng Tiêu đưa mắt nhìn hai người rời đi, trên mặt trái với vẻ ngả ngớn mới vừa rồi, thần sắc lộ ra như có điều suy tư.

"Tô Tỉnh này có chút kỳ quái, cho nên ngươi mới đặc biệt giới thiệu bọn họ cho ta?"
Thôi Bất Khứ nói: "Lư Đề không có con trai, sau khi Tô Tỉnh tới nhờ cậy Lư gia, Lư Đề nuôi dưỡng như con rể, Tô Tỉnh mặc dù thích đọc sách, nhưng thiên phú đọc sách bình thường, ngược lại thì đi theo Lư Đề buôn bán, khá có bản lĩnh, Lư Đề rất là vui mừng, trước mắt đã giao hai cửa hàng đang nổi danh cho hắn quản lý."
"Không đúng, thật sự rất kỳ lạ." Phượng Tiêu nói: "Nếu hắn quản lý chuyện buôn bán, về lễ nghĩa qua lại, lý ra nên khôn khéo chu toàn mới phải, vừa rồi sao lại bởi vì ta bắt chước hắn nói chuyện, liền nổi trận lôi đình?"
Thôi Bất Khứ cười lạnh nói: "Có lẽ là trên mặt Phượng lang quân viết mấy chữ ai gặp cũng phát cáu rất to thì phải, đi tới chỗ nào cũng làm cho người khác không thích."
Phượng Tiêu cười nói: "Làm sao có thể? Ban nãy ánh mắt Lư thị nhìn ta, rõ ràng mang theo vẻ kinh diễm và quý mến."
Những người tự luyến, Thôi Bất Khứ cũng đã gặp, nhưng loại người tự luyến đến trình độ này, y vẫn là lần đầu tiên gặp, nhìn biểu tình của Phượng Tiêu hiện ra chút vẻ không thể tưởng tượng nổi.


"Phượng lang quân thường thường đều là ôm gương tự soi, nhìn ảnh tự luyến như vậy sao?"
Không phải thường thường, mà là lúc nào cũng như vậy.

Bùi Kinh Chập trong lòng lặng lẽ bổ sung nói.

Phượng Tiêu nhướng mày nói: "Chẳng lẽ đây không phải là sự thật?"
Thôi Bất Khứ hừ lạnh một tiếng, lười cùng hắn đấu khẩu, nói tiếp lời vừa rồi: "Khả năng duy nhất, chính là hắn ở trước mặt Lư thị, vô cùng khác nhau."
"Lư thị thích tính tình này của hắn, nên hắn đặc biệt khác hẳn khi ở trước mặt Lư thị, Lư Đề thích người thông minh, hắn liền ở trước Lư Đề là hậu bối thông minh hiếu học.

Có chút thú vị!"
Phượng Tiêu chuyển đề tài, bỗng nhiên nói: "Khứ Khứ, ngươi ở Lục Công thành hai tháng, cơ bản đã thăm dò người trong cả thành, ngay cả nữ quyến Lư gia cũng không bỏ qua, ai biết thì nói ngươi đang làm đạo sĩ, ai không biết còn tưởng rằng ngươi muốn làm cái gì mà lén lút trộm gà trộm chó đó!"
Thôi Bất Khứ hơ hơ hai tiếng, giả cười nói: "Vậy ta bây giờ cũng đã rơi vào nanh vuốt ma quỷ của Giải Kiếm Phủ Phượng Nhị lang quân không phải sao?"
Phượng Tiêu: "Cái này thì không đúng, Giải Kiếm Phủ là phụng mệnh thiên tử mà lập, quyền hành giống như Hình bộ, ngươi nói như vậy, không phải là đang mỉa mai đương kim bệ hạ sao? Ta sẽ ghi thù."
Yên tâm, ta thù dai hơn so với ngươi.

Thôi Bất Khứ thầm nghĩ, ho khan hai tiếng, tiết kiệm khí lực.

Dùng cơm xong, ba người tiến về phía Lâm Lang Các phân hiệu.

Phượng Tiêu và Bùi Kinh Chập chính là không biết, lúc bọn họ chân trước vừa bước đi không bao lâu, nhã gian lầu hai lại có một nam một nữ vào bên trong.


"Ta ban nãy nhìn thấy sắc mặt tôn sứ không được tốt, cũng không biết có phải lại bị bệnh hay không!"
Nữ tử nói chuyện thanh âm như băng tuyết, nhưng lại vô cùng xinh đẹp, hai loại đặc tính mâu thuẫn trên người nàng dung hợp không trở ngại, như u lan kinh hồng, không cần quần chúng tán thưởng, cũng đủ chiếu rọi thiên địa.

Nam nhân không tiếp lời, hắn tự ý đi tới bên cạnh chiếc bàn vừa rồi bọn người Thôi Bất Khứ ăn cơm, cúi đầu nhìn một hồi, bỗng nhiên gạt đậu trên bàn ra.

"Tôn sứ để lại cái gì?" Nữ tử cũng đi tới.

"Hoa mai lãnh hương." Nam nhân nhẹ giọng nói.

Nữ tữ cau mày.

"Tôn sứ muốn bảo chúng ta tìm phương hương của hoa mai lãnh hương?"
Nam nhân lời ít ý nhiều: "Vu Điền, án mạng."
Hắn tiếc lời như vàng, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, may mà nữ tử cùng hắn cộng sự nhiều năm, nên có thể từ trong bốn chữ nghe ra một chuỗi manh mối.

"Hoa mai lãnh hương có liên quan với án mạng sứ giả Vu Điền, nhưng nếu như dễ dàng tra, hẳn là Giải Kiếm Phủ đã sớm tra ra được, tôn sứ không hẳn sẽ cố ý để lại cho chúng ta.

Bất kể như thế nào, hay là chúng ta đến cửa hàng hương liệu để hỏi một chút.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận