Đam Mỹ Vô Song


Dọc theo bàn gỗ, chỗ ban đầu Thôi Bất Khứ ngồi, có bốn chữ dùng móng tay viết ra, chữ viết mong manh như hơi thở, hoa mai lãnh hương.

Nữ tử nhìn chăm chú bốn chữ kia, giữa chân mày hiện lên nét ưu sầu thầm kín.

"Lực đạo viết chữ của tôn sứ, so với y lần trước hình như lại yếu hơn một ít.

Ta sợ trên người y lại bị thương gì đó?"
Nam nhân xưa nay chưa bao giờ thích nói chuyện, lúc này lại không thể không mở miệng nhắc nhở nàng: "Kiều Tiên, tôn sứ từ trước đến giờ tự có chủ trương."
Kiều Tiên tức giận: "Ngươi đi theo tôn sứ lâu như vậy, lại còn không hiểu rõ y, chừng mực của y là chừng mực đối với công việc, đối với thân thể mình, y cho tới bây giờ chưa hề có chừng mực."
Trưởng Tôn Bồ Đề không nói lời nào, dùng ánh mắt "Vậy thì ngươi có thể làm gì đây" nhìn nàng.

Kiều Tiên có chút ủ rủ, nàng đích thực là không thể làm gì.

Thôi Bất Khứ từ trước đến giờ chính là người không đạt được mục đích thì không từ bỏ, trừ phi bây giờ bọn họ chạy đến trước mặt Phượng Tiêu, nói rõ thân phận của Thôi Bất Khứ, mang người trở về, nếu không thì chỉ có thể dựa theo phân phó tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch.

Nhưng nếu vì như vậy mà làm hỏng đại sự của tôn sứ, đoán chừng nàng cũng không cần tiếp tục ở lại Tả Nguyệt Cục nữa.

Nghĩ đến đây, Kiều Tiên lặng lẽ thở dài.

"Thời gian không còn sớm, đi cửa hàng hương." Trưởng Tôn Bồ Đề nhắc nhở.

"Đi thôi." Kiều Tiên thuận tay lau một cái, tay phải thon dài dọc theo bàn quét qua, hàng chữ mỏng nhạt kia lập tức biến mất không thấy, mặt bàn trơn nhẵn như lúc ban đầu, tựa như chưa từng có gì xảy ra.


Cửa hàng hương bên trong Lục Công thành không ít.

Bởi vì đây là nơi qua lại giữa đông tây, trong cửa hàng cũng thường hay có rất nhiều hương liệu chỉ có ở Tây Vực, thậm chí chủng loại còn nhiều hơn và đa dạng hơn so với kinh thành một chút, Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề vốn tưởng rằng hoa mai lãnh hương sẽ rất dễ tìm, ai ngờ bọn họ hỏi cho tới trưa, gần như đi đến tất cả cửa hàng hương khắp thành, cuối cùng chỉ mua được ba loại phương hương có liên quan tới hoa mai.

"Kể ra thật trùng hợp, trước các ngươi, cũng có một vị lang quân tới hỏi qua hoa mai lãnh hương, cao cao gầy gầy, rất trẻ tuổi tuấn tú." Ông chủ cửa hàng hương khoa tay múa chân một chút.

Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề hai mắt nhìn nhau một cái, cũng đoán được đối phương nói, chắc là Bùi Kinh Chập bên cạnh Phượng Tiêu.

Nhưng đầu mối này, nếu người Giải Kiếm Phủ đã tra qua một lần, theo lý mà nói là đã tra nhưng không tra ra, vì sao tôn sứ còn phải đặc biệt nói với bọn họ?
Thôi Bất Khứ chưa bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa, hai người cảm thấy trong này hẳn là còn có một vài chi tiết bọn họ không nghĩ tới.

"Chỗ khác ta không dám nói, nhưng trong Lục Công thành, tính ra thì nhất định phương hương ở chỗ này của ta là đầy đủ nhất.

Các ngươi muốn tìm hương hoa mai, chỗ này có ba loại, trong đó có một công thức, chính là mấy năm trước ta đã cứu một vị khách thương Tây Vực, hắn đã tặng nó cho ta."
Ông chủ cửa hàng hương nói xong, một mặt bảo tiểu nhị mang tới ba miếng hương bài.

Người luyện võ khứu giác bén nhạy, lưu hương trên người, trong lúc đang chạy trốn hoặc ẩn nấp kẻ địch rất dễ bị phát hiện hành tung, thân phận Kiều Tiên đặc thù, trên người càng không bao giờ huân hương, đối với người rất ít tiếp xúc với huân hương như nàng mà nói, càng nhạy cảm với mùi hương, gần như thoáng cái là có thể phân biệt được các loại mùi hương.

"Đây là mai hoa và hạnh hoa*?" Kiều Tiên ngửi một chiếc hương bài trên tay, đưa cho Trưởng Tôn Bồ Đề.

[*hạnh hoa: là loài hoa mơ tây, mơ hạnh, có màu hồng nhạt, còn hoa mơ(mận) thường thì có màu trắng]
Ông chủ cửa hàng hương gật đầu một cái: "Không sai, loại hương này gọi là Tam Nguyệt Xuân Tuyết, là loại thịnh hành nhất ở kinh thành hiện tại, những tiểu nương tử trẻ tuổi đều thích dùng, đặc biệt là các nữ quyến nhà quyền quý, những ngày mùa xuân mặc xiêm y tươi sáng vào, rồi huân nó lên nữa, ngài sẽ giống như tiên tử vậy, bảo đảm một đống người mai mối đều muốn đạp phá ngưỡng cửa nhà ngài đó!"

Hắn miệng lưỡi khôn khéo, cho dù là đối với khách tới hỏi thăm, cũng phải cố gắng thuyết phục bọn họ mua đồ.

"Loại hương này tên là Tĩnh Thủy Lưu Thâm, có đàn hương* và mai hương, thích hợp nhất để an thần định khí, trấn tà xua ác." Ông chủ cửa hàng hương dứt lời, lại cầm lên một miếng.

[*Một loại gỗ thơm tên là đàn hương]
Trưởng Tôn Bồ Đề ngửi xong, lắc đầu một cái.

Kiều Tiên cũng nói: "Đây không phải hoa mai lãnh hương chúng ta cần."
Ông chủ cửa hàng hương đưa miếng thứ ba cho bọn họ: "Mùi hương hoa mai thuần túy, chỉ có một loại này."
Trưởng Tôn Bồ Đề cầm ở trong tay, liền cảm giác mùi hương hoa mai nồng nặc như thuốc pháo, xông vào mũi, nhưng nó thiếu đi sự lạnh giá của hoa mai, ngược lại giống như hương thơm ngào ngạt của hoa mẫu dơn vậy.

Kiều Tiên thấy Trưởng Tôn lắc đầu, liền cầm lấy hương bài, quả nhiên cảm giác giống như hắn vậy.

"Ông chủ, ngươi kiến thức sâu rộng, hoa mai lãnh hương, chẳng lẽ là thật sự khó điều chế như vậy?"
Ông chủ nói: "Phương hương thông thường, đều là mùi thơm càng nồng càng tốt, lãnh hương này chứa chữ lãnh, dĩ nhiên không giống với những loại khác, lúc mới ngửi chỉ thấy hương băng tuyết nhàn nhạt, nửa canh giờ sau, mùi thơm hoa mai mới dần dần tỏa ra, nhưng chỉ ngửi được sự lạnh buốt, không thấy quá nồng đậm, bền lâu không phai, có thể duy trì đến mấy ngày."
Kiều Tiên nghĩ đến sau khi án mạng xảy ra đã qua một đêm, Phượng Tiêu bọn họ đến hiện trường, còn có thể ngửi thấy mùi thơm lưu lại, lấy được manh mối này, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Nói cách khác, có thể sử dụng loại hương này, nhất định không phải người tầm thường?"
Ông chủ nói: "Lãnh hương cũng có cái khác, như các loại hoa sen lãnh hương, thanh trúc lãnh hương, nhưng bởi vì hoa mai nở ngày băng tuyết, mang theo hương băng tuyết, chữ lãnh này mới đặc biệt hợp tình, loại hương này rất ít thấy, mấy năm trước ta có được một miếng hoa sen lãnh hương, không nỡ bán, dự định để lại cho con gái làm của hồi môn, hoa mai lãnh hương thì càng hiếm có, nhà ai có thể chế được loại hương này, tất nhiên sẽ trân quý và cất giấu nó, sẽ không tùy tiện khoe khoang với người khác, vì vậy được coi là đồ quý hiếm, nếu không trên đường người người ai cũng huân, thì đâu còn hiếm thấy?"
Kiều Tiên nói: "Vậy ngươi có biết ai có thể chế hoa mai lãnh hương không?"
Ông chủ cửa hàng hương cười khổ: "Nếu ta biết, ta đã sớm mang vàng mời người đó tới đây, còn cùng các ngươi nói nhiều như vậy sao? Kỳ* hương có thể gặp không thể cầu, ta nửa đời này điều ở đây tiếp xúc với hương, các ngươi nếu tìm ra người đó, vẫn xin vui lòng báo cho ta biết."
[*kỳ = hiếm]

Dứt lời hắn hơi dừng lại một chút, vỗ đầu một cái: "Đúng rồi, tháng trước Vân Vân tiểu nương tử của Xuân Hương Phường đoạt giải nhất với một vũ khúc, kinh động hơn nửa Lục Công thành, nghe đâu nàng mỗi ngày đều dùng huân hương khác nhau, nhưng lại chưa bao giờ phái người đến nơi này của ta để mua, chắc hẳn bên cạnh có cao nhân khác, các ngươi không ngại thì đi hỏi một chút!"
Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề trước mắt đều bừng sáng.

"Khi vị lang quân trước kia tới hỏi ngươi, ngươi có nói qua cho hắn chuyện này không?" Kiều Tiên hỏi.

Ông chủ cửa hàng hương lắc đầu: "Lúc ấy ta không nhớ nổi, dĩ nhiên là quên rồi."
Kiều Tiên: "Nhưng Xuân Hương Phường kia là nhạc phường?"
Ngay sau đó ông chủ cửa hàng hương lộ ra nụ cười đen tối mà nam nhân nào cũng hiểu.

Kiều Tiên lập tức hiểu ngay, nàng cảm thấy mình rất ngu xuẩn khi hỏi về vấn đề này.

Hương liệu thường cũng là dược liệu, hương dược tương thông, Thôi Bất Khứ nếu hiểu rõ y thuật, có hiểu biết đối với phương hương cũng không kỳ lạ, hơn nữa còn có thể từ bốn chữ 'hoa mai lãnh hương', suy đoán ra loại phương hương hiếm có này, từ đó truyền ra đầu mối.

Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề bọn họ đối với bản lĩnh của vị tôn sứ này từ lâu đã không thấy lạ, thế nhân nông cạn, thấy thân thể Thôi Bất Khứ nhiều bệnh, tay trói gà không chặt, thường sẽ khinh thường y, nhưng nếu một người như vậy có thể chiếm giữ một vị trí giữa mưa gió biến ảo, tất nhiên có bản lĩnh người thường không sánh kịp, trên dưới Tả Nguyệt Cục, dù là Thôi Bất Khứ mười ngày có hết tám ngày đều nằm trên giường, cũng không có ai dám khinh thường y.

"Người của Giải Kiếm Phủ nếu biết gian quán Ngũ Vị kia là cứ điểm của Tả Nguyệt Cục chúng ta, liệu có tức đến hộc máu hay không?" Kiều Tiên nhìn thấy một tia hy vọng phá án, tâm tình so với trước đó cũng khá hơn nhiều, tuy gương mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói đã trở nên ung dung hơn.

Trưởng Tôn Bồ Đề không đáp ngược lại hỏi: "Xuân Hương Phường, ngươi đi hay ta đi?"
Kiều Tiên: "Dĩ nhiên là ta đi, gương mặt này của ngươi đi đến nơi đó, người ta chỉ cho rằng ngươi đi đòi nợ, tuyệt sẽ không nghĩ là ngươi muốn đi tìm thú vui."
Trưởng Tôn Bồ Đề bắt đầu lần tràng hạt trong tay, không lên tiếng.

Bởi vì lời của Kiều Tiên, hắn không có cách nào phản bác.

...!
Lâm Lang Các.


Hôm nay là ngày đấu giá cuối cùng, người cũng nhiều hơn so với mấy ngày trước, nhưng cách thức vào sân nếu so với trước kia cũng cao hơn không ít, trừ thiệp mời ra, trước khi vào cửa khách còn phải nộp một khoản tiền thế chân, nếu nhận được đồ vật yêu thích, tiền thế chân nhiều thì bù vào ít hơn, nếu cái nào cũng không thấy thích, trước khi rời đi Lâm Lang Các sẽ trả lại tiền thế chân.

Nếu làm như vậy, liền ngăn chặn được rất nhiều kẻ có dụng ý khác, hoặc những người căn bản không mua mà vẫn vào, chỉ muốn vào xem náo nhiệt.

Phượng Tiêu mới vừa dẫn Thôi Bất Khứ, Bùi Kinh Chập vào bên trong, thì phía sau có người ơ một tiếng: "Đây không phải là Phượng Nhị sao?"
Người nọ bước nhanh đuổi kịp bọn họ, nhìn Phượng Tiêu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: "Phượng Nhị, đã lâu không gặp, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Đối phương tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, phát quan cao hồng y, khí phách công tử thế gia nhất phái phong lưu tiêu sái, nhưng thị lực Thôi Bất Khứ vô cùng sắc bén, lập tức đã nhìn ra thái độ người này đối đãi với Phượng Tiêu và với người khác không giống nhau.

Bạn cũ bình thường gặp lại, cũng không đến mức nhiệt tình như vậy còn mang theo mấy phần ân cần.

Có lẽ phải nói là người này muốn nịnh bợ Phượng Tiêu, nhưng nhìn cũng không giống.

Trong lúc Thôi Bất Khứ đang nghĩ ngợi, Phượng Tiêu đã nhướng mày cười một tiếng: "Lâm thiếu trang chủ, đã lâu không gặp."
Bốn chữ này vừa ra, nhìn lại cử chỉ tuổi tác đối phương, trong đầu Thôi Bất Khứ lập tức đã hiện ra lai lịch của đối phương.

Nhạn Đãng sơn trang, đẳng cấp thế gia trong giang hồ, lấy buôn bán là chính, gia tài vạn quán, Nhạn Đãng kiếm pháp gia truyền mười ba dạng, trang chủ Lâm Lăng, tuổi đã hơn bốn mươi mới có được ái tử Lâm Ung, đương nhiên muốn gì được đó, không chỗ nào không ưng thuận, ngay cả sở thích hoang đường của hắn, cũng ngầm cho phép không ngăn cản, vì thế Nhạn Đãng sơn trang nổi danh trong chốn giang hồ, không phải là vì Lâm gia có tiền, cũng không phải vì Nhạn Đãng kiếm pháp của Lâm gia, mà là bởi vì Lâm Ung.

Giữa chân mày Lâm Ung lại thấy vui mừng, liền muốn tiến lên nắm tay Phượng Tiêu, người sau cũng không dấu vết mà tránh né mấy tấc, xoay tay lại trượt trên bả vai Thôi Bất Khứ, lúc đối phương chưa kịp phản ứng, Thôi Bất Khứ đã bị kéo đến bên cạnh mình, bả vai hai người bị đánh một cái thật mạnh.

Phượng Tiêu: "Nào, giới thiệu với các ngươi một chút, đây là mật hữu của ta, họ Thôi, tên Bất Khứ.

Khứ Khứ, vị này là thiếu trang chủ Nhạn Đãng sơn trang, Lâm Ung."
Hắn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ mật hữu, môi mang theo ý cười khó hiểu, chỉ nghe thôi cũng cảm thấy mập mờ, làm người ta không khỏi liên tục tưởng tượng.

Thôi Bất Khứ:???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận