Đam Mỹ Vô Song


Chuyên tư quân hề bất khả hóa, quân bất tri hề khả nại hà*.

[*Tạm dịch: Một lòng nhớ quân không thể đổi, quân không biết phải làm sao đây.

Trích từ bài thơ 《Cửu Biên》của Tống Ngọc]
Nại Hà hương, vừa nghe tên liền tựa như hóa thành muôn vàn sầu bi, mùi hương giống như hoa sen đầu mùa hạ, thanh tú xinh đẹp, nhưng thực ra thì công dụng hết sức thô bạo, là kịch độc khiến người ta ngửi vào thì biến sắc.

Độc tính của nó không phải ở chỗ lập tức đoạt đi tính mạng người ta, mà là để mùi hương xâm nhập cơ thể, ăn xương hút tủy, khiến người trúng độc dần dần đắm chìm trong đó, nếu một ngày không ngửi Nại Hà hương, sẽ bị hụt hơi thân thể yếu ớt, thần trí hỗn loạn, nếu ba ngày không ngửi Nại Hà hương, da thịt kinh lạc* như dao nhọn róc xương, không cách nào chịu đựng được, năm ngày không ngửi thấy Nại Hà hương, thì thân thể có thể chết đi hồn phách tiêu tán, qua cầu Nại Hà xin một chén canh Mạnh Bà.

[*kinh lạc: là đường khí huyết vận hành trong cơ thể]
Cho nên "nại hà*" trong Nại Hà hương, không phải là câu than ngắn thở dài trong miệng văn nhân, mà là Nại Hà của hoàng tuyền vong xuyên.

[*nại hà: có nghĩa là "làm sao?", "làm thế nào?"]
Thôi Bất Khứ ở trong gian phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời này đợi suốt năm ngày.

Đối phương nắm bắt thời cơ hoàn hảo, sẽ luôn vào lúc y mệt mỏi không chịu đựng được, đúng lúc nửa tỉnh nửa mê đó đưa đồ ăn thức uống tới, thời điểm Thôi Bất Khứ khôi phục ý thức, đưa tay là có thể mò tới nước và thức ăn bên cạnh mình.

Nước và thức ăn chỉ có một chút nhỏ, miễn cưỡng duy trì khả năng sống mà thôi, nhưng khó chịu đựng nhất không phải là bụng đói ục ục, mà là yên tĩnh vô biên, và không biết giày vò vào tối nay hay là tối nào.

Sau bóng tối, vẫn là bóng tối, tận cùng của yên tĩnh, vĩnh viễn là yên tĩnh.


Thôi Bất Khứ chỉ có thể bấm bốn ngón tay mười hai đốt của mình để tính thì giờ, cố gắng hết sức kéo giãn cơ thể, lẩm nhẩm điển tịch thuộc lòng, từ Nho gia quay lại Đạo gia, lại từ Pháp gia quay lại Phật gia, gạt bỏ ý nghĩ linh tinh, giữ tâm thanh thản.

Thị lực của y dần dần hạ thấp, nhưng thính giác nhạy bén dị thường tăng lên, lúc này cho dù là âm thanh của rắn trùng chuột kiến, thậm chí tiếng giọt nước, cũng có thể khiến y như nhặt được báu vật, nhưng mà không có gì hết, không biết Phượng Tiêu dùng cách gì, gian phòng này tựa như hoàn toàn bị thế gian quên lãng, nếu không phải chưa bị cắt nước, Thôi Bất Khứ gần như hoài nghi bọn họ thật sự đã quên mất mình rồi.

Tra tấn trong im lặng như vậy cả ngày lẫn đêm, người bình thường còn không chịu đựng được, đừng nói là mười ngày nửa tháng, năm ba ngày cũng có thể phát điên, thân thể Thôi Bất Khứ như vậy càng khỏi phải nói, mỗi năm chuyển mùa cũng có thể bị bệnh một trận, vào ngày thứ ba, y cảm giác rõ ràng trong lòng mình một luồng ác khí phiền muộn gào thét muốn đi ra, trong bụng bởi vì đói mà phát đau, tay chân bắt đầu như nhũn ra vô lực, đầu cũng dần dần hỗn độn, thân thể hơi phát lạnh, trái lại trán thì nóng, y biết đây cũng là điềm báo sắp có một cơn bệnh nặng, dứt khoát đập bình đập cho nát*, cũng không đọc thầm điển tịch, mặc kệ ý thức dần dần mơ hồ.

[*đập bình đập cho nát (破罐子破摔): nghĩa là tình hình đã quá tệ rồi cứ để nó tệ hơn đi, không quan tâm nữa]
Nhưng vào lúc này, y ngửi được một mùi hương.

Như có như không, tựa như mùi hương y ngửi thấy trong vườn sen ở kinh thành năm ngoái, nhàn nhạt, ngọt ngào, gió lay hương sen, mang theo cả mùi vị hạt sen.

Chưa tới một khoảng thời gian, kinh thành liền sẽ bắt đầu nóng, nhà quan to hiển quý chiêu đãi khách, thích nhất đem canh hạt sen mộc nhĩ trắng nấu xong cho vào trong hủ để chìm trong giếng nửa ngày, chờ khi khách nhân tới rồi lấy ra, trước tiên uống một chén nước sen ấm, thanh nhiệt làm ấm bụng, lại uống tiếp một chén canh hạt sen, hương thơm lưu lại hai gò má, từ cổ họng thoải mái đến bụng, làm dịu bớt cái nóng.

Cách đãi khách như vậy, bản thân y đã trải nghiệm qua rất nhiều lần.

Thôi Bất Khứ bỗng dưng mở mắt.

Bóng tối đập vào mắt khiến y lập tức trở về thực tại.

Mùi thơm vẫn còn, không phải ảo giác.


Y ở trong bóng tối hơi nhíu mày, ngay sau đó âm thầm cười nhạt.

Nại Hà hương.

Loại độc dược này mặc dù uy thế kinh người, cũng quý giá và khó tìm, lại làm khó Phượng Tiêu phải dùng nó để đối phó mình, thật là xa xỉ lãng phí.

Bản thân ở gian phòng này, ra thì không ra được, càng không thể ngăn cách hô hấp, chỉ có thể hít vào một chút mùi hương gây nghiện mê người như vậy.

Người ở chỗ này nếu là người có tuyệt đỉnh võ công, có thể sử dụng nội lực chống đỡ một khoảng thời gian, nhưng đối với Thôi Bất Khứ mà nói, Nại Hà hương chỉ tăng tốc độ phá hủy thân thể y, làm y muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Có lẽ đối phương không có ý lấy mạng y, chỉ là muốn dùng Nại Hà hương để ép y khai ra sự thật, dùng trên người Thôi Bất Khứ, có thể nói là giết gà dùng đao mổ trâu, phí của trời.

Nhưng người của Giải Kiếm Phủ, bất luận thế nào cũng sẽ không ngờ tới, loại hương này, nhiều năm trước y đã ngửi qua, hơn nữa đã từng chịu đựng suốt mười ngày, mặc dù cuối cùng gần như mất nửa cái mạng, vẫn như cũ duy trì tinh thần tỉnh táo cơ bản, không có bị người khác lôi đi, ngay cả lão sư của y Phạm Vân cũng thán phục không thôi, nói nếu không phải thân thể y không thích hợp luyện võ, với ý chí kiên định của y, chỉ sợ trên đời không có bất kỳ loại võ học nào là không chinh phục được.

Nhưng mà trí tuệ hơn người ắt gặp phải đố kị, Phạm Vân cũng biết, Thôi Bất Khứ cho dù không biết võ công, cũng đủ để vượt lên tuyệt đại đa số người trên thế gian.

Có người, sinh ra được định trước là bất phàm.


Tất cả thống khổ, với y mà nói, chẳng qua là tôi luyện.

Cố gắng thổi cát điên cuồng mới tìm thấy vàng.

Thôi Bất Khứ lần nữa chậm rãi chợp mắt.

Đấu giá Lâm Lang Các sắp tới, y cũng không tin, Phượng Tiêu có thể chờ đến mười ngày sau mới tới tìm y.

...!
"Rốt cuộc như thế nào?" Phượng Tiêu nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bùi Kinh Chập hơi cau mày, có chút khó chịu.

Lâm Lang Các đấu giá bắt đầu vào sáng sớm bốn ngày trước, kỳ hạn sáu ngày, ngày mai chính là ngày cuối cùng, mấy ngày trước chủ yếu bán đấu giá dược liệu tơ lụa ngày cuối cùng mới là dị bảo quý hiếm mà ai cũng mong chờ.

Tuy nói mấy ngày này rất náo nhiệt, lượng giao dịch hoàn thành càng không ít, rất nhiều người chở đầy mà về, nhưng cũng có nhiều người để mắt vào ngày đấu giá cuối cùng, cho dù không mua nổi, cũng không uổng phí chuyến này ngàn dặm xa xôi tới.

Nhưng Phượng Tiêu rất không hài lòng.

Bởi vì tiến triển trong suốt mấy ngày nay không xem là thuận lợi, đám người Ôn Lương vẫn còn bị giam giữ ở huyện nha, Lâm Lang Các bên kia mặc dù không dám làm gì, nhưng mỗi ngày cũng có không ít người tìm tới cửa cầu xin tha thứ, Phượng Tiêu hết thảy không gặp mặt, hắn ném Thôi Bất Khứ cho Bùi Kinh Chập đi sắp xếp, mình thì tự đi đến đấu giá quan sát, nhưng Tần thị vẫn không lộ diện, tựa như đã sớm ẩn mình trong biển người mênh mông, Thiên Trì Ngọc Đảm thì không rõ tung tích.

Phượng Tiêu biết cho dù ngọc đảm xuất hiện, tất nhiên sẽ là trên buổi đấu giá cuối cùng, nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy mình tính toán sai sót gì đó, trong lòng khó tránh có chút phiền não.

Từ khi trông coi Giải Kiếm Phủ tới nay, một đường thuận gió thuận nước, cho dù có khó khăn ngăn trở cũng là chuyện nhỏ nhặt, hắn đã rất lâu không gặp loại tình cảnh khó đoán này, lại khó mà hình dung được cảm giác mờ mịt ấy, tựa như chỉ có bàn tay vô hình đang đánh cờ trong bóng tối, mà chính hắn vốn đứng bên cạnh bàn cờ, lại bất tri bất giác bị kéo vào trong màn sương mù này, mắt thấy mình sắp trở thành một trong những quân cờ...!
Phượng Tiêu trong lòng chấn động một chút, dường như đột nhiên bắt được cái gì đó, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.


Bùi Kinh Chập nói: "Lần trước ngài bảo ta cho người nọ dùng Nại Hà hương năm ngày liên tiếp, ta sợ thân thể người nọ không chịu nổi, không dám dùng nhiều, lúc nãy đi vào xem xét, thần trí y đã sớm hỗn loạn, thuộc hạ dùng nước giếng tạt cho y tỉnh, nhân cơ hội thẩm vấn một phen, y vẫn kiên quyết mình và Tần thị không hề có liên quan, cho nên thuộc hạ cho rằng, Thôi mỗ này, thật sự là người vô tội."
Nếu như người này không phải người vô tội, thì đó chính là tim đồng xương sắt, đến nỗi ngay cả Nại Hà hương cũng không thể làm gì được.

Nhưng mà có thể sao?
Đừng nói đến tên quỷ bệnh lao như vậy, dù là cao thủ võ công, Bùi Kinh Chập cũng chưa từng thấy qua ai có thể cố nhịn dưới uy lực của Nại Hà hương hơn mấy ngày vẫn không cầu xin tha thứ.

Phượng Tiêu nói: "Người đâu?"
Bùi Kinh Chập: "Đang nằm ở phòng phía đông đấy."
Phượng Tiêu nhướng mày một cái: "Thả ra rồi?"
Bùi Kinh Chập cười khổ: "Lang quân của ta ơi, ngài nghĩ ai cũng giống như ngài, có thể chịu sự giày vò của Nại Hà hương hơn mấy ngày mà không bị hủy tâm trí sao? Y bây giờ sốt cao không giảm, đừng nói là mở miệng, ngay cả lần này có thể qua khỏi hay không, cũng không biết."
Phượng Tiêu khẽ hừ: "Người này vẫn còn hữu dụng, nếu không qua khỏi cũng phải dùng thuốc giữ lại một hơi thở."
Bùi Kinh Chập vừa nghe ý này, chẳng lẽ còn muốn dùng cái gì mà cực hình với người kia, vội nói: "Đại phu nói, y hiện tại bên trong hao tổn bên ngoài hư nhược, không chịu nổi bất kỳ tra tấn nào cả!"
Phượng Tiêu không trả lời vấn đề này.

Hắn đi theo Bùi Kinh Chập tới phòng phía đông, quả nhiên nhìn thấy Thôi Bất Khứ mê man ngủ say, so với mấy ngày trước, hai gò má gầy đi thấy rõ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt hơn, bàn tay lộ ra ngoài chăn, kinh lạc lục lam mơ hồ hiện lên, hơi thở càng có vẻ yếu ớt, thân thể ốm yếu rã rời.

Phượng Tiêu đứng ở bên cạnh giường nhỏ, nhìn chăm chú dáng vẻ đang ngủ của đối phương hồi lâu, tựa hồ trong giấc mộng bệnh nhân cũng cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của người này, chân mày hơi nhíu lại, ngủ cũng không được an ổn.

Bùi Kinh Chập nói khẽ: "Lang quân, cần phải giải độc hương trên người y mới được sao? Nếu không sợ là không khá hơn được."
Phượng Tiêu lắc đầu một cái, sờ cằm đưa mắt nhìn Thôi Bất Khứ, thấy đối phương vật vã giãy giụa trong cơn ác mộng, dường như cảm thấy hơi thú vị.

Qua một lúc lâu, hắn bỗng nhiễn thốt ra một câu: "Ngươi nói xem, y có phải là người của Tả Nguyệt Cục hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận