[Đam Mỹ] Xuyên Không Bất Đắc Dĩ

Ánh sáng mỏng manh của ngày mới thi nhau len lỏi qua khe hỡ giữa những chiếc lá rồi nhẹ nhàng in dấu lên người Tại Trung. Tại Trung bây giờ đang ngồi bên chiếc sửa sổ gần hành lang, con bươm bướm nhỏ bay lượn xung quanh rồi đáp xuống cánh tay phải của cậu….đôi mắt đen nhánh sâu không đáy bình tĩnh nhìn cánh bướm hé ra khép vào, hệt như…..một con búp bê.

Những điều này đều nằm gọn trong mắt Hàn Canh. Tại Trung quả thật rất đẹp, đẹp đến nỗi người khác khó tin rằng hắn thật sự tồn tại. Hệt như bây giờ, ta vẫn chưa thể tin rằng Tại Trung hiện tại đang ở bên cạnh mình.

“Canh, ngươi đến à….” Tại Trung cười nhẹ, con bướm nhỏ trên tay cũng bay mất.

“Ân.” Nụ cười hiện tại của Tại Trung, càng nhìn càng khiến người ta đau lòng.

“Nếu, con người cũng có thể bay lượn tự do tự tại như con bướm kia thì tuyệt biết bao.”

“Ngốc, chuyện này sao có thể?” Hàn Canh sủng nịch vuốt tóc Tại Trung.

“A, đừng nói về ta nữa, ngươi hôm nay sao nhàn hạ thế?” Ngẩng đầu nhìn Hàn Canh.

“Ta nhàn hạ bao giờ? Ta đã làm xong việc nên mới đến đây a.”

“Được rồi, là ta đã sai khi nói Hàn Vương gia thương dân như con thành như vậy.” Tại Trung cười nhẹ, nói.

“Ngươi a……” Hàn Canh cũng mỉm cười, lắc đầu.

“……….” Đột nhiên cảm giác khó chịu ập tới khiến Tại Trung nhíu chặt mày.

“Tại, vào phòng nghỉ ngơi đi.”

“Ta không sao.” Tại Trung lắc đầu nói.

“Nhưng mặt ngươi tái nhợt cả rồi!”

“Ta muốn ngồi thêm một lát…..”

“Không được, ta bế ngươi vào.” Không để Tại Trung trả lời, Hàn Canh đã bế cậu lên, thẳng hướng phòng cậu mà đi.

“Canh, ta thật sự không sao.”

“Tại, ngươi lúc nào cũng quật cường như thế.”

“Ta sẽ xem như đó là lời khen a.”

“Được rồi, ngươi ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, không được đi lại lung tung nữa.”

“Ân, ta sẽ không, hơn nữa, dù ta có muốn cũng không thể……”

Chút nữa quên mất vết thương trên đùi Tại Trung tuy đã lành nhưng cậu cũng không thể đi lại. Này hẳn là do tâm bệnh…..hay nói cách khác chính là, Tại Trung căn bản đã quyết định buông thả chính mình?

“Tại, vết thương của ngươi đã lành lại rồi, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào ngươi muốn.”

“Sao thế? Bắt đầu cảm thấy ta phiền? Muốn đuổi ta đi rồi à?” Giọng nói nửa đùa nửa thật.

“Ý ta không phải thế……..”

“Đùa thôi, mang đến nhiều phiền phức cho ngươi như thế, thực xin lỗi…..”

“Tại, ta có thể, có thể thay hắn yêu ngươi không?”

“……” Tại Trung đương nhiên hiểu ‘hắn’ trong câu nói của Hàn Canh là ai. Người mình dùng mọi cách để không nhớ, người mà mình gần như liều mạng để quên đi nay lại xuất hiện trong đầu. Hai mắt vốn trống rỗng nay lại mất đi tiêu điểm…..

“Tại.”

“Canh, không cần, ngươi căn bản không cần thay thế hắn.”

“Nhưng ta biết rõ, ngoài hắn ra thì ngươi không thể chấp nhận thêm bất kỳ ai.”


“Thực xin lỗi…….”

“Không cần nói xin lỗi, ngươi không làm gì sai cả. Thật ra chúng ta rất giống nhau, yêu người không thuộc về mình, nhưng mà, Tại, nếu ngươi có thể chấp nhận tình cảm của ta thì dù ngươi có xem ta như thế thân của hắn cũng không sao.”

“Canh, ngươi rất ngốc.”

“Chúng ta giống nhau, không phải sao?”

“Nếu, cả đời này ta cũng không thể đi lại thì sao…..”

“Ta nhất định không bao giờ bỏ rơi ngươi, tin ta.”

“Được rồi, ta chấp nhận. Nhưng mà, ngươi không phải thế thân của bất kỳ ai, ngươi là chính ngươi, Hàn Canh.” Một vai diễn không nên tồn tại hai lần, giống như bên cạnh Duẫn Hạo chỉ cần một người tên Y là đủ. Lời hứa cũng không phải thứ có thể tin tưởng, bởi những gì Duẫn Hạo đã từng thề non hẹn biển với ta, tất cả đều không có thật. Nhưng, ta quyết định thử tin tưởng người khác thêm một lần nữa. Từng yêu sâu đậm, từng nhận lấy đau đớn thật nhiều, cũng từng hận thật sâu…..Chỉ có thử tin Canh, ta mới có thể sống lại lần nữa……….

“Tại, đa tạ ngươi.”

“Đừng nói như ta là kẻ rất tốt như thế, thật ra ta chỉ là đang giúp chính mình thôi.”

“A, ta đi xem thuốc đã nấu xong chưa, ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

“Ân.”

Canh, luôn luôn ôn nhu với ta như thế. Bắt đầu từ bây giờ, ta phải học cách quên kẻ kia thôi.

Kiến thành. Trịnh Vương phủ ~

“Thật sự không thể ngờ! Bất quá chỉ là một Kim Tại Trung đã chết mà ngươi đã biến thành cái bộ dạng này! Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi của trước kia đâu rồi?! Mỗi ngày chỉ biết đến Dạ Lăng Các! Ngươi làm như thế thì Tại Trung sẽ sống lại chắc?! Nếu hắn biết hiện tại ngươi như thế này thì dù có làm ma cũng quay về tìm ngươi!”

“Quay về? Thế chẳng phải rất tốt sao, ít nhất như vậy thì ta có thể lại được nhìn thấy hắn.”

“Ngươi, ngươi nói xem ngươi hiện tại có khác gì phế vật?”

“Ta cũng biết mình rất hèn hạ, nhưng mà, Tại Trung là do ta hại……”

“Được! Vậy ngươi cứ tiếp tục như vậy đi, ta thật sự rất thất vọng về ngươi!”

“Ta cũng rất muốn làm gì đó có ích hơn! Nhưng mà không được! Đến bây giờ ngay cả chút tin tức của Tại Trung cũng không có, ngươi nói đi ta còn có thể làm gì!”

“…….Đừng buông thả bản thân như thế. Ta tin rằng hắn vẫn còn sống.” Một lúc lâu sau đó Y mới nói ra câu này, rồi quay người rời đi.

Tại…..còn sống? Y nói đúng, đến bây giờ ta vẫn chưa tìm thấy thi thể của Tại Trung! Không thể dễ dàng từ bỏ hi vọng cũng như không nên buông thả bản thân mình như vậy, nhất định phải tìm được Tại Trung! Rất muốn, rất muốn chính miệng nói với hắn ta yêu hắn……Nhất định, nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được.

Từng ngày cứ lặng lẽ qua đi, thời tiết, cảnh vật đều thay đổi nhưng sức khỏe Tại Trung thì không, vẫn yếu như trước chứ chẳng khá hơn chút nào. Ta căn bản không thể giúp Tại làm bất cứ chuyện gì, ta biết, Trịnh Duẫn Hạo mới chính là người hắn cần…..

“Tại, đi tìm Trịnh Duẫn Hạo đi.”

“Canh, ngươi vừa nói gì thế?”

“Chính ngươi rất rõ mình muốn gì, lòng của ngươi trước sau chỉ có hình bóng hắn. Quay về đi, ta chấp nhận bỏ cuộc…..”

“Canh, người hắn yêu căn bản không phải ta, là hắn đã bảo ta rời khỏi Trịnh Vương phủ, bây giờ ta có thể quay về nơi đó nữa sao? Mọi thứ bây giờ đã khác rồi, Canh, đừng bức ta về nơi ấy.”

“Tại, ngươi yêu ta không?”

“…….Thực xin lỗi, ta biết mình rất ích kỷ, nhưng, nhưng ta sẽ cố gắng yêu ngươi.” Tại Trung nắm tay áo Hàn Canh, cầu xin.

Hàn Canh cười khổ, cúi xuống hôn lên môi Tại Trung. Ban đầu Tại Trung vô cùng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng từ từ nhắm hai mắt lại……….

Hàn Canh không giống với Duẫn Hạo, dù là làm gì đi nữa thì hắn vẫn ôn nhu như thế. Hệt như hiện tại, ta chưa bao giờ được Duẫn Hạo hôn nhẹ nhàng thế này, nụ hôn của Duẫn Hạo hệt như con người hắn, bá đạo, độc tài. Nhưng mà, vì cái gì ta lại lưu luyến kẻ lúc nào cũng bá đạo và vô cùng độc tài ấy?


Cảm giác Hàn Canh rời khỏi môi mình, Tại Trung chậm rãi mở mắt.

“Tại, ngươi khóc…….”

Khóc? Từ khi nào ngay cả cảm xúc của bản thân mình cũng chẳng thế khống chế được để rồi bất giác rơi nước mắt thế này?

“Đừng tự lừa gạt bản thân nữa, bởi dù có cố gắng đến đâu thì sự thật vẫn là sự thật….”

“Canh……”

Hàn Canh nói xong thì xoay người rời khỏi.

Ta đã quá ích kỷ rồi…….Canh có lẽ, sau này cũng không đến tìm ta nữa…

~

“Đã trễ thế này vẫn chưa nghỉ ngơi?”

“Y?! Sao lại đến đây, ta còn vài công văn phải chỉnh sửa lại, những ngày trước đã mất không ít thời gian rồi.”

“Thế là tốt rồi, ta nghĩ, Tại Trung hẳn sẽ hiểu được tình cảm ngươi dành cho hắn.” Ta nói như vậy hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là không muốn Duẫn Hạo buông thả chính mình thôi.

“Y, Tại Trung hắn, sẽ hiểu sao?”

“Ân, nhất định.” Chỉ cần hắn còn sống thì nhất định sẽ hiểu……

“Mong rằng có thể gặp lại hắn sớm một chút…….”

“Ân, sao thế? Gần đây quân đội có việc bận sao?”

“Nga, không có, là vì Hoàng huynh…….”

“Sao thế?”

“Ta cũng không biết. Gần đây những đề nghị ta đưa ra, hắn đều khăng khăng phủ quyết. Như việc nếu nhất định tấn công Tấn Quốc thì trước hết phải cho trinh thám đi dò la tình hình quân địch thế nào rồi mới tính tiếp. Dù sao ta cũng chưa biết thực lực quân đội Tấn Quốc mạnh yếu ra sao. Nhưng, Hoàng huynh lại phủ quyết toàn bộ những ý kiến ta đưa ra.”

“Duẫn Hạo, ta chỉ có một câu dành cho ngươi, công cao cái chủ (*) cũng không phải chuyện tốt, ngươi nhất định phải cẩn thận.”

(*) Công cao cái chủ ( 功高盖主): Kẻ bề tôi có công lao hiển hách đến mức lấn át cả chủ quân, khiến người ở ngôi cao có cảm giác không yên lòng.

“Có thể sao? Hoàng huynh hắn……..”

“Lòng người mà, dù cho đó là ai đi nữa cũng khó lòng nắm bắt, huống chi đó lại là bậc đế vương, quyền lực và địa vị hoàn toàn có thể khiến một kẻ vốn thiện lương thay tâm đổi tính. Duẫn Hạo, đừng nghĩ ai cũng đơn thuần như vậy, không ai muốn kẻ khác cướp đi những thứ mình đang có đâu.”

“Ý ngươi là…….”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, ta cáo từ trước.”

“Ân.”

Hoàng huynh sẽ như thế sao? Nhưng những lời Y nói cũng không phải không có đạo lý………

~

“Tại.”


“Canh?!”

“Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?”

“…….Ta nghĩ, ngươi sẽ không đến nữa.”

“Thì ra trong mắt ngươi, ta là người như vậy?” Hàn Canh trước sau vẫn cười dịu dàng.

“A, không phải.” Tại Trung lắc đầu.

“Đi với ta đến nơi này nhé?”

“Đi đâu?”

“Khoan hãy hỏi.”

“Ân.”

…….

“Canh, rốt cuộc ngươi đưa ta đi đâu thế?” Nhìn xe ngựa rồi hành trang thế này, chẳng phải Canh chỉ muốn đưa ta ra ngoài một lát thôi sao?

“Ra ngoài du ngoạn vài hôm, chẳng lẽ ngươi ở trong Vương phủ một thời gian rồi mà không thấy buồn chán sao?”

“Thật không?” Chẳng lẽ lý do lại đơn giản như vậy?

“Ngươi không tin ta?”

“Không có…….”

“Ta nghĩ, ra ngoài vài hôm hẳn sẽ tốt với sức khỏe ngươi hơn, biết đâu chân ngươi cũng……..”

“Đa tạ ngươi…..”

“Đi thôi.”

“Ân.”

Vài hôm sau ~

“Canh, vì cái gì lại đưa ta đến đây?!” Là, Trịnh Vương phủ?

“Vào thôi.”

“Vì cái gì, ngay cả ngươi cũng đối ta như thế?”

“Tại…..” Ta làm vậy cũng là vì ngươi mà thôi!

“Ta phải về Duyệt thành, đưa ta đi khỏi đây!”

“Tại, chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi trực tiếp Trịnh Duẫn Hạo sao? Không muốn hỏi vì sao hắn đối xử với ngươi như thế?”

“…………Được rồi……..” Vấn đề, cuối cùng cũng phải được giải quyết.

Trong Trịnh Vương phủ ~

“Xin hai vị chờ một lát, Vương gia sẽ ra ngay.” A Tứ kinh ngạc khi nhìn thấy Tại Trung, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói.

“Đa tạ.”

“Đừng lo.” Hàn Canh nhẹ nhàng nắm chặt tay Tại Trung.

Không lâu sau……..

“Tại…….” Thì ra, ngươi thật sự còn sống!

“Tại Trung……..Canh……..” Y cũng đi theo.

“…………” Tại Trung nhìn hai người trước mắt, im lặng không nói.


“Y, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”

“Ân……”

Hai người đã từng rất thân thiết, hai người trước kia lúc nào cũng như hình với bóng nay lại như hai kẻ xa lạ…..Từ khi Tại Trung xuất hiện đến nay, rất nhiều thứ đã thay đổi…..

“Trịnh Duẫn Hạo, ta đã đưa Tại Trung về với ngươi! Nếu ngươi dám làm tổn thương hắn thêm bất cứ lần nào nữa thì Hàn Canh ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Canh?!” Canh nói như vậy là có ý gì?

“Tại, ta xin lỗi, ta không thể đưa ngươi về.”

“Canh, ngươi từng hứa sẽ không bỏ mặc ta mà….”

“Ngươi không thuộc về Duyệt thành, cũng không thuộc về Hàn Vương phủ, càng không thuộc về ta. Đây mới là nơi ngươi nên lưu lại.”

“Ta không muốn, Canh, đưa ta về đi….”

“Tại, đừng đi, được không?” Duẫn Hạo đi đến.

“Đừng đến gần…..” Nhìn nam nhân trước mặt, nỗi nhớ vốn đã giấu kỹ vào ngăn sâu nhất trong lòng nay lại tuôn ra như dòng nước lũ, nhưng cũng chính vì rất nhớ nên càng sợ hãi mỗi khi tiếp xúc với hắn.

“Tại…..” Ta rất nhớ ngươi, thật sự rất nhớ……

“Canh, đưa ta về.” Tại Trung lạnh lùng nói.

“Thực xin lỗi, Tại. Ta yêu ngươi…..” Đây là câu cuối cùng Hàn Canh nói với Tại Trung.

“Tại Trung giao cho ngươi. Nhớ kỹ những gì ta đã nói.” Khi Hàn Canh bước ngang Duẫn Hạo đã nhẹ nhàng để lại một câu, sau đó ly khai.

“…….Đa tạ ngươi.” Hàn Canh, thật ra ngươi mới chính là người thích hợp với Tại Trung. Nhưng, hắn không thể thuộc về ngươi được!

Hàn Canh đã đi khỏi, chỉ còn lại ba người Tại Trung, Duẫn Hạo và Y.

“Ngươi không cần nói gì cả, ta sẽ rời khỏi đây thôi.” Hơn nữa ta tuyệt đối sẽ không trở thành kỳ đà cản mũi giữa ngươi và Y.

“Tại Trung, đừng nói thế, Duẫn Hạo rất cao hứng khi thấy ngươi trở lại.”

“Y…….” Hắn cao hứng? Có sao?

“Ta cùng ngươi về Dạ Lăng Các nghỉ ngơi.”

“…………”

“Đi thôi.”

Tại Trung lắc đầu.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Tại Trung nhìn xuống đôi chân mình.

“Chân ngươi…….”

“Đã bị phế rồi.” Y vốn đã đoán được.

“Duẫn Hạo……” Y đi đến bên cạnh Duẫn Hạo.

“Vương gia, làm phiền ngài rồi.” Tại Trung lạnh giọng nói.

Duẫn Hạo bước đến ôm chặt Tại Trung.

“Tại……ta xin lỗi.” Duẫn Hạo ôm chặt người trong lòng, hối hận nói.

Tại, ta cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa. Tất cả đều do ta mà ra, do trước kia ta đã quá ngu ngốc khi không biết yêu thương, trân trọng ngươi……Thực xin lỗi.

“Những lời này của Vương gia, tại hạ nghe không hiểu.” Quay mặt sang một bên, tránh né ánh mắt Duẫn Hạo.

Hơi thở quen thuộc, cái ôm ấm áp này……không phải là thứ mình có thể lưu luyến….Duẫn Hạo hiện tại, hoàn toàn không thuộc về mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận