[đam Mỹ/edit] Nghiện (hoàn)

Âm thanh cạch cạch phát ra cùng những bước chân đang đi trên đường.

Trong con hẻm tối xa lạ...

"Em ấy đâu?" Trì Cẩn liếc nhìn đám vệ sĩ chặn ngang ở hai đầu con hẻm, vứt tàn thuốc, lạnh lùng hỏi Phùng Nham đứng cách đó vài bước.

"Tối hôm qua mệt quá, cứ để em ấy trốn học để ngủ bù đi". Phùng Nham cởi bỏ kẹp cà vạt và khuy măng sét, lập tức đứng vệ sĩ đứng sau lưng hắn, kính cẩn cầm lấy đồ.

"Cùng em ấy chạm qua mấy lần?" Phùng Nham cười khinh bỉ, không vội cởi cà vạt ra, cũng không nhìn đến Trì Cẩn hỏi.

"Nhiều lắm đếm không hết." Sau khi giẫm nát tàn thuốc và đá bay nó, Trì Cẩn cũng bắt đầu xắn tay áo lên.

Vẻ mặt của Phùng Nham rất bình tĩnh, tựa như không bị câu trả lời làm ảnh hưởng, nhưng bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở nên ngột ngạt hơn.

"Tôi đã kiểm tra hộp đêm và quán bar nhưng không có kết quả, không ngờ rằng mèo hoang nhỏ vụng trộm ăn cá lớn ở trường học."

"Tiểu bảo bối tháng trước không có trốn tiết, có nghĩa là cậu dụ dỗ em ấy chỉ vừa mới xảy ra trong tháng này."

Phùng Nham vẻ mặt không cảm xúc, từng chữ nói ra rất rõ ràng, giống như đang đọc báo cáo vậy.

"Cậu đã làm chuyện đó vào thứ Tư tuần trước. Em ấy hôm đó về không muốn quấn quýt cùng tôi, nhưng sau đó cậu bị thương, vì vậy vài ngày sau, em ấy vẫn ân ái với tôi như bình thường. Cho đến tuần này, cậu lại tiếp tục dụ dỗ, nhưng em ấy còn có chút lương tâm về nhà vẫn cùng tôi quấn quýt.

Phùng Nham duỗi ra một ngón tay, khớp xương rắn rỏi, thon dài mà ẩn chứa sức mạnh. Chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy, hung tợn nhìn Trì Cẩn, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc: "Một lần, mỗi ngày một lần."

Ngực Trì Cẩn khí huyết cuồn cuộn, anh không ngờ người đàn ông này lại biết Diêu Trĩ nhiều như vậy.

"Câm miệng! Không đến lượt anh quơ chân múa tay!"

Tuổi trẻ bồng bột, còn không biết tiết chế cảm xúc là gì, lại xấu hổ vì chuyện riêng bị bại lộ, khiến Trì Cẩn chỉ muốn dùng nắm đấm bịt miệng gã đàn ông đê tiện trước mặt.

Phùng Nham rốt cuộc bao nhiêu tuổi, khuôn mặt cũng được che giấu kỹ càng, đối phương động thủ trước đúng như hắn muốn, đánh trả để tự vệ nghe thuận tai hơn rất nhiều so với việc bắt nạt trẻ con.

Nghĩ đến, hắn thấy biểu hiện của Diêu Trĩ cũng là theo bản năng, có thể hiểu được. Nắm lấy nắm đấm vung tới, hắn xoay cổ tay, vặn cánh tay Trì Cẩn úp mạnh xuống đất.

"Năm lần tất cả."

Giọng điệu của Phùng Nham ung dung và thờ ơ.


"Một lần làm sẽ thay xương cốt một lần."

***


Gần đến giờ ăn tối, Phùng Nham trở về nhà với phong thái độc đoán tiêu sái.

Hắn cởi bỏ bộ vest, đeo tạp dề và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Vừa chuẩn bị nguyên liệu, vừa nghĩ đến mèo rừng nhỏ mấy ngày qua vô cùng ngoan ngoãn, khóe miệng bất giác cười khẽ, vẻ mặt nghiêm túc liền dịu đi.

Bắt đầu chiên đùi gà và nêm gia vị, sốt cà ri trong nồi nhỏ bên cạnh đã sôi, tạo nên hương vị tươi ngon và ngọt thanh mát, đây là khẩu vị yêu thích của Diêu Trĩ.

Đùi gà sau khi chiên vàng đều cả hai bên, bỏ cà tím thái nhỏ và cà tím tròn nhỏ đã rửa sạch vào xào cùng, khi gần chín thì kết hợp cùng cà ri để hương vị thơm ngon hơn, sau đó đổ vào nồi tiếp tục đun sôi thêm một tí.

Phùng Nham liếc nhìn thời gian, liền đẩy nhanh tốc độ nấu ăn.

Cuối cùng lá chanh được thêm vào, sau khi nếm thử, cho thêm một ít đường, Phùng Nham gật đầu hài lòng.

Lấy một bát cơm, úp ngược vào đĩa, múc hai thìa cà ri gà, dọn lên bàn.

Thời điểm vừa vặn, Diêu Trĩ vừa mở cửa bước vào nhà, cái mũi nhạy cảm ngửi được mùi hương trong căn nhà, sau khi cởi giày liền chạy vào phòng ăn.

"Thơm quá!"

Con mèo nhỏ tham lam không đợi được nữa, vươn tay muốn chụp đồ ăn.

"Rửa tay thay quần áo."

Phùng Nham ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diêu Trĩ, sau khi trộm thơm lên mặt cậu, lập tức bế câu đi vào phòng thay đồ.

Tại bàn ăn, Diêu Trĩ vẻ mặt hài lòng, lập tức ăn đùi gà mềm ngọt, khuôn mặt phập phồng, phồng hai má thật to.

"Em có muốn du lịch đến nước Pháp không?"

Phùng Nham cầm khăn ăn lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng Diêu Trĩ bị dính nước sốt

"Ừm..."

Diêu Trĩ vừa nhai vừa nghĩ.

Phùng Nham trên mặt không có biểu hiện gì, hắn đã tính chuyện đặt cậu lên giường nếu đối phương không trả lời, sau đó để Tiểu Trĩ khóc lóc đồng ý.

Lần này hắn đi công tác ở Pháp, nếu không đem con mèo rừng nhỏ này đi, e rằng sau khi xong việc hắn sẽ phải dọn dẹp rất nhiều tình địch.

"Em đi bao nhiêu ngày? Em còn phải lên lớp..."

Diêu Trĩ nhấp một ngụm nước trái cây, khẽ liếm dư vị ngọt ngào trên môi.


Nhìn thấy đôi mắt của Phùng Nham tối sầm lại, cậu bất giác liếm môi.

"Em có thể xin nghỉ phép được mà."

"Ừ, vậy thì đi."

Cằm vừa nhấc lên, Diêu Trĩ khá là đắc ý.

"Vậy ngày mai em có muốn tạm biệt các bạn cùng lớp và thầy cô không?"

Phùng Nham lấy cơm thừa trong đĩa của Diêu Trĩ, sau đó đưa cho cậu một miếng đùi gà.

"... Có."

Sau khi nhắc đến chuyện này, Diêu Trĩ nhận ra nhiều ngày rồi không có gặp Trì Cẩn, cậu theo bản năng chớp chớp mắt.

Đương nhiên, những biểu hiện nhỏ nhặt này không thoát khỏi tầm mắt của Phùng Nham, cùng với tính cách vô tâm và bất cẩn của mèo hoang nhỏ, Phùng Nham nở nụ cười tự tin.

Quả nhiên đánh giá cao người kia..

Diêu Trĩ và Phùng Nham có một chuyến du lịch lãng mạn ở Pháp, trong khi Trì Cẩn đang nằm trên giường bệnh khổ sở không thể tả.

Ban ngày Diêu Trĩ ngủ bù còn Phùng Nham làm việc. Đến tối, Diêu Trĩ tiếp tục vui vẻ với Phùng Nham.

Trong mắt người khác, cả hai giống như cặp đôi mới cưới tận hưởng tuần trăng mật.

"Diêu Trĩ..."

Trì Cẩn lại gặp ác mộng ở trên giường bệnh.

Trong mơ, dù thế nào hắn cũng không thể giữ được Diêu Trĩ, ngàn vạn lần như thế, không một lần nào giữ được cậu ấy.

Hắn tỉnh dậy bởi một cơn đau nhói ở xương sườn, mồ hôi chảy ròng ròng trên đầu.

Đêm khuya tĩnh lặng, lo lắng suy nghĩ, Trì Cẩn lấy tay không bị thương che mắt mình.

" Tiểu Trĩ ..."

**


"Diêu Trĩ ..."

Nghe thấy có người gọi, Diêu Trĩ quay lại.

"Cho anh!"

Cô gái nhét lá thư vào tay Diêu Trĩ rồi nhanh chóng chạy đi.

Những người còn lại trong hành lang đều nhìn chằm chằm với ánh mắt tò mò, Diêu Trĩ đẩy kính, ánh mắt quét nhẹ qua phong thư, nhẹ nhàng kẹp vào giữa hai quyển sách đang cầm trên tay, rồi chậm rãi bước đi.

"Đến chinh phục đàn anh mặt lạnh này đi."

"Lần trước tôi nhìn thấy anh ấy cười, là ngày ra mắt tân sinh năm nhất..."

"So với cười tôi muốn nhìn cậu ấy khóc hơn"

"Hừ ~"

" Đồ biến thái! "" Đồ biến thái! "

Khi mọi người tụ tập lại và nói chuyện, một bóng người đi ngang qua họ và đuổi Diêu Trĩ .

Diêu Trĩ bước vào văn phòng của hội sinh viên, cất những thứ trong tay vào tủ sách, lấy lá thư ra xem.

Cánh cửa phía sau phát ra tiếng "cạch".

Cậu hoảng sợ vội quay lại nhìn.

"Trì Cẩn?"

Nhìn rõ người đến, đôi mắt cảnh giác của cậu dịu lại sau cặp kính.

"Không phải đã lâu không gặp sao?"

Kỳ thật Diêu Trĩ có chút kinh ngạc. Trì Cẩn trước mặt để tóc ngắn, sắc mặt cũng không quá tốt, gầy đến mức quần áo cũng không vừa người, quan trọng nhất là tay phải vẫn đang quấn băng treo trên ngực.

"Tại sao anh bị thương?" Diêu Trĩ hỏi.

Nghĩ đến lý do gây ra những vết thương này, Trì Cẩn không khỏi cười khổ, từng bước đến gần Diêu Trĩ, hắn nói những điều hắn đã khai với cảnh sát ngày hôm đó: "Té"

Diêu Trĩ không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Tâm trạng Trì Cẩn đang rất phức tạp, có rất nhiều điều không thể nói, thậm chí một câu hỏi han sức khỏe cũng không thể cầu được.

Nếu không nói thì đừng nói, bớt phiền phức cho Diêu Trì thì tốt hơn, hơn nữa hắn cũng không phải là người nhục chí, chuyện này không thể lay chuyển được quyết tâm của hắn.

"Em vừa nhận gì từ cô gái kia à?" Giọng điệu thoải mái, Trì Cẩn xua đi u tối trong mắt, nở một nụ cười gợi đòn, giống như khi hắn ta bắt nạt Diêu Trĩ.


"À? Chỉ là... một lá thư..."

Sự thay đổi thái độ của Trì Cẩn, khiến Diêu Trĩ cảm thấy có chút e thẹn.

Thừa cơ, Trì Cẩn tiến lên phía trước, chống tay trái lên bàn, khuôn mặt hắn gần như chạm vào khuôn mặt đang dần đỏ bừng của Diêu Trĩ.

"Thật sao?"

Diêu Trĩ không biết để mắt vào đâu, mông dựa vào bàn không có đường thoát, hơi thở của Trì Cẩn phả vào mặt, mặc dù hắn chỉ chống một tay nhưng rất chặt, thái độ khiêu khích khiến tiểu bảo bối run lên.

"Thật... không tin, anh soát người đi...". Diêu Trĩ từ từ ngước đôi mắt ướt át lên, véo vạt áo.

Ánh mắt này làm tan biến mọi chua xót và uất hận trong lòng Trì Cẩn, nỗi nhớ mong nhiều ngày cùng nỗi đau hóa thành điên cuồng đánh vào ngực anh.

Mềm lòng, Trì Cẩn dành cho Diêu Trĩ một nụ hôn. Đối với sự cử chỉ thân mật chỉ thuộc về hai người, Trì Cẩn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để bảo vệ những những gì là của mình.

Cơ thể trong tay anh dần mất sức lực và không thể đứng vững được nữa. Trì Cẩn dùng một tay nhấc người lên bàn sau đó đẩy xuống mặt bàn.

Xương gãy chưa lành cảnh báo cơn đau, nhưng nó không thể so sánh với sự mong nhớ cuồng nhiệt trong sâu thẳm tâm trí hắn.

Giữ chặt eo Diêu Trĩ, giữ cho chân cậu ở tư thế vững vàng, không dám dồn toàn bộ sức nặng lên người bảo bối. Khó khăn lắm mới có thể mở ra bằng một tay, khiến thân thể liêu xiêu, cuối cùng sau khi "ăn" được côn thịt của Diêu Trĩ, cả hai mới nhẹ nhõm thở ra.

"Véo, làm em đau..." như dòng điện chạy qua, Diêu Trĩ dùng bàn tay nóng bỏng hơi đẩy Trì Cẩn ra, thở hổn hển.

Vẻ mặt của Trì Cẩn rất phức tạp, đau đớn cùng mãn nguyện, mồ hôi liên tục túa ra trên trán.

"Quá lâu rồi, anh không làm, một hồi sẽ không sao đâu..."

Hai người trốn ở hội học sinh ban ngày tuyên dâm, Diêu Trĩ thoải mái đến mức vừa khóc vừa la hét, khiến Trì Cẩn vốn căng thẳng và xấu hổ đều quên sạch. Khi anh ôm Diêu Trĩ lên sô pha và muốn làm một lần nữa, Diêu Trĩ đã ôm chặt lấy tiểu tiểu Trĩ, lùi vào ghế sô pha mà chưa kịp lau nước mắt.

"Đừng làm, đừng làm... Đau quá..."

Trì Cẩn liếm lỗ tai bảo bối thì thầm dụ dỗ: "Nhưng mà anh nhớ em quá. Một lần là không đủ"

"Không được, em phải lên lớp. Miệt mài không tốt."

Diêu Trĩ không dễ bị dụ dỗ, nhiều năm tình trường lời tâm tình nào cũng đã nghe qua, huống chi Phùng Nham ở nhà dỗ còn ngọt hơn.

Giữ một chút sức sức, không thể để nhiều trứng vào cùng một giỏ.

Theo cái nhìn của Trì Cẩn, đúng là Diêu Trĩ bị Phùng Nham chiếm giữ gắt gao.

Mỗi câu nói của Phùng Nham ngày hôm đó đều là sự khiêu khích tuyên bố chủ quyền, để được ôm mỹ nhân, Trì Cẩn sẵn sàng nghênh chiến

[ Tác giả lời muốn nói: ]

Lễ tình nhân vui vẻ! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận