Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở


“Tiêu Thái Liêm, cậu tin mình sao?”
Ánh mắt Tiêu Thái Liêm tránh né, không trả lời ngay.

Cậu cũng rất muốn tin, nhưng mấy tấm hình đó giải thích làm sao đây?
La Mẫn Tuyên nhìn Tiêu Thái Liêm chần chờ đã biết được câu trả lời.

Chẳng qua cô không ngờ, tình bạn suốt 5 năm qua của họ lại không thắng nổi mấy tấm hình photoshop đó.

Cô thong thả ngắm nhìn vùng trời rộng lớn, một chiếc máy bay bay ngang qua tách bầu trời thành hai nữa, cô cũng dịu dàng nở nụ cười: “Tiêu Thái Liêm, tôi cũng không quan tâm cậu tin hay không.

Nhưng từ trước đến giờ tôi không phải loại người như vậy.

Có thể cậu thấy lúc tôi ở bên cạnh cậu sẽ tương đối thoải mái, thích thân cận với cậu.

Nhưng Tiêu Thái Liêm chẳng lẽ cậu không biết, tóc của con gái rất ghét bị người khác chạm vào sao, tay của họ cũng không tùy tiện cho người khác nắm lấy.

Chẳng qua thời điểm đó, tôi thích cậu nên mọi việc đối với cậu mới dễ dàng như vậy.”
Tiêu Thái Liêm chết sững, cậu biết rõ năm năm qua La Mẫn Tuyên yêu thầm mình nhưng cậu vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp càng lưu luyến sự theo đuổi của cô nên mới làm ngơ không biết.

La Mẫn Tuyên chưa từng thẳng thắn nói cô thích cậu hiện giờ lại chọn nói ra, hẳn là...!
Không, cậu không chấp nhận.

La Mẫn Tuyên sẽ không thể thay lòng đổi dạ với cậu.

“Vậy bây giờ thì sao, cậu còn thích tôi không?” Chỉ cần cô nói còn, Tiêu Thái Liêm nhất định sẽ chia tay với Châu Sơ Ly.


Thời gian qua ở bên cạnh cô ta, cậu càng nhận ra tình cảm trong lòng mình dành cho ai.

Nhưng nghĩ đến La Mẫn Tuyên có thể lên giường với vô số đàn ông, cậu cũng có chút không biết nên làm gì.

La Mẫn Tuyên nghe cậu nói như vậy, âm thầm nở nụ cười giễu cợt.

Đã trở thành bạn trai của Châu Sơ Ly còn ở đây hỏi cô những lời vô nghĩa này? Tiêu Thái Liêm muốn biết gì đây?
“Tôi kết hôn rồi.

Tôi cũng rất yêu chồng tôi.

Cậu hiểu chứ?”
Tiêu Thái Liêm chấn kinh, lùi về sau hai bước: “Cậu nói dối.

Chẳng phải cậu nói chưa đến năm 30 tuổi sẽ không lấy chồng sao?” Cậu ta cười gượng: “Mẫn Tuyên, là do cậu không muốn nói ra lời thật lòng nên bịa chuyện với tôi đúng không?”
La Mẫn Tuyên thở hắt một hơi, nhàn nhạt nói: “Tiêu Thái Liêm tại sao thật giả lẫn lộn cậu đều không phân biệt được vậy? Chuyện đời vốn dĩ chẳng nói trước được điều gì, tôi mới 20 tuổi đã kết hôn khác gì cậu từng muốn chỉ tập trung đóng phim thì cùng Châu Sơ Ly hẹn hò?”
“Cậu biết?” Tiêu Thái Liêm mở to mắt.

La Mẫn Tuyên còn muốn nói tôi còn biết chuyện kinh khủng hơn nhưng vẫn lựa chọn ngậm miệng.

“Cậu kết hôn với ai?” Nắm tay Tiêu Thái Liêm siết chặt.

Lồng ngực cậu ta đau nhói.

La Mẫn Tuyên cũng không giấu diếm: “Tô Hữu Duy”
“Tô Hữu Duy? Chủ tịch tập đoàn Tô Tuyên, sao có thể chứ?” Tiêu Thái Liêm nghi ngờ.

“Mẫn Tuyên, có phải vì hoàn cảnh mà cậu đồng ý bị anh ta bao nuôi hay không?”
La Mẫn Tuyên rất muốn ném cái tên vô lý này xuống sân thượng: “Cậu có thể hỏi Châu Sơ Ly, hôn lễ của tôi cô ta cũng đến dự đấy!”
Đúng lúc này, điện thoại Tiêu Thái Liêm thông báo tin nhắn của Châu Sơ Ly gửi đến.

Cô ta hỏi cậu đang ở đâu?
Ban đầu Tiêu Thái Liêm vốn định nói dối nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại bảo cô ta mình đang ở trên sân thượng đại học nghệ thuật S.

Dù sao cậu cũng muốn kiểm chứng thực hư lời cô nói.

Có lẽ Châu Sơ Ly đang ở gần đây nên chưa quá 5 phút đã lên tới.

Cửa sân thượng vừa bật mở La Mẫn Tuyên đã nghe thấy thanh âm mềm mại đến chảy nước làm cô sởn cả da đầu.

“Thái Liêm, anh lên đây làm gì thế?”
Châu Sơ Ly dịu dàng nhìn Tiêu Thái Liêm quay sang lại thấy La Mẫn Tuyên vẫy tay chào cô.


Ánh mắt cô ta liền trầm xuống.

Hai người này tại sao lại ở cùng một chỗ? Ngay lập tức, cô ta nắm lấy tay Tiêu Thái Liêm nép vào người cậu, giọng khó hiểu:
“Chị, tại sao chị cùng anh Thái Liêm lại ở đây? Có phải chị muốn hỏi anh ấy vì sao hai chúng em lại bên nhau không?”
La Mẫn Tuyên khoanh tay, khinh thường nói: “Tôi không rảnh rỗi như cô, lên giường được với đàn ông liền muốn khoe mẽ.”
Châu Sơ Ly cắn răng, lén nhìn ánh mắt trầm xuống của Tiêu Thái Liêm, uất ức đáp: “Chị, chị sao lại nói những lời như vậy với em? Chẳng qua em biết chị thích anh Thái Liêm như vậy nên khi xảy ra chuyện không hay đó em chỉ muốn xin lỗi chị, không muốn lừa gạt chị sự thật mà thôi.” Cô ta lại quay sang nhìn Tiêu Thái Liêm, nước mắt rơi như hoa lê đái vũ: “Anh Thái Liêm, em xin lỗi vì đã nói chuyện giữa mình cho chị ấy biết.

Nhưng em không đành lòng dối gạt chị ấy, dù chị ấy có không thích em nhưng em thật tâm xem chị ấy là người nhà.”
La Mẫn Tuyên nghe một màn tuồng em gái tình thâm mà đầu óc choáng váng.

Mấy tháng không gặp trình đổi trắng thay đen của Châu Sơ Ly đã càng ngày càng tăng rồi.

Tiêu Thái Liêm thấy cô ta khóc lóc đáng thương như vậy liền mềm lòng: “Không sao, dù sao cũng nên cho cô ấy biết.”
La Mẫn Tuyên hắt mái tóc xoăn của mình ra sau lưng, ngắm nghía bàn tay xinh đẹp bình thản nói: “Em gái đúng là biết nghĩ.

Thế nhân tiện em nói luôn cho bạn trai của em biết là chồng chị là Tô Hữu Duy đi.

Kẻo cậu ta cứ không tin chị, còn nghĩ chị thích cậu ta đấy! Chị làm sao dám cướp bạn trai của em gái mình được, em nói có đúng không Châu Sơ Ly?”
Hai từ em gái phát ra từ miệng cô châm biếm vô cùng.

Châu Sơ Ly nheo mắt, rồi lại ngước đôi mắt ngập nước với Tiêu Thái Liêm: “Anh Thái Liêm, chị Mẫn Tuyên quả thật kết hôn với chủ tịch Tô.

Dù sao lúc đó, ba tức giận như vậy còn đuổi chị ấy ra khỏi nhà chủ tịch Tô đột nhiên ra tay giúp đỡ sao chị ấy có thể từ chối chứ?”
Nói thẳng ra là, La Mẫn Tuyên vì một chút khó khăn, không chịu nổi bản thân mất đi thân phận đại tiểu thư La gia, trở nên nghèo túng không một xu dính túi nên đứng trước người quyền thế, giàu có như Tô Hữu Duy cô sẵn sàng dùng bản thân mình đánh đổi.

Em gái này của cô đúng là nhanh mồm nhanh miệng, lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.

Tiêu Thái Liêm càng nhìn La Mẫn Tuyên bằng ánh mắt thương hại lẫn trách móc.

La Mẫn Tuyên ngó lơ ánh mắt của cậu ta, nở nụ cười hoa hậu thân thiện với Châu Sơ Ly: “Em gái, thế em lại không nhớ rồi.


Tô Hữu Duy muốn liên hôn với La gia thế mà ba mình có hai cô con gái, chồng chị lại chọn chị mà không chọn em.

Em nói xem là tại sao?”
La Mẫn Tuyên cũng không muốn đem bản thân thành sự lựa chọn mà ganh đua với Châu Sơ Ly.

Nhưng không nói cô ta lại càng vểnh cái đuôi chó của mình.

Châu Sơ Ly âm thầm siết tay, trừng mắt với La Mẫn Tuyên.

Sao cô ta lại không nhớ chứ? Thời điểm Tô Hữu Duy đến La gia, Châu Sơ Ly đã bị anh làm cho thần hồn điên đảo, biết được anh là chủ tịch tập đoàn Tô Tuyên Châu Sơ Ly càng thèm khát chức Tô phu nhân của Tô gia.

Giữa Tiêu Thái Liêm và Tô Hữu Duy người thông minh đều chọn Tô Hữu Duy mà thôi.

Tiêu Thái Liêm tuy được cái đẹp mã nhưng có thể sánh với quyền lực của Tô Hữu Duy không, vả lại nhan sắc của anh cũng thuộc hàng cực phẩm không kém gì Tiêu Thái Liêm.

Vậy mà mặc cô ta ăn mặc phong phanh lượn qua lượn lại trước mặt anh ta, Tô Hữu Duy cũng không chút phản ứng.

Cho anh ta xem mấy bức ảnh La Mẫn Tuyên ngủ với vô số đàn ông anh ta còn thẳng thừng nói là giả.

Tuyên bố với La Bình nếu cô dâu không phải là La Mẫn Tuyên thì không cưới, cũng sẽ không đầu tư vào La thị khiến Châu Sơ Ly tức chết.

Con nhỏ La Mẫn Tuyên đó thì có gì tốt? Có gì hơn cô ta? Mẹ La Mẫn Tuyên cũng phải thua trước mẹ cô ta mà ngoan ngoãn ly hôn.

La Mẫn Tuyên có cửa tranh giành với cô ta sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận