Đàm Phán Hôn Nhân Tô Tổng Đừng Tưởng Bở


Tô Hữu Duy mặc dù cùng đối tác kính rượu, nói vài câu xã giao nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người La Mẫn Tuyên.

Cô đứng lẻ bóng bên bàn tiệc, ai đến chúc mừng cũng mỉm cười đáp lại giống như cô thật sự hài lòng và hạnh phúc với cuộc hôn nhân này.

Nhưng anh vẫn nhìn thấy được một nỗi buồn không tên phảng phất trong không khí tưng bừng.

Bị ép buộc ở bên cạnh người mình không yêu, sẽ hận.

Phí Dương đã nói thế.

Tô Hữu Duy lén lút đưa tay sờ vào vị trí tim mình, cảm giác đau nhói khiến nụ cười anh trở nên gượng gạo.

Bên này, Dạ Nguyệt đang tiếp khách Châu Sơ Ly uyển chuyển đi tới đối diện cô.

Lễ phục trắng tinh lộng lẫy, mặt hoa da phấn.

La Mẫn Tuyên công nhận Châu Sơ Ly cũng có chút tư sắc.

Nhưng lại không biết điều.

“Chị à, không ngờ chị mặc váy cưới lại đẹp như vậy đấy.

Đúng là đâu ai biết trước được chữ ngờ, em còn đợi xem phim chị đóng ra mắt thì chị đã đi lấy chồng rồi.

Thế nào, kết hôn xong có muốn tiếp tục đóng phim cấp ba gì đó không? Em sẽ giúp chị tiến cử.” Châu Sơ Ly cười thân thiết với La Mẫn Tuyên.


Người ngoài nhìn vào còn nghĩ hai người là chị em tình thâm.

Cô ta còn tưởng La Mẫn Tuyên lợi hại thế nào hoá ra chỉ được cái mạnh miệng.

Bị đuổi ra khỏi nhà nghèo mạt đến mức phải đóng phim cấp ba, sợ là đã trao thân cho mấy tên đạo diễn bụng to đầu hói rồi ấy.

La Mẫn Tuyên nghe Châu Sơ Ly chọc ngoáy mình cũng không tỏ ra tức giận, điềm nhiên trả lời:
“Cảm ơn ý tốt của cô.

Tôi nhớ tôi đã nói cô không xứng làm em gái của tôi không phải sao? Phiền cô sửa lại xưng hô của mình đừng để người ta nói con riêng của La gia chẳng có tí giáo dưỡng nào.

Gọi tôi là Tô phu nhân nhé!.” Nói xong La Mẫn Tuyên còn nở nụ cười chuẩn mực của giới thượng lưu thể hiện rõ vị trí bây giờ của mình không tầm thường, đâu đến lượt Châu Sơ Ly ở đây múa mép khua môi với cô.

Châu Sơ Ly cười khẩy: “Cũng chỉ là một mối liên hôn mà thôi cô nghĩ cô thực sự là Tô phu nhân sao? Cô nghĩ chủ tịch Tô có thể yêu một người đàn bà bị trăm thằng chơi qua hả? Đúng là kể chuyện cười cho thiên hạ nghe.”
“Châu Sơ Ly, tôi nghĩ cô cùng lắm là không có giáo dưỡng ai ngờ cô còn là loại người ngu ngốc hết thuốc chữa.

Cho dù là hôn nhân tư lợi, cho dù Tô Hữu Duy không yêu tôi thì vị trí Tô phu nhân hiện tại chính là của tôi.

Cô nghĩ đắc tội tôi rất vui? Nghĩ rằng La gia có khả năng đối đầu với Tô gia? Còn nữa, chuyện tôi có bị người đàn ông nào ngủ qua chẳng phải cô là người biết rõ nhất sao? Nếu như cô còn muốn cuộc sống tiểu thư giàu có của mình thì tốt nhất đừng khiến tôi mất vui bằng không tôi gây ra tội tày trời nào đó làm Tô Hữu Duy tức giận cô nói xem La thị sẽ thế nào?”
La Mẫn Tuyên thực sự lười nói chuyện với loại người như Châu Sơ Ly, ngu ngốc mà hay đóng vai phản diện.

Châu Sơ Ly nghiến răng nghiến lợi, siết chặt ly rượu trong tay.

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì thú vị cô ta lại trở về dáng vẻ thiên kim dịu dàng của mình.

“Ồ, quên mất nhỉ? Giờ chị đã là Tô phu nhân vinh hoa quý phú làm sao nhớ tới Tiêu Thái Liêm nữa.


Chậc, nghe nói chị rất thích anh ta, cả trường đều biết chỉ có duy nhất người trong cuộc là giả ngơ từ chối chị.

Rất là đáng buồn đó nha.”
La Mẫn Tuyên nhíu mày, gương mặt xinh đẹp chỉ thoáng một cử chỉ như thế làm lòng người ngứa ngáy.

Châu Sơ Ly nghĩ đã đả động được cô nên càng nói càng hăng, cô ta ghé sát vào tai cô, khêu khích:
“La Mẫn Tuyên, chắc chị biết Tiêu Thái Liêm đang đóng phim mới nhỉ? Có biết đóng cặp với anh ấy là ai không? Chính là tôi.

Haizz, người đàn ông mà cô tâm tâm niệm niệm, yêu thầm suốt năm năm nếu như phải lòng tôi thì sao đây? Mong là đến lúc đó cô không quá tức giận rồi lên cơn đau tim như mẹ cô đấy.”
“Cô nghĩ nhiều rồi.”
“Thế sao?”
“Nghe cô nói thế tôi rất muốn tặng món quà vinh danh cho ngôi vị quán quân vô liêm sỉ của cô.”
“Á, La Mẫn Tuyên cô làm cái gì vậy??”
Theo tiếng hét của Châu Sơ Ly quan khách nhìn thấy một vệt rượu lớn loang lổ trên bộ lễ phục đắt tiền của cô ta.

La Mẫn Tuyên tạt hết ly rượu trong tay cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Cô mà không dạy cho con nhỏ giời ơi đất hỡi này một bài học thì cô theo họ Tô luôn.

“Sơ Ly, em không sao chứ? Là lỗi của chị, chị lỡ trượt tay nên mới làm đổ rượu lên váy em.” La Mẫn Tuyên đáng thương cầm lấy tay cô, ánh mắt đỏ bừng như bị dọa sợ.

Châu Sơ Ly bị cô nắm chặt, tay đau như bị bóp nát nghe mấy lời giả tạo của La Mẫn Tuyên mà trợn tròn mắt.

Cái con ranh, kịch bản này vốn dĩ là cô ta đóng mới phải.


“Chị, chị buông ra.” Châu Sơ Ly nóng nảy, tay cô sắp gãy đôi luôn rồi đó.

“Sơ Ly chị biết em ghét chị.

Nếu như không phải những lời em nói quá đáng như thế sao chị có thể tức giận đến mức cầm một ly rượu cũng để vuột tay chứ? Ba dù sao cũng là ba ruột của chúng ta, sao em có thể trách ông ấy nhẫn tâm bỏ rơi em được.

Ông ấy chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

Còn nữa, Hữu Duy là chồng của chị sao em có thể nói anh ấy không bằng một tên tiểu thịt tươi trong giới giải trí chứ? Chị thực sự xin lỗi em nhưng mà em đã làm chị tổn thương, còn tổn thương luôn cả ba và chồng chị.”
La Mẫn Tuyên nước mắt ngắn nước mắt dài, diễn y như thật khiến cho quan khách há hốc mồm ánh mắt nhìn Châu Sơ Ly trở nên khác lạ.

Châu Sơ Ly hét lớn: “Chị nói bậy! Tôi nói như vậy khi nào?” Cô ta vùng tay ra khỏi La Mẫn Tuyên.

Khóe mắt La Mẫn Tuyên thấy bóng dáng Châu Ngọc Mai và La Bình vội vã đi tới cô cười thầm trong lòng.

Nếu ông trời đã đoạt vai chính của cô thì vai phản diện này cô sẽ làm tới cùng.

Chỉ thấy Châu Sơ Ly vung tay lên La Mẫn Tuyên hốt hoảng ngã xuống đúng lúc này Tô Hữu Duy chạy như bay về phía cô.

Con mẹ nó, cái tên này mà dám phá hỏng kế hoạch của cô thì cô nhất định sẽ kí tên ly hôn ngay lập tức.

Trở thành cô dâu có cuộc sống hôn nhân ngắn nhất trong lịch sử.

La Mẫn Tuyên trừng mắt với Tô Hữu Duy ý nói anh mà đỡ tôi thì chúng ta li hôn.

Tô Hữu Duy nhận được ánh mắt cảnh cáo cùng đe dọa của cô chân đang bước liền khựng lại.

Thế là La Mẫn Tuyên thuận lợi ngã xuống bộ dạng chật vật khó tả.

Cô lập tức ôm lấy bụng, hướng Tô Hữu Duy cầu cứu, ánh mắt vừa hoảng loạn vừa đáng thương:
“Á, Hữu Duy, Hữu Duy con của chúng ta.”

Tô Hữu Duy chẳng hiểu chuyện gì nhưng thấy cô đau đớn như thế, mặt mày còn tái mét Tô Hữu Duy bị cô dọa sợ rồi anh vội vã ôm cô vào lòng rồi bế cô lên.

Ánh mắt lướt qua La Bình cùng Châu Ngọc Mai đang ngơ ngác cuối cùng dừng lại trên người Châu Sơ Ly, giọng nói rét lạnh:
“Cô ấy mà có mệnh hệ gì cả La gia các người chuẩn bị chôn cùng đi.”
Châu Sơ Ly sợ hãi lắc đầu, cô ta lùi về sau, câm tức nói: “Hữu Duy, anh đừng hiểu lầm, là chị ấy tự ngã, không phải em làm.”
Tô Hữu Duy phớt lờ cô ta.

Người phụ nữ này từng bày trò hãm hại La Mẫn Tuyên, não anh bị úng nước mới có thể tin lời Châu Sơ Ly nói.

Anh vững vàng bế cô như cái hôm ở phim trường bỏ mặc hôn lễ đang diễn ra muốn đưa cô về nhà.

La Mẫn Tuyên vốn dĩ chỉ đang diễn kịch nhưng khi nằm trong vòng tay của anh cô lại thấy cả người mệt mỏi rã rời, toàn thân nóng bừng.

Nhân vật chính của buổi lễ đi mất, ai nấy đều xôn xao bàn tán.

La gia được trận bẻ mặt.

Đúng là giới nhà giàu lắm chuyện phong ba.

Mọi người còn đồn đoán La gia và Tô gia muốn mở rộng quan hệ hợp tác kinh doanh nên mới liên hôn ai ngờ đại tiểu thư La gia và chủ tịch Tô là tình nhân thắm thiết.

Người ta kết hôn vì có con đấy.

Phí Dương cùng mấy anh em chí cốt của Tô Hữu Duy vẫn còn ở trạng thái ngỡ ngàng ngơ ngác.

Chẳng phải Tô Hữu Duy dàn cảnh cướp cô dâu về tay mới mấy ngày sao? Sao lại có con luôn rồi? Tốc độ cày cuốc này có phải hơi nhanh rồi không?
Rốt cuộc, Phí Dương phải thay mặt Tô Hữu Duy dàn xếp kết thúc tiệc cưới.

Cái tên trời đánh này lấy vợ hay không lấy vợ đều bắt anh phải lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận