“Cái gì?” Hứa Nhất Vĩ ngơ ngác nhìn bác sĩ.
Từ nhỏ tới lớn anh cùng Hứa Diệu Hàm chưa từng trải qua một đợt xét nghiệm máu nào, dĩ nhiên không hề biết Hứa Diệu Hàm thuộc nhóm máu hiếm.
Sau đó Hứa Nhất Vĩ ngu ngốc nhận ra hai người chẳng phải anh em ruột hay sao, nếu cô thuộc máu hiếm thì có thể chính anh cũng vậy.
Hứa Nhất Vĩ cầm lấy tay bác sĩ, gấp rút: “Tôi là anh trai con bé, lấy máu của tôi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử
2.
Đẻ Thuê Cho Anh
3.
Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
4.
Tình Thương Nhất Sinh
=====================================
“Được rồi, vậy anh theo tôi làm xét nghiệm!”
Hứa phu nhân - Thư Ánh Lam nghe vậy liền sốt sắng liên tục gọi tên Hứa Nhất Vĩ qua loa điện thoại nhưng Hứa Nhất Vĩ hoàn toàn để ngoài tai trực tiếp đi theo bác sĩ làm xét nghiệm.
“Nhất Vĩ, Nhất Vĩ không được xét nghiệm máu.
Có nghe thấy không?” Thư Ánh Lam nhìn cuộc gọi đã tắt từ bao giờ một trận lo lắng dâng lên trong lòng.
Chuyện này chẳng lẽ sẽ bị bại lộ hay sao?
Một lúc sau, Hứa Nhất Vĩ bơ phờ đứng trước cổng bệnh viện, bên tai anh vẫn còn văng vẳng lời nói của bác sĩ.
Anh thuộc nhóm máu O, không tương thích với nhóm máu của Hứa Diệu Hàm.
Hứa Nhất Vĩ cho dù có ngu ngốc cách mấy cũng biết nếu mình là anh ruột của cô thì không thể nào thuộc nhóm máu O được, không hợp lý chút nào.
Như vậy chỉ có thể nói một trong hai người không có chung huyết thống với Hứa gia.
Hứa Nhất Vĩ lại gọi cho Thư Ánh Lam lần nữa, lần này bà ta bắt máy rất nhanh.
“Hứa Nhất Vĩ, con...”
Thư Ánh Lam còn chưa kịp nói dứt câu, tiếng cười chua xót của Hứa Nhất Vĩ đã vang lên: “Thư Ánh Lam, rốt cuộc chuyện này là sao? Hứa Diệu Hàm thuộc nhóm máu AB còn tôi lại là nhóm máu O?”
Thư Ánh Lam che mắt, mệt mỏi đáp: “Chuyện này mẹ sẽ giải thích sau, nếu con muốn cứu Diệu Hàm thì mau đi tìm Hứa Toàn.
Ba con cùng nhóm máu với con bé.”
Nghe đến đây, Hứa Nhất Vĩ đã đủ hiểu bản thân mình mới là kẻ không cùng chung huyết thống với Hứa gia.
Bất quá, hiện tại anh đã không còn tâm tình quan tâm chuyện oái ăm này nữa.
Thời gian không còn nhiều anh không thể trễ nãi hơn.
Hứa Nhất Vĩ liên tục gọi điện cho Hứa Toàn.
Nhưng gọi bao nhiêu cuộc ông ta cũng không hồi âm.
Anh làm đủ mọi cách để tìm ra chỗ ở của ông ta, lái xe khắp thành phố đến khi tìm được Hứa Toàn ở một khách sạn tư nhân thì bệnh viện lại thông báo Hứa Diệu Hàm vì không truyền máu kịp thời nên đã không qua khỏi.
Sau này, Hứa Nhất Vĩ mới biết Hứa Toàn đêm đó một lòng tổ chức sinh nhật cho người tình cho nên không có thời gian nghe điện thoại của anh.
Nực cười biết bao nhiêu!
Cũng chính đêm đó Hứa Nhất Vĩ không màn quan hệ cha con trên giấy tờ ra tay đánh Hứa Toàn máu me be bết lên cả mặt báo.
Anh dù sao cũng không phải con ruột của ông ta, nhiều năm qua cũng chưa từng xem ông ta là cha mình thì cớ gì anh phải nhịn cơ chứ?
Hứa Diệu Hàm chết rồi, niềm hi vọng sống của anh cũng tan biến.
Trong phòng bệnh, Hứa Nhất Vĩ ôm lấy thân xác lạnh lẽo của Hứa Diệu Hàm vào lòng, khóc đến xé ruột xé gan.
“Hàm Hàm, em đừng chết.
Em đừng bỏ anh lại một mình.
Anh cầu xin em mà Hàm Hàm.”
Tiếng khóc của Hứa Nhất Vĩ quá mức bi ai đến cả y tá bác sĩ cũng không đành lòng bước lên kéo vải trắng cho Hứa Diệu Hàm chỉ có thể lui ra ngoài cho người nhà bệnh nhân nhìn mặt lần cuối.
Hứa Nhất Vĩ liên tục chà sát tay cô để máu lưu thông với hi vọng Hứa Diệu Hàm sẽ sống lại, khóe miệng anh run rẩy: “Hàm Hàm, chẳng phải em nói muốn đưa anh trai đi du lịch vòng quanh thế giới sao? Chẳng phải em nói muốn anh làm phù rể trong đám cưới của em sao? Nếu em cứ ngủ như vậy làm sao thực hiện được chứ? Hàm Hàm, anh nói cho em biết nếu em còn ngủ nữa anh sẽ đem hết đống bằng khen của em xé đi.
Em mau mở mắt ra, mau đánh anh hai đi có được không?”
Hứa Nhất Vĩ vừa nói vừa khóc, anh xoa tay cô rồi lại áp lòng bàn tay cô lên má mình.
Cái anh cảm nhận được duy chỉ có sự lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo đó truyền vào da thịt lan đến trái tim khiến anh có cảm giác tim mình cũng bị đóng băng theo.
Hứa Diệu Hàm là tình yêu sai trái cả đời này của anh, cũng là niềm hi vọng sống duy nhất.
Hứa Nhất Vĩ không tin, không tin cô cứ như vậy rời bỏ mình.
Anh chậm rãi hôn lên vầng trán cô, lên khuôn mặt tái nhợt không có sự sống của cô.
Khoảnh khắc chạm vào bờ môi kia, nước mắt anh lại rơi xuống.
Hối tiếc cùng đau lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn không thay đổi được những gì diễn ra trước mắt.
“Hàm Hàm, anh yêu em, rất yêu em!” Hứa Nhất Vĩ bất lực thì thào thế mà tưởng đâu đã dùng hết sức lực cả đời này.
Sau đó, Hứa Nhất Vĩ ngồi bên cạnh cô rất lâu y tá bác sĩ khuyên nhủ anh cỡ nào anh cũng không chịu nhúc nhích.
Chỉ khi có người muốn đưa xác Hứa Diệu Hàm đi anh mới nổi điên, gặp người đánh người gặp Phật đánh Phật.
Ai cũng không tách được anh ra khỏi cô.
Trưa ngày hôm sau, Thư Ánh Lam về nước liền trực tiếp đến bệnh viện.
Nhìn thấy Hứa Nhất Vĩ nằng nặc ôm xác cô mà nổi điên, bà ta ngay lập tức tiến lên cho anh một cái tát.
Hứa Nhất Vĩ nghệch mặt nhìn bà ta, hai mắt đỏ lừ vô hồn tiếp đó là một tràn cười thật lớn: “Thư Ánh Lam, Hứa Diệu Hàm chết rồi, bà còn trở về để làm gì? Muốn xem bộ dạng con bé chết ra sao sao?”
Dứt lời anh mạnh bạo kéo Thư Ánh Lam đến trước xác Hứa Diệu Hàm, lật khăn trắng lên cho bà ta xem.
Cả người Hứa Diệu Hàm đầy vết thương, làn da sớm đã chuyển xanh xao.
Thư Ánh Lam đột nhiên nhắm mắt lại cơn buồn nôn vờn quanh cổ họng.
Dù sao Hứa Diệu Hàm cũng là đứa con bà mang thai chín tháng mười ngày dứt ruột đẻ ra, tuy suốt thời gian cô trưởng thành bà không tham gia được ngày nào nhưng ít nhiều cũng thấy đau lòng.
Hứa Nhất Vĩ giống như trở thành người điên lẩm bẩm nói: “Nhìn như thế là đủ rồi.
Hàm Hàm thấy lạnh.” Rồi kéo khăn trắng che khuất mặt cô.
Thư Ánh Lam ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Nhất Vĩ, cản lại cơn khó chịu đang muốn phun trào: “Còn muốn để con bé nằm đây đến bao giờ?”
“Hàm Hàm bệnh rồi, phải nằm viện.” Hứa Nhất Vĩ ngẩn ngơ.
Thư Ánh Lam thật muốn đánh chết cái tên vô dụng này: “Diệu Hàm nó chết rồi, không muốn cho nó yên nghỉ tử tế hay sao?”
Đôi mắt Hứa Nhất Vĩ trùng xuống, tay nắm thành quyền: “Yên nghỉ, bà có biết con bé chết như thế nào không? Bà có biết nó khao khát tình thương gia đình như thế nào không?” Giọng nói Hứa Nhất Vĩ dần trở nên cay nghiệt: “Bà cùng Hứa Toàn đều ích kỉ như nhau.
Làm con của hai người đã là một cực hình rồi làm sao con bé có thể yên nghỉ được đây, bà nói đi!”
“Mẹ biết, mẹ không tốt nhưng cũng không thể để em con ở lại đây được, Hứa gia không cho phép bệnh viện cũng không chấp nhận hành vi điên rồ của con.” Thư Ánh Lam xoa trán: “Cố gắng giữ tỉnh táo một chút.”
Hứa Nhất Vĩ không đáp, yên tĩnh nhìn chiếc khăn trắng phủ lên người Hứa Diệu Hàm.
Ánh mắt không rõ vui buồn, giống như bản thân anh cũng đã chết.
***
“Bác sĩ, tại sao đến giờ vợ tôi vẫn chưa tỉnh lại?” Tô Hữu Duy lo lắng nhìn vị bác sĩ trước mắt.
Theo lý mà nói La Mẫn Tuyên không thể hôn mê lâu như vậy.
Vị bác sĩ nhìn anh rồi cúi đầu xuống thở dài ngao ngán: “Trường hợp này có thể nói bản thân bệnh nhân không muốn tỉnh lại, có lẽ cô ấy không thể chấp nhận được hiện thực nên đã chọn cách phong bế chính mình.
Muốn bệnh nhân tỉnh lại cần phải có sự quan tâm đến từ gia đình.
Mà quan trọng nhất vẫn là bệnh nhân chịu đối mặt với tổn thương trong quá khứ.”
Tô Hữu Duy hoang mang đứng đơ tại chỗ không biết làm gì mới tốt.
Miệng mồm anh khô khốc, máu cũng bị người ta dốc cạn.
Lâm lão gia đối với người cháu rễ này đã hoàn toàn mất đi tín nhiệm, vốn dĩ ban đầu ông đã lo sợ cháu gái mình đến với tên này không hạnh phúc hiện giờ còn xảy ra chuyện lớn như vậy.
Từ không mấy thiện cảm đã trở thành ghét bỏ.
Ông liếc mắt nhìn Tô Hữu Duy dứt khoát quay người đi nói với Lâm Thục Linh: “Chuẩn bị thủ tục chuyển viện cho Mẫn Tuyên, nếu con bé đã không dám đối mặt với quá khứ thì đưa con bé về Lâm gia đi.”.