Dấm Phu


Nếu hai mươi tuổi, ngươi chưa gả ta chưa cưới, ta liền cưới ngươi.  
Hắn ngồi trên kiệu, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nữ nhân bên ngoài chiếc kiệu.  
Năm năm trước, nếu người đầu tiên nàng gặp không phải là Ngọc Thanh mà là hắn, thì giờ hắn và nàng đã không như thế này.
Lời thề là cái gì, đều là giả dối, cũng chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Hắn cong môi cười lạnh.

Phất tay sai người nâng kiệu.  
Ngày hồi phủ nháy mắt đã đến, Hàn Ngọc Sanh ngồi trên xe ngựa, nhìn Ngọc Thanh từ biệt mẫu thân và phụ thân của hắn, trên mặt vẫn là một biểu tình dại ra.  
Chỉ là, nàng không nghĩ tới, người từ sau khi say rượu lần đó vẫn luôn ở trong phòng không ra khỏi cửa, hiện giờ cũng xuất hiện trước cửa lớn của Thượng thư phủ.  
Người nọ mang khăn che mặt giống như lần đầu tiên gặp, Hàn Ngọc Sanh không nhìn thấy biểu tình của hắn, ánh mắt hắn không nhìn Hàn Ngọc Sanh nữa, chờ cỗ kiệu được nâng tới cửa, hắn liền lập tức sai người khởi hành hồi cung.
Vào lúc chiếc kiệu được nâng lên, Hàn Ngọc Sanh đột nhiên nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong chiếc kiệu.
"Ngươi sẽ tới cầu ta."
Lời này nhẹ như lông hồng, nàng nghe không hiểu gì, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy Ngọc Thanh đứng bên cạnh có vẻ mặt lo lắng. 
--------------------------- 
Hai ngày sau khi trở về nhà, có một đêm trong khi Hàn Ngọc Sanh đang ngủ ngon lành, lại bị hành động của người bên cạnh đánh thức.

Hàn Ngọc Sanh không nói gì, vờ như vẫn đang ngủ.

Nàng lặng lẽ mở mắt, trong đêm đen người bên gối lặng lẽ đứng dậy, bò qua người nàng xuống giường, khoác kiện áo ngoài rồi vội vàng đẩy cửa rời đi.
Hàn Ngọc Sanh gần đây nhàn đến đau mông nên đối hành vi lén lút của Ngọc Thanh lúc này cảm thấy rất tò mò, cũng đi theo phía sau Ngọc Thanh, theo đuôi hắn bước ra phòng.
Trong bóng tối, nàng chỉ nhìn thấy Ngọc Thanh đứng trong gió lạnh đưa lưng về phía nàng, một mình đứng trên đình.
Hàn Ngọc Sanh nheo mắt, khi nàng nhìn kĩ lại mới phát hiện trong đình không chỉ có mình Ngọc Thanh.
"Nàng......!Như thế nào?"
Hàn Ngọc Sanh không nhìn thấy biểu tình của Ngọc Thanh, nhưng từ giọng nói run rẩy mơ hồ của hắn biết được giờ phút này tâm tình của hắn đang rất khẩn trương.

Người mặc bộ hắc y đứng ở góc tối trong đình, nửa ngày không đáp lời, cho đến khi Ngọc Thanh mở miệng thúc giục lần nữa, người này rốt cuộc mới nói.
"Chủ tử......!Không phải đang rất tốt."
"Nàng như thế nào sẽ không tốt? Không phải còn muốn cưới phu hầu sao?"
Tuy rằng ngày thường Ngọc Thanh cũng xem như thực sự dốc lòng chăm sóc Hàn Ngọc Sanh, nhưng nàng lại không từ những hành động đó của hắn cảm nhận được tình cảm khác, nếu có cũng chỉ là quan tâm đơn thuần giống như quan tâm người quen.

Hắn luôn mỉm cười với nàng, nhưng nụ cười lại mang theo một loại cảm giác xa cách.
Nhưng mà, đêm nay Ngọc Thanh lại khiến nàng cảm nhận được sự kích động và phẫn nộ lúc này của hắn, cùng biểu hiệu gần đây hoàn toàn không tương xứng.

Thậm chí nàng còn nhìn thấy khóe miệng của hắn mang theo một tia cười lạnh.
Hàn Ngọc Sanh đứng ở xa, đối với đối thoại của bọn họ chỉ có thể mơ hồ nghe được vài câu ban đầu, những câu nói kế tiếp nàng hoàn toàn không nghe thấy, lúc Ngọc Thanh xoay người lại, nàng liền chạy nhanh về giường giả bộ ngủ, Ngọc Thanh đi đến mép giường đứng yên thật lâu, vẫn luôn không ra tiếng, sau đó lại bò qua người nàng đi vào bên trong giường tiếp tục ngủ.
Cho đến một ngày, Ngọc Thanh đột nhiên thức dậy rất sớm, còn kéo nàng từ trên giường đứng lên, cẩn thận rửa mặt chải đầu, thay quần áo, đút nàng ăn xong, Ngọc Thanh mới nói với nàng.
"Hôm nay ngươi phải ngoan ngoãn một chút, nếu sau khi tiến cung ta chưa nói gì, ngươi cũng không thể ra tiếng, biết không?"
Hàn Ngọc Sanh bảo trì vẻ mặt trầm mặc.
Sống hai đời người, Hàn Ngọc Sanh làm bá tánh bình thường vẫn luôn được chiêm ngưỡng hoàng cung một đoạn thời gian dài, nhưng đời này vào cung nàng vẫn cảm thấy không dám tin tưởng giống như đang nằm mơ.

Nàng ngồi cỗ kiệu phía sau, Ngọc Thanh ngồi cỗ kiệu phía trước, lúc nàng được đỡ xuống kiệu, bọn họ liền đi tới một cái cung điện.
Chỉ là một tòa cung điện, bên ngoài lại tráng lệ huy hoàng khiến nàng nhìn cũng không hết, biểu tình của nàng giờ phút này mới thực sự dại ra.
Hàn Ngọc Sanh được hạ nhân đỡ, chậm rãi đi phía sau Ngọc Thanh.

Bọn họ vòng qua cung điện, đi đến bên hồ.

Một tòa đình độc đáo từ từ xuất hiện ở phía xa.
Nàng hơi hơi nheo lại mắt, nhìn đình ở xa xa.
Trên đình có hai ba nô tài, có một người ngồi ở giữa đình, đang đánh đàn, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo từ những ngón tay của người này phát ra.


Tiếng đàn uyển chuyển trầm thấp như tà âm, vang vọng đến chân trời.

Tựa mưa phùn đánh chuối tây, ở xa thì không nghe được tiếng động, nhưng nếu yên lặng cẩn thận lắng nghe thì luôn đọng lại bên tai.

Mặc dù nàng đối với các loại đàn đều dốt đặc cán mai, nhưng cũng đắm chìm ở trong đó, phút chốc không thể tự kềm chế.
Chờ bọn họ đến gần hơn, đôi mắt Hàn Ngọc Sanh đảo nhanh một chút.
Người đánh đàn là người mà bọn họ quen biết, vị trước mắt kia chính là hồng nhân nam phi bên người Nữ hoàng, nhị ca của Ngọc Thanh.

Hàn Ngọc Sanh thật sự không ngờ người này lại có tài nghệ xuất sắc như thế.
Thấy bọn họ đến gần, người này vẫn không giương mắt nhìn bọn họ, vẫn tiếp tục đàn tấu một bài khác.
Hàn Ngọc Sanh liếc mắt quan sát người bên cạnh.

Biểu tình của Ngọc Thanh vẫn nhàn nhạt như cũ, nhìn không ra cái gì.
Cho đến một khúc chung, người trên đình rốt cuộc cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bọn họ.
"Đến rồi sao."
Nói lời này, Hàn Ngọc Sanh lại cảm giác được thân thể người bên cạnh căng chặt, tựa hồ rất khẩn trương.
"Nhị ca."
Ngọc Thanh ngay cả tôn xưng cũng không gọi, chỉ ngẩng đầu cùng người nọ đối mắt.

Người nọ gợi lên khóe miệng, nhàn nhạt mà cười, vuốt nhẹ vạt áo.
"Ngươi dẫn hắn qua đi.

"

Hắn nhìn nô tài hầu hạ bên cạnh.
Nô tài kia cũng là người linh hoạt, hướng hắn khom người, liền đi xuống đình dẫn Ngọc Thanh đi đến cung điện phía sau, để lại một mình Hàn Ngọc Sanh ở trên đình.
Hôm nay, Hàn Ngọc Sanh nghe tiếng đàn cả ngày, nửa đêm ngay cả trong mộng cũng là tiếng đàn lượn lờ, cứ văng vẳng bên tai nàng đến tận vài ngày mới hết.
Sau đó, Ngọc Thanh cứ cách một thời gian lại dẫn nàng vào cung, vào trong cung liền có nô tài hầu hạ dẫn nàng đi tới đình của người nọ, ngồi cách người nọ một khoảng tương đối xa.

Nàng ngồi lo việc phát ngốc của nàng, hắn ngồi đánh đàn của hắn, hai người giống như có loại cảm giác cả đời không qua lại với nhau, cho đến khi Ngọc Thanh trở lại, liền dẫn nàng ra cung.
Hàn Ngọc Sanh thật sự không hiểu, Ngọc Thanh vào cung gặp người, vì sao lại dẫn theo người không liên quan như nàng, như vậy không phải rất kỳ quái sao? Nàng thật sự cực kỳ khó chịu.
Giằng co như vậy rất lâu, cho đến một ngày, người nọ đột nhiên vẫy lui một đám nô tài đang canh giữ trên đình, chỉ còn hai người bọn họ.

Hắn có thói quen sau khi đánh đàn, thích một mình uống một chén rượu nhỏ.

Hôm nay, hắn vẫn theo thói quen cũ, nhưng lại uống nhiều hơn so với ngày thường, cuối cùng liền ném chén rượu xuống đất.
Hàn Ngọc Sanh yên lặng nhìn hắn vẫn đang tự chuốc say mình, chứng nghiện rượu của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

Trước đây uống say, người này chỉ dựa vào bàn không ra tiếng.

Mà gần đây hắn cũng dựa vào bàn, nhưng nhìn đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng.
Cuối cùng, ngoắc ngón tay kêu nàng.
"Ngươi, lại đây."
Hắn nhìn nàng nhoẻn miệng cười xán lạn, xinh đẹp đến cực điểm.

Hàn Ngọc Sanh không đi qua, vẫn ngồi ở đó, làm bộ nghe không hiểu.
Hắn lại không định buông tha Hàn Ngọc Sanh như vậy, nheo đôi mắt nhìn nàng, dựa theo bàn đá chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới bên nàng, ngay cả vạt áo ngoài phủ trên mặt đất cũng không để ý, trong mắt của hắn hiện giờ chỉ có thân ảnh của Hàn Ngọc Sanh.
Lúc đi đến trước mặt nàng, hắn đã hoàn toàn không còn sức lực, lập tức ngã trên mặt đất.
Hàn Ngọc Sanh trơ mắt nhìn hắn té ngã trước mặt nàng, còn đang do dự có nên đi dìu hắn hay không, người này đã duỗi tay về phía nàng.
"Đỡ ta."
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ nàng không dìu hắn liền không đứng dậy.
Cuối cùng Hàn Ngọc Sanh vẫn vươn tay.

Người này không lập tức nắm lấy tay nàng, mà chỉ ngẩn ngơ nhìn tay nàng đến xuất thần.
Lúc nàng muốn rút tay lại, người này mới chậm rãi vươn tay tới gần tay nàng, đem tay để vào lòng bàn tay nàng.
"Ta còn tưởng rằng......!Cả đời này cũng sẽ không có cơ hội có thể nắm lấy tay ngươi."
Năm ngón tay của hắn gắt gao nắm chặt tay nàng, vẻ mặt mê mang, lúc khóc lúc cười giống như điên cuồng.
"Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc.

Vì cái gì......!Ngươi lại nắm tay hắn dễ dàng như thế, lại không chịu làm như vậy với ta? Ngươi có biết, ngày đó ta chờ ngươi bao lâu không? Vì cái gì ngươi có thể nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ tâm của ngươi làm bằng đá sao?"
Ngày đó?
Đối mặt với chất vấn của hắn, Hàn Ngọc Sanh lại có chút bất đắc dĩ.

Nàng không phải nguyên chủ, tự nhiên không cách nào biết được hắn đang nói chuyện gì.
Vẻ mặt nàng mê mang, biểu tình vô tội đối với người đó là sự châm chọc cực kì lớn, khiến hắn liên tục cười lạnh.
"Ta vì ngươi nỗ lực luyện đàn, luyện đến mức mười ngón đều là máu, nhưng ngươi lại làm như không sao cả.

Tại sao Ngọc Thanh hắn cái gì cũng chưa làm, lại có thể dễ như trở bàn tay được ngươi chú ý, mà ta......!Các ngươi vì cái gì đều không nhìn thấy sự tồn tại của ta......!Ta biết, người ngươi thích trước giờ đều là Ngọc Thanh, vậy thì sao, người thích ngươi là ta, không phải Ngọc Thanh!"
"Nếu lúc trước ngươi nói một câu giữ ta lại, ta sẽ tiến cung làm phi sao? Ngọc Thanh chỉ nói muốn thành thân, ngươi lại ngày ngóng đêm trông, hắn căn bản không cần ngươi quan tâm, chỉ có ta, chỉ có ta mới cần ngươi! Nhưng ngươi vì cái gì lại không thích ta a?"
"Ngươi cùng bọn họ......!Các ngươi đều giống nhau, vì cái gì a?"
Người từ trước giờ vẫn luôn duy trì bộ dáng mạnh mẽ, kiêu ngạo trước mặt nàng, giờ phút này lại ở trước mặt nàng khổ sở đến rối tinh rối mù, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất cùng không cam lòng.
"Nếu là như thế này, tại sao lúc trước ở hội hoa đăng ngươi lại đưa đèn lồng cho ta? Ngươi không thích ta, thì không cần đối xử tốt với ta, ta không cần ngươi thương hại, hoàn toàn không cần!"
Trên khuôn mặt tinh xảo một giọt lại một giọt nước mắt không ngừng từ hốc mắt lăn xuống, làm ướt cả khuôn mặt.
Hàn Ngọc Sanh cầm lòng không đậu vươn tay, muốn giúp hắn lau nước mắt, người này lại quay đầu đi, không chịu cho nàng lau, tình nguyện khóc khó coi giống hoa miêu.
Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng tại đó, yên lặng nhìn hắn ở trước mặt mình không tiếng động mà rớt nước mắt giống như đang phát tiết.
Cho đến khi hắn nghẹn ngào mang theo tiếng khóc nói.
"Hôm nay......!Là sinh nhật ta......" Hắn giống như có chút khó mở miệng, tạm dừng một chút, lấy hết can đảm mới nói tiếp.

"Có thể......!Có thể nấu cho ta chút gì ăn không?"
Hắn không cần bất cứ lễ vật nào, chỉ muốn hoàn thành tiếc nuối từ lâu trước kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận