Dấm Phu


"Là do ta sao?"
Hứa Chuỗi Ngọc nheo mắt lạnh lùng nhìn nàng, thân thể trần trụi nằm trong chăn, chỉ lộ ra cánh tay trắng nõn, khiến Hàn Ngọc Sanh cũng bị kích thích.
Vốn dĩ muốn tức giận, nhưng lại không thể tức giận với Hứa Chuỗi Ngọc, trong chốc lát Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể cứng đờ mặt, vô biểu tình đứng ở mép giường, yên lặng nhìn người trên giường người.
"Chuỗi Ngọc, ngươi..

Ngươi mặc quần áo vào trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Nàng cố gắng dùng giọng ôn hòa nhất để nói chuyện với Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng thằng nhãi này lại làm như không thấy sự tức giận của nàng.
"Không muốn! Không muốn!"
Nếu không thường tiếp xúc với Hứa Chuỗi Ngọc sẽ không biết, Hứa Chuỗi Ngọc cũng ương bướng như các công tử thế gia khác, đây là tật xấu chung của gia đình giàu có.

Khi nóng nảy, tính tình chân thật nhất ẩn sâu trong xương cốt đều phát ra.
"Hứa Chuỗi Ngọc!"
Thật ra Hàn Ngọc Sanh cũng không cách nào cự tuyệt Hứa Chuỗi Ngọc, đời trước lúc nàng còn sủng Hứa Chuỗi Ngọc, chỉ cần Hứa Chuỗi Ngọc bộc lộ tính tình này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
"Bây giờ ngươi có lên hay không?"
Hứa Chuỗi Ngọc ủy khuất, hốc mắt dần dần đỏ lên, đôi mắt to nhìn nàng, giống như sắp khóc.
"Đừng..

Đừng khóc.

Ta lên là được.

Đợi ta cởi quần áo trước."
Hàn Ngọc Sanh xoa đầu hắn, xoay người ra sau bình phong cởi áo ngoài treo lên trên bình phong, rồi mới đi về giường.
Lúc nàng bò lên giường, người sắp khóc lập tức ngừng lại, khóe miệng hơi cong lên, tâm tình giống như lại tốt lên.

Khi Hàn Ngọc Sanh định ôm hắn, hắn lại chỉ cái bàn, khuôn mặt có một tia ngượng ngùng.
"Kia..

Cái đèn..

Còn chưa tắt."
À.

Cuối cùng cũng biết được thẹn thùng là cái gì sao?
Hàn Ngọc Sanh vô ngữ lắc đầu, nhận mệnh xuống giường đi tắt đèn dầu.
"Chuỗi Ngọc, tay ngươi đâu?"
Trong bóng đêm, nàng dựa vào cảm giác, chạm vào một cái tay mềm mềm ấm ấm.
"Ngọc Sanh, ta..

Sợ hãi."
Lúc này Hứa Chuỗi Ngọc mới giống một nam tử bình thường mới vừa vào động phòng.

Hàn Ngọc Sanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Nàng còn tưởng Hứa đời này và đời trước sẽ có điều khác biệt, nàng thật sự không có năng lực tiếp thu Hứa Chuỗi Ngọc như vừa rồi.
"Đừng sợ.

Ta ôm ngươi, cứ giống như bình thường là được."
Nàng sờ khắp người Hứa Chuỗi Ngọc, từ tóc đến mặt, nhờ ánh trăng mông lung nhìn khuôn mặt của hắn.
Nàng cúi đầu xuống, hôn lên trán, mũi rồi đến bờ môi của hắn.

Bàn tay du tẩu khắp nơi trên thân thể trơn bóng, vẽ vài vòng trên tấm lưng mảnh khảnh của hắn.
Nàng ở trên Hứa Chuỗi Ngọc, hơi cúi đầu nhìn người dưới thân.

Hứa Chuỗi Ngọc nằm trên giường, mái tóc mềm dài xõa ra, khuôn mặt trắng nõn dần ửng hồng, nhìn cực kì động lòng người.

Hắn nắm chặt tay, dường như đang rất khẩn trương.
Nàng nhẹ giọng cười, tay mạnh mẽ mở bàn tay đang nắm chặt của hắn ra, đem tay hắn để vào lòng bàn tay của mình, mười ngón tay nắm chặt.
Lúc thân thể của nàng dần dần cùng Hứa Chuỗi Ngọc hợp thành một, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn luôn nhắm chặt mắt, bỗng nhiên mở to nhìn nàng.
"Ngươi là của ta."
"Ừ."
Nàng ôm chặt lấy hắn.
"Ngươi..

Không được..

Nghĩ..

Nghĩ đến nam nhân khác, không được..

Nhìn hắn..

Bọn họ, biết..

không?"
Hắn cắn răng, trên mặt vừa thống khổ vừa sung sướng, cực kì mâu thuẫn, lại cố nén cảm giác bị nàng tra tấn, buộc nàng trả lời.
"Ừ."
Nàng chỉ có thể cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mỏng đang mở ra của hắn.
"Ngươi a..

Những chuyện này không thể đợi ngày mai nói sao?"
"Không được! Nếu ngươi phản bội ta..

Ta ta..

Liền giết ngươi."
Biểu tình hung dữ giống như bất chấp cả tính mạng như vậy, lại làm Hàn Ngọc Sanh động tâm.

Nàng hôn đôi mắt vẫn luôn sáng lấp lánh nhìn nàng, khiến cho đôi mắt ấy chớp một cái.
"Ngươi a..

Thật không biết làm sao với ngươi."
Đem hắn khóa lại trong chăn, bảo đảm không bị cảm lạnh, nàng mới an tâm ôm hắn trò chuyện.
"Chuỗi Ngọc a Chuỗi Ngọc, nếu ngươi vẫn luôn vô tư như vậy, thì thật tốt."
Đây là mong ước của nàng đối với Hứa Chuỗi Ngọc.

Nàng vĩnh viễn không hy vọng một người như hắn, bởi vì sống cùng nàng mà chịu thương tổn, mất đi bản tính vốn có.
"Phải không?"
Hứa Chuỗi Ngọc lúc đầu còn cười tủm tỉm, ôm cánh tay của nàng nghe nàng nói chuyện, nhưng sau lại nhịn không được ngáp một cái, vẻ mặt mệt mỏi.
"Ngủ đi."
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giống như dỗ hài tử đi ngủ.
Hứa Chuỗi Ngọc gật đầu, chui vào lòng nàng, ôm cánh tay của nàng nhắm lại mắt.
* * *
Sáng sớm khi ánh mặt trời còn chưa chiếu vào phòng, Hàn Ngọc Sanh thức dậy.
Nàng vừa quay đầu, liền thấy Hứa Chuỗi Ngọc đang ngủ say bên cạnh mình.
Nàng không tiếng động mỉm cười, nhìn dáng vẻ đang ngủ của Hứa Chuỗi Ngọc.
Tướng ngủ của Hứa Chuỗi Ngọc cũng không đẹp, trước khi ngủ tay còn đặt trong chăn, lúc này đã rơi ra ngoài, ban ngày nhìn cánh tay này đặc biệt bắt mắt, trên cánh tay trắng bóng có thêm mấy vết đỏ, là do đêm qua tạo thành.

Cái chăn quấn chặt trên người Hứa Chuỗi Ngọc đã hơi trượt xuống, lộ ra ngực và xương quai xanh.
Nàng nhẹ nhàng kéo chăn cao lên một chút, cầm cánh tay lộ ra ngoài của hắn đem vào trong chăn, lúc này mới đi rửa mặt chải đầu.
Lúc Hứa Chuỗi Ngọc thức dậy, Hàn Ngọc Sanh không có bên cạnh.

Hắn mờ mịt trợn tròn mắt, mắt buồn ngủ mông lung sờ vị trí bên cạnh.
Đã lạnh rồi.
Trong không khí mơ hồ ngửi được mùi hương của cơm và bánh bao.
Hứa Chuỗi Ngọc nhăn mũi, hít sâu mấy cái, ôm chăn ngồi dậy.
"Ngọc Sanh! Hàn Ngọc Sanh!"
Hàn Ngọc Sanh nghe Hứa Chuỗi Ngọc gọi mình, liền đem cháo trên tay đặt một bên, bước qua ngạch cửa đi vào phòng.
"Sao vậy?"
Sau khi vào phòng, liền nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc đã ngồi dậy.

Hắn ôm chăn ngồi ở đó, đôi mắt vô tội nhìn nàng, sợi tóc đen dài rơi trước ngực làm nổi bật màu da như tuyết.
"Ta đói bụng, lại không muốn xuống giường."
Hắn ngáp đến chảy nước mắt.

Lười biếng ngồi chỗ kia nhìn nàng.
Trải qua việc tối hôm qua, Hứa Chuỗi Ngọc trở nên cực kì ỷ lại nàng.
"Nếu không, ngươi ôm ta xuống đi."
Tính khí sau khi thức dậy của hắn lại sắp phát tác.

Vươn tay về phía nàng, muốn nàng ôm.
Hàn Ngọc Sanh cảm thấy buồn cười, lại không thể cười ra tiếng, chỉ hơi cong môi, đi đến gần hắn.
"Dạ dạ, bây giờ tiểu nhân sẽ ôm tiểu công tử tôn quý nhất của chúng ta đi rửa mặt chải đầu sau đó dùng bữa, được không?"
"Được."
Hứa Chuỗi Ngọc vui vẻ cong môi, dùng sức gật đầu.
Tối hôm qua nàng đã áp bức Hứa Chuỗi Ngọc quá mức, đến nỗi bây giờ hắn không còn sức, tùy ý để nàng giúp mặc quần áo, lại để nàng ôm đến bàn ngồi ăn cơm.
Hứa Chuỗi Ngọc nhìn thức ăn trên bàn, hài lòng gật đầu.
"Thoạt nhìn thì không tồi.

Hôm nay tạm thời để ngươi nấu, ngày mai ta sẽ xuống bếp nấu cho ngươi."
"Không sao, nếu ngươi mệt mỏi, ta nấu cũng được."
Nàng gắp miếng thịt bỏ vào chén của hắn, lại bẻ nhỏ bánh rán để hắn ăn kèm với cháo.
"Hôm nay ngươi phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, biết chưa."
Nàng nghiêm túc nhìn Hứa Chuỗi Ngọc.
Nếu nàng nhớ không lầm, hôm nay Hứa Chuỗi Ngọc sẽ sinh bệnh, mỗi lần hành phòng, thân thể Hứa Chuỗi Ngọc sẽ yếu ớt hơn.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng không thường chạm vào Hứa Chuỗi Ngọc.
"Được được."
Hứa Chuỗi Ngọc sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ không giống như sinh bệnh, nàng nhìn một hồi lâu, mới tạm thời nhẹ nhàng thở ra.
Tới giờ đến bến tàu làm việc, Hàn Ngọc Sanh vội vàng cầm mấy cái bánh bao mang theo để giữa trưa ăn, dặn dò Hứa Chuỗi Ngọc lần nữa.
"Chuỗi Ngọc, hôm nay ngươi không cần tới bến tàu đưa cơm cho ta, ta ăn bánh bao là được.

Ngươi cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi."
Lúc nàng đi, Hứa Chuỗi Ngọc đang dựa vào cửa, vẫy tay với nàng, cho đến khi nàng biến mất trong tầm mắt của hắn.
* * *
Lúc ăn cơm trưa, người ở bến tàu lại nhàn rỗi nhàm chán, vây quanh Hàn Ngọc Sanh trêu ghẹo nàng.
"U, hôm nay vị kia nhà ngươi không đưa cơm cho ngươi sao? Tại sao lại để ngươi ăn bánh bao vậy?"
Hàn Ngọc Sanh gặm bánh bao đã nguội lạnh, không thèm để ý nói.
"Hắn có chút không thoải mái, ta bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi.

Bến tàu nóng như vậy, hắn vẫn nên ít tới thì hơn."
Nam tử không thể so với nữ tử.

Các nàng da dày thịt thô, phơi nắng cũng không sao, còn người thân thể gầy yếu vẫn luôn được nuôi trong khuê phòng như Hứa Chuỗi Ngọc, vẫn không nên thường xuyên đến.
Nghe nàng nói, người bên cạnh cười cười.
"Ngươi còn biết đau lòng vị kia nhà ngươi.

Còn vị kia nhà ta, như thế nào đều được, thân thể hắn rất dẻo dai."
Đại tỷ vừa nói chuyện tuổi không nhỏ, phu lang nàng vừa nhắc đến thoạt nhìn xấp xỉ Hứa Chuỗi Ngọc, là thiếp của đại tỷ.

Ngày nào cũng đến bến tàu đưa cơm, có vẻ rất sợ hãi rụt rè, hình như rất sợ hãi vị đại tỷ này, dáng người nhỏ gầy, lại nghe đã có một hài tử, ngẫu nhiên còn dẫn theo hài tử đến đây.
Hàn Ngọc Sanh cũng không đồng ý với lời nói của nàng.
Kìa, phu lang trong miệng đại tỷ đã tới bến tàu.

Trên tay còn dắt theo một hài tử.
Cái trán của đứa bé kia sưng rất lớn, giống như rất đau, tiểu hài tử vẫn luôn khóc lóc.
"Tại sao lại thành như vậy?"
Đại tỷ nhận cơm của phu lang, chỉ vào tiểu hài tử.
Phu lang nàng ấp úng, cuối cùng mới nói.
"Không thấy cột nhà..

Hắn..

Chạy tới chơi..

Đụng đầu vào."
Nói xong lại che đầu, không dám nhìn đại tỷ.
Hàn Ngọc Sanh không có tâm trạng xem kịch, nhanh chóng ăn hết bánh bao rồi chạy đi làm việc, sau đó về nhà gặp Hứa Chuỗi Ngọc.

Không thể phủ nhận, nhìn thấy nam tử này, nàng nhịn không được nhớ tới Hứa Chuỗi Ngọc, không biết hắn ở nhà làm gì, có bị bệnh hay không.
Lo lắng đến mức nàng cảm thấy mình giống như lão nhân, thích lải nhải..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui