Dấm Phu


Tết Khất Xảo, trên đường vô cùng đông đúc, người đến người đi thật náo nhiệt.

Nam nữ ngày thường không dám gặp nhau đều nhân cơ hội này cùng du ngoạn.
Trong mắt người khác, Hàn Ngọc Sanh chỉ lẻ loi một mình, dáng vẻ cô đơn rất đáng thương.

Chỉ có mình nàng biết, tay phải của nàng vẫn đang nắm chặt một người.
"Hứa Chuỗi Ngọc."
Nàng hơi nghiêng đầu, hắn luôn đứng ở đó, lẳng lặng nhìn nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Hứa Chuỗi Ngọc hơi mỉm cười, lắc đầu.
"Đi dạo một chút là được."
Hiện giờ hắn chỉ muốn cảm nhận sự vui sướng của người trên thế gian.

Chỉ một lúc nữa thôi, ngay cả cơ hội này hắn cũng không có.
Buổi tối hôm đó, nàng cõng Hứa Chuỗi Ngọc đi dạo trên đường, ven hồ, nơi nào náo nhiệt, nàng liền đi đến đó.
Ta thích nơi náo nhiệt nhất.
Được.
Thì ra Hứa Chuỗi Ngọc rất thích náo nhiệt.
Nhưng một người vô cùng thích náo nhiệt như vậy, lại một mình lẻ loi trèo đèo lội suối, rồi cô đơn chết dưới chân núi mà không ai hay biết, đến khi được phát hiện nửa thân thể đã thối rữa, nàng chỉ có thể từ ngũ quan mơ hồ đại khái nhìn ra bộ dáng của Hứa Chuỗi Ngọc.
"Chuỗi Ngọc, một mình ngươi nằm ở chân núi có sợ không?"
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà hỏi.
Người nằm trên lưng nàng thực yên tĩnh, không hề có trọng lượng, nếu hắn không lên tiếng, nàng còn tưởng rằng phía sau không có người.
Lúc pháo hoa nở rộ xinh đẹp trên bầu trời đen như mực, người sau lưng mới từ từ nói.
"Sợ.

Ta sợ ngươi đi mất, bỏ lại ta cùng nam nhân khác chạy một lần nữa.

Điều duy nhất ta cảm thấy tiếc nuối chính là, đến chết, ta vẫn không mua được gà nướng mà ngươi thích nhất."
Nàng nắm thật chặt cánh tay hắn, môi khô khốc trắng bệch.
"Cái kia..

Chuỗi Ngọc, hài tử..

Hài tử ta không tìm thấy."
Đó là nguyện vọng trước khi chết của Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng nàng vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện này của hắn.
Hứa Chuỗi Ngọc nằm trên lưng nàng lắc đầu.
"Nó sẽ trở về.

Đến lúc đó ngươi phải đối xử tốt với nó, đừng tức giận với nó."
Đêm đã khuya, Tết Khất Xảo cũng sắp kết thúc, nàng yên lặng nhìn trăng rằm trên trời cao, mỉm cười chỉ vào ngôi sao trên bầu trời.
"Chuỗi Ngọc, ngươi nhìn xem, ngôi sao kia thật xinh đẹp, còn rất lấp lánh."
Nhưng người trên lưng đã không thể trả lời nàng nữa.
Nàng sửng sốt, xoay đầu, mở to mắt nhìn.
Trên lưng nàng sớm đã không còn một bóng người, không biết Hứa Chuỗi Ngọc đã biến mất từ khi nào.
Ngọc Sanh.
Ta phải đi.
Thật ra, ta rất hận ngươi, hận đến mức muốn trở về kéo ngươi xuống đó cùng ta.
Một trận gió thổi qua, bên tai nghe được một giọng nói giống như từ một nơi rất xa truyền đến, mơ mơ hồ hồ, nàng lại nghe rất rõ ràng.
* * *
Hứa Chuỗi Ngọc!
Nàng kinh hoảng la to.
"Ngọc Sanh, Ngọc Sanh!"
Giọng nói này cực kỳ giống Hứa Chuỗi Ngọc, nàng nhìn lại, trước mắt đột nhiên thành một mảng trắng xóa.
"Ngọc Sanh, ngươi không sao chứ?"
Hứa Chuỗi Ngọc cầm khăn tay giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên mặt.
"Chuỗi Ngọc?"
Nàng chần chờ nhìn hắn một lúc lâu, cho đến khi Hứa Chuỗi Ngọc bỏ khăn tay vào chậu nước rửa mặt, Hàn Ngọc Sanh giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vươn hai tay, gắt gao ôm chặt Hứa Chuỗi Ngọc, sức lực rất lớn, khiến Hứa Chuỗi Ngọc bị ôm đau la to.
"Ngọc Sanh..

Ngươi làm đau ta."
Hàn Ngọc Sanh nghe vậy, hơi buông lỏng cánh tay ra một chút, nhưng vẫn ôm Hứa Chuỗi Ngọc không chịu buông tay.
"Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi vẫn còn sống đúng không, ngươi sẽ không bỏ ta đi nữa đúng không?"
"Ta.."
Hứa Chuỗi Ngọc hoang mang giương mắt nhìn nữ nhân vừa gặp ác mộng, vẫn liên tục gọi tên hắn, khiến hắn đang ngủ bị đánh thức.

Đang định trả lời, lại bị Hàn Ngọc Sanh đánh gãy.
"Trừ phi ta chết, nếu không ngươi đừng mơ rời khỏi ta, biết không?"
Ngữ khí không còn dịu dàng như trước, cực kì bá đạo.
Hứa Chuỗi Ngọc mở to mắt, giật mình.

Hắn nhịn không được duỗi tay sờ trán của Hàn Ngọc Sanh.
"Ngọc Sanh, ngươi bị bệnh sao? Tại sao đêm nay luôn nói mê sảng vậy? Sao ta lại không còn sống? Nếu ngươi không tin, có thể sờ tay của ta, rất ấm mà."
Mặc dù Hứa Chuỗi Ngọc nói như vậy, nhưng những việc trong mơ quá chân thật, Hứa Chuỗi Ngọc trong mơ cũng chân thật đến mức khiến nàng kinh hãi.

Tưởng tượng đến việc Hứa Chuỗi Ngọc nhân lúc nàng lơ lãng liền biến mất, hoàn toàn biến mất trong thế giới của nàng, nàng liền không thể không hoài nghi đây thật sự chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Nàng nhìn Hứa Chuỗi Ngọc trước mắt, ánh mắt mang theo chần chờ cùng do dự.

Nàng từ từ vươn tay, ngón tay run rẩy chạm vào bàn tay và gương mặt của hắn.
Tro tàn tuyệt vọng trong mắt nàng dần dần bốc cháy thành vui sướng.
"Ngươi thật sự còn sống.

Thật tốt quá, thật tốt quá."
Nàng hưng phấn không thôi ôm chặt Hứa Chuỗi Ngọc, chỉ thiếu tung hắn lên cao chúc mừng một phen.
Tuy Hứa Chuỗi Ngọc cảm thấy khó hiểu với thái độ của nàng, nhưng khóe miệng vẫn tràn đầy ý cười, tâm tình rất tốt.
"Ngọc Sanh, ngươi thật sự thích ta như vậy sao? Ngay cả nằm mơ cũng gọi tên ta."
Hàn Ngọc Sanh còn chưa trả lời, hắn đã tự đỏ mặt trước.
Hàn Ngọc Sanh ôm hắn, cẩn thận đánh giá hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn đã ấm áp hơn lúc trước.

Nàng nhìn bốn phía, mới phục hồi tinh thần lại.
"Hứa Chuỗi Ngọc, hình như ta vẫn chưa nói với ngươi, ngươi là sinh mệnh thứ hai của ta, mất ngươi, ta không thể sống tiếp."
Nàng nhịn không được cúi đầu, hôn người trong lòng.
Hứa Chuỗi Ngọc ngửa đầu thuận theo, nghênh đón nụ hôn của nàng.
Cuối cùng, nàng mới an tâm ôm Hứa Chuỗi Ngọc ngủ tiếp.
* * *
Từ sau khi gặp ác mộng, mấy ngày kế tiếp, Hàn Ngọc Sanh vẫn luôn ngủ đến hừng đông, cũng không còn gặp ác mộng nữa, ngủ còn ngon hơn Hứa Chuỗi Ngọc, bởi nàng đã hiểu rõ tâm sự lớn nhất trong lòng mình.
Sau khi quyết tâm một lần nữa bước vào con đường thi cử, nàng dần dần giảm bớt thời gian đến bến tàu làm việc.

Đọc sách là một việc rất mệt mỏi và hao tâm tốn sức, bản thân nàng không hề ham thích việc này, bởi vậy nàng phải tốn nhiều công sức hơn so với người khác.
Thời gian nàng ở nhà cũng nhiều hơn, Hứa Chuỗi Ngọc thấy nàng ở nhà nhiều hơn lúc trước, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Nhưng quyết định này lại có một điểm không tốt.
Nếu thời gian làm việc ít đi, thời gian đọc sách nhiều hơn, cũng đồng nghĩa với việc nàng kiếm tiền ít hơn, gánh nặng kiếm tiền này lại giống như kiếp trước đặt trên người Hứa Chuỗi Ngọc.
Tài sản lúc trước nàng đem từ Hàn gia ra đã không còn, bây giờ nghèo đến mức nhà chỉ có bốn bức tường, Hứa Chuỗi Ngọc cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cuộc sống lúc trước của bọn họ đã không dễ dàng.

Bây giờ lại càng cực khổ hơn.
Mỗi lần thấy Hứa Chuỗi Ngọc trong sân giặt quần áo, mười ngón bởi vải thô và ván giặt đồ mà trở nên thô ráp hơn trước, nàng nhìn một lần thì chua xót một lần.
Công danh gì đó, ta không cần nữa, phụ thân cùng những người trong Hứa phủ muốn nói gì, ta đều mặc kệ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể ở lại bên cạnh ta.
Những lời Hứa Chuỗi Ngọc khóc lóc nói trong mơ, vẫn còn rõ ràng trước mắt nàng.
Nàng nắm chặt tay.
Công danh và vinh hoa phú quý, nàng đều phải có.

Nàng càng muốn Hứa Chuỗi Ngọc cùng chung vinh hoa phú quý với nàng! Nàng sẽ cho Hứa Chuỗi Ngọc vẻ vang trở về Hứa phủ!
* * *
Ngoại truyện sẽ gặp lại Hứa Chuỗi Ngọc đời trước nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui