Mồ hôi Sở Tích Vũ dày đặc, thân thể căng chặt thành một đường cong sắp đứt gãy, ngắn ngủi mất đi hô hấp, sau đó bắt đầu thở dốc dồn dập.
Cậu hãm sâu vào nhà giam vô hình do Tần Kế tạo nên, vô pháp thoát đi.
......
Sở Tích Vũ phát ngốc, cậu đột nhiên nhớ đến một ngày chạng vạng trước kia.
Khi đó cậu đứng trước đình viện.
Tần Kế đứng trên gác mái, mặc tây trang màu tro đen, khuôn mặt lạnh lùng, Sở Tích Vũ nhớ rõ ánh sáng khi đó rất tối, cậu nhịn không được nheo mắt, lúc ấy rõ ràng là mùa hạ, lại lạnh đến mức phát run.
Cậu đeo cặp sách, có chút khiếp đảm khi đối mặt với vị hàng xóm xa lạ này.
Giờ Sở Tích Vũ mới thấy rõ, khi đó Tần Kế thần bí lại lạnh nhạt, hắn giống như một quyển sách cổ với trang giấy vàng, khí chất xuất chúng luôn khiến người tự biết xấu hổ.
Sở Tích Vũ đứng dưới hoàng hôn, mỉm cười vẫy tay với vị hàng xóm lạnh nhạt.
Tươi cười nhu mỹ, so ánh nắng vàng lại càng tươi đẹp, giống như đứa con được sủng ái của ánh sáng.
"Chào buổi chiều, Tần tiên sinh."
"Hôm nay tôi làm bánh gạo, anh có muốn nếm thử không?"
Vị hàng xóm rũ mắt, không còn lãnh đạm như dĩ vãng.
Tần Kế nhìn miệng cười của Sở Tích Vũ, đáy mắt tĩnh lặng đột nhiên có một tia gợn sóng, trên khuôn mặt lạnh lùng bỗng mang theo ý cười nhạt.
"Cảm ơn."
......
Sau đó bà ngoại qua đời, cậu giống như chiếc thuyền nhỏ cô độc phiêu bạt nơi sóng biển, Tần Kế đi vào sinh hoạt của cậu khi bản thân bất lực mê mang nhất.
Lúc ấy Sở Tích Vũ cất giấu rung động trong lòng, tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, tuy vậy cậu vẫn luôn trốn tránh nhìn thẳng vào tâm ý của bản thân đối với Tần Kế, nhưng cậu không thể không thừa nhận, trước kia, có rất nhiều khi, cậu đã rung động trước Tần Kế.
Khi đó Sở Tích Vũ còn cảm thấy, Tần Kế quả thật là một người hàng xóm rất tốt.
Nhưng chính hàng xóm tốt này, người mà cậu cảm thấy hoàn mỹ đến mức tận cùng, thế nhưng là lệ quỷ dây dưa không dứt.
Quái vật cố chấp, muốn chiếm hữu lấy cậu.
Hoá ra người hàng xóm này đã thích cậu rất lâu.
Ý thức Sở Tích Vũ thu hồi, cậu tức giận thở phì phò, mới hơi hơi mở mắt ra.
Ngay sau đó, nghênh đón nụ hôn che trời lấp đất.
Hết thảy đều trở nên không thể vãn hồi.
Sớm biết vậy.
Cậu không nên chào hỏi với hàng xóm.
......
Sở Tích Vũ không biết mình tỉnh khi nào.
Cửa sổ phòng ngủ bị Tần Kế mở ra, ánh sáng mờ nhạt nghiêng nghiêng chiếu vào, cậu còn mơ hồ nghe thấy tiếng sàn sạt của rừng trúc trước đình viện.
Hơn một tháng nay cậu vẫn luôn tỉnh giấc như vậy.
Bên cửa sổ khắc hoa đặt vài bông hoa lan tím mới hái, trong không khí tràn ngập mùi hoa, dây xích vàng xuyên qua rèm sa đặt trên giường.
Cậu ngủ đến mơ hồ, trở mình ôm gối đầu bên người, lại mơ hồ ngủ một hồi.
Cậu mặc áo sơ mi màu đen, áo mặc trên người cậu có vẻ càng to rộng, chờ đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu mới nghiêng người ngồi dậy.
Hiện tại cậu vẫn được tự do lên mạng, di động đặt ở đầu giường, còn có máy tính bảng Tần Kế mua để dỗ cậu.
Cậu cầm lấy di động, sau khi mở máy trên màn hình nhảy ra mấy trăm thông báo, có không ít là của Lục Huân cùng Tống Chi Văn nhắn đến, còn có một ít là tin nhắn trong nhóm lớp.
Lục: 【 nghỉ lâu vậy mà cậu còn chưa đi học? 】
Lục: 【 nghe nói cậu tạm thời nghỉ học?! Ai làm thủ tục tạm nghỉ học cho cậu?? 】
Lục: 【 Sở Tích Tích, không phải là cậu đã xảy ra chuyện rồi đó chứ 】
Lục: 【 cậu ở đâu, tôi tới nhà tìm cậu 】
Lục: 【 thấy được tin nhắn thì kêu chít một tiếng 】
Lục: 【 còn không trả lời thì tôi báo cảnh sát 】
......
Sở Tích Vũ xem qua một vòng, tin nhắn của Lục Huân cùng Tống Chi Văn không khác lắm, hơn nữa đều là quan tâm tình hình gần đây của cậu.
Cậu hồi đáp từng người: 【 tôi không có việc gì, chỉ là gần đây trong nhà có một số việc. 】
Hai ba giây sau, Lục Huân cùng Tống Chi Văn trả lời lại.
Lục: 【 rốt cuộc cũng trả lời, cậu không có việc gì là được rồi. 】
Tống: 【 có việc nhớ nói, lúc trước tôi rất lo lắng cho cậu. 】
Sở Tích Vũ lướt xuống dưới, tay đột nhiên dừng lại, ngoài ý muốn nhìn thấy tên Lâm Thanh Tuyết xuất hiện trên thông báo tin nhắn mới.
Ngay sau đó cậu click mở giao diện trò chuyện cùng Lâm Thanh Tuyết.
Xuân tuyết: 【 Tích Vũ, gần đây có khỏe không, nghe nói cậu tạm nghỉ học 】
Xuân tuyết: 【 tớ rất sợ hãi, thật sự rất sợ hãi 】
Xuân tuyết: 【 gần đây tớ vẫn luôn mất ngủ, chỉ cần nhắm mắt là lại nhớ đến buổi tối bị trói đi, nơi đó tối lắm ( khóc) ( khóc) 】
Xuân tuyết: 【 bụng tớ đau quá, như là bị đào mất một miếng thịt 】
Xuân tuyết: 【 mấy ngày nay tớ vẫn luôn mơ thấy ác mộng, như thế nào cũng không ngủ được, luôn lo sợ bọn họ sẽ lại đến trói bắt tớ về 】
Cậu nghe nói Lâm Thanh Tuyết bị lấy mất thận trái, đùi phải gãy xương, thiếu chút nữa trở thành tàn tật, điều này đối với nữ sinh 17-18, không thể nghi ngờ là đả kích cực kỳ tàn khốc.
Lâm Thanh Tuyết có khả năng vĩnh viễn nhớ rõ những điều đáng sợ đã trải qua, mang theo bóng ma tâm lý.
Sở Tích Vũ an ủi cô vài câu, hy vọng cô có thể sớm ngày ra viện.
Sở Tích Vũ trả lời:【 tôi vẫn rất khoẻ. 】
【 hiện tại cậu còn ở bệnh viện không? 】
【 đừng sợ, đừng nhớ đến những chuyện quá khứ đó, bây giờ cậu đã an toàn. 】
【 người xấu sẽ không đến thương tổn cậu, bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ nhận trừng phạt, hiện giờ cậu cần phải hảo hảo dưỡng bệnh, tranh thủ xuất viện sớm một chút ( ôm) 】
Năm phút sau, Lâm Thanh Tuyết hồi đáp lại.
Xuân tuyết: 【 ba mẹ tớ trước nay đều không hiểu tớ, nói là do tớ buổi tối còn chạy ra ngoài chơi bời nên mới bị bắt 】
Xuân tuyết: 【 tớ thật sự hỏng mất, còn nghĩ tới cái chết 】
......
Xuân tuyết: 【 cảm ơn cậu an ủi ( khóc lớn) 】
Xuân tuyết: 【 Ưm! Tớ sẽ nhanh chóng được ra viện 】
Sở Tích Vũ lại nhắn vài câu, lúc này mới yên tâm, cậu đặt điện thoại xuống, dựa vào gối đầu phát ngốc.
Cậu còn một nhiệm vụ phụ chưa hoàn thành.
Hệ thống muốn cậu tìm ra người bắt trói Lâm Thanh Tuyết, nhưng hiện tại cậu không có một chút manh mối nào với nhiệm vụ này.
Không chỉ không manh mối, quan trọng hơn là, cậu còn không có cơ hội tự do hành động.
Sở Tích Vũ trở mình, đẩy gối đầu của Tần Kế mép giường, như là đang không tiếng động kháng nghị, chờ nó tự mình rơi trên mặt đất.
"A Vũ, sao lại giận ta rồi."
Tần Kế mở cửa phòng, bưng cơm đi đến mép giường, ý cười doanh doanh, nhặt gối đầu lên tiện tay ném vào trên sô pha.
Sở Tích Vũ lập tức trốn vào trong chăn hừ nhẹ một tiếng, chỉ chừa ra đầu tóc bù xù đối mặt Tần Kế.
Tần Kế đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, sờ sờ đầu tóc bù xù, "Ngoan, dậy ăn một chút, mới có sức lực tức giận."
Sở Tích Vũ lại hừ một tiếng, cả người cuộn vào trong chăn. "Không muốn ăn."
"Được, không muốn ăn thì không cần ăn." Tần Kế cách chăn sờ lên gương mặt mảnh mai của Sở Tích Vũ, đáy mắt sâu thẳm.
Đột nhiên, Sở Tích Vũ giống như bé mèo xù lông xốc chăn lên ngồi dậy.
Cậu liếc bữa tối ở đầu giường, nhỏ giọng nói, "Em đột nhiên, lại có chút thèm ăn."
"Được." Tần Kế cong môi, vòng Sở Tích Vũ vào trong ngực.
Sở Tích Vũ tự mình lấy thìa, miệng nhỏ uống canh, thỉnh thoảng trộm liếc nhìn Tần Kế một cái.
Tần Kế muốn đút cậu, nhưng thấy Sở Tích Vũ kiên trì muốn tự mình ăn, liền ngồi bên người Sở Tích Vũ, một tay ôm vai, bàn tay nhẹ vuốt ve lòng bàn tay cậu.
"A Vũ, em lại gầy rồi." Tần Kế nhìn khuôn mặt Sở Tích Vũ, nói: "Mấy ngày nay gầy rất nhiều, ăn nhiều một chút."
Sở Tích Vũ rũ đầu, dùng cái thìa khuấy canh, do dự trầm mặc.
Cậu muốn ra ngoài gặp Lâm Thanh Tuyết.
Nhưng lại không dám nói trực tiếp với Tần Kế.
Nhiệm vụ phụ trong phó bản cần tìm được manh mối có tính đột phá, cậu cảm thấy hẳn là thử tìm tin tức từ trên người Lâm Thanh Tuyết.
Nhưng, cậu cùng Lâm Thanh Tuyết thuộc về loại quan hệ bạn học ít giao thoa, nếu đột nhiên tỏ vẻ quá quan tâm, ngược lại sẽ làm Tần Kế hoài nghi.
Cậu không thể hành động có tính mục đích cao.
Sở Tích Vũ rũ con ngươi, mím chặt miệng, đang đau khổ suy nghĩ bịa lý do như thế nào để Tần Kế tin tưởng.
Tần Kế thấy Sở Tích Vũ trầm mặc xuất thần, bưng lấy bát cơm trong tay cậu, múc một muỗng canh đưa đến bên miệng cậu.
"Suy nghĩ cái gì vậy, nhập tâm đến thế."
Sở Tích Vũ ngước mắt, há mồm uống sạch thìa canh, "Không nghĩ gì cả."
Hắn thở dài một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện.
"Tiểu Vũ Mao." Tần Kế thực dễ dàng nhìn ra Sở Tích Vũ suy nghĩ cái gì, hắn vuốt tóc mái Sở Tích Vũ, "Em hình như có tâm sự."
"Có điều phiền lòng thì phải nói với ta, chỉ cần em muốn, ta đều sẽ đáp ứng."
Sở Tích Vũ ngước mắt, thử hỏi: "Thật vậy chăng?"
"Ừ." Tần Kế lại đút thêm một thìa canh, "Nói với ta, em đang nghĩ điều gì."
"Em......" Sở Tích Vũ uống xong canh, nhìn thần sắc Tần Kế, thật cẩn thận nói, "Em có bạn học bị thương, hiện tại còn đang nằm viện, em muốn đi thăm bạn ấy, có thể chứ?"
Cánh tay Tần Kế hơi dừng, "Bạn học nào?"
"Chính là người lần trước anh đã gặp," Sở Tích Vũ vội trả lời, "Cô ấy tên Lâm Thanh Tuyết."
"Em rất quan tâm cô ta?"
"Không có không có," Sở Tích Vũ lắc đầu, vội giải thích nói, "Lớp chúng em đều đi thăm bạn ấy, chỉ có em không đi, có chút...... Không thể nói nổi."
Tần Kế trầm mặc hai giây, tiếp tục múc một thìa canh, như là đã chấp nhận lý do này.
Hắn cười nói: "Đương nhiên có thể."
"Anh nói thật ư?" Trong lòng Sở Tích Vũ hiện lên một tia hy vọng.
"Ừm." Tần Kế gật đầu, nói, "Nhưng em phải đáp ứng ta, cần ngoan ngoãn ăn cơm."
Sở Tích Vũ nói thanh "Được", yên lòng.
Cậu bưng bát cơm trên bàn cùng đũa tự mình ăn, lại liếc mắt nhìn Tần Kế, nói, "Chúng ta khi nào xuất phát?"
Tần Kế chậm rãi đáp: "Chờ em ăn xong, ta mang em đi."
Sở Tích Vũ cảm thấy kinh ngạc.
Cậu cảm thấy Tần Kế lần này đáp ứng nhanh như vậy, có chút khác thường.
——-