Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chờ khi bọn họ đến, sắc trời đã tối.

Phòng Tần Kế đặt là phòng tổng thống, rộng rãi xa hoa, Sở Tích Vũ đi đến cửa sổ sát đất, ngắm nhìn quang cảnh nơi xa.

Sóng nước trên mặt hồ lóng lánh, như chứa đựng vô số vì sao, lập loè trong đáy mắt cậu.

Cậu bị cảnh đẹp hấp dẫn, một tay sờ lên cửa sổ pha lê sát đất.

Tần Kế từ phía sau ôm lấy cậu, hôn lên sau cổ, "Thích nơi này sao?"

Sở Tích Vũ nhìn đến nhập thần, trong đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh sáng lấp lánh của hàng ngàn toà nhà.

"Ừm."

Nơi này rất xinh đẹp.

Tần Kế hôn lên cằm cậu, để cậu đối mặt, cường thế hôn lên cánh môi, cùng cậu gắn bó như môi với răng.

Sở Tích Vũ bị đè lên cửa kính, bị ánh sáng loang lổ trước mắt làm hoa hai mắt.

Tần Kế buông cậu ra trong tích tắc ngắn ngủi, một tay vuốt ve gương mặt người yêu, nói: "Vậy chúng ta ở đây thêm vài ngày."

Khách sạn này toạ lạc tại mảnh đất phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố, đối diện là bệnh viện của Lâm Thanh Tuyết, hai người cách nhau không đến 1000 mét.

Quyết định bất chợt của Tần Kế đã tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Tích Vũ làm nhiệm vụ.

Cậu có thể mượn cơ hội này đi tìm Lâm Thanh Tuyết, nói không chừng gặp thêm vài lần sẽ lại có thêm càng nhiều tin tức.

Ngày hôm qua Lâm Thanh Tuyết vẫn chưa nói xong.

Buổi liên hoan tối hôm đó, Lâm Thanh Tuyết gặp phải chuyện không may, chuyện này rất có thể là ngòi dẫn cho sự kiện bắt cóc Lâm Thanh Tuyết.

Buổi tối đó, Lâm Thanh Tuyết uống say, Tô Tiểu Vân đỡ cô đi WC.

Nhưng vì lý do nào đó mà Tô Tiểu Vân cố ý làm ướt quần áo Lâm Thanh Tuyết, còn đẩy cô vào WC nam, Lâm Thanh Tuyết còn bị người trong đó xé quần áo, sau đó đã xảy ra cái gì, Sở Tích Vũ không dám tưởng tượng.

Giữa các cô có ân oán ư?

"Tiểu Vũ Mao." Tần Kế hôn ngón tay Sở Tích Vũ, trầm giọng nói, "Em tập trung chút."

Thanh tuyến Tần Kế ôn nhu, nhưng nghe vào tai Sở Tích Vũ, lời này mang theo ý cảnh cáo âm lãnh.

Tần Kế không thích cậu suy nghĩ lung tung khi hai người họ đang ở chung, trong lòng còn nghĩ đến người khác.

Nếu Sở Tích Vũ thất thần, Tần Kế sẽ tự dùng cách thức của mình làm Sở Tích Vũ phải đặt toàn bộ sự chú ý lên người hắn.

Sở Tích Vũ nhớ đến vài tình huống lúc trước, bất thình lình run lập cập. Một tay cậu đặt lên cánh tay Tần Kế, Tần Kế tiếp tục cúi đầu ôm hôn.

......

Sở Tích Vũ nằm ngửa trên giường lớn mềm mại, mỏi mệt không muốn nhúc nhích.

Cậu nhìn trần nhà, kính trên trần nhà chiếu lên ảnh ngược của cậu.

Cậu trùm chăn lên, chỉ cần nhìn trần nhà một cái sẽ cảm thấy rất thẹn.

Điều làm Sở Tích Vũ nghi ngờ là, khách sạn năm sao dành cho cặp đôi trong thành phố nhiều như vậy, sao Tần Kế lại chọn cái ở đối diện bệnh viện.

Là bởi vì phòng ở đây cấu tạo vi diệu vừa lúc đúng với ý tưởng biến thái của Tần Kế, hay do Tần Kế cố ý, cố ý đặt phòng ở khách sạn cách bệnh viện Lâm Thanh Tuyết gần nhất, dẫn dụ cậu lộ ra sơ hở, tìm kiếm bí mật ẩn sâu trên người cậu.

Sở Tích Vũ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cho rằng ý trước hợp lý hơn.

Ngày thường cậu cẩn thận như vậy, sao có thể lộ ra sơ hở.

Muốn nói, là do Tần Kế quá biến thái.

Sở Tích Vũ nghĩ thông suốt xong, ôm gối đầu trở mình.


Hiện tại mới hơn 8 giờ buổi sáng.

Cậu đi thăm Lâm Thanh Tuyết sớm một chút, nói không chừng hôm nay có thể tìm ra độc thủ sau màn.

Tần Kế từ phía sau ôm sát cậu, hắn hôn hôn Sở Tích Vũ, để cậu gối lên cánh tay.

"Lại nghỉ ngơi thêm một lát nhé, bé cưng."

Sở Tích Vũ ngáp một cái.

Cậu đã quen cùng chung chăn gối với Tần Kế, tư thế này ngủ rất thoải mái, cậu nằm trên giường lớn mềm mại, không muốn nhúc nhích, một lần nữa nhắm mắt lại tiếp tục đi vào giấc ngủ.

Vẫn nên để tỉnh ngủ rồi lại suy nghĩ về nhiệm vụ vậy.

......

Buổi sáng 11 giờ, Sở Tích Vũ tỉnh giấc lần nữa.

Cậu vừa mở mắt đã phát hiện không thấy bóng dáng Tần Kế bên cạnh, phòng rất an tĩnh.

Di động của cậu vẫn tắt từ ngày hôm qua đến bây giờ, mới vừa mở nguồn, trên màn hình nhảy ra mấy chục thông báo mới.

8 giờ tối hôm qua.

Lục: [ sao cậu lại đụng đến tên kia? ]

Lục: [ hắn là lệ quỷ cậu có biết không. ]

Lục: [ khó trách nhiều ngày như vậy vẫn không liên hệ được cậu!! ]

Lục: [ bị hắn quấn lên, đời này của cậu xong rồi. ]

Lục: [ cậu cũng không ho một tiếng với tôi, tốt xấu gì tôi cũng có thể giúp cậu một chút ]

Lục: [ Sở Tích Tích, cậu đang ở đâu? ]

Lục: [ tôi có biện pháp để cậu rời khỏi hắn. ]

Sở Tích Vũ sửng sốt, thiếu chút nữa quên mất giả thiết nhà Lục Huân là thiên sư thế gia.

Nhưng mà, Tần Kế là lệ quỷ trong phạm vi ngàn dặm quanh đây, gia tộc bọn họ dù nổi danh, nhiều năm như vậy vẫn phải cung kính đối đãi Tần Kế.

Lục Huân có hơi tự tin thái quá.

Sở Tích Vũ rất cảm kích Lục Huân quan tâm cùng trợ giúp, nhưng cậu cũng không muốn Lục Huân mạo hiểm vì mình.

Cậu đánh chữ trả lời: [ không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi vẫn rất tốt. ]

Lục Huân nhắn lại ngay: [ cậu sống cùng lệ quỷ, còn tốt lắm? Hắn còn hạn chế tự do, cầm tù cậu hơn một tháng, tôi nói rồi, Sở Tích Tích, tôi có thể giúp cậu. ]

Sở Tích Vũ có chút ngoài ý muốn Lục Huân không sợ thân phận Tần Kế, bí quá hoá liều cũng muốn trợ giúp cậu.

Chỉ là, sao Lục Huân lại quan tâm đến cậu như vậy, chẳng lẽ do tình bạn mông lung khi còn đi học?

Lục: [ cậu mau nói cậu đang ở đâu. ]

Sở Tích Vũ hồi đáp: [ cảm ơn, không cần, tôi đã kết âm hôn cùng hắn, cậu không cần phải mạo hiểm vì tôi. ]

Lục: [ âm hôn? ]

Người đối diện trầm mặc hai phút, tựa hồ có chút khiếp sợ đến mức khó tiếp thu.

Hai phút sau, Lục Huân mới nhắn lại.

Lục: [ nói gì mạo hiểm hay không mạo hiểm, không thử sao biết thế nào! Chẳng lẽ cậu cam tâm tình nguyện bị hắn cầm tù cả đời? ]


Sở Tích Vũ ngồi dậy, xoa xoa vòng eo đau nhức.

Cậu quay đầu đi, thấy trên tủ đầu giường có dán ghi chú, do Tần Kế lưu lại ——

"Tiểu Vũ Mao, hôm nay ta có việc phải ra khỏi nhà một chuyến, buổi chiều sẽ trở về, thẻ phòng đặt trên đầu giường, cảm thấy buồn chán thì em đi dạo dưới khách sạn nhé, đừng quên ăn bữa sáng, yêu em."

Cậu vân vê ghi chú trong tay, thả lại lên tủ đầu giường.

Sở Tích Vũ xác thật không muốn tiếp tục bị cầm tù.

Chỉ là Tần Kế đã nói.

Tần Kế bởi vì yêu cậu, nên sẽ cho cậu tự do cậu muốn.

Sở Tích Vũ cầm thẻ phòng, gửi tin nhắn cho Tần Kế xong, vội vàng rời khỏi khách sạn, lại đi đến bệnh viện lần nữa.

......

Cậu đẩy cửa phòng, thấy bên cạnh Lâm Thanh Tuyết đang ngồi hai người, hai người đều mặc đồng phục, ngồi cách nhau rất xa.

Là Tống Chi Văn cùng Tô Tiểu Vân.

Sở Tích Vũ gõ gõ cửa.

Lâm Thanh Tuyết nhìn thấy Sở Tích Vũ đến, ánh mắt rõ ràng thả lỏng một chút, tiếp đón cậu, "Tới rồi sao, mau vào."

Sở Tích Vũ gật gật đầu, mỉm cười xách theo một ít trái cây đi vào phòng bệnh.

Cậu đi vào, Tô Tiểu Vân cùng Tống Chi Văn đều giương mắt nhìn về phía cậu.

Tô Tiểu Vân đứng dậy, vỗ vỗ làn váy, như sợ váy bị làm bẩn.

Cô ta liếc nhìn Sở Tích Vũ, "Ở trường học mấy chục ngày nay không thấy bóng cậu, không nghĩ tới cậu còn rất cần mẫn tới đây."

"Tiểu Vân, cậu nói ít vài câu."

Sở Tích Vũ vẫn chưa nói gì, cậu buông trái cây xuống, nhìn về phía Tống Chi Văn, "Đoàn ủy, hôm nay cũng tới đưa vở ghi chép sao?"

"Không phải." Tống Chi Văn lắc đầu, ôn thanh giải thích nói, "Hôm nay tôi có cuộc thi toán học, cho nên xin nghỉ nửa ngày, thi xong vừa vặn có thời gian, nên muốn tới giúp Lâm Thanh Tuyết phụ đạo bài trên lớp, cậu ấy bỏ lỡ không ít chương trình học."

"Là vậy à." Sở Tích Vũ gật đầu.

Tô Tiểu Vân đứng dậy,

Vỗ vỗ vai Lâm Thanh Tuyết, "Tôi còn phải đi spa, Thanh Tuyết, cậu nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi đi về trước."

Đầu vai Lâm Thanh Tuyết cứng đờ, không tiếng động gật đầu.

Tống Chi Văn cũng cùng Sở Tích Vũ hàn huyên vài câu, sau đó theo Tô Tiểu Vân rời khỏi phòng bệnh.

Hai người bọn họ vừa rời đi, Sở Tích Vũ đã đứng dậy, khoá cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh giờ chỉ còn hai người họ.

Sở Tích Vũ ngồi xuống bên người Lâm Thanh Tuyết, tiếp tục dò hỏi chuyện ngày hôm qua nói xong, "Thanh Tuyết, hôm qua cậu nói ngày liên hoan cậu uống say, quần áo bị Tô Tiểu Vân làm ướt, sao cậu ta lại muốn làm vậy với cậu?"

Lâm Thanh Tuyết: "Tớ không biết."

Sở Tích Vũ muốn biết nguyên do.

Lâm Thanh Tuyết chịu áp lực một tháng cũng phi thường muốn nói hết.

"Tớ chỉ nhớ tối ngày hôm đó bị đẩy vào WC nam, WC nam còn đang sửa chữa, tớ bị nhốt ở bên trong, sau đó...... Sau đó có tên đàn ông đi vào...... Còn cởi quần áo tớ." Cô dừng lại, nghẹn ngào tiếp tục, "Tớ không biết mình đã làm gì có lỗi với cậu ta, sau ngày đó, cậu ta nói lời xin lỗi với tớ, nói rằng hôm đó chỉ đùa một chút......"


Nhưng phàm là người bình thường đều sẽ không vui đùa như vậy.

Sở Tích Vũ nhăn chặt mày, "Vậy cậu có thấy rõ diện mạo người kia không?"

"A, người kia,"

Lâm Thanh Tuyết tuy rằng đã uống say, nhưng một khắc kia lại nhớ rất rõ ràng, cô nhéo chăn, trầm mặc vài giây, mới đỏ mắt nói, "...... Là Lục Huân."

Sở Tích Vũ mở to con ngươi.

Khó trách.

Hai ngày đó Lục Huân đều có vẻ khác thường.

Ra ngoài xong cũng không có trở về.

"Tích Vũ, tớ...... Tớ còn có chuyện không dám nói."

Sở Tích Vũ: "Ừ?"

Lâm Thanh Tuyết có vẻ rất bất lực, nắm chặt ống tay áo Sở Tích Vũ, gian nan nói, "Tớ mang thai, mấy ngày trước vừa kiểm tra ra."

"Cái gì?" Sở Tích Vũ kinh ngạc đứng dậy, nhẹ giọng hỏi, "Là khi bị bắt cóc hay là......"

"Là tối hôm liên hoan đó." Lâm Thanh Tuyết lau lau nước mắt, "Tớ thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, vẫn luôn đè ở trong lòng không dám nói."

Sở Tích Vũ rất là khiếp sợ.

Nói cách khác.

Lục Huân ở uống say, sau đó xâm phạm Lâm Thanh Tuyết.

Xong việc còn trốn tránh trách nhiệm, đối với Lâm Thanh Tuyết làm như không thấy.

Hơn nữa càng ác liệt là, hắn còn để cô mang thai.

Giống như cầm thú.

Sao cậu ta có thể tàn phá một đóa hoa tươi, đối đãi với nữ sinh 17-18 tuổi như vậy.

Hết thảy logic đều xâu chuỗi lên.

Sở Tích Vũ hỏi: "Ngày hôm sau cậu có báo cảnh sát không?"

"Tớ không dám." Lâm Thanh Tuyết khóc lóc nói, "Tớ muốn báo cảnh sát, nhưng sợ sau khi ba mẹ biết, sẽ rất tức giận."

Lâm Thanh Tuyết không chỉ một lần nói qua với cậu, cha mẹ cô đối đãi rất khắc nghiệt, dù cô đang nằm viện cũng rất ít khi tới thăm, phần lớn là Lâm Thanh Tuyết ở một mình.

Nếu cha mẹ cô biết chuyện này, nói không chừng sẽ không đứng về phía Lâm Thanh Tuyết, ngược lại sẽ chỉ trích cô không biết kiềm chế.

Ngày hôm sau Lâm Thanh Tuyết vẫn chưa báo cảnh sát, đã bị bắt cóc.

Bởi vậy suy đoán, kẻ bắt cóc rất có thể cũng lo lắng cô sẽ báo cảnh sát, trước khi cô kịp hành động thì tiến hành bắt cóc.

Hai việc này chắc chắn có mối liên hệ.

Như vậy, nói cách khác, Lục Huân chính là độc thủ sau màn?

Nhưng theo hiểu biết của cậu với Lục Huân, tính cách Lục Huân không giống người sẽ làm những việc này.

Đương nhiên, cũng có khả năng do hắn ngụy trang quá tốt.

"Đừng sợ, tôi sẽ giúp cậu." Sở Tích Vũ an ủi cô, nói, "Tôi sẽ giúp cậu tìm được người thương tổn cậu."

"Ừm, cảm ơn cậu, Tích Vũ, thật sự cảm ơn." Lâm Thanh Tuyết chảy nước mắt nói: "Ô ô ô...... Tớ muốn xoá sạch vật trong bụng thật nhanh, có nó ở trong bụng mỗi một ngày đều là ác mộng với tớ, Tích Vũ, chúng ta nhanh đi bỏ nó."

Sở Tích Vũ lắc đầu: "Hiện tại đừng làm vậy."

Lâm Thanh Tuyết nhìn về phía cậu, kinh ngạc hỏi: "Vì, vì sao?"

"Hiện tại trừ bỏ tôi, hẳn là không có ai biết việc cậu mang thai phải không?"

"Đúng vậy, ai tớ cũng không nói."

"Vậy bảo mật trước đã." Sở Tích Vũ nhỏ giọng nói, "Bởi vì đứa bé trong bụng cậu, chính là chứng cứ."


Hiện tại y học kỹ thuật phát triển, khẳng định có thể thông qua ADN để xác định người gây án.

Hốc mắt Lâm Thanh Tuyết khóc đến phiếm hồng, cô nhìn Sở Tích Vũ thật lâu, mới gật gật đầu.

"Được."

Dù là bắt cóc buôn bán nội tạng hay là xâm phạm, kẻ thủ ác phải bị đem ra trước công lý.

【 đinh! 】

【 chúc mừng ngài! Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phụ: 56.3%】

【 ngài thật là tiểu thiên sứ vừa thông minh lại thiện lương, thỉnh tiếp tục nỗ lực nha ~】

【 tích phân khen thưởng: 1000】

......

Trước tiên Sở Tích Vũ dùng tiền tiêu vặt Tần Kế cho cậu để thuê vài bảo tiêu, đưa Lâm Thanh Tuyết đến bệnh viện tư nhân, lấy xong ADN, lại đặt xe đưa cô trở về phòng bệnh.

Hiện tại không nên rút dây động rừng.

Cậu trấn an cảm xúc Lâm Thanh Tuyết, để lại vài người canh chừng, mới rời khỏi phòng bệnh.

Cậu đi ra ngoài cửa bệnh viện, mây phía chân trời đã bắt đầu mờ dần, cậu duỗi người, tính toán đi dạo siêu thị.

Một ngày rồi Tần Kế vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu, này không phù hợp tác phong của hắn.

Ngày thường Tần Kế hận không thể 24 giờ chú ý cậu.

Sao hôm nay đến điện thoại cũng không gọi cho cậu một cuộc.

Có thể là bởi vì thật sự đang bận.

Nhưng hắn, một con lệ quỷ thì bận cái gì cơ chứ.

Sở Tích Vũ không nghĩ nhiều nữa, cậu đi thẳng đến siêu thị, mua sắm không ít đồ ăn vặt.

Hơn một tháng không ra cửa, nhân cơ hội này, phải mua nhiều một chút.

Cậu đẩy xe mua sắm, chậm rì rì đi dạo, hận không thể mua toàn bộ đồ ăn vặt.

Chờ đến khi chứa đầy xe, cậu mới cảm thấy mỹ mãn đẩy xe đi tính tiền.

Cậu xếp hàng một lát, đến khi tính tiền, khom người lấy hàng hoá đặt lên trên quầy thu ngân.

Lấy một hồi, thế nhưng phát hiện đống đồ ăn vặt không thấy đâu nữa, ngược lại còn nhiều thêm đống trái cây xanh lục.

Có thể là do cậu nhớ lầm, đành tự an ủi bản thân.

Nhưng chờ khi cậu nhấc hết đống trái cây ra, bỗng nhìn thấy trong góc xe đặt ba hộp size lớn...... Durex.

Sau lưng Sở Tích Vũ chợt lạnh.

Cậu tuyệt đối không lấy cái này.

Cậu đỏ mặt, vội đem ba hộp kia thả lại, nói với người thu ngân "Tôi, tôi lấy nhầm rồi."

Người bán hàng nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nháy mắt mang bộ dáng đã hiểu, tính tiền cho cậu, "Có cần túi mua hàng không?"

"Cần." Sở Tích Vũ gật đầu, nắm ngón tay có vẻ có chút co quắp.

Cậu xách theo hai túi to chứa đồ mới mua ra cửa siêu thị, chuông di động bỗng vang lên.

Cậu đành đặt túi đồ lên ghế ngoài cửa, nhìn màn hình di động, là Tần Kế gọi đến.

"A Vũ, ta đã về khách sạn, em còn ở bên ngoài sao?" Thanh âm Tần Kế từ đầu bên kia điện thoại kia truyền đến, "Hiện tại ở nơi nào, chồng tới đón em."

Sở Tích Vũ ngốc lăng nghe điện thoại, mắt đào hoa xinh đẹp híp lại, ninh mày, thần sắc có chút mờ mịt.

Nhìn dáng vẻ Tần Kế xác thật là ra ngoài mới về.

Vậy ai bỏ vật kia vào xe mua sắm của cậu.

Gặp quỷ rồi.

——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận