Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Sở Tích Vũ đeo tai mèo lông xù xù, giống như một bé mèo ngây thơ.

Cậu bị Tần Kế bắt được cái đuôi.

......

Ngày hôm sau.

Khi cậu tỉnh lại, Tần Kế lại ra cửa.

Híp đôi mắt mơ hồ, sờ đến di động ở mép giường, mở màn hình thì thấy, bác sĩ bệnh viện tư nhân gửi tin nhắn cho cậu, còn đính kèm ảnh chụp.

Sở Tích Vũ nháy mắt thanh tỉnh không ít, click mở hình ảnh, đó là một bản phân tích gen thai nhi.

Nhanh như vậy.

Thế giới phó bản này y học kỹ thuật tiên tiến hơn rất nhiều so với thế giới hiện thực.

Ở chỗ này, thai nhi được một tháng là có thể tiến hành phân tích gien, hơn nữa quốc gia vì muốn trừng trị tội phạm, tăng mạnh chế độ quản lý, mỗi một cư dân sinh ra đều sẽ được ghi lại trong kho ADN và kho gien.

Chỉ cần thông qua cơ quan hợp pháp, là có thể nhanh chóng tìm được gien phù hợp, vì để bắt được người phạm tội, cung cấp hiệu quả thực tế cho quá trình phá án.

Hiện tại, phân tích gien hoàn thành, chỉ cần so chiếu với kho gien trong quốc gia là có thể lập tức biết được bố của đứa bé là ai.

Chỉ còn một bước nữa thôi.

Cậu thu thập nhiều chứng cứ, vì để có thể tìm ra kẻ thương tổn Lâm Thanh Tuyết.

Sở Tích Vũ ngồi dậy, hít sâu một hơi, báo cảnh sát.

"Alo, xin chào, tôi muốn báo án, có người cưỡng gian nữ sinh vị thành niên khiến người ta mang thai, hơn nữa còn nghi ngờ có liên quan đến án bắt cóc buôn bán nội tạng......"

......

Sở Tích Vũ nghiêm túc điền thông tin báo án, giao ra bút ghi âm cùng bản phân tích gien cho cảnh sát.

Vài cảnh sát ngồi đối mặt Sở Tích Vũ, đều nhíu mày mang biểu tình ngưng trọng.

"Chào cậu, tôi họ Lâm." Người tiếp nhận vụ án là một cảnh sát trung niên, ông đưa nước cho Sở Tích Vũ, "Cậu tên là Sở Tích......"

"Sở Tích Vũ." Cậu trả lời.

"Ừ, Sở Tích Vũ." Cảnh sát Lâm gật đầu, lật xem tài liệu Sở Tích Vũ cung cấp, liếc nhìn Sở Tích Vũ, "Vì sao cậu không lập tức báo án ngay khi xảy ra vụ việc, mà lại đi thu thập những thứ này?"

"Bởi vì tôi muốn giảm bớt gánh nặng cho cảnh sát, muốn mau chóng tìm được hung thủ." Sở Tích Vũ uống một ngụm nước, nói, "Sớm nhìn thấy hắn bị đem ra trước công lý."

Thật ra là do cơ hội Tần Kế cho cậu ra cửa rất ít.

Cậu không có nhiều thời gian lắm.

Muốn tận khả năng áp súc thời gian, chạy nhanh hoàn thành nhiệm vụ này.

Cảnh sát Lâm rất ngoài ý muốn với lý do này, ông cùng cảnh sát bên người liếc nhìn nhau, cúi đầu cười một cái, "Cậu rất có cá tính."

Sở Tích Vũ mỉm cười lắc lắc đầu.


"Cảnh sát Lâm, xin hỏi hiện tại có thể bắt đầu đối chiếu với kho gien không?"

"Không nhanh như vậy." Lâm cảnh sát lắc đầu, thu chứng cứ vào bao nilon trong suốt, ông vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Sở Tích Vũ.

"Chúng tôi phải theo thủ tục, bằng vào lý do của cậu cũng không thể chứng minh cái gì, trước tiên mang chúng tôi xem kia cô bé kia đi."

Sở Tích Vũ sửng sốt, thỏa hiệp nói: "Được."

Xe cảnh sát dừng lại trước cửa bệnh viện.

Lâm Thanh Tuyết đeo kính râm cùng khẩu trang, còn đội mũ lưỡi trai, che mặt kín mít, cô được nữ cảnh sát đỡ lên xe cảnh sát, Sở Tích Vũ đi cùng cô đến phòng kiểm tra của cảnh sát.

Bệnh viện chứng minh Lâm Thanh Tuyết xác thật mang thai, hơn nữa phân tích gien cũng khớp với chứng cứ cậu đưa, cảnh sát Lâm mới miễn cưỡng tin tưởng lý do thoái thác của Sở Tích Vũ.

Ông thu thập toàn bộ chứng cứ, đưa đơn đề nghị đối chiếu gien cho cấp trên, chờ đợi phê duyệt.

Lâm Thanh Tuyết tạm thời lưu lại đồn công an, nơi này bảo vệ tính riêng tư của người bệnh rất tốt, bảo an cũng nhiều, còn có hai nữ cảnh chăm sóc cho cô.

Cô ở nơi đó rất an toàn.

Sở Tích Vũ mới vừa đi khỏi cục cảnh sát, Tô Tiểu Vân đã gửi tin nhắn cho cậu.

Vân Vân: [ Lâm Thanh Tuyết sao lại xuất viện? ]

Vân Vân: [ nghe nói còn bị xe cảnh sát đưa đi?! ]

Vân Vân: [ cậu đi cùng cô ấy không? Các cậu hiện tại ở đâu?? ]

Vân Vân: [ ở cục cảnh sát sao? ]

Vân Vân: [ có phải đã báo án cảnh sát rồi phải không, các cậu nói như thế nào?? ]

......

Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Vân gửi tin nhắn cho cậu, hơn nữa một lần gửi ba bốn mươi tin, gọi hai mươi mấy cuộc điện thoại.

Nhìn dáng vẻ phi thường nôn nóng.

Sở Tích Vũ trả lời: [ đúng vậy, chưa nói cái gì. ]

Tô Tiểu Vân bên kia lập tức biểu hiện đang nhập tin nhắn, nhìn dáng vẻ là luôn trong trạng thái chờ tin của cậu.

Vân Vân: [ cậu nói gì rồi? ]

Vân Vân: [ cậu ấy bị xâm hại, không phải không có chứng cứ sao, sao còn có thể báo cảnh sát? ]

Vân Vân: [ báo án cũng không có tác dụng gì đâu ]

Vân Vân: [ cậu mau nghe điện thoại, nhanh lên ]

Vân Vân: [ nhanh lên ]

Vân Vân: [ tôi có lời muốn hỏi. ]

Không biết vì sao, Tô Tiểu Vân giống như có vẻ đặc biệt sốt ruột, Sở Tích Vũ chần chờ một lát, nhận điện thoại.


Sở Tích Vũ: "Alo."

Đầu bên kia nửa phút vẫn không phát ra tiếng, thanh âm có chút mơ hồ, "...... Quần áo Lâm Thanh Tuyết cùng ví tiền đang ở chỗ tôi, cậu mau đến đây lấy đi."

Sở Tích Vũ ngồi trước bậc thềm của cục cảnh sát, "Giờ tôi không có thời gian, chờ hôm nào lại đến lấy."

"Ngày mai tôi cùng bạn trai đi nơi khác du lịch, để chỗ tôi vài ngày sợ sẽ quên mất, đến lúc đó làm mất thì cũng đừng trách tôi, cậu nhanh tới lấy đi."

Thanh âm Tô Tiểu Vân có chút khàn khàn, như là bị cảm.

Cô lại bổ sung nói, "Nếu cậu không tới lấy, tôi vứt đi đấy."

Sở Tích Vũ nhìn dòng xe trên đường, cầm điện thoại trầm mặc vài giây, nói, "Cậu đang ở đâu?"

"...... khách sạn quốc tế XX." Tô Tiểu Vân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, thúc giục nói, "Nhanh qua đây lấy, một lát nữa tôi phải ra sân bay."

Sở Tích Vũ đứng dậy, nhìn biển hiệu Cục Công An, trên khuôn mặt có chút do dự.

Cuối cùng vẫn là thở dài, nói: "Được rồi."

......

Sở Tích Vũ đi xe đến khách sạn Tô Tiểu Vân nói, đây là khách sạn khá đặc biệt, giá cả không chỉ rẻ, còn cung cấp phục vụ đặc thù, cho nên phần lớn người ra vào đều là nam nam cùng nam nữ.

Quan trọng nhất là, nơi này không có cameras.

Sở Tích Vũ đi đến trước cửa phòng Tô Tiểu Vân, ấn chuông.

Qua hai phút.

Cửa phòng mở ra một nửa, Tô Tiểu Vân dò ra nửa thân mình, ánh mắt rõ ràng cứng đờ, "Vào đi."

Sở Tích Vũ không định đi vào, cậu đứng ở cửa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, "Đồ vật ở đâu, đưa cho tôi đi."

"Cậu tiến vào, tôi đưa cho." Tô Tiểu Vân nhíu mày, âm cuối rõ ràng không đúng, "Đồ vật nhiều như vậy, tự cậu đi vào dọn."

"......"

Sở Tích Vũ vẫn không nhúc nhích, ninh mày, lui về phía sau một bước, một bàn tay đặt trong túi quần, sờ soạng đồ vật.

"Đi vào nhanh." Tô Tiểu Vân lại đẩy cửa ra một chút, không ngừng thúc giục cậu.

Nhưng không ngờ, cửa phòng đối diện phòng Tô Tiểu Vân đột nhiên mở ra.

Mặt dao sắc bén lạnh băng đặt trên sườn eo cậu.

Cậu sơ ý quá rồi.

Người không ở trong phòng Tô Tiểu Vân.

Mà là ở đối diện.


Sở Tích Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tống Chi Văn đội mũ màu đen đang đeo khẩu trang, cầm một cây đao, đặt trên eo cậu.

"Đoàn ủy." Thần kinh Sở Tích Vũ căng chặt, nói, "Không nghĩ tới sẽ là cậu."

"Cái gì mà là tôi?" Tống Chi Văn cười khẽ, đẩy bả vai Sở Tích Vũ về phía cửa phòng Tô Tiểu Vân, "Tích Vũ, sao tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Sở Tích Vũ bị bức vào phòng bên trong cánh cửa, cậu thấy Tô Tiểu Vân bị trói chân tay.

Xích sắt khóa trên mắt cá chân cô, có thể đứng ở cửa đã là chiều dài cực hạn của xích sắt, trên xích sắt thượng có móc câu xuyên qua gót chân cô ta, huyết nhục dữ tợn, máu tươi không ngừng chảy xuôi.

Tô Tiểu Vân chảy nước mắt, môi tái nhợt, "Là...... Là do cậu ta bức tôi lừa cậu tới."

Sở Tích Vũ không lên tiếng, cậu bị Tống Chi Văn buộc ngồi trên sô pha.

"Tích Vũ, nghe nói cậu kết âm hôn." Tống Chi Văn tháo khẩu trang, dỡ xuống ngụy trang, nhẹ giọng nói, "Vậy cậu ngủ cùng tên quỷ kia rồi? Cảm giác thế nào."

Sở Tích Vũ quay đầu đi, không ra tiếng.

"Mày còn giả thanh cao, mệt cho tao còn thích mày, đối xử tốt với mày như vậy, nhưng mày thì sao? Quay đầu lại đã thấy mập mờ không rõ với Lâm Thanh Tuyết." Khuôn mặt thanh tú của Tống Chi Văn giờ phút này trở nên có chút dữ tợn, một tay véo cằm Sở Tích Vũ, nói: "Mày so với Tô Tiểu Vân còn hạ tiện hơn."

"Cậu cưỡng gian, bắt cóc Lâm Thanh Tuyết, là bởi vì điều này sao?" Sở Tích Vũ khinh thường giải thích với loại người này, nói, "Còn có, mấy vụ buôn bán nội tạng gần đây, kỳ thật cũng là do cậu làm ra."

"Không sai, nhưng mày cũng xem trọng bản thân quá." Tống Chi Văn cười nhạo một tiếng, "Tuy tao thích mày, nhưng sao có thể làm vậy chỉ bởi vì mày, hiện tại một trái tim trên thị trường có giá gấp ba, huống chi một người lại có nhiều khí quan như vậy...... Ai lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền này."

Sở Tích Vũ nắm chặt lòng bàn tay, hỏi: "Là ba cậu đưa cậu vào con đường này?"

Ba Tống Chi Văn là hiệu trưởng, vậy việc đôi mắt nữ quỷ bị đặt trong phòng thí nghiệm cũng đã có thể giải thích thông.

"Đúng vậy."

Sở Tích Vũ run giọng nói: "Cậu còn chưa đủ 18 tuổi, làm những việc này sẽ không sợ......"

"Tao sợ cái gì? Sau lưng ba tao còn ô dù lớn hơn nữa." Trong giọng nói Tống Chi Văn mang theo khinh thường, "Mày không biết hả, chân trước mày bước vào Cục Cảnh Sát, ba tao cũng đã đã biết, mày thu thập đống gọi là chứng cứ, tất cả đều bị xoá bỏ, hiện tại đã thành giấy vụn."

"Mười bốn tuổi tao đã đi theo ba moi tim đào bụng, hiện tại giết một người cũng giống như giết con cá, đám học sinh choai choai chưa lớn, là dễ giết nhất." Thanh đao của Tống Chi Văn dán trên má Sở Tích Vũ, nhẹ giọng đe dọa nói, "Loại như mày, kỳ thật giá thị trường so với Lâm Thanh Tuyết còn cao hơn."

Đầu vai Sở Tích Vũ phát run, một đôi mắt nai nhỏ bé ướt dầm dề, thần sắc hoảng loạn sợ hãi, rất có tính mê hoặc.

Tống Chi Văn cong người, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, thật ra tao cũng không muốn giết mày, chỉ cần mày a ——!"

Khoảnh khắc Tống Chi Văn để sát vào, Sở Tích Vũ lấy ra đao cất từ trước, sấn lúc hắn chưa chuẩn bị chém về phía cổ.

Phản ứng Tống Chi Văn nhanh nhẹn, hắn nghiêng người tránh thoát, lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt hắn, lưu lại một vệt máu.

Máu tươi tràn ra.

Tống Chi Văn lạnh mặt, giơ tay sờ lên mặt, tay đầy máu.

"Tao thấy mày chán sống rồi." Hai mày nhíu chặt, thanh đao phiến dán trên cổ Sở Tích Vũ, lạnh giọng nói: "Giờ tao sẽ moi sạch bụng mày."

"Thứ tao không có được, cũng chỉ có thể bị tiêu hủy."

Tống Chi Văn thưởng thức dung nhân xinh đẹp của Sở Tích Vũ, hắn đứng lên, sâu kín nói, "Trước tiên tao sẽ rút cạn máu mày, như vậy lúc sau sẽ không đau."

Sở Tích Vũ liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, thần sắc hoảng loạn.

"Từ từ......"

Mắt thấy đao Tống Chi Văn chém đến, cậu nhắm chặt hai mắt, trước khi có cảm giác đau đớn, cậu nghe thấy tiếng kêu rên thống khổ. Truyện Kiếm Hiệp

Sở Tích Vũ lo sợ không yên mở mắt ra.

Chỉ thấy Tống Chi Văn cầm đao thọc vào trái tim mình.


Tống Chi Văn không thể tin tưởng trừng mắt, dữ tợn nhìn về phía Sở Tích Vũ, rên hai tiếng, sau đó không nhịn được hộc ra máu tươi.

Sở Tích Vũ thấy một tay khác của hắn cầm lấy thanh đao, rút ra, lại lần nữa đâm vào trong bụng.

Một lần, hai lần, ba lần......

Tống Chi Văn nắm đao, tựa hồ đã không thể tự khống chế, tự đâm mình mười mấy nhát, mỗi một lần đều là trí mạng.

Hai mắt Tống Chi Văn trợn trừng, thống khổ quỳ trên mặt đất, đáy mắt tràn đầy không cam lòng.

Hắn cứ không minh bạch mà tự giết chính mình.

Máu đỏ thẫm dần nhuộm ướt áo hắn.

"A! A a a!"

Tô Tiểu Vân thấy rõ quá trình quỷ dị này, cuộn tròn trong góc tường hét lên.

Cửa sổ bị phá vỡ, mảnh thủy tinh rải đầy đất.

Cảnh sát Lâm giơ súng đứng trên sàn nhà, nhìn thấy Tống Chi Văn trước mắt đã tê liệt ngã xuống trong vũng máu, sửng sốt, thong thả buông súng xuống.

Trước khi Sở Tích Vũ đến đã nhận ra Tô Tiểu Vân bị bắt cóc, cậu muốn tìm ra hung thủ, Lâm cảnh sát thì muốn cứu người, vì thế bọn họ lên kế hoạch nội ứng ngoại hợp.

Lâm cảnh sát không ngờ rằng, ông đã đến muộn mười mấy giây.

Sao nhanh như vậy đã......

Ông khó có thể tin, thiếu niên gầy yếu tinh xảo trước mắt này không chỉ có thể phòng vệ chính đáng, còn có thể trong thời gian ngắn giết chết sát nhân liên hoàn.

Sở Tích Vũ cách Tống Chi Văn cách gần nhất.

Cậu còn đang thất thần trong sự hỗn loạn, có chút mờ mịt.

Nhìn thấy một màn quỷ dị trước mắt này, cậu rốt cuộc biết mấy ngày nay Tần Kế đi đâu.

Hoá ra.

Trên má Sở Tích Vũ bị bắn vài giọt máu tươi, sấn khuôn mặt cậu càng thêm hương diễm.

Cánh môi cậu bị bàn tay lạnh băng chạm vào.

Đôi môi bị hôn hôn.

Có giọng nói u lãnh nhẹ nhàng vang lên bên tai, "Chơi vui không Tiểu Vũ Mao, đây là bí mật của em sao?"

Sở Tích Vũ mở to hai mắt, cậu không nhìn thấy Tần Kế, lại có thể cảm nhận rõ được hắn.

Nguyên lai, Tần Kế nơi nào cũng không đi.

Vẫn luôn ở bên cạnh cậu.

"Chơi đủ rồi thì nên về nhà, bảo bối."

Quanh thân Sở Tích Vũ tràn đầy mùi máu tươi.

Xe cảnh sát ầm ĩ, tiếng còi cảnh sát vang lên dưới khách sạn.

Trong tiếng kêu hỗn loạn cùng tiếng còi cảnh sát.

Cậu bị Tần Kế hôn lên gương mặt, bị ôm, bảo hộ thật chặt.

——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận