Dám Yêu Dám Lên

Nếu như là tiếng chuông của điện thoại bàn thì có thể rút dây điện thoại ra; nếu như là tiếng chuông của điện thoại di động, có thể thẳng tay tắt máy; nếu là chuông cửa thì cũng có thể mặc kệ, coi như không có ai ở nhà.

Hoắc Hiên và mình cũng mặc kệ người ngoài cửa, để người ngoài kia hiểu bọn mình không có trong nhà mà bỏ về, nhưng đáng tiếc, bọn mình đã đáng giá thấp tính nhẫn nại của người đó, có vẻ như họ chắc chắn Hoắc Hiên ở trong nhà.

Lúc này nhìn mình và Hoắc Hiên khá lôi thôi, mà tay mình còn đang ở trong quần Hoắc Hiên, mình biết trong hoàn cảnh này mà cười thành tiếng thì hơi quá đáng nhưng nếu cứ nhịn cười sẽ bị nội thương mất.

Hoắc Hiên vẫn còn chưa từ bỏ ý định nhưng đến khi tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, Hoắc Hiên mới chịu chấp nhận thất bại, gầm nhẹ một tiếng rồi gục vào mình để điều chỉnh lại thân nhiệt.

Bây giờ ngọn lửa đang bùng cháy đã bị tiếng chuông cửa không ngừng tạt nước lạnh vào dập tắt.

Mình ngoan ngoãn nằm im chịu đựng cả người Hoắc Hiên đè xuống, tay vỗ vỗ lên lưng Hoắc Hiên an ủi, dù sao bây giờ người khó chịu nhất vẫn là anh ấy.

Khi chuông cửa vang lên lần thứ ba, Hoắc Hiên hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy, nhân tiện kéo mình lên theo, sau đó nhẹ nhàng cài lại áo trong cho mình, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn. Cuối cùng là nhấc hai chân mình đang gác lên đùi Hoắc Hiên ra, nhưng mà cả người mình vẫn dựa vào ghế sofa.

Hoắc Hiên cố tình mặc lại quần áo thật chậm để người ngoài cửa phải đứng đó thêm lúc nữa, dù sao người đó cũng không có ý định rời đi.

Mình dựa vào ghế sofa nhìn Hoắc Hiên ra mở cửa, nói thật thì mình cũng tò mò muốn biết người ngoài là ai.

Khi cánh cửa mở ra, một bóng người nhào vào lòng Hoắc Hiên.

Nhìn thấy cảnh ôm ấp yêu thương này khiến nụ cười trên môi mình cứng lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Hoắc Hiên vang lên:

"Từ Âm?"

Đã từng coi Từ Âm là tình địch, sau này vì Hoắc Hiên nên nhiều lần tiếp xúc, mình đã thật lòng coi Từ Âm là một người chị.


Mỗi khi anh em nhà họ Hoắc bận làm việc không có thời gian quan tâm với người phụ nữ của họ, mình và Từ Âm lại rủ nhau cùng đi dạo phố hoặc đi uống gì đó rồi nói chuyện phiếm với nhau. Bọn mình chia sẻ kinh nghiệm để sống chung vui vẻ với người đàn ông của bản thân, được nghe Từ Âm kể lại những chuyện hơi mất mặt của Hoắc Hiên, mình thì kể một chút chuyện linh tinh của phòng thư kí.

Mình cảm thấy chị ấy có vẻ thích mình và bản thân mình cũng thích chị ấy.

Nhưng mà sao Từ Âm lại đến đây, còn ôm ấp Hoắc Hiên nữa.

Hoắc Hiên đỡ Từ Âm đang khóc vào trong nhà, để Từ Âm ngồi xuống ghế sofa, mình nhảy xuống khỏi sofa đi ra mang hành lý của Từ Âm ngoài cửa kéo vào trong nhà, rồi đóng cửa lại.

Mình lấy một ly nước cho Từ Âm nhưng chị ấy chỉ ôm lấy tay Hoắc Hiên mà khóc không chịu nói câu nào.

Mình thừa nhận nhìn cảnh này trong lòng rất khó chịu, vì vậy chủ động đi sang ôm Từ Âm an ủi. Không biết có phải do bản thân mình sinh ra ảo giác không, vì mình cảm thấy Từ Âm có phản ứng do dự.

Bởi vì Từ Âm chỉ khóc chứ không nói gì nên Hoắc Hiên không còn cách nào khác là gọi điện cho Hoắc Huyền hỏi sự tình.

Ngoài dự đoán, trong điện thoại Hoắc Huyền gần như không tỏ ra chút lo lắng nào, chỉ giải thích bọn họ tranh cãi một trận rồi Từ Âm giận dỗi xách hành lý một mình lên máy bay về nước trước, còn Hoắc Huyền muốn mấy hôm nữa mới trở về.

Sau khi tắt máy, mình và Hoắc Hiên nhìn nhau, đầy nghi ngờ — người họ vừa nói chuyện có phải là Hoắc Huyền, người vẫn yêu Từ Âm chết đi sống lại sao? Chuyện lần này của bọn họ có vẻ như khá nghiêm trọng.

Sau khi kết hôn, vợ chồng Hoắc Huyền sẽ về sống với đại gia đình họ Hoắc, Từ Âm nói không muốn làm người lớn trong nhà lo lắng nên vừa xuống máy bay thì đến thẳng nhà Hoắc Hiên, và có một vấn đề xảy ra là, tối nay Từ Âm ngủ ở đâu?

Nhà Hoắc Hiên chỉ có hai phòng ngủ, phòng khách duy nhất đã bị mình chiếm, vì vậy mình đề nghị Từ Âm đến nhà mình ở tạm. Mình thấy cả hai đều là nữ, hơn nữa từ trước bọn mình cũng coi như chị em, nên ở cùng nhau khá thuận tiện, nhưng lời đề nghị của mình Từ Âm không buồn suy nghĩ quả quyết cự tuyết.

"Không phải hai đứa không sống chung sao? Phòng khách nhà Hiên có thể cho chị ở tạm được không? Hay là chị ở đây quấy rầy hai đứa? Tối nay Quả Quả định qua đêm ở đây sao?" Từ Âm vô tội nhìn bọn mình.


"Không có, không có đâu." Chống lại ánh nhìn của Từ Âm, mình vội vàng phủ nhận, "Thực ra em cũng đang định về rồi, à, để em đi dọn phòng khách lại cho chị." Nói xong đi vào phòng khách thu dọn đồ của mình.

Hoắc Hiên muốn đưa mình về nhưng Từ Âm cứ lôi kéo Hoắc Hiên hi vọng anh ấy có thể tạm thời ở bên cạnh. Nhìn ánh mắt hi vọng của Từ Âm, mình đành ép bản thân mỉm cười từ chối cơ hội được đi xe miễn phí về nhà, để Hoắc Hiên ở lại an ủi Từ Âm.

Hoắc Hiên đưa mình ra cửa, đứng ở cửa anh ôm lấy mình, sau khi cho mình nụ hôn tạm biệt, Hoắc Hiên nói: " Về đến nhà thì gọi cho anh nha."

"Vâng," mình lưu luyến không muốn chia tay, dựa vào lòng Hoắc Hiên, "Anh nên hỏi rõ xem nguyên nhân anh chị ấy cãi nhau nha."

"Anh nhớ rồi, trên đường về phải chú ý an toàn nghe chưa."

Lại hôn thêm một cái nữa mình mới chịu đi về.

Để lại Hoắc Hiên và Từ Âm, cô nam quả nữ ở một nhà, trong lòng mình cảm thấy bất an. Không phải vì mình không tin Hoắc Hiên mà là cảm thấy ghen mà thôi.

Ngày hôm sau, mình gọi cho Hoắc Hiên muốn biết nguyên nhân hai người họ cãi nhai nhưng người nghe máy lại là Từ Âm. Lúc nghe thấy giọng nói của Từ Âm, mình thực sự ngạc nhiên, sau đó hỏi Từ Âm có cần mình đến trò chuyện không.

"Không cần đâu, chỉ cần một mình Hoắc Hiên là đủ rồi." Từ Âm nói.

Cho đến lúc nghe thấy tiếng 'tút tút' mình mới nhớ tới việc cúp máy. Nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong tai vẫn còn vang lên giọng nói ngọt ngào của Từ Âm . . . . . .

Từ Âm, Từ Âm, Từ Âm mà mình biết sẽ không lệ thuộc vào Hoắc Hiăn như vậy.

Đến thứ hai đi làm, mình chỉ muốn chạy đến chỗ Hoắc Hiên bảo anh không cần phải ở cùng với Từ Âm nhưng lại sợ Hoắc Hiên sẽ nghĩ mình hẹp hòi, ích kỷ, không khéo còn hiểu nhầm mình là không tin tưởng anh ấy, trước đây Hoắc Hiên đã xác định rõ tình cảm với Từ Âm chỉ là tình cảm chị dâu - em chồng.


Em chồng quan tâm tới chị dâu là không sai nhưng mà mình vẫn không muốn bọn họ ở chung với nhau. Hoắc Hiên là người đàn ông của riêng mình mà thôi!

Hoắc Hiên đi vào phòng làm việc, vừa nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình thì khẽ lắc đầu, còn làm bộ đáng thương, trong lòng tự hiểu, Từ Âm không chịu nói nguyên nhân cho họ biết. Vì sao phải là vậy?

Nhìn Hoắc Hiên, bản thân mình không thể nói ra những suy nghĩ trong lòng được.

Lúc này, DK và Ryan cùng đến công ty. DK không nói gì, ném chìa khoá cho Hoắc Hiên.

Mình nhìn chìa khoá đó, trong đầu hiện lên câu hỏi, tại sao DK lại đưa chìa khoá cho Hoắc Hiên? Chẳng lẽ DK muốn . . . . .

Nhìn ra nghi ngờ của mình, Ryan khoác vai mình cười nói: "Quả Quả có biết, Hiên nhà em quá đáng thế nào không? Tối hôm trước nửa đêm canh ba Hiên nhà em chạy đến gọi cửa nhà anh, có hỏi nguyên nhân vì sao Hiên có nhà không về lại đến ở nhờ nhà anh nhưng Hiên không chịu hé răng nói một lời, ở nhà anh mấy tối liền thì không nói là gì, sáng nay còn dám mặt dày đòi bọn anh đưa cho Hiên một chìa khoá khác. Em nói xem Hiên có quá đáng không?"

Mình nhìn Hoắc Hiên, hai mắt sáng lên, Ryan nói vậy nghĩa là Hoắc Hiên không ở cùng với Từ Âm sao?

Hoắc Hiên bị kể tội, xấu hổ khẽ ho một tiếng, cố tình mặt lạnh nhìn Ryan: "Nói linh tinh cái gì vậy hả? Bản thiếu gia đến ở nhà mấy người là đã nể mặt lắm rồi." Hoắc Hiên còn muốn đuổi đôi vợ chồng son nói lung tung, gương mặt tuấn tú ửng đỏ nói: "Tối nay mời em ăn cơm."

Mình cười coi như đồng ý, ánh mắt nhìn theo người đàn ông đang xấu hổ rất đáng yêu đi vào phòng làm việc.

Thì ra, Hoắc Hiên thà chạy đến quấy rầy vợ chồng son DK và Ryan cũng không ở lại nhà với Từ Âm. Sự thật này khiến thùng dấm mình ôm trong mấy ngày qua nháy mắt đã biến mất, vì vậy tâm trạng vui vẻ chờ đến buổi tối cùng ăn cơm với Hoắc Hiên.

Nhưng mà bữa cơm này vẫn còn chưa được ăn, không chỉ tối hôm nay mà lần lượt qua mấy ngày hôm sau, Từ Âm giống như cố ý chọn đúng thời điểm, cứ sau giờ tan tầm là Từ Âm lại kéo Hoắc Hiên đi, cướp đi khoảng thời gian Hoắc Hiên ở bên mình.

Cho đến bốn ngày sau, mình không thể cười nổi nữa khi Từ Âm vẫn liên tục gọi cho Hoắc Hiên, nói là cần Hoắc Hiên làm bạn, mặt mình u ám gọi cho Hoắc Huyền.

"Cho em một lời giải thích." Mình lạnh lùng nói với Hoắc Huyền qua điện thoại, dù sao mình cũng đủ to gan, ăn gan hùm mật báo mà.

"Sẽ giải thích mà, nhưng chưa phải lúc này."


". . . . . . .Vậy khi nào anh về ạ?"

"Nhanh, sẽ về sớm thôi."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, đột nhiên mình nhận ra, không nên để ngọn lửa ghen tuông đốt cháy bản thân, tự làm tổn thương mình được, mình muốn kéo người đàn ông của mình về.

Thứ sáu, sau khi hết giờ làm, đợi đến khi ba người đã về hết mình mới đến gõ cửa phòng Hoắc Hiên, lúc đó Hoắc Hiên đang gọi điện thoại.

"Khi nào anh về?"

"Phụ nữ của mình thì tự mình chăm sóc, đừng quên em cũng có người cần chăm sóc."

"Đó là trước kia, bây giờ đối với em mà nói, Quả Quả là người quan trọng nhất."

"Hi vọng đến thứ hai có thể nhìn thấy anh, nếu không đừng trách em không nể tình anh em."

Đợi đến lúc Hoắc Hiên nói chuyện xong, mình mới gõ cửa, khi Hoắc Hiên quay lưng đối mặt với mình, mình cười rồi nói: "Em có thể yêu cầu anh tối nay tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường chờ em, được không?"

Bởi vì câu nói này đã khiến mặt Hoắc Hiên ửng hồng, đúng lúc này điện thoại trên tay Hoắc Hiên vang lên. Thời gian thật chính xác. Người gọi cho Hoắc Hiên vào giờ này, không cần nói cũng biết là ai rồi đấy.

Hoắc Hiên ơi, Hoắc Hiên.

Đến lúc này

Là Tử Âm

Hay là Trần Quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận