Đammỹtơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay


Ngay lúc hai người đang bế tắc, Hạ Dương Ba đột nhiên cười nhẹ, bày ra vẻ mặt cà lơ phất phơ, lười biếng nói với Lưu Nhất Hàng: "Đùa một chút thôi, không phải đó chứ? Cậu tức giận sao?"Nói như thể Lưu Nhất Hàng làm quá lên vậy.Lưu Nhất Hàng trừng mắt nhìn, nhìn thấy Hứa Ngụy Trì từ xa đi tới, cậu có chút ngoài ý muốn nhưng bất đắc dĩ phải lúng túng ngồi xuống.“Đúng là đồ không nói lý!” Lưu Nhất Hàng hạ thấp giọng hung hăng nói với Hạ Dương Ba.Hạ Dương Ba lãnh đạm cười, tiến lại gần đáp lại: "Tôi sẽ còn làm thêm những chuyện vô lý hơn nữa kìa..." Nói xong, anh cười đầy ẩn ý: "Đến lúc đó cậu sẽ biết."Lưu Nhất Hàng không khỏi rùng mình một cái.Hứa Ngụy Trì trở lại chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, ăn chút đồ rồi thảo luận một lúc với Hạ Dương Ba về việc mở văn phòng chi nhánh ở Thành phố Lâm.Từ khi Hứa Ngụy Trì trở về từ phòng rửa tay, Lưu Nhất Hàng đã không còn nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm, không chịu ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba.Hạ Dương Ba thích thú nhìn Lưu Nhất Hàng ăn, cảm thấy thực sự rất vui, anh bật cười rồi nói: “Tôi chưa bao giờ thấy một đứa trẻ nào tham ăn như vậy."Lưu Nhất Hàng giả vờ như không nghe thấy, trong lòng nghĩ, mình không phải trẻ con.Hứa Ngụy Trì liếc cậu một cái, chỉ nghĩ tâm tình cậu không tốt vì thất tình, cũng không trách cậu vô lễ, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy từ nhỏ đã thích ăn, giống hệt như chị gái của cậu ấy vậy."Hạ Dương Ba bật cười, không quan tâm đến việc Hứa Ngụy Trì lại nhắc đến Lưu Nhất Ngôn, tâm trạng vui vẻ khi thấy Lưu Nhất Hàng vì ăn mà không quan tâm đến hình ảnh của minh.Lưu Nhất Hàng bị anh làm cho có chút khó chịu, lập tức ăn không ngon miệng, không cam tâm đặt đũa xuống, Nhân lúc Hứa Ngụy Trì không để ý, trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba.Hạ Dương Ba mỉm cười, lắc đầu, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, mỉm cười nhìn cậu.Hứa Ngụy Trì không nhìn ra được biểu cảm của Lưu Nhất Hàng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười không hề che giấu của Hạ Dương Ba, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu đang cười cái gì?""Không có gì." Hạ Dương Ba dời mắt khỏi Lưu Nhất Hàng và nói đầy ẩn ý: “Tôi chỉ đang nghĩ rằng trong tương lai, những ngày ở Thành phố Lâm có lẽ sẽ rất, rất...!thú vị."---------------------------------------Khi trở về Thành phố Lâm, Lưu Nhất Hàng lại quay trở lại với cuộc sống học tập nhàm chán.Lưu Nhất Hàng học ở một trường y ở Thành phố Lâm, khoa Y học lâm sàng.

Chương trình học ở đây rất nặng, kiến thức lại rất phức tạp, lịch học mỗi ngày đều chật kín hết cả.

Thậm chí cậu còn bận đến nỗi không còn thời gian để mà buồn bã vì chuyện chia tay với Vạn Điềm Điềm nữa.Là con út trong nhà họ Lưu, lại là cháu trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ Lưu Nhất Hàng đã là một đứa nhỏ coi trời bằng vung, không chịu nghe lời ai trong nhà cả.

Người có thể quản được cậu chỉ có hai người, một là chị họ Lưu Nhất Ngôn và hai là anh họ Ngô Thịnh.Giữa Ngô Thịnh và Lưu Nhất Hàng có chênh lệch tuổi tác khá lớn.


Anh ấy còn lớn hơn Lưu Nhất Ngôn hai tuổi.

Khi anh ấy còn nhỏ thì có mười Lưu Nhất Hàng cũng không thể làm gì được.

Lúc nhỏ Lưu Nhất Hàng chỉ biết rằng Ngô Thịnh mới là người đáng sợ nhất, trêu vào ai thì trêu chứ không thể động vào Ngô Thịnh.Mà Lưu Nhất Ngôn đối với Lưu Nhất Hàng thì không hề giống với những gì Hạ Dương Ba nói, không phải là cậu thích bám lấy chị hay gì cả.Chỉ là khi Lưu Nhất Hàng còn nhỏ, cha mẹ có mở một cửa hàng nhỏ, ngoài việc trông cửa hàng thì thỉnh thoảng còn phải lấy hàng về, công việc hàng ngày là không hề giống nhau, không có quy luật gì cả.

Họ cảm thấy điều này không tốt cho sự trưởng thành và học tập của Lưu Nhất Hàng nên hồi còn nhỏ hầu như cậu đều ở nhà của Lưu Nhất Ngôn.Có thể nói, cậu được Lưu Nhất Ngôn nuôi lớn.Đây cũng là lí do tại sao Lưu Nhất Hàng quen biết Hứa Ngụy Trì từ rất lâu rồi.Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn yêu nhau từ hồi cấp ba.

Khi đó, hai người thường lấy Lưu Nhất Hàng ra làm lá chắn để được đi hẹn hò với nhau.Từ nhỏ Lưu Nhất Hàng đã là một đứa trẻ rất hiếu động, không chịu ngồi yên một chỗ, thế nhưng Hứa Ngụy Trì và Lưu Nhất Ngôn lại có thể kiềm chế được cậu.

Không biết là Hứa Ngụy Trì đã dùng cách gì để lấy lòng người em vợ này, khiến cho Lưu Nhất Hàng vô cùng nghe lời anh ấy, có thể nói là nói gì nghe nấy luôn, thậm chí còn có chút hâm mộ trong đó nữa.Từ sau khi Hạ Dương Ba nói cậu nên tin tưởng thái độ làm người của Hứa Ngụy Trì, Lưu Nhất Hàng mới suy nghĩ lại thật kĩ về điều này.

Hình như trước kia cậu đã suy nghĩ quá nhiều, đến nỗi trông gà mà hóa cuốc.Hứa Ngụy Trì và Hạ Dương Ba đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì với nhau thì đã xảy ra rồi, làm sao có thể chờ đến tận bây giờ chứ? Hơn nữa gần đây Lưu Nhất Ngôn còn đang mang thai, toàn bộ tâm trí của Hứa Ngụy Trì đều đặt trên người của Lưu Nhất Ngôn cả rồi còn đâu.


Lưu Nhất Hàng cũng khá yên tâm.Cho nên, một năm sau, khi Hạ Dương Ba đến Thành phố Lâm thì bỗng nhiên phát hiện ra rằng, ánh mắt cảnh giác trước kia của Lưu Nhất Hàng dành cho anh đã không còn nữa rồi, thay vào đó là nhìn anh với đôi mắt long lanh, như ẩn chứa trong đó ý cười, miệng nở một nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Hình như vì thái độ trước kia với Hạ Dương Ba mà tỏ ra xấu hổ, cậu ngượng ngùng mà gãi đầu, gọi anh: “Anh Hạ.”Ngay khi vừa mới hết năm, Hạ Dương Ba đã sắp xếp đến Thành phố Lâm luôn, bắt đầu chuẩn bị cho việc khai trương chi nhánh.Mà trước khi tính đến chuyện ấy, trước hết anh phải xem là mình sẽ ở đâu đã.Vị trí của văn phòng luật đã được Hứa Ngụy Trì tìm cho từ trước.

Nó nằm trong một tòa nhà ở trung tâm Thành phố Lâm, nhưng Hạ Dương Ba lại quyết định chọn một nơi ở gần khu vực các trường đại học thành phố.

Hứa Ngụy Trì cảm thấy rất khó hiểu, mà Hạ Dương Ba cũng chỉ trả lời: “Khu vực gần các trường đại học có không khí học tập rất tốt.”Hứa Ngụy Trì vẫn không hiểu nổi anh.

Đã là người ra trường được sáu, bảy năm rồi, còn muốn có không khí học tập để làm gì.


Nhưng Hạ Dương Ba vẫn luôn sống theo cách của mình, nên anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.Vì vậy, sau khi Hạ Dương Ba chuyển xong hết đồ đạc vào nhà mới, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Nhất Hàng.

Điện thoại cứ liên tục tút tút được một lúc được vài tiếng thì bị người tắt đi.

Một lúc sau, Hạ Dương Ba nhận được một tin nhắn của Lưu Nhất Hàng: “Anh Hạ, tôi đang ở trên lớp.

Có chuyện gì thế ạ?”Đã nhiều năm Hạ Dương Ba không gửi tin nhắn, nhưng vẫn cố kiên nhẫn mà chọt chọt màn hình: “Tôi đang ở gần trường học của em, muốn mời em ăn một bữa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận