Đammỹtơ Liễu Nhân Gió Thổi Bay


Hạ Dương Ba bất lực thở dài, cười khẽ, dù sao thì đó cũng chỉ là một cậu trai trẻ mà thôi, không giấu được chuyện trong lòng, cũng sẽ không thèm lo lắng về chuyện đã xảy ra, dù hôm qua cậu đã chán nản đến mức say xỉn nhưng khi mặt trời mọc thì lại rất dễ dàng đem những gì đã xảy ra ngày hôm qua bị ném ra sau đầu.Sau khi Lưu Nhất Hàng ăn một chiếc bánh mì ba lớp yêu thương khác của Hạ Dương Ba, cậu lại nằm bất động trên ghế sofa trong phòng khách của.

Cậu duỗi thẳng đôi chân dài của mình, chặn gần hết một nửa sofa.


Hạ Dương Ba nhìn cậu chằm chằm, cậu lại đanh đá hất đầu, thè lưỡi về phía Hạ Dương Ba.Cậu như thế này thật giống như một loài động vật to lớn, sau khi ăn no uống đủ thì không còn sợ hãi gì nữa mà làm nũng, giống kiểu loại chó to ngốc nghếch, như là Husky chẳng hạn.Nghĩ đến đây Hạ Dương Ba không nhịn được cười, lông mày cong lên, rất đẹp, Lưu Nhất Hàng phát hiện nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười ôn nhu nhã nhặn lộ ra tám cái răng ngày thường của anh.

Nụ cười này, chính là bắt đầu từ lông mày cúi xuống kéo đến khóe mắt, trong sóng mắt không có phòng bị hay sự ghẻ lạnh, chỉ có ánh nước rực rỡ, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một vòng cung phóng đại.Lưu Nhất Hàng phải thừa nhận rằng Hạ Dương Ba trông rất đẹp trai.Nó khác với hơi thở cuộn trào lạnh lùng và kiêu kỳ của anh rể Hứa Ngụy Trì, nó khác với khí chất rực rỡ và mạnh mẽ của Trương Húc, nó không độc đoán và kiêu ngạo như Ngô Thịnh, cũng khác với nụ cười đầy tín hiệu đáng sợ của Chu Sinh, Hạ Dương Ba sở hữu cho mình một loại khí chất tự do tự tại, không bị kiềm chế, nhưng lại nhẹ nhàng dịu êm chỉ có ở anh, một dáng vẻ khiến người ta không thể nào dời mắt.Ngay khi Lưu Nhất Hàng còn chưa ý thức được, cậu đã vô tình bị khí chất độc đáo như vậy hấp dẫn rồi.Khuôn mặt của anh ấy nhỏ hơn so với tất cả những người đàn ông mà Lưu Nhất Hàng biết, có cảm giác như một bàn tay cũng có thể nắm hết, cằm hơi nhô ra khiến khuôn mặt anh ấy dài hơn nhưng trông không hề đột ngột mà ngược lại, xương quai hàm của anh ấy trông trong và rõ ràng.

Mũi của anh cao, có chút cảm giác phong cách nước ngoài.


Không giống như đôi mắt nai long lanh và ngấn nước của Lưu Nhất Hàng, anh có một đôi mắt hoa đào, màu lông mày của anh hơi nhạt hơn so với Lưu Nhất Hàng, nhưng ông trời không làm cho anh xuất hiện một chút cảm giác nữ tính nào mà ngược lại, trong người tràn đầy nội tiết tố nam và càng thêm hấp dẫn.Đó là lý do tại sao mà Lưu Nhất Hàng không kìm lòng được mà ngạc nhiên khi biết xu hướng tính dục của anh như vậy, là do ngoại hình và khí chất của anh quá nam tính mà không hề có cảm giác chán ghét phụ nữ.Nhưng đâu ai quy định là gay thì nhất định phải có ngoại hình mềm yếu như phụ nữ? Lưu Nhất Hàng nghĩ.“Uống cà phê không?” Hạ Dương Ba ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu hỏi.Lưu Nhất Hàng nhận ra mình cứ chằm chằm nhìn người ta thế này quả thật rất bất lịch sự, vậy là khó xử ho khan một cái rồi quay mặt đi không dấu vết, ngẩng đầu nhắm mắt lẩm bẩm: "Tôi không uống được..."Hạ Dương Ba dĩ nhiên là nhìn thấy toàn bộ loạt hành động của cậu, không khỏi bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu đang nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bĩu môi, lông mi khẽ run, nhìn người này mà trong lòng âm thầm phất cờ trắng, tuyên bố đầu hàng.------------------------------------------"Này, tôi nói này..." Hạ Dương Ba ngồi thẳng người, nhìn màn hình TV trước mặt, trong tim thầm gõ một nhịp nhưng vẫn giả vờ thản nhiên hỏi: "Em tính làm thế nào đây?"Lưu Nhất Hàng sửng sốt, chậm rãi mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế nửa người nằm trên sô pha, nhìn trần nhà bằng ánh mắt lãng đãng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Không biết nữa...!tôi muốn xin được ở ngoại trú..."“Ở ngoại trú?” Hạ Dương Ba kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt tràn đầy khó hiểu.Lưu Nhất Hàng ngồi dậy, nghiêng người nhìn về phía Hạ Dương Ba, đưa hai tay ôm sau gáy: "Bây giờ tôi vẫn chưa tìm ra cách để đối mặt với Trương Húc...!bên phía Vạn Điềm Điềm thì còn dễ nói, chỉ cần trốn một chút là được, nhưng Trương Húc… mọi người đều ở trong một phòng ký túc xá.

Ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp...!nếu tôi trực tiếp xin đổi ký túc xá, vậy thì cũng không tốt cho lắm.

Tôi...!tôi không muốn hoàn toàn xé rách mặt mũi với cậu ta...Hạ Dương Ba phản ứng một lúc mới hiểu được ý của Lưu Nhất Hàng.


Anh tức giận đến nhếch mép, trừng mắt nhìn cậu, chỉ hận rèn rắt không thành thép, trong lòng thầm nói, Trương Húc mới là người không biết phải đối mặt với cậu thế nào mới đúng có được không?Nhưng mà...Ánh mắt của Hạ Dương Ba một lần nữa dán chặt vào khuôn mặt non nớt của Lưu Nhất Hàng, rõ ràng cậu ấy không phải là người làm sai, trong lòng cậu cũng có rất nhiều buồn tủi và không cam lòng, rõ ràng là cậu cũng không muốn đối mặt với tình huống xấu hổ này...!nhưng mà cho dù trong lòng khó chịu đến mức nào thì cậu ấy vẫn chọn cách thành toàn, cậu vẫn không nỡ trách cứ ai cả.Trên đời làm sao lại có một người vừa tốt bụng vừa...!ngớ ngẩn như vậy?Lưu Nhất Hàng bị Hạ Dương Ba nhìn đến có chút mất tự nhiên, đưa tay sờ loạn trên mặt mình hai lần, ngượng ngùng hỏi: “Anh Hạ, sao vậy?"Hạ Dương Ba ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì.""Haiz..." Lưu Nhất Hàng thở dài một hơi, từ phía sau rút ra một cái gối ôm vào trong lòng, chống cằm lên gối, bất lực và chua xót nói: "Nhưng việc ngoại trú cần phải có chữ ký của phụ huynh...!Tôi phải nói với bố tôi như thế nào đây..."Hạ Dương Ba cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng."Hey..." Lưu Nhất Hàng đột nhiên có sức sống trở lại, tựa hồ như đã nghĩ ra được biện pháp gì đó tốt lắm, ưỡn cao ngực, trông vui vẻ vô cùng: "Có thể nhờ chị tôi giúp tôi kí mà!"Hạ Dương Ba liếc nhìn cậu, "ừm" một tiếng, chưa kịp trả lời thì giọng nói than thở của Lưu Nhất Hàng đã vang lên bên tai anh: "A! Chị gái tôi nhất định sẽ nói rằng nhà tôi quá xa trường học, trễ nãi chuyện lên lớp hay gì đó cho xem…"“Phiền chết đi được!” Lưu Nhất Hàng bực bội cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.Hạ Dương Ba cảm thấy buồn cười trước sự xoay chuyển tâm lý của cậu, không khỏi vươn tay đẩy đầu cậu, cười nói: "Em thật là..." nhưng anh không thể nói ra lời trách móc gì.Ngay lúc Lưu Nhất Hàng đang cúi đầu nhìn dép lê dưới chân, Hạ Dương Ba đột nhiên đề nghị: "Hay là em chuyển đến đây sống cùng tôi đi."“Hả?” Lưu Nhất Hàng dường như không nghe rõ, đột nhiên ngẩng đầu, ngây người nhìn Hạ Dương Ba, lại hỏi: “Cái gì?“Em có thể chuyển đến chỗ tôi sống.” Hạ Dương Ba chưa bao giờ cảm thấy như thế này, anh cảm thấy may mắn vô cùng khi mua được căn nhà ở gần khu trường học.Dần dần hiểu được Hạ Dương Ba có ý gì, Lưu Nhất Hàng trong tiềm thức cự tuyệt: "Chuyện này không tốt lắm...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận