Lưu Nhất Hàng nói đến kích động, không hề chú ý đến ánh mắt của Hạ Dương Ba: “Anh Hạ… tôi không hiểu pháp luật là gì, nhưng mà giết người thì phải đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền.
Đây là những gì mà người bình thường chúng tôi hiểu về pháp luật và chính nghĩa… Anh không làm sai gì cả.
Anh không giết kẻ đã giết người kia, anh chỉ là thôi thúc anh ta phải chịu trách nhiệm về chuyện chính bản thân anh ta đã làm.
Còn về kết quả thế nào, đó không phải là trách nhiệm của anh, đó là chuyện mà pháp luật nên xử lý.”Hạ Dương Ba ngạc nhiên đến nỗi không thốt ra lời.
Thực tế trong một khoảng thời gian rất dài, anh đều chìm trong một cảm giác mâu thuẫn cực độ.
Sứ mệnh của người làm pháp luật và sự chịu trách nhiệm về sinh mệnh của hai người, hai loại cảm giác này đè nặng trong lòng khiến anh không thở nổi.
Có đôi khi phải dựa vào một hồi lại một hồi phát tiết, đôi lúc lại cả đêm ngủ không yên giấc, buồn khổ không thôi.Nhưng sự yếu ớt và cảm giác không chịu nổi bị chôn sâu dưới đáy lòng, những cảm giác bứt rứt khó có thể mở miệng ấy, vào lúc này, dưới vài câu không tính là an ủi của Lưu Nhất Hàng, tất cả đều biến thành mây gió thoáng qua nhẹ nhàng, nháy mắt tiêu tán.“Nhất Hàng, nếu… Gặp em sớm một chút thì tốt rồi…”Cảm xúc kích động của Lưu Nhất Hàng còn chưa bình tĩnh lại, Hạ Dương Ba lại đột nhiên cảm thán khiến cậu sửng sốt, theo bản năng trả lời anh: “Hiện tại cũng chưa muộn mà!”Đúng vậy.Hiện tại cũng không muộn.Không sớm không muộn, vừa hay đúng lúc.Hạ Dương Ba chuyển chủ đề: “Sau này tôi không nhận những vụ án chết người bồi thường cực đoan kiểu này nữa.
Nhưng mà… thế giới hiện thực mãi mãi luôn vào lúc em chuẩn bị sẵn sàng tiếp nhận nó, một lần lại một lần thay đổi giới hạn của em…”“Bố mẹ còn chưa qua đời mà anh chị em đã vì bất động sản mà lục đục với nhau, dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào làm người cha tức giận đến nhập viện.
Chồng ở bên ngoài để cho bạn tốt quyến rũ vợ mình, để khi ly hôn vợ của anh ta là người có lỗi, tài sản phải chia sẽ ít hơn.
Bạn bè hợp tác làm ăn, rất vất vả mới đi đúng con đường phát triển, nhưng một trong số đó lại bị mắc bệnh ung thư, người còn lại vơ vét sạch tiền của công ty, ngay cả tiền chữa bệnh cũng không để lại.
Vợ chồng đôi bên tính kế lẫn nhau, người vợ chuyển tài sản bất hợp pháp dẫn đến bị lừa, tất cả đều là dã tràng xe cát… Nhất Hàng, mọi người đều nói, bản chất ban đầu của con người là tốt, nhưng em nói xem, những người này tại sao lại xấu xa như vậy?”“Tôi không biết tại sao lại trở nên xấu xa như vậy nhân tính.
Nhưng anh Hạ à, mỗi ngày anh phải đối mặt với khía cạnh đen tối nhất của con người như vậy, anh vẫn lựa chọn tiếp tục kiên trì đối mặt sao?”Lưu Nhất Hàng nói một câu trúng đích, ngược lại khiến người miệng lưỡi sắc bén như Hạ Dương Ba không biết nên trả lời như thế nào.“Trên đời này có người xấu, nhưng nhất định cũng có người như anh, như anh Hứa, là người kiên định với luật pháp và công lý.” Lưu Nhất Hàng khí phách nói khiến Hạ Dương Ba không khỏi đỏ mặt.Bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì đó, Lưu Nhất Hàng lại mở miệng nói: "Tôi bắt đầu hơi hiểu ra rồi.
.
.
"“Hiểu cái gì?”“Hiểu tại sao anh lại thích anh Hứa… Bởi vì người ưu tú sẽ hấp dẫn nhau.”Hạ Dương Ba cảm thấy lời cậu nói rất có đạo lý.
Nếu không sao hiện tại anh lại bị hấp dẫn bởi Lưu Nhất Hàng chứ?“Tôi đã không thích anh Hứa của cậu nữa rồi.” Hạ Dương Ba trịnh trọng nói.Lưu Nhất Hàng sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nói những lời này, cười mỉa nói: "Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi..."Hạ Dương Ba cười khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Vậy là lại nói về vấn đề này à… Nhất Hàng, cho dù em có biết con đường phía trước không hề dễ đi, thậm chí tràn ngập chông gai trắc trở, em vẫn lựa chọn làm bác sĩ sao?”Lưu Nhất Hàng nghĩ nghĩ, trịnh trọng trả lời anh: "Đúng vậy."Trong bóng đêm, Hạ Dương Ba nhịn không được cong cong khóe môi.Vậy là tốt rồi.Dù biết chặng đường phía trước còn dài nhưng tôi vẫn dự định đồng hành cùng em.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều tệ nạn của con người, trải qua nhiều biến động của thế giới nên không có gì phải e ngại cả.Chỉ cần em có ý chí kiên định, sống ngay thẳng như một người đàn ông chân chính, tất cả những gian nan hiểm nguy tôi và em sẽ cùng nhau đối mặt.Hai người cũng không nói gì thêm nữa.Thật lâu thật lâu lúc sau, Lưu Nhất Hàng chậm rãi ngủ say, hô hấp trầm ổn truyền đến, Hạ Dương Ba thử gọi cậu: "Nhất Hàng…”Lưu Nhất Hàng đang ngủ mơ màng, loáng thoáng nghe thấy Hạ Dương Ba nhẹ giọng gọi mình.
Cậu hơi nhíu mày ừ hử một tiếng nhưng Hạ Dương Ba lại không nói gì cả.Một lát sau, Hạ Dương Ba lại bắt đầu gọi cậu.
Lần này Lưu Nhất Hàng mặc kệ anh, xoay người ngủ tiếp.Nửa mơ nửa tỉnh, Lưu Nhất Hàng dường như nghe thấy anh thì thầm cái gì đó giống như "thích", mơ hồ nhớ tới lúc nãy anh đã nói, anh không còn thích anh Hứa nữa.Như vậy, rốt cuộc anh Hạ bây giờ thích ai đây? Trước khi ngủ say, Lưu Nhất Hàng có chút tò mò, lại hơi khó hiểu nghĩ ngợi.------------------------------------------Lúc Hạ Dương Ba mở mắt ra, Lưu Nhất Hàng bò ra cửa lều, kéo dây kéo ra nhìn ra ngoài một cái, quay đầu đối mặt với đôi mắt ngái ngủ của Hạ Dương Ba, một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào cậu.
Chủ nhân của đôi mắt đào hoa.
Hình như vẫn chưa tỉnh ngủ, chớp mắt nhìn cậu đến thất thần.Trái tim Lưu Nhất Hàng trong nháy mắt bị lỡ một nhịp.Cậu ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lo lắng của mình, mở miệng nói với Hạ Dương Ba: "Anh Ba, trời còn chưa sáng, anh không ngủ thêm một lát nữa sao?”Hạ Dương Ba "ừm" một tiếng, nhìn điện thoại di động, hình như đã tỉnh táo thêm vài phần, ngẩng đầu nói với Lưu Nhất Hàng: "Đừng ngủ nữa, chúng ta ra ngoài chờ mặt trời mọc đi!”Tối qua đi ngủ sớm, bây giờ, Lưu Nhất Hàng dù sao cũng không ngủ được, vì vậy gật đầu: "Được! Anh đứng dậy trước, tôi xem ngọn lửa cháy thế nào.
”Mặt khác, than lửa trong lều kia vẫn là tối hôm qua trước khi đi ngủ Hạ Dương Ba đã mang vào thêm, cũng không biết anh làm như thế nào, một đêm trôi qua, ngọn lửa kia nhìn qua giống như sắp cháy hết, nhưng rõ ràng vẫn còn lốm đốm chút lửa tàn.Lưu Nhất Hàng vội vàng thêm một ít than lửa, lại thuận tiện tạo một lỗ trống, để than củi phía dưới cũng có thể tiếp xúc đầy đủ với không khí.Lúc cậu làm xong mấy việc này, Hạ Dương Ba vừa lúc đi vào, cậu vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt khen ngợi của anh.Hai người mặc áo bông dày đặt phía sau khoang xe hơi, ngồi cạnh nhau chờ mặt trời mọc trước căn lều bập bùng ánh lửa.Thung lũng sáng sớm yên tĩnh, chỉ có tiếng dòng suối chảy róc rách trong thung lũng trống rỗng, cùng với tiếng hít thở gần trong gang tấc của đối phương.Hạ Dương Ba quay đầu nhìn mặt Lưu Nhất Hàng, ánh lửa cách đó không xa nhảy múa trên khuôn mặt tươi sáng của cậu, sáng đến mức khiến người ta không mở mắt được..