"Nhất Hàng..." Hạ Dương Ba nhỏ giọng mở miệng, "Hôm qua vẫn chưa trả lời câu hỏi của cậu...!Tôi...!không biết vì sao lại biết chỗ này..."Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, ánh mắt trong veo nhìn anh.“Tôi và Ngụy Trì từng tới đây.” Anh thản nhiên nói.Có lẽ là bởi vì hôm qua đã thú nhận với Lưu Nhất Hàng, mình không còn thích Hứa Ngụy Trì nữa, cho nên anh cảm thấy những chuyện liên quan đến Hứa Ngụy Trì, không cần phải canh cánh trong lòng nữa.Nhưng anh vừa dứt lời, không biết vì sao, Lưu Nhất Hàng lại cảm thấy phiền não khó hiểu, liếc anh một cái, cúi đầu, không nói gì.Phản ứng của Lưu Nhất Hàng nhìn vào trong mắt Hạ Dương Ba, hình như là bởi vì anh lại nhắc tới Hứa Ngụy Trì mà không tự chủ được cảm thấy chán ghét, trong lòng Hạ Dương Ba không khỏi có chút sốt ruột, lời nói ra cũng mang theo chút nóng nảy: "Không phải tôi đã nói không còn cảm giác với cậu ấy nữa rồi sao.
Em không tin à?”Lưu Nhất Hàng không nghĩ tới Hạ Dương Ba lại có phản ứng mạnh như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt kí quái: "Tôi tin chứ...""Vậy tại sao em lại..." Hạ Dương Ba Dừng dừng một chút, mới cẩn thận nhìn sắc mặt của Lưu Nhất Hàng hỏi: "Em ghét tôi? ”Ghét anh?Sao lại thế chứ!"Tôi không có!" Lưu Nhất Hàng gần như đứng bật dậy ngay tại chỗ, từ trên cao nhìn Hạ Dương Ba, đôi mắt trong suốt sáng sủa của cậu như phủ một lớp sương mù, hốc mắt có chút đỏ, không biết là do lạnh hay sao mà chóp mũi hơi hơi đỏ hồng.Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba, vẻ mặt phức tạp, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ lặp đi lặp lại nhẹ giọng thì thầm: "Tôi không có...!Tôi không có..."Bộ mặt tủi thân này của cậu ngược lại chọc cười Hạ Dương Ba, mọi sự không vui lúc nãy đều biến mất sạch banh, anh ngửa đầu, mỉm cười quay sang nhìn Lưu Nhất Hàng.
Sắc trời sáng trong, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên trên mặt Lưu Nhất Hàng, sống mũi cao thẳng của cậu nhàn nhàn phản bóng xuống gương mặt.Tay Hạ Dương Ba không khống chế được vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái mà Lưu Nhất Hàng đang buông xuống bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cậu: "Được rồi, tôi biết em không chán ghét tôi.
"Anhvừa nói, vừa khẽ dùng sức để Lưu Nhất Hàng ngồi xuống bên cạnh anh, dùng một giọng điệu nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Vậy em nhất định là rất thích tôi.”Lưu Nhất Hàng ngẩn người, đang chuẩn bị phản bác thì lại nghe thấy Hạ Dương Ba chuyển đề tài, chậm rãi mở miệng nói: "Đó là năm đầu tiên tôi quen anh Hứa của em, quốc khánh năm đó cậu ấy với Lưu Nhất Ngôn cãi nhau, tâm trạng rất xấu.
Về sau, tôi tới Thành phố Lâm tìm cậu ấy đi chơi...!Vậy là bọn tôi liền tới đây..."Lưu Nhất Hàng quay lại nhìn anh."Không chỉ có hai người bọn tôi mà còn có vài người bạn của cậu ấy ở Thành phố Lâm nữa..." Giống như sợ Lưu Nhất Hàng hiểu lầm, Hạ Dương Ba lại giải thích.Lưu Nhất Hàng cũng tập trung vào câu chuyện của anh, nghiêm túc gật đầu."Về sau...!Sau khi tốt nghiệp đại học, Ngụy Trì trở về Thành phố Lâm, còn tôi cũng ở lại Thành phố G.
Chúng tôi không thường xuyên liên lạc, em cũng biết anh Hứa của em thế nào rồi đấy, ngoại trừ Lưu Nhất Ngôn ra, còn những người khác cậu ấy đều trưng bộ mặt lạnh lùng cả.Lưu Nhất Hàng đồng ý gật gật đầu, cảm thấy hai người như vậy giống như đang nói xấu Hứa Ngụy Chi, lập tức bổ sung: "Anh Hứa vẫn rất tốt, chỉ là anh ấy...!Anh ấy đối xử với chị của tôi thật sự hơi khác so với người khác..." Nói xong, lại có chút cẩn thận nhìn sắc mặt Hạ Dương Ba.Lúc này, chân trời phía xa đã hiện ra một màu cam nhàn nhạt.Hạ Dương Ba mỉm cười hờ hứng: "Ừm.” Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: "Tôi, cũng biết rằng tôi và cậu ấy sẽ không có bất cứ chuyện gì vượt ra ngoài mối quan hệ bè bạn đâu, tôi đã không để ý đến chuyện yêu thích nữa rồi, nhưng tôi vẫn không thể đặt xuống, vẫn không thể quên." Dừng lại một chút, anh nói thêm: "Dĩ nhiên là ở thời điểm đó..."Màu cam trên bầu trời càng lúc càng đậm màu, cho đến khi nó chuyển sang màu đỏ tươi giống như màu máu đỏ, nhưng sắc trời vẫn âm trầm như trước.Sắc mặt của Lưu Nhất Hàng cũng ảm đạm như vậy."Về sau, đi làm được vài năm, đoạn tình cảm này không hề thuyên giảm đi chút nào, mà mối quan hệ giữa bọn tôi cũng không xa cách mà lại càng ngày càng sâu đậm, không biết vì sao, cậu ấy càng ngày càng làm cho người ta khó quên..."Trong lòng Lưu Nhất Hàng không biết vì sao lại đột nhiên thấy buồn bực, cậu không yên lòng quay đầu nhìn vệt đỏ phía chân trời kia, khiến tim người ta đập nhanh, hốc mắt không khỏi có chút xót."Về sau có một ngày, tôi thật sự nhịn không được, lái xe từ Thành phố G đến Thành phố Lâm, lượn quanh một vòng quanh thành phố này, bất tri bất giác lái xe đến đây..." Hạ Dương Ba cười khổ hai tiếng: "Thật ra bọn tôi cũng là tình cờ tìm được nơi này, cũng đã năm sáu năm không tới, nhưng không biết vì sao, tôi cứ như từng đến đây rất nhiều lần, đến mức nhắm mắt cũng có thể tìm được đường..."Đúng lúc này, trên tầng mây đỏ trên trời xuất hiện một tia sáng màu vàng chậm rãi sáng lên, nhưng ánh sáng này rất yếu rất yếu, yếu đến mức một khi mặt trời ló dạng, nó sẽ lập tức biến mất không thấy.Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba sánh vai ngồi cạnh nhau, Hạ Dương Ba chỉ nhìn thấy góc mặt của cậu, cũng không nhìn ra vẻ mặt cậu lúc này âm trầm thế nào, chỉ nghe thấy cậu thấp giọng lạnh lùng hỏi: "Vì sao anh lại dẫn tôi tới đây? ”Hạ Dương Ba sửng sốt, không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ đánh mắt nhìn về phía chân trời, nhỏ giọng nói: "Mặt trời sắp mọc rồi.” Nói xong, anh cũng không cử động chút nào, chỉ hưng phấn bừng bừng nhìn chằm chằm nơi xa xa.Nhưng Lưu Nhất Hàng lại bỗng nhiên mất hứng, cúi thấp vai, dáng vẻ ảm đạm vô cùng.Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, bên đường chân trời chậm rãi hiện ra một vòng cung đỏ bừng, nó từng chút từng chút một, như bị người đè lên trên, cũng như có người ở phía trên lôi tới, chậm rãi ló dạng, dần dần hiện ra một hình dạng nửa vòng tròn.Hạ Dương Ba như nín thở nhìn chằm chằm vào phía trước, cứ vậy nhìn ngắm quả cầu đỏ tròn trịa chậm rãi mọc lên, cho đến khi chắc chắn cố định ở phía chân trời.Dần dần, màu đỏ của mặt trời mờ đi, thay vào đó là vầng sáng lan tỏa ra khắp xung quanh, ánh sáng này càng lúc càng sáng, cho đến khi khắp nơi đều được chiếu sáng bởi những đám mây nhuộm đỏ như máu.Hạ Dương Ba nhịn không được nỗi niềm hưng phấn, quay đầu gọi Lưu Nhất Hàng: "Mau nhìn đi! ”.