Tôi tìm ông chủ trung tâm mượn 5000 nhân dân tệ và bà ngoại đã được đưa vào bệnh viện.
Thật ra té ngã một chút không phải là vấn đề gì lớn, nhưng bệnh xơ gan trước khi phát hiện ra đến bây giờ đã tới giai đoạn cuối, bác sĩ nói nếu phát hiện trễ hơn, sẽ không chữa được nữa.
Tôi nghe được một hồi thì đầu váng mắt hoa.
Ngẫm nghĩ lại, mới muộn màng nhận ra, lần cuối bà ngoại để tôi mua thuốc cho đã từ rất lâu rồi, nhất định là bà ngoại muốn tôi tiết kiệm tiền nên mới lén lút uống ít thuốc lại.
Thật đúng là ít nhiều nhờ có trận ngã này, bằng không thì chẳng biết lúc nào bộ óc heo của tôi mới có thể phát hiện ra.
Không có thời gian chăm sóc bà nên tôi thuê người trông nom hộ, một mình dì giúp việc này chăm sóc vài người, rẻ hơn chút ít so với loại 1-1.
"Lộ Hoài à, tháng này sẽ không có lương nữa nhé." Ông chủ nói.
Tôi nói dạ.
"Sau này cũng không phát lương nữa, lương của cậu ít quá, kỳ nghỉ đông này cậu phải làm full time...!thì may ra còn trả được tiền trước khi vào học kì mới.
Ông chủ kiếm tiền cũng khó khăn mà." Ông chủ nói.
Tôi nói vâng.
"Vị khách quen kia ngày nào cũng tới tìm cậu, nhìn là thấy giàu rồi.
Lộ Hoài à...!cậu xử đẹp hắn ta đi, cuộc sống sau này cũng bớt khó khăn hơn.
Làm người phải thông minh một chút, đôi khi giở chút thủ đoạn cũng không sao."
Ông chủ thở dài, sờ đầu tôi, đưa cho tôi một cái hộp, đến gần thần bí nói: "Mua cho cậu đấy, các cô ấy bảo ngày nào cậu cũng nhét quýt vào đồ lót.
Quá ngu ngốc, trò con nít đó mà muốn lừa ai, nhét cái này vào không dễ bị lộ."
Tôi nhận lấy cái hộp và cầm đồng phục thủy thủ vào toilet thay.
Sau khi mặc áo lót vào, tôi lấy thứ trong hộp ra, phát hiện hai miếng chẳng biết là chất liệu gì, mềm mềm co giãn, độ cong lên xuống vừa phải, nhét vào đồ lót vừa đủ để căng lên.
Sờ nắn, xoa bóp, hình như là kiểu như vậy.
Mặc dù tôi chưa hề sờ qua ngực con gái, nhưng cảm giác có lẽ cũng không khác bao nhiêu đâu, tóm lại, so với trái quýt cứng ngắc kia thì tốt hơn nhiều.
Tôi mặc xong đồng phục thủy thủ đi ra ngoài, đứng trước gương sửa sang lại tóc, làm cho tóc giả chắn chắn một chút, đeo vòng da lên cổ.
Đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên một ông đầu trọc trông rất lớn tuổi ôm một nhân viên mặc đồ thủy thủ đến toilet, rồi đè nhân viên vào tường hôn môi.
Tôi giật mình, theo bản năng trốn vào phòng kế bên.
Mới đi làm vào lúc này, chưa có khách, các nhân viên chủ yếu đều ở trong phòng nghỉ đợi.
Trong toilet, ngoại trừ bọn họ ra thì còn tôi, bên ngoài liên tục có tiếng động.
Âm thanh chậc chậc lép nhép kỳ quái, còn có tiếng phụ nữ rên rỉ, nghe được trên mặt tôi liền bốc lửa.
Một hồi lâu, những tiếng động kỳ quái đó cũng biến mất.
"Này này! Giả ngu cái gì, tiền đâu." Là giọng của số 2.
"Chúng ta đều quen biết như vậy, còn đòi tiền sao...!không có tiền thì không thể hôn à?"
"Con mẹ nó, ông nói nhảm nhí gì đấy? Không có tiền ai cho ông hôn? Có đưa hay không? Không đưa là tôi gọi bảo vệ tới đấy!" Số 2 hừng hực khí thế.
"Được được được, đưa em đưa em hết, em cho tôi sờ ngực một chút, liền cho em tiền." Giọng nói của tên đầu trọc vô cùng bỉ ổi.
"Sờ bà mẹ ông, sờ ngực cũng phải 30, đưa 60 trước đây rồi nói tiếp."
"Cướp tiền à, đám phụ nữ bọn cô thấy tiền là sáng mắt, tôi trên có già dưới có trẻ, không thể lấy rẻ chút hả?"
"Mẹ mày, trên có già dưới có trẻ còn tới chỗ này giải trí à! Trả tiền đi...!ông già!"
"Bố mày đưa mày được chưa? Sờ cái 100!"
Cuộc đối thoại của bọn họ chấm dứt bằng tiếng rên ngọt ngào lên xuống không ngớt của số 2.
Tiếng giày da đạp trên gạch men sứ đã đi xa, hẳn là rời đi rồi.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra...
"Nhóc số 6, nhìn lén chị đây hôn ha, vui không?" Số 2 đang đứng ở bên ngoài kế bên phòng tôi, trong tay cầm chặt tờ 100 NDT màu hồng nhạt.
"Em không cố ý..." Tôi định đóng cửa lại, nhưng chị ấy giữ chặt, dùng hết sức kéo cửa ra.
Gió thổi vèo một cái, luồn vào phía dưới váy tôi mát mát.
Tôi tưởng là chị ấy muốn mắng, không nghĩ rằng chị đang dò xét hai mắt mình, cau mày hỏi: "Sao mặt mày kém sắc thế?"
Kém sắc ư? Tôi nhìn vào trong gương, hình như là nhìn thiếu sức sống hơn bình thường một chút.
"Hôm nay nhét gì giờ? Chỗ chị còn có hai cái bánh bao..." Chị ấy trực tiếp thò tay sờ trên ngực tôi một hồi, đôi mắt trừng lớn, vạch cổ áo tôi ra nhìn bên trong.
"Chị, chị..." Tôi dựa vào cánh cửa, túm lấy cổ áo.
Chị ấy ngạc nhiên, thích thú nói: "Ủa...!đồ tốt nha, em tự mua hử?"
"Ông chủ mua." Tôi sửa cổ áo lại ngay ngắn.
"Sao tự nhiên tên vắt cổ chày ra nước (*) đó mua cho em cái này?" Chị ấy vẻ mặt hóng hớt.
(*) Ý chỉ người keo kiệt, bủn xỉn.
"Ông chủ bảo quýt dễ lộ lắm...!Chị ơi, em đi đây, trong toilet lạnh quá, vào phòng mở điều hòa." Tôi vừa nói vừa đi ra ngoài, kết quả lại bị chị một phen túm chặt cổ áo.
Chị ấy: "Chuyện hôn nhau..."
Tôi: "Em không thấy gì hết!"
Chị ấy: "Cưng thấy hết thì có!"
Tôi: "Em thật sự không thấy mà!"
Thật sự tôi không hề xem...!Nhìn cẩn thận đi, đều là nghe được.
"Trong trung tâm, không phải mình chị làm vậy đâu." Vẻ mặt chị ấy vừa hung dữ vừa oan ức.
"Em nghĩ ai cũng như em à, giả gái một cái, mà vẫn có người khách đẹp trai si tình như vậy, mỗi ngày đều đến gọi em, còn bọn chị đều gặp phải mấy cha già đầu trọc đầy mỡ thích lợi dụng, dù sao cũng bị lợi dụng rồi, không bằng kiếm chút tiền."
"Em á...!thằng ngốc này, váy, áo ngực cũng mặc cả rồi, dù sao cũng là con trai thôi, thiệt thòi gì đâu mà sợ.
Em hỏi người khách kia của em xem, có đồng ý hay không, trả tiền để hôn em một cái.
Bọn chị đều là 23, hắn ta thích em nhiều như vậy, em có thể nói với hắn 50 đi.
Một ngày hôn một cái, cả tháng là được 1500 rồi..."
"Chúng...!chúng ta là trung tâm hợp pháp mà..."
"Hợp pháp con khỉ...! Có cái trung tâm hợp pháp nào mà cho nhân viên mặc đồ thủy thủ lộ chân dài không! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của em kìa, không có chút máu, tới đây!"
Chị ấy kéo tôi đến trước bồn rửa tay, lấy một thỏi son môi từ trong túi đựng nhỏ ra, thoa thoa lên mu bàn tay mình, bóp cằm rồi thoa lên cho tôi.
"Nếu cưng dám lau, chị tuột váy cưng trước mặt tên khách kia đấy!" Tôi định lau đi, nhưng chỉ hung hăng đe dọa tôi, tôi chẳng dám nữa, trên miệng có cảm giác là lạ.
"Quá đẹp luôn! Hôm nay em là hoa khôi của trung tâm! Chị giúp em đến đây thôi, kiếm được tiền hay không là do em cả đấy." Số 2 vô cùng vui vẻ, đẩy mạnh tôi vào phòng mát xa 201.
Đáng sợ thật sự, tôi chỉ không cẩn thận nhìn thấy chị ấy hôn nhau với khách hàng thôi, cũng không phải cố ý đâu.
Tôi đi đến tấm gương trong phòng mát xa, giật mình nhảy dựng.
Sau khi bôi son lên liền trở nên khác hẳn, bờ môi đỏ hồng nhìn như quả anh đào, làm tổng thể khuôn mặt đều trở nên...!sáng bừng sức sống, chẳng giống tôi chút nào.
Lúc này, tôi mới cảm thấy mình trông rất giống con gái thật, kiểu mà ngay cả mình nhìn cũng rất rung động.
"Em Sáu?" Cửa phòng mát xa mở ra, Mục Tuấn Sâm bước vào với chất giọng trầm như ánh dương ấm áp, đưa tôi thoát khỏi những suy nghĩ phiền toái ngay lập tức.
Cùng nhau đi vào với hắn, còn có một mùi hương quen thuộc.
Mùi thơm móng heo làm tôi muốn khóc mất.
Đậu má, đột nhiên nhớ tới cơm trưa với cơm chiều mình còn chưa ăn nữa.
Tôi quay đầu, hai mắt phát sáng nhìn Mục Tuấn Sâm.
Mục Tuấn Sâm lùi lại một bước, dựa lưng vào cửa, vừa cao vừa to, kém một chút đã chiếm hết cửa, hoảng sợ trừng mắt: "Em Sáu làm sao thế? Bị làm sao?"
Tôi kêu rên một tiếng rồi ngã lên trên giường, uể oải nói: "Tôi sắp chết đói rồi đây..."
"Lại chưa ăn à? Sao lại thế này? Mau dậy ăn đi!" Vẻ mặt hắn cuống cuồng, sải bước tới, đặt cái hộp lên bàn nhỏ, mở ra rồi kéo tôi dậy.
Tôi gắp một miếng móng heo điên cuồng ăn, giống như con ma đói.
Mục Tuấn Sâm ngồi cùng tôi chưa được một lúc, đã ào ra ngoài như cơn gió.
Tôi cho là hắn muốn xả nên đi toilet, nhưng mà cũng không bao lâu, hắn lại trở về với hai hộp cơm trên tay.
"May mắn quá, quán cơm bên cạnh có một đơn hàng bị bom."
Hắn xách ghế ngồi xuống đối diện tôi, lấy hộp cơm ra, bên trong là một phần thịt gà xào nấm, còn có một phần rau xào, đôi đũa cũng "tạch" được mở ra đưa qua cho tôi.
Tôi sững sờ, nhìn hắn: "Thật ra tôi ăn móng heo là đủ no rồi, anh chạy đi mua cơm làm gì? Lãng phí quá."
"Vì em đói mà." Hắn cũng nhìn tôi, tôi nhận ra trong mắt hắn có điều gì đó hệt như lúc bà ngoại nhìn mình.
"Đói chảy cả nước mắt còn gì." Hắn cụp mắt xuống, nhỏ giọng lầm bầm thêm một câu.
Phòng massage im ắng.
Tôi thở ra, lại hít vào một hơi.
Gắng sức kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn xuống được.
Đậu má, bố khóc nữa rồi.
Tôi không muốn khóc trước mặt Mục Tuấn Sâm đâu!
Nước Tây Hồ à...!nước mắt của tao ơi, cầu xin tụi mày đừng rơi xuống mà!.