Đàn Chỉ Thần Công

Tôn Bất Tà nói :

- Đại trang chúa dạy quá lời. Lão khiếu hóa hình thể gần mục nát với cỏ cây, thực tình đã chán ngấy cuộc đời, chỉ mong trước lúc lâm tử làm được chút gì cho đồng đạo võ lâm, đồng thời lưu danh hậu thế.

Thẩm Mộc Phong hỏi :

- Tôn huynh định làm gì đây?

Tôn Bất Tà đáp :

- Thẩm đại trang chúa hãy cùng lão khiếu hóa đấu một trận trước khi hội kiến Khâu cô nương. Lão khiếu hóa coi trận quyết đấu sinh tử này chỉ như trò đùa. Chẳng hiểu Thẩm đại trang chúa có dám nhận lời thách đấu của lão khiếu hóa hay không?

Thẩm Mộc Phong chuyển động mục quang nhìn bốn mặt linh đường nói :

- Tại hạ rất khâm phục tấm lòng hào khí của Tôn huynh.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Thế là Thẩm đại trang chúa nhận lời phải không?

Thẩm Mộc Phong lắc đầu đáp :

- Không phải.

Tôn Bất Tà trong lòng nóng nảy hỏi :

- Tại sao vậy?

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp :

- Tôn huynh không phải là địch thủ của tại hạ.

Tôn Bất Tà tức giận hỏi :

- Thế mà tại sao các hạ không dám ứng chiến.

Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp :

- Chuyện gì đã ra ngoài lẽ thường là tất có quỷ kế. Tôn huynh muốn động thủ, tại hạ phái một người bồi tiếp cũng vậy.

Hắn không chờ Tôn Bất Tà trả lời đã quay lại bảo nhà sư :

- Cảm phiền đại sư ra tay đi.

Hồng y hòa thượng dạ một tiếng, tiến ra đứng chắn trước mặt Thẩm Mộc Phong nói :

- Các hạ muốn động thủ, bần tăng xin bồi tiếp.

Tôn Bất Tà bụng bảo dạ :

- Quả nhiên Vũ Văn Hàn Đào đoán việc rất đúng, người thường không thể bì kịp, lão khiếu hóa thua rồi.

Ngoài miệng lão nói :

- Thẩm Mộc Phong! Các hạ không dám nhận lời khiêu chiến của lão khiếu hóa tất bị bạn hữu giang hồ xỉ tiếu.

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Bậc đại trượng phu mưu đồ bá nghiệp, khi nào chịu tranh hơi trong lúc nhất thời.

Hồng y hòa thượng cầm cây đồng bạt giơ lên lạnh lùng nói :

- Lão thí chủ hãy thắng bần đạo trước đi rồi sẽ cùng Thẩm đại trang chúa quyết chiến cũng chưa muộn.

Nhà sư nghiêng người đi xông lại. Tay trái vung ra một cái. Cây đồng bạt lấp loáng ánh kim quang vạch ngang một cái thần tốc phi thường.

Tôn Bất Tà giật mình kinh hãi vội lùi lại hai bước.

Hồng Y hòa thượng cười lạt xông lại, vung song bạt tấn công.

Tôn Bất Tà đánh ra hai chưởng ngăn chặn thế công của Hồng Y hòa thượng rồi lão lùi thêm hai bước, quát :

- Dừng tay!

Hồng Y hòa thượng dừng song bạt lại cất giọng kiêu khích :

- Bần tăng nghe danh lão khiếu hóa đã lâu, không ngờ chỉ là hạng khiếp nhược.

Tôn Bất Tà tuy trong lòng tức giận vô cùng, nhưng lão cố nhẫn nại nói :

- Lão khiếu hóa muốn đối chọi với Thẩm Mộc Phong. Còn lão thì không đáng động thủ với lão khiếu hóa.

Hồng Y hòa thượng tức giận nói :

- Hãy đánh thắng bần tăng đi rồi hãy khoe khoang.

Tôn Bất Tà mình mang Phá Sơn thần lôi, chỉ sợ bị cây đồng bạt của nhà sư đụng vào nổ tung thì Thẩm Mộc Phong chưa việc gì mà lão đã bị uổng mạng trước.

Trong lòng có điều úy kỵ, lão không ham chiến, trở gót đi vào hậu trường.

Hồng Y hòa thượng hất tay một cái, cây phi bạt bay ra hóa thành một vùng kim quang chụp xuống đầu Tôn Bất Tà.

Vô Vi đạo trưởng rút trường kiếm vạch lên không một nhát. Kiếm quang vừa lóe lên đã nghe tiếng kim thiết đụng nhau chong choảng. Cây phi bạt của Hồng Y hòa thượng liệng ra lập tức bị hất ngược trở về.

Hồng Y hòa thượng vươn tay ra nắm lấy cây phi bạt.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã thi triển xong một thủ thức kiến bao nhiêu người trong linh đường đều ngấm ngầm khen ngợi.

Hồng Y hòa thượng đón lấy phi bạt rồi hỏi :

- Phải chăng đạo trưởng là Vô Vi đạo trưởng?

Vô Vi đạo trưởng chống kiếm ngồi xuống chậm rãi đáp :

- Chính bần đạo. Chẳng hiểu đại sư pháp danh là gì?

Hồng Y hòa thượng đáp :

- Bần tăng không có chỗ ở nhất định, cũng chẳng hiểu pháp danh là gì nữa.

Lão ngừng lại một chút rồi hỏi :

- Hiện nay kiếm thuật phái Võ Đương nổi tiếng cao thâm, mà đạo trưởng là người thành tựu hơn hết. Bần tăng muốn lĩnh giáo mấy cao chiêu.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Thuật phi bạt của đại sư rất giống với tuyệt kỹ “Hồi Hoàn Phi Bạt” của phái Thiếu Lâm.

Hồng Y hòa thượng cười lạt ngắt lời :

- Ngoài phái Thiếu Lâm, trên thiên hạ còn có nhiều kỹ thuật tân kỳ. Mời đạo trưởng ra tay đi.

Vô Vi đạo trưởng thấy nhà sư áo đỏ không chịu thừa nhận là đệ tử phái Thiếu Lâm, lão vung tay giơ kiếm lên nói :

- Đại sư không chịu thông báo tên họ thì chúng ta chỉ có cách dùng võ công để phân thắng bại.

Lão cất bước tiến về phía trước.

Hồng Y hòa thượng động thủ uy thế không phải tầm thường. Vô Vi đạo trưởng biết là gặp tay kình địch, không dám khinh địch, liền ngấm ngầm đề tụ chân khí, hết sức chú ý đề phòng.

Hai bên còn cách nhau chừng ba bước thì dừng lại.

Hồng Y hòa thượng lúc sử song bạt, thái độ rất kỳ bí.

Vô Vi đạo trưởng đưa trường kiếm chênh chếch lên. Đó là một tư thức phòng thủ trong Thái Cực tuệ kiếm.

Cả hai bên đều hiểu đối phương đã vận hết công lực, hễ phát chiêu là mãnh liệt như tan bia vỡ đá.

Hai bên sắp động thủ đột nhiên có tiếng niệm Phật hiệu vang lên rồi tiếng người vọng tới :

- Xin hãy dừng tay!

Vô Vi đạo trưởng giữ nguyên kiếm thức từ từ lùi lại năm bước.

Mọi người nhìn ra thấy một nhà sư mặc áo cà sa xám, lối ngoài sáu mươi tuổi. Tay cầm giới đao từ từ tiến lại.

Nhà sư này là Chính Quang đại sư, một vị cao tăng chùa Thiếu Lâm.

Vô Vi đạo trưởng hỏi :

- Đại sư có điều chi chỉ giáo?

Chính Quang đại sư đáp :

- Bần tăng thấy nhà sư kia sử song bạt chính là tuyệt kỹ Hồi Hoàn Phi Bạt của Thiếu Lâm tự. Vì thế bần tăng muốn tương hội một phen.

Vô Vi đạo trưởng nói :

- Đã vậy bần đạo xin nhường đại sư.

Chính Quang đại sư tay cầm giới đao để ngang trước ngực từ từ tiến lại.

Nguyên Vũ Văn Hàn Đào ẩn phía sau linh đường lẳng lặng điều tra tình thế để ngấm ngầm điều động nhân thủ. Lão nghe Vô Vi đạo trưởng nói nhà sư áo đỏ sử dụng song bạt giống như tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm liền phái Chính Quang hòa thượng ra đấu với Hồng Y hòa thượng.

Lúc này Tôn Bất Tà đã vào đến sau linh đường, đến trước Vũ Văn Hàn Đào móc lấy trái Phá Sơn thần lôi ra nói :

- Quả nhiên Vũ Văn tiên sinh nhìn xa trông rộng. Lão khiếu hóa kính phục vô cùng. Từ nay trở đi lão khiếu hóa xin tuân lệnh tiên sinh.

Đoạn lão kính cẩn đưa trả trái Phá Sơn thần lôi.

Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đón lấy khẽ nói :

- Cuộc chiến bữa nay chưa dùng đến vật này. Tiêu đại hiệp đã vào đây rồi.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Y ở đâu mà lão không ngó thấy?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Nếu tại hạ không nhầm thì lão già áo vàng đứng ngoài cửa linh đường chính là Tiêu đại hiệp hóa trang.

Tôn Bất Tà chú ý ngó ra quả thấy một lão già lối ngoài lục tuần, khoác áo hoàng bào, tay cầm gậy trúc đứng trước cửa linh đường.

Tôn Bất Tà vẫn không phục, khẽ hỏi :

- Tiên sinh căn cứ vào đâu mà đoán thế?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Giản dị lắm. Tại hạ coi từ cây gậy trúc coi lên.

Tôn Bất Tà chú ý nhìn vẫn chẳng thấy cây gậy trúc có chi khác lạ, lão không hiểu tại sao Vũ Văn Hàn Đào lại đoán lão già đó là Tiêu Lĩnh Vụ Lão hỏi lại :

- Cây gậy trúc đó làm sao?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Cây gậy đó mới nguyên. Hiển nhiên vừa mới chặt trong rừng trúc. Nếu là cây gậy thường dùng thì nó đã biến đổi mầu sắc. Tiêu đại hiệp là người cẩn mật mà chỗ này vẫn mắc sơ hở. Mong rằng Thẩm Mộc Phong không phát giác ra.

Tôn Bất Tà bụng bảo dạ :

- Sự vật giản dị như vậy mà lão khiếu hóa cũng không nhận ra. Quả nhiên Vũ Văn Hàn Đào tinh tế hơn ta nhiều.

Lão gật đầu nói :

- Thật đáng khâm phục! Thật đáng khâm phục!

Bỗng lão chau mày hỏi :

- Không hiểu Thẩm Mộc Phong có nhận ra được chăng?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tại hạ nghĩ hắn chưa nhận ra thì phải.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Nếu vậy thì ra Thẩm Mộc Phong còn kém tài trí tiên sinh một bậc hay sao?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Không hẳn là như vậy.

Tôn Bất Tà hỏi :

- Thế tại sao tiên sinh nhận ra mà Thẩm Mộc Phong lại không nhận ra được?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Vì chúng ta đã biết trước trưa hôm nay Tiêu đại hiệp sẽ tới, còn Thẩm Mộc Phong không hiểu điều đó.

Tôn Bất Tà ngơ ngác một chút rồi đứng thộn mặt ra trong trường.

Nguyên lão tìm trăm phương ngàn kế để đưa ra vấn đề nan giải tưởng khiến Vũ Văn Hàn Đào không trả lời được. Ngờ đâu Vũ Văn Hàn Đào giải đáp một cách rất hợp lý khiến lão tâm phục khẩu phục.

Nhắc lại Chính Quang đại sư đến trước Hồng y hòa thượng nói :

- Phái Thiếu Lâm trước nay chỉ ủng hộ chính nghĩa võ lâm. Các bậc tổ sư bản phái mấy đời máu đổ đầu rơi đã nhiều cũng chẳng tiếc thân...

Hồng Y hòa thượng cười lạt ngắt lời :

- Cái đó là việc riêng của phái Thiếu Lâm, có liên quan gì tới bần tăng?

Chính Quang đại sư nghiêm nghị nói :

- Nếu đại sư dám bỏ tấm mặt nạ ra thì bần tăng nhất định hô được pháp hiệu của đại sư.

Hồng Y hòa thượng đáp :

- Bần tăng có chân diện thế nào cái đó tưởng chừng đại sư bất tất phải quan tâm.

Chính Quang đại sư khẽ niệm Phật hiệu rồi nói :

- Nhưng bạt pháp của đại sư lại là một môn tuyệt kỹ của bản phái.

Hồng Y hòa thượng lạnh lùng nói :

- Chúng ta đều là đệ tử nhà Phật, không dùng thiền trượng thì sử giới đao hay phi bạt cũng vậy. Trượng pháp cùng bạt pháp trong thiên hạ cũng chẳng khác nhau mấy. Đại sư trỏ hươu bảo ngựa nói càn là tại hạ xuất thân từ Thiếu Lâm tự, không hiểu có dụng ý gì?

Chính Quang đại sư hỏi lại :

- Đại sư đã không phải là tăng lữ chùa Thiếu Lâm thì hà tất phải giải thích với bần tăng như vậy?

Hồng Y hòa thượng sững sờ một chút rồi tức giận đáp :

- Bất luận bần tăng xuất thân ở đâu cũng chẳng quan hệ gì. Đại sư hãy thắng được đôi phi bạt trong tay bần tăng rồi sẽ nói chuyện.

Lão chưa dứt lời đã vung song bạt đánh ra. Song bạt hóa thành hai luồng kim quang tấn công hai bên tả hữu Chính Quang đại sư.

Chính Quang đại sư hô một tiếng, thanh giới đao phóng ra nhằm đâm vào trước ngực Hồng Y hòa thượng.

Mọi người quan chiến trong linh đường thấy thế đều sửng sốt tự hỏi :

- Phải chăng đây là cách đánh liều mạng để hai bên cùng chết? Chiêu đao của Chính Quang đại sư nhằm đánh vào nơi trọng yếu của đối phương, nhưng cặp đồng bạt của Hồng Y hòa thượng cũng đánh vào ngực Chính Quang đại sư.

Vô Vi đạo trưởng nghĩ thầm :

- Phải chăng nhà sư này chuẩn bị để liều mạng với đối phương.

Lão đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên thấy Hồng Y hòa thượng thu bạt về lùi lại năm bước tránh chiêu đao của Chính Quang đại sư.

Chính Quang đại sư nói :

- Cho dù đại sư không phải là đệ tử Thiếu Lâm thì cặp song bạt này cũng ở chùa Thiếu Lâm mà ra.

Vô Vi đạo trưởng nghĩ thầm :

- Hay quá! Thế ra Chính Quang đại sư đã có chủ kiến. Lão thi triển chiêu đao đó chính là thủ pháp phá giải tuyệt diệu chiêu song bạt của Hồng Y hòa thượng.

Hồng Y hòa thượng không nói gì, lại sấn vào múa song bạt tấn công. Chính Quang đại sư tay cầm giới đao phản kích. Thế là hai cao thủ của Phật khai diễn một cuộc đấu ác liệt.

Coi bề ngoài thì có vẻ cặp song bạt uy hiếp thanh giới đao của Chính Quang đại sư nhưng thực ra Chính Quang đại sư coi bên ngoài hời hợt mà bên trong cương mãnh, thanh giới đao luôn luôn hóa giải hết các thế công của đối phương.

Cùng là những nhân vật giang hồ mà ít ai thấy rõ nội tình, nhưng Vô Vi đạo trưởng thấy rõ lắm. Chính Quang đại sư am hiểu sâu xa biến hóa của cặp bạt, chiêu nào của đại sư đưa ra cũng chiếm tiên cơ khiến cho song bạt không phát huy được uy lực.

Tình hình này dĩ nhiên không qua mắt được Thẩm Mộc Phong. Hắn chau mày quát :

- Dừng tay!

Hồng Y hòa thượng hất song bạt lên, choang choang hai tiếng, gạt nhanh giới đao của đối phương ra rồi nhảy lùi lại.

Chính Quang đại sư lạnh lùng hỏi :

- Sao không đánh nữa?

Thẩm Mộc Phong đáp :

- Hai vị không phân thắng bại mà còn đánh nữa tất lâm vào tình trạng lưỡng bại câu thương.

Chính Quang đại sư ngắt lời :

- Thẩm đại trang chúa lầm rồi đó. Bần tăng đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói :

- Nếu vậy thì tại hạ nhìn chưa ra.

Chính Quang đại sư đảo mắt nhìn Hồng Y hòa thượng, thủng thẳng nói :

- Phái Thiếu Lâm chúng ta trước nay được bằng hữu giang hồ kính trọng vì bao giờ cũng hết lòng bảo vệ chính nghĩa võ lâm. Không ngờ...

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng ngắt lời :

- Lam thế huynh! Thế huynh ra đấu với vị cao tăng Thiếu Lâm đi.

Lam Ngọc Đường dạ một tiếng, rút kiếm đi thẳng tới trước Chính Quang đại sư, tự giới thiệu :

- Tại hạ là Lam Ngọc Đường, xin lãnh giáo tuyệt kỹ của đại sư.

Chính Quang đại sư ngó thấy gã nhỏ tuổi, không khỏi chau mày hỏi :

- Thí chủ muốn động thủ cùng bần tăng ư?

Lam Ngọc Đường đáp :

- Đúng thế! Đại sư hãy coi chừng.

Gã giơ tay lên phóng luôn hai kiếm. Mũi kiếm vọt ra hai bông hoa nhằm đâm vào hai huyệt đạo trước ngực Chính Quang đại sư.

Chính Quang đại sư thấy thế kiếm thần tốc vô cùng, vội lùi lại hai bước, vung đao nghênh chiến.

Lam Ngọc Đường đoạt được tiên cơ liền tấn công rất gấp. Kiếm quang như hoa rắc đâm toàn vào yếu huyệt Chính Quang đại sư.

Chính Quang đại sư tay cầm giới đao tuy đã hết sức phản kích hy vọng vãn hồi liệt thế, nhưng Lam Ngọc Đường thi triển toàn những kỳ chiêu khiến đại sư không thể phản kích được.

Hai bên chiến đấu kịch liệt, chỉ trong chớp mắt đã qua lại ngoài năm chục chiêu.

Kiếm chiêu của Lam Ngọc Đường như nước sông Trường Giang ào ào đổ xuống bức bách Chính Quang đại sư không còn năng lực trả đòn. Sau khi chống đỡ năm chục chiêu, lão đã kiệt sức, mồ hôi toát ra đầm đìa.

Vũ Văn Hàn Đào ẩn phía sau linh đường nhìn rõ trận đấu, khẽ gọi Bách Lý Băng nói :

- Công lực Chính Quang đại sư không kém Lam Ngọc Đường, nhưng đại sư không chế ngự được phép Diệu Nhãn Sinh Huy. Nếu không gọi lão về thì chỉ trong vòng hai chục chiêu nữa lão tất phải bị thương.

Bách Lý Băng khẽ hỏi :

- Tiểu muội ra đấu được không?

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Tiêu đại hiệp đứng một bên quan chiến. Tại hạ còn nhìn thấy nguy cơ của Chính Quang đại sư thì có lý nào Tiêu đại hiệp không nhận thấy. Y chưa chịu xuất thủ là có dụng tâm khác. Cô nương cũng đừng ra tay.

Bách Lý Băng nói :

- Tiêu đại ca chỉ định đối phó với một mình Thẩm Mộc Phong, khi nào y chịu động thủ một cách khinh xuất? Tiểu muội phải ra thay Chính Quang đại sư mới được.

Vũ Văn Hàn Đào đáp :

- Vô Vi đạo trưởng có thể đối địch với Lam Ngọc Đường. Tại hạ chắc đạo trưởng sẽ ra tay can thiệp.

Quả nhiên Vô Vi đạo trưởng bỗng lên tiếng :

- Đại sư hãy dừng tay!

Chính Quang đại sư bị thế kiếm kỳ ảo của Lam Ngọc Đường bức bách phải lùi về phía sau, nghe tiếng hô của Vô Vi đạo trưởng toan thoát trận thì đột nhiên Lam Ngọc Đường cười lạt nói :

- Định chạy ư? Đâu có dễ dàng như thế?

Tiếng quát chưa dứt, gã đã đánh ra một kiếm gạt thanh giới đao của Chính Quang đại sư, tiếp theo đâm trúng một kiếm vào vai bên tả đại sư. Máu tươi tuôn như suối.

Vô Vi đạo trưởng xông lại vung trường kiếm lên. Một đạo hàn quang chớp lên chụp lấy Lam Ngọc Đường.

Đây là chiêu “Tinh Hà Đảo Quải” trong Thái Cực tuệ kiếm, môn kiếm thuật tinh hoa của phái Võ Đương. Tiếp theo là những điểm hàn tinh rơi xuống lóa mắt.

Lam Ngọc Đường liền vung kiếm ra chiêu “Hải Thị Thần Lâu” thành một bức màn kiếm quang che kín thân pháp.

Bỗng nghe những tiếng choang choảng vang lên. Hai thanh kiếm đụng nhau.

Hàn quang thu lại, nhìn rõ bóng người. Trường bào của Lam Ngọc Đường đã bị đánh rách hai chỗ.

Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi :

- Đường đường là chưởng môn nhân phái Võ Đương mà ngấm ngầm tập kích há chẳng khiến giang hồ cười cho ư?

Vô Vi đạo trưởng lạnh lùng hỏi lại :

- Thẩm đại trang chúa chủ ý sai Lam Ngọc Đường dùng xa luân chiến, chẳng lẽ còn tự cho mình anh hùng lắm sao?

Thẩm Mộc Phong cặp mắt lấp loáng thần quang đảo nhìn bốn phía. Bỗng mục quang hắn nhìn ra cửa linh đường thấy lão già mặc hoàng bào, tay cầm trượng trúc.

Lão nhìn một lúc rồi quay lại hỏi Lam Ngọc Đường :

- Lam thế huynh! Thương thế ra sao?

Lam Ngọc Đường đáp :

- Mới bị rách áo chứ chưa phạm đến da thịt. Tại hạ còn có thể tái chiến được.

Dứt lời gã tiến lên hai bước, cầm kiếm trỏ vào Vô Vi đạo trưởng lạnh lùng hỏi :

- Đạo trưởng có dám cùng Lam mỗ quyết một trận tử chiến không?

Vô Vi đạo trưởng cười lạt hỏi lại :

- Các hạ thật tâm tử chiến cùng bần đạo thật ư?

Lam Ngọc Đường đáp :

- Đúng thế! Nếu đạo trưởng không dám quyết một trận sống còn với tại hạ thì xin rút lui đi, mời Khâu cô nương ra đây.

Vô Vi đạo trưởng cười mát nói :

- Chỗ dụng tâm của các hạ chỉ hy vọng được thấy mặt Khâu cô nương, nhưng đáng tiếc là Khâu cô nương lại không muốn gặp các hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui