Dân Chơi

Hôm sau, tất nhiên là tôi nũng nịu để xin lỗi cho qua chuyện, buổi sáng buồn ngủ cũng vì thế mà không còn chán chường như trước.

Tôi vừa ngồi trên tàu điện ngầm thì tin nhắn của Trương Đạc đã được gửi đến, nói mình ngủ quá trễ nên bây giờ rất mệt, kêu tôi gửi tin nhắn thoại cho anh ta để nâng cao tinh thần.

Tôi xem đồng hồ, mới bảy giờ rưỡi: [Anh đi làm sớm vậy?]

[Bọn anh đi làm rất sớm, phải xem tin tức trong và ngoài nước cùng với tin tức mới nhất của tất cả công ty cổ phiếu, xem xong còn phải trả lời email của khách hàng lãnh đạo, cho nên…]

Tôi gửi tin nhắn bằng giọng nói dài một giây, gửi một tiếng “cố lên” cho anh ta.

Trương Đạc rất vui vẻ, nói mình nghe mấy lần.

Chúng tôi không tiếp tục đề tài đã bị ngừng lúc đêm khuya. Cũng phải thôi, trời đã sáng rồi, có những lời nói không phù hợp.

Anh ta đưa ra lời mời tối nay một cách tự nhiên, dù tôi không được dạy nhưng cũng biết đường từ chối.

Ba ngày hẹn hò liên tiếp thì quá thường xuyên, cứ như thể tôi rảnh lắm không bằng, quá sốt ruột. Hơn nữa tối qua tôi cho Hàn Triệt leo cây, lòng dạ của người này lúc rộng lượng lúc hẹp hòi, tôi lại sống dưới hiên nhà người ta, còn có việc nhờ vả người ta, cần phải đi lấy lòng.

[Em mời anh ăn một bữa ra trò nhé.] Tôi chủ động lấy lòng, gửi cho anh mấy đường link bình luận của công chúng.

Mà Hàn Triệt lại rất tiết kiệm tiền giúp tôi, chọn một quán cơm chay bình quân mỗi người một trăm tệ: [Kiểu tóc của anh không thể mập lên được, không thì mặt sẽ biến thành tam giác ngược mất. Từ hôm nay trở đi anh phải khống chế ẩm thực.]

Tôi khen anh: [Hiếm khi thấy đàn ông có yêu cầu ngoại hình cao cỡ này đấy.]

Anh vẫn kiêu ngạo như mọi khi: [Anh không phải là đàn ông bình thường. Sự phóng túng của anh sẽ làm lỡ dở hứng thú của anh.]

Hôm nay rảnh rỗi, tôi bắt đầu tán gẫu với anh về vấn đề mập ốm, anh nói mình mập nhất là lúc yêu đương, cả người lười biếng tham ăn, không cầu thị phát triển gì cả, cứ như xác sống cả đời này không trông mong gì nữa.

[Sau này thì sao?] Tôi vẫn rất tò mò về chuyện tình cảm của anh. Cô gái nào đã từng yêu đương với Hàn Triệt? Lúc yêu đương Hàn Triệt cũng giỏi gài bẫy như bây giờ sao?

[Sau này anh giảm béo thành công!]


[Sau đó anh đá người ta luôn?]

[Đúng hơn là người ta đá anh…]

Tôi trả lời bằng một chuỗi im lặng tuyệt đối.

Chúng tôi không trò chuyện tiếp mà kết thúc ở đây.

Tôi có linh cảm mãnh liệt, cho dù tôi hỏi tiếp thì anh cũng sẽ không trả lời. Để tránh anh bịa ra một đống lời nói dối ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi, dừng lại ở đây thì chắc hẳn đều là lời nói thật.

‘Chia tay không cần thiết phải có lý do mãnh liệt’, ‘Người ta đá anh’. Tôi phân tích trong lòng, chắc là trong lúc mối quan hệ của hai người đang lâm vào trạng thái chững lại thì anh đã bị đối phương dùng một lý do không đứng vững chân để chia tay, mỗi người một ngả. Chậc chậc, trên trai đểu nào cũng có một câu chuyện tình xót xa nhỉ.

Trương Dương - cô đồng nghiệp có xe riêng từng chở tôi đi dạo loanh quanh hồi tôi mới đến thành phố M - đợt trước vừa mới đi xem mặt. Gần đây cảm xúc của cô ấy tăng vọt, cả ngày cứ cầm di động cười ngốc nghếch.

Tôi đã ăn cơm xong rồi mà hộp cơm của cô ấy mới bị khoét hai góc nhỏ. Tôi đành phải di chuyển sự chú ý của cô ấy rời khỏi di động, giục cô ấy mau ăn cơm, sau đó cô ấy cười tủm tỉm quăng hộp thức ăn nhanh đi: “No rồi.”

Quả nhiên, yêu vào một cái là có uống nước cũng no bụng.

Thời gian trà chiều của công ty, các cô gái thích tụ tập với nhau để tán gẫu, đôi lúc phàn nàn về khách hàng, có khi lại tán gẫu về mỹ phẩm thời trang.

Khi một người yêu đương, tất nhiên một ngày nào đó cô ấy sẽ trở thành nhân vật chính, đề tài sẽ ăn ý xoay quanh tình yêu của cô ấy, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ áp chế sự khinh thường trong lòng, tất cả đều thay bằng biểu cảm hâm mộ.

Trương Dương nói: “Hôm qua anh ấy mang cho mình một miếng bánh kem bơ vuông! Lúc tụi mình mới quen nhau, mình từng nói mình thích loại bánh đó, không ngờ chỉ một câu nói thuận miệng mà anh ấy lại ghi nhớ.”

Các đồng nghiệp phụ họa: “Ôi trời ơi, anh chàng này chu đáo ghê!”

Trương Dương nói: “Ngày nào tụi mình cũng phải trò chuyện, chào buổi sáng chúc ngủ ngon cho nhau, ra ngoài lúc nào cũng tay cầm tay.”

“Lúc mới yêu đương cặp nào cũng dính nhau như sam kiểu đó hết.”

Trương Dương nói: “Mỗi lần bọn mình ra ngoài ăn cơm anh ấy đều sẽ trả tiền, đôi khi mình muốn trả mà anh ấy không cho.”


“Không nỡ để cậu tiêu tiền, kiểu đàn ông này được đấy, sau này tiền đều vào túi cậu.”

Tôi trà trộn trong một đám thiếu nữ đã kết hôn, cố gắng cảm nhận sự ngọt ngào ấy cùng các đồng nghiệp chung quanh, nhưng cảm xúc lại bình thản như ly nước sôi để nguội trên tay mình.

Tôi chớp mắt mấy cái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tòa nhà cao chọc trời chiết xạ ánh nắng chói mắt, khiến tôi hơi ngây người.

Có khi nào trước khi quen biết Hàn Triệt, tôi cũng sẽ thỏa mãn với niềm hạnh phúc kiểu vậy không?

Buổi tối tôi hỏi như vậy. Để tránh tự hạ thấp bản thân đề cao anh, tôi cố ý suy xét từ ngữ: “Anh nói xem cuộc sống của em khi đã quen anh và khi không quen anh sẽ khác nhau không?”

Đề tài của tôi quá đột ngột, cũng không có đầu có cuối gì, Hàn Triệt sững sờ trong chốc lát: “Ý em là ở khía cạnh nào?”

Tôi giơ hai tay từ trên xuống dưới: “Tất cả các khía cạnh.”

Anh lau bát đũa giúp tôi, hành động rất lịch thiệp: “Thay đổi lớn nhất chắc là cho em nhìn thấy thế giới của phụ nữ 30 tuổi khi em mới 22 tuổi.”

“Phụ nữ 30 tuổi thì sẽ có đôi mắt tinh đời? Có thể lập tức phân biệt được trai đểu?”

“Không, họ chỉ biết rõ hơn, hoặc là chấp nhận được sự thật tốt hơn, đàn ông vốn có đức hạnh như thế nào.” Anh chăm chú nhìn tôi, đưa điện thoại di động đến trước mặt tôi, kéo qua kéo lại giữa hai bức ảnh. Đó là Trương Đạc và một người phụ nữ có làn da bánh mật, vừa nhìn tư thế đã biết là người yêu, thân mật vô cùng: “Đàn ông chính là đức hạnh như vậy đấy.”

Tôi không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào bức ảnh. Nói không có tâm lý chuẩn bị là giả, dù sao thì Hàn Triệt cũng đã ân cần dạy bảo tôi từ trước. Nhưng bảo tôi hoàn toàn không sốc thì cũng là dối lòng, suy cho cùng thì mức độ mập mờ của chúng tôi đã rất cao rồi, giao lưu trao đổi với nhau cực kỳ thuận lợi.

Tôi sững người ở đó, để mặc cho nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên bàn, không nhúc nhích chút nào. Hàn Triệt ăn một lát rồi giục tôi ăn, lúc này tôi mới chậm rãi ăn hai miếng, giống hệt cô đồng nghiệp đắm chìm trong tình yêu, tôi đầy bụng tâm sự nên chỉ chừng đó là no rồi.

“Có cần phải đến mức này không?” Hàn Triệt khó chịu nhìn tôi, cuốn lấy rau hẹ ăn sạch: “Em không ăn thì thôi, hẹ hoa để đó cho anh hết.”

Tôi ỉu xìu, cố gắng bông đùa: “Chẳng phải anh không tin chuyện này à?”

“Hơ, cuối cùng cũng tỉnh táo rồi hả? Không phải chỉ là hai bức ảnh chụp chung có mặc quần áo thôi ư? Có phải là ảnh giường chiếu đâu.” Anh lạnh lùng liếc tôi: “Trông thê thảm cứ như bị cắm sừng ấy.”


Tôi cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là đứng bên cạnh một dân chơi, nên tôi cũng vô thức muốn trải nghiệm sự cò cưa giữa nam nữ với tinh thần chơi trò chơi, chứng minh mình cũng làm được.

Nhưng kinh nghiệm và dũng khí của tôi đều có được nhờ dục tốc bất đạt, không tồn tại vững chắc trong logic làm việc của tôi. Dù sao tôi cũng chẳng mấy khi trải qua cảm giác bị dội nước lạnh lên đầu như thế này, chỉ có Hàn Triệt từng khiến tôi lạnh thấu tim gan, mới đó mà đã bị lần nữa, tôi cần thời gian để tiêu hóa.

Đêm ngủ mơ thấy một giấc mơ đẹp, đến lúc tỉnh dậy còn tiếc nuối vì sao mình lại thức giấc cơ mà. Huống chi là sự so bì và mập mờ chân thật cỡ này, tất nhiên sẽ cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Tôi vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, hỏi có rượu không?

Con người rất dễ bị đồng hóa. Đây chính là nguyên nhân khiến ba mẹ không muốn chúng ta chơi với “đứa trẻ xấu” hồi còn bé.

Trước kia mỗi khi không vui, chỉ cần tôi xem phim Mỹ hay phim Hàn thì vụ việc rồi cũng sẽ trôi qua. Sau khi lăn lộn với Hàn Triệt, mỗi khi không vui, việc đầu tiên mà tôi nghĩ đến là uống rượu, rất tổn thương gan.

Cuối cùng không uống rượu ở quán đồ chay, Hàn Triệt dẫn tôi đến quán bar, còn gọi cả Mập hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rảnh.

Tôi còn tưởng mình đỉnh của chóp lắm, ai ngờ đến quán bar mới biết Hàn Triệt đã trả tiền hết rồi.

Tôi trượng nghĩa vỗ vai anh: “Hôm nay em bao.”

Anh nâng cằm tôi lên, chỉ vào mặt mình: “Trông anh có giống cần bạn nhỏ trả tiền giùm không?”

“Chúng ta là bạn, em ăn cơm của anh sống nhờ nhà anh uống rượu của anh, làm vậy không tốt.” Mặc dù tôi tham tiền nhưng tốt xấu gì cũng hiểu lý lẽ.

“Có gì không tốt chứ? Em là wingman của anh mà.” Anh quàng tay ôm lấy tôi, ghé vào bên tai tôi: “Anh sẽ nói cho em biết tối qua anh trò chuyện gì với cô gái kia, được không?”

Tôi thờ ơ gật đầu, học được nhiều cỡ nào cũng vô ích, không thể hoàn toàn tiêu hóa thành năng lực của mình được.

Thấy tôi ỉu xìu không mấy hào hứng với đề tài mà ngày thường tôi hứng thú nhất, Hàn Triệt cau mày, khó tin hỏi: “Lâm Vẫn, em đừng nói với anh là mới ba ngày, em đã thật sự thích phải thằng chơi cổ phiếu kia rồi nhé?”

Tôi phủ nhận: “Em nào có. Em chỉ đang tự kiểm điểm bản thân vì không tìm được sơ hở của anh ta trước anh thôi.” Rõ ràng tôi tiếp xúc với Trương Đạc nhiều hơn, thế mà lại hoàn toàn lún sâu vào cái bẫy của đối phương. May mà tôi bảo thủ, không trao cả thân mình cho anh ta.

Hàn Triệt tức giận: “Em biết dùng mạng lưới internet để tìm kiếm sơ hở của anh, sao không nghĩ đến chuyện tìm sơ hở của cậu ta?”

“Bởi vì em không có instagram.” Tôi không cảm thấy Trương Đạc là kẻ lừa đảo, cũng hoàn toàn không ngờ anh ta lại có bạn gái. Lúc này tôi không kìm được mà nhớ tới lời nói của dân Douban, trừ phi có vận may cỡ trúng xổ số, chứ loại đàn ông kiểu này không phải là dân chơi thì cũng đã cưới vợ. Tôi cúi đầu gãi ngón tay: “Người phụ nữ đó là bạn gái hay là vợ của anh ta?”

Hàn Triệt lắc lư cục đá trong ly whisky: “Bạn gái, đã yêu đương rất nhiều năm rồi.”


“Anh lục được kiểu gì vậy?” ID trong ảnh chụp màn hình instagram mà anh cho tôi xem là một chuỗi tiếng Anh dài kèm theo icon, không có một chút gì dính dáng tới “Trương Đạc”.

Hàn Triệt nhướng mày nhìn tôi: “Anh quen dân chơi chứng khoán bọn họ, trong giới đều biết cậu ta không phải độc thân, hơn nữa biết rõ trạng thái đời tư của cậu ta.”

Tôi ngây người. Cho nên, Trương Đạc chỉ muốn lên giường với tôi chứ hoàn toàn không có ý định yêu đương với tôi. Thế thì cái bánh lớn “bà chủ tương lai của nhà hàng tây” chính xác chỉ để đánh vào lòng hư vinh của tôi thôi. Khốn nạn thật, tôi lại bị làm cá một lần nữa.

Tôi gọi một ly Long Island Iced Tea, nhanh chóng uống cạn sạch. Hôm qua còn sống về đêm như cá gặp nước, hôm nay thoáng chốc trở về con số không. Cuộc sống đúng là lên voi xuống chó mà, nhưng tất nhiên vẫn chưa rơi xuống đáy vực. Nhìn vẻ mặt phức tạp của Hàn Triệt trước mắt, khóe môi tôi cong lên: “Hàn Triệt, em muốn hôn môi.”

Anh lùi về sau, liếc tôi: “Đang ở nơi công cộng, không phù hợp đâu.”

Tôi chu môi, gì mà phù hợp với không phù hợp chứ, anh muốn hôn thì mới gọi là phù hợp đúng không? “Đúng là không chí cốt gì cả.”

Anh bật lại tôi: “Em hôn môi với bạn em hả? Còn hôn kiểu Pháp nữa?”

Men rượu xộc lên não, đầu óc hỗn loạn, cảm xúc của tôi dần dần tăng vọt, bắt đầu buông lời tàn nhẫn: “Em quyết định sau này sẽ du hí nhân gian, hôn môi lên giường đều là bạn bè hết, ai vẽ bánh cho em em cũng không tin!”

Hàn Triệt ngập ngừng định nói gì đó. Tiếng trống trên sân khấu vang lên cái “đùng”, anh kéo tôi vào vòng tay thật mạnh, vừa bắt đầu đã vươn lưỡi, hoàn toàn không có khúc dạo đầu dịu dàng. Tôi uống Long Island quá nhanh nên men rượu mãnh liệt tấn công lý trí của tôi, tôi để mặc cho anh tấn công thành lũy của mình, suy sụp thừa nhận đòn công kích, không có chút năng lực chống trả.

Lúc chúng tôi đang hôn môi thì Mập đến đây. Tôi nghe thấy một tiếng “vãi lúa”, kèm theo đó là hai tiếng huýt sáo trêu đùa.

Tôi đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt ôn tồn. Khi ánh mắt của tôi lấy lại tiêu cự, ca khúc trên sân khấu cũng kết thúc, đôi môi khô dần mang đến cái lạnh.

Hàn Triệt đang trầm tư nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nâng mặt anh lên, chóp mũi cọ vào mặt anh, bắt đầu mượn rượu làm nũng không đầu không đuôi: “Hầy, Hàn Triệt, nói thật nhé, chúng ta suýt nữa thì không hôn môi được đâu. Bầu không khí hôm đó rất tuyệt, anh ta lái xe đưa em về nhà, vẽ cho em một cái bánh thật to, trò chuyện rất vui vẻ, chỉ cần một ánh mắt của em…” Tôi ợ một cái đầy hơi rượu, bị kẹt lời nói giữa chừng, vẫy đầu mấy cái mới hoãn lại được. Hàn Triệt đang nghiêm túc nghe tôi nói nhảm nhí, vẻ mặt không chút ghét bỏ, đôi môi sưng lên vì nụ hôn thỉnh thoảng lại đụng chạm với môi tôi. Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Vốn dĩ ấy… Chắc chắn em sẽ hôn môi với anh ta, nhưng từ đầu tới cuối em vẫn né tránh ánh mắt của anh ta, anh biết… vì sao không?”

Hàn Triệt không trả lời, chỉ bình tĩnh đối diện với tôi.

Tôi ngậm môi dưới của anh, chờ đợi một lát. Thấy anh không trả lời, giọng điệu của tôi vô thức trở nên nũng nịu: “Anh đoán đi.”

Yết hầu của anh lăn lộn, sau một vòng hít thở, cuối cùng anh vẫn không lên tiếng, im lặng chờ tôi như thể đang đợi tôi mất kiên nhẫn.

Tất nhiên là tôi không thể so bì lòng kiên nhẫn với anh, ánh đèn vừa lắc lư hai vòng đã đầu hàng, cười khì khì: “Em nghĩ nếu em hôn môi với anh ta thì không thể hôn môi với anh nữa. Nói sao đây nhỉ? Tự nhiên em thấy khó chịu, cho nên em…” Tôi còn chưa nói hết câu thì đôi môi của tôi lại lần nữa bị Hàn Triệt bịt kín. Trời đất quay cuồng, tôi bị anh đè xuống sofa, bị khuấy trộn đến mức sắp nghẹt thở.

Tôi còn chưa nói xong đâu. Tôi muốn nói rằng, nếu biết trước như thế thì ai thèm quan tâm tới mấy câu chuyện của anh ta chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận