“Em có một câu hỏi.” Đúng vậy, tôi đến đây là có câu hỏi cần hỏi mà, suýt nữa bị người này dẫn lệch đường.
Hàn Triệt hơi hếch cằm lên với tôi, ý bảo tôi hỏi.
“Sao lại dùng QQ clone kết bạn với em?”
Nét mặt anh không thay đổi, không cảm thấy bất ngờ vì câu hỏi của tôi: “Nick chính bị hack, sau đó không có chuyện gì dùng đến QQ, lúc nói chuyện với em thì mới dùng thôi. Anh không đăng ký xác thực tài khoản nên hạng không cao lắm.”
Tôi hỏi tiếp: “Vậy anh tên là Hàn Triệt thật không?”
“Không thì tên gì nữa?” Anh dở khóc dở cười.
“Cho em xem căn cước đi?” Tôi chìa tay về phía anh.
Không biết khi đó một đứa con gái lẻ loi như tôi lấy đâu ra can đảm nỗ lực vạch trần âm mưu của một người đàn ông trong chiếc xe kín mít. Có khi là bị sắc đẹp lầm người cũng nên. Chẳng may người này hơi ác độc, hoặc lòng dạ hẹp hòi, dây thần kinh đùa bỡn hơi yếu một tí thì có khi tôi đã bị lột một lớp da rồi.
“Anh không mang, ra ngoài vội quá.” Anh không dao động chút nào, đôi lông mày nhíu lại thành ngọn núi nhỏ, nhưng không nhìn ra đang tức giận. Có điều tôi vẫn cảnh giác, ghé sát vào cửa xe, chuẩn bị tinh thần thấy không đúng là chuồn cho lẹ.
Tôi lạnh lùng lườm anh: “Bằng lái thì sao? Không đến mức không mang cả bằng lái chứ.”
Anh phì cười một tiếng, lồng ngực phập phồng, nhẹ nhàng xoa nắn cằm, cũng không tức giận. Anh gật đầu, mở hộp chứa đồ trước chân tôi, lấy một túi văn kiện trong suốt rồi đưa tôi.
Tôi nửa tin nửa ngờ, mở bằng lái của anh ra.
Một trận gió lớn thổi qua, áo khoác của người đi xe đạp điện xung quanh bị gió thổi phồng lên, cả người cong cong đối kháng lại sức đẩy của gió. Mà tôi thì bình yên ngồi trong xe, bất động nhìn chiếc bằng lái, chẳng khác nào bị điểm huyệt.
Anh cũng không thúc giục tôi, ung dung khoanh tay chờ, còn đắc ý rung chân nữa, tôi cảm nhận được sự lay động truyền từ phía anh tới.
“Bằng lái của anh sắp hết hạn rồi, phải đổi đi.” Cả nửa buổi trời tôi mới rặn ra được một câu như vậy.
“Ừ, cảm ơn em đã nhắc nhở.” Anh nói không nhanh không chậm, như đang đợi tôi nói tiếp.
Tôi đếm thầm đến ba giây, vẫn quyết định hỏi đến cùng: “Sao chữ không giống nhau.”
Bằng lái ghi Hàn Triệt, không phải Hàn Triệt.*
(*: Chữ Triệt mà Hàn Triệt nói cho Lâm Vẫn là lắng trong, thấu triệt. Chữ Triệt trên bằng lái là hoàn toàn thấu suốt, triệt để.)
“Hồi cấp hai anh đổi tên. Hồi đấy anh bướng bỉnh không ngồi yên được, thành tích chẳng ra gì. Mẹ anh cầu được một giải pháp của một vị đại sư nào đó, nói anh vốn vẩn đục, chữ ‘Triệt’ trong thấu triệt không áp được anh. Thế nên đổi thành ‘Triệt’ trong triệt để.” Anh tự nhiên vươn ngón tay quấn lấy đuôi tóc tôi: “Nhờ vị đại sư kia mà anh mới thi đỗ trường xây dựng đỉnh cấp nhất cả nước đấy.”
Tôi dùng một ngón tay đẩy đầu ngón tay đang sờ mó của anh ra, vô thức thì thào: “Thế à.”
“Không tin hả? Hay là anh tìm hộ khẩu đến cho em xem?”
“Không cần, em chỉ không hiểu sao anh nói với em cái tên Hàn Triệt kia?”
“Giờ anh dính ED, hết vẩn đục rồi, cảm thấy cái tên cũ kia khá tốt, phù hợp với bản chất thanh tâm quả dục của mình.” Người này nói nghiêm túc vô cùng, còn logic kín kẽ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết nói dối. Nhưng chính sự tự tin thao túng hết thảy của anh càng khiến tôi nghi ngờ hơn.
Tôi bồn chồn trong lòng, cuối cùng không nhịn được, xúc động nói ra nghi ngờ của mình: “Em nói gì anh cũng có sẵn lí do thoái thác, không hoang mang gì cả, cũng không hề thắc mắc tại sao em lại hỏi anh như thế.” Nói xong, cổ họng tôi căng chặt, cảm giác đã cách rất gần chân tướng, không cần suy đoán gì thêm nữa: “Như vậy vừa vặn chứng minh em đúng rồi.”
Trong xe ngưng bặt, cảm giác hít thở không thông bị sự an tĩnh này kéo dài ra thêm.
“Đúng cái gì?” Anh cười! Lại còn nhích lại gần.
Cả người tôi lập tức nổi da gà. Gương mặt tuấn tú chính phái của anh nở nụ cười gian tà tôi chưa thấy bao giờ, làm tôi cuối cùng cũng biết cái gì gọi là gió xuân tháng hai như dao cắt. Độ cong trên khóe môi và đuôi mắt của anh cắt cho thế giới của tôi nát bấy thành bụi phấn.
“Anh không muốn yêu đương, hoặc có khi anh chỉ yêu đương trong thời gian định trước. Em chỉ là con mồi của anh. Anh am hiểu rất sâu, vận dụng rất thành thạo, nào là QQ mới, tên giả, còn cả kỹ năng vứt bỏ phụ nữ nữa. Không đúng à?”
Anh vẫn duy trì nụ cười như cũ, nghe giọng tôi ngày càng chắc chắn, ý cười của anh càng rạng rỡ hơn, trong đôi mắt sâu thẳm toát ra sự khen ngợi.
Anh ngả người về phía trước, mũi dán lên chóp mũi của tôi, đồng tử như tìm kiếm thứ gì trong mắt tôi. Tôi sợ mình lộ vẻ hãi hùng sẽ rơi xuống thế yếu, thế là ngồi thẳng lưng, không lùi không tránh.
Chúng tôi dán rất gần nhau, môi và môi gần như không có khoảng cách. Nhưng anh không hôn xuống, chỉ cúi đầu dùng âm thanh thầm thì lướt qua môi tôi hai luồng khí nóng rực: “Đáng… gờm…”
Chân tướng rõ ràng, tảng đá trong lòng tôi rơi xuống. Quả nhiên là một tên lừa gạt, còn lừa cho người ta sung sướng trong lòng, đến nước này rồi mà vẫn không trách anh được.
Tôi tự giễu: “Em biết em không xinh đẹp, mất công anh lần trước còn khen em.”
Anh nắm cằm tôi lên, hơi lùi lại, hài hước quan sát tôi một lượt: “Lần trước chẳng ra gì, còn hôm nay thì đẹp này.”
Tôi vừa định nhăn mày thì anh lại chợt ghé sát vào, hôn nhẹ lên gò má tôi: “Mặt mộc xinh hơn nhiều, càng giống tấm hình kia.”
Ra là thích tôi trong tấm hình kia. Hình chụp từ hồi tôi học năm hai, mái tóc đen dài thẳng mượt. Mà giờ tôi tóc xoăn sóng màu nâu, mặt mày cũng càng thêm sắc nét, rõ ràng đã thay đổi phong cách rất lớn.
“Anh là biến thái à?” Chơi gái cũng thích tìm một loại hình?
“Đừng nghĩ nhiều, tại lần này anh đang muốn ăn cá lư hấp, thịt kho tàu thơm đến mấy cũng không hứng thú nữa.” Nói đến đây, anh lại lưu luyến xoa gò má của tôi: “Nhưng nói thật, hôm nay em xinh lắm.” Trong mắt anh lộ ra dục vọng của đàn ông, nhưng bất ngờ là không hề có vẻ thô lỗ, cứ như đang ngắm tác phẩm nghệ thuật gì vậy.
Thân là tác phẩm nghệ thuật, tôi bẻ gương bên ghế phó lái, định phản bác lời của anh, hôm nay tôi có ăn diện gì đâu. Nhưng khi tôi thấy rõ chính mình, lông mày cũng không nhăn nổi nữa. Làn da trắng nõn nà, hai mắt long lanh lúng liếng, cái mũi nho nhỏ đầy đặn hoàn hảo, phối với mái tóc hơi rối, thật đúng là đẹp ngất trời. Bỗng dưng tôi không nỡ rời mắt khỏi chính mình, hơi le lưỡi thưởng thức hai giây.
Vô tâm cắm liễu, liễu lại xanh*.
(*: Vô tình làm chuyện gì đó nhưng cuối cùng lại đạt được kết quả)
“Thế nên lần trước anh không ưng em nên bắt đầu lạnh nhạt ngay à?” Tôi đóng gương lại, tiếp tục trọng tâm câu chuyện. Được rồi, lòng dạ tôi hơi hẹp hòi đấy, quanh đi quẩn lại vẫn bận tâm vấn đề sức quyến rũ của mình.
Anh nhướng mày, không phủ nhận.
“Thế anh học Đại học Giao thông Tây Nam thật không?”
“Em đoán đi?” Anh cười lớn hơn.
“Thật sự có nhà ở cạnh hồ Nguyệt Quang chứ?”
Anh cười bò trên tay lái: “Em hài hước thật đấy.”
“Anh hai mươi chín thật không? Có thật là kỹ sư thiết kế cầu đường không? Là người địa phương thật không? Từng xem bộ điện ảnh kia thật chứ?” Tôi lườm anh, bắt đầu hoài nghi cuộc đời: “Chắc không phải mặt cũng giả luôn đâu nhỉ?”
Anh vừa hòa hoãn lại thì đã tiếp tục bị một loạt ‘thật không’ của tôi làm cho cười nghiêng ngả, qua một lúc lâu cũng không trả lời câu hỏi của tôi, khóe mắt còn thấm ra cả nước mắt.
Tôi bĩu môi không nói gì, nếu không phải đều là diễn thì óc hài hước của tên trai đểu này cũng thấp quá đấy, cười rung cả xe rồi.
Thấy mọi chuyện đã thẳng thắn kha khá rồi, tôi chuẩn bị rời đi. Nhưng tôi vừa định nói tạm biệt, một ý tưởng kinh khủng hiện lên trong đầu, mặt mày tôi nhăn rúm lại:
“Đậu má! Không phải ED cũng là giả đấy chứ!”