- Ngươi không thể vào Đại Hoang! Người Sinh Tử môn đang chờ ngươi đấy!
- Ta không chết được.
Khương Phàm lách qua Yến Khinh Vũ rời đi.
Yến Khinh Vũ tức giận, nàng chưa từng quan tâm tới nam hài nào, tên Khương Phàm này vậy mà không lĩnh tình.
- Dừng lại.
Còn có một việc, ta ngày đó không có cơ hội nói cho ngươi nghe.
- Chuyện gì?
- Ta đi Thương Châu võ viện, lên Sinh Tử Đài khiêu chiến Bạch Hoa.
- Ta thay Uyển Nhi cám ơn ngươi, nhưng không cần.
- Khiêu chiến trêи lôi đài không phải như chém giết trong rừng cây, Ô Cương Cung không phát huy ra tác dụng.
Ta khuyên ngươi thận trọng cân nhắc, đây không phải thời điểm khoe khoang.
- Nếu như không có việc gì, ta phải vào Đại Hoang.
Khương Phàm đi chưa được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, do dự một hồi mới nói.
- Khinh Vũ cô nương, có thể thỉnh giáo một vấn đề hay không.
- Nói.
- Cô còn là xử nữ sao?
Yến Khinh Vũ căm tức nhìn Khương Phàm.
- Ngươi nói cái gì?
- Cô còn là xử nữ sao?
Khương Phàm hỏi lại, tận lực duy trì vẻ mỉm cười.
- Có tin là ta giết ngươi hay không!
Yến Khinh Vũ tức giận đến bộ ngực kịch liệt chập trùng, ‘ta nhìn không giống xử nữ sao?Ta phóng đãng như vậy sao!’
- Đừng hiểu lầm, ta muốn xin ngươi một việc.
Khương Phàm cẩn thận nghiên cứu qua sách cổ, phát hiện hiệu quả của Cửu Chuyển Kim Dương Sâm càng tốt hơn, mà có đặc thù càng ‘tươi sáng’, tự mình có "Ham muốn nhỏ".
Tỉ như ưa thích đồ vật mỹ hảo thuần khiết.
Nếu như có thể tìm tới nó, Uyển Nhi cơ bản sẽ được cứu rồi.
- Lăn!
Yến Khinh Vũ tức giận, hỗn đản này vậy mà lại trêu chọc nàng?
- Ta thật...
- Lăn!!
- Đừng kϊƈɦ động, cũng không phải là…
- Ngươi mới không phải, cút cho ta!
Nàng quá nóng nảy hay là Uyển Nhi nhà ta ôn nhu, Khương Phàm toét miệng rời đi.
- Đăng đồ tử!
Yến Khinh Vũ tức giận, điểm hảo cảm nhỏ đối với Khương Phàm lập tức biến mất sạch sẽ.
Khương Phàm không vội vã tiến vào Đại Hoang mà đến Khương Vương phủ trước, lớn tiếng hô to.
- Khương Vương chưa chết, ngày khác nhất định sẽ trở về.
Khương Vương, tên là Khương Hồng Võ.
Sau khi hô xong cũng không để ý ánh mắt ngoại nhân mà đi tới Thiên Hoa điện, cố ý rất hào khí mua rất nhiều rất nhiều linh thảo.
Khương Phàm đi lòng vòng ở trêи đường, hấp dẫn Sinh Tử môn đến truy tung, sau đó trở về sơn lâm.
Hắn chính là muốn lộ mặt, bày ra tư thế muốn bế quan.
Tránh cho người Sinh Tử môn chờ không nổi nữa, hoài nghi hắn tiến vào Đại Hoang.
Sau khi Khương Phàm trở lại sơn lâm liền từ đường nhỏ khác lặng lẽ chạy đi, vây quanh cứ điểm thứ năm, vụng trộm tiến vào Đại Hoang.
- Lại bị mất dấu.
- Nhìn điệu bộ này, hắn là ba năm ngày không chuẩn bị đi ra.
Hoàng Hùng cùng đi theo đến sơn lâm, rất nhanh đã mất dấu của Khương Phàm.
Hắn vừa phẫn nộ lại vừa bất đắc dĩ.
Trong Bạch Hổ thành không thể trực tiếp động thủ, nơi này rốt cục không có người khác, lại tìm không thấy Khương Phàm.
- Chúng ta tiếp tục về trong thành chờ?
- Tản ra, giấu đến trong núi rừng mai phục.
Không biết có phải Khương Phàm đã cắt đuôi Sinh Tử môn hay không, cho nên khi tiến vào Đại Hoang liền bắt đầu hướng về phía trước phi nước đại, không ngừng biến đổi vị trí.
Một ngày trôi qua, hắn đi khắp khu vực an toàn ngoài cứ điểm, tìm được một ít linh thảo, nhưng không có phát hiện tung tích Kim Dương Sâm.
Cũng may không có phát hiện người Sinh Tử môn đang theo dõi.
Ngày thứ hai, Khương Phàm vẫn là từ đường nhỏ ẩn nấp rời khỏi sơn lâm, đi đường vòng đến cứ điểm thứ năm, đi vào Đại Hoang.
Nhưng lại tìm một ngày vẫn không tìm được Kim Dương Sâm.
Ngày thứ ba, Huyền Giáp vệ đến từ cứ điểm thứ năm và cứ điểm thứ sáu tiến vào chiếm giữ sơn lâm, ngày đêm tuần sát.
Bọn người Hoàng Hùng không thể không rời khỏi sơn lâm, trốn đến nơi xa quan sát.
Ngày thứ tư, Khương Phàm mạo hiểm rời khỏi khu vực an toàn, xâm nhập khu vực nguy hiểm.
Ngay giữa trưa, nơi xa phát sinh ra một trận bạo động.
Sơn lâm lay động, bầy chim bị kinh hoảng bay xa, rát nhiều mãnh thú đều tứ tán chạy trốn, toàn bộ rừng cây giống như đang lắc lư.
Xa xa có thể nghe được tiếng thú rống tiếng chim gáy kịch liệt, còn có thể nhìn thấy ánh sáng sôi trào.
Khương Phàm không muốn gây chuyện, đang muốn rời đi, bỗng nhiên lại ngừng.
- Đi qua nhìn một chút?
Có thể gây nên bạo động rất có thể là mãnh thú Lãnh Chúa một vùng cấp bậc nguy hiểm, nói không chừng có thể nhặt được tiện nghi, dù gì cũng có thể thu chút thú huyết.
Máu rắn có thể gây phản ứng cho hỏa điểu, máu những mãnh thú cường đại này hẳn là cũng có thể.
Khương Phàm liên tục suy nghĩ, lấy Ô Cương Cung ra từ trong thanh tháp tiểu đồng, lặng lẽ tới gần.
Chờ lúc hắn đi vào khu rừng này, bọn người chém giết mãnh thú đã chuẩn bị kết thúc.
Cánh rừng hoàn toàn bị phá hủy, năm sáu tòa núi cao sụp đổ thành phế tích, bụi mù tràn ngập.
Trong phế tích nằm sấp số lượng lớn thi thể dã thú, huyết vụ bốc lên tràn ngập mùi máu tươi gay mũi.
Khương Phàm chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy bao giờ, trái tim điên cuồng đập loạn một trận.
Trong thi thể yêu thú không thiếu vài dị loại hiếm thấy, nhưng tử trạng đều rất thê thảm.
Có vài con thân thể bị xé nứt, có vài con lồng ngực bị xuyên thủng, có vài con bị vô tình đạp nát.
Trong phế tích không chỉ có huyết khí phiêu đãng, còn có năng lượng khuấy động rất táo bạo.
Khương Phàm nhìn chằm chằm một tòa núi cao đổ sụp ở nơi xa, ở trong đó lộ ra một cái lỗ đen, đại bộ phận mãnh thú đều đã chết trước động khẩu.
Xem ra vốn là một cái hang cổ bị phong bế, quanh năm suốt tháng tổn tại bởi vì nguyên nhân nào đó mà sụp đổ, hôm nay hang cổ lại thấy ánh mặt trời mà dẫn tới đám mãnh thú tàn sát lẫn nhau.
Kẻ thắng cuối cùng là một đầu Hắc Hổ mọc ra ba con mắt.
Con mắt dọc thứ ba như một viên lam bảo thạch óng ánh, lại bộc lộ ra ánh sáng tà dị.
Chiều cao của nó có thể tới năm sáu mét, những mãnh thú chung quanh khác kia thì cao tầm hai mét, so ra vô cùng nhỏ bé, nó lại bộc lộ ra một cỗ hung uy chấn động tâm hồn, lộ ra sát khí thảm liệt.
Phía sau lưng nó mọc ra một đôi cánh thịt, khí tức hắc ám lưu động phía trêи càng khủng bố hơn.
Có thể là con sống sót cuối cùng trong cuộc tàn sát đủ để chứng minh đầu Hắc Hổ này hung tàn và đáng sợ đến thế nào.
Thời điểm Khương Phàm chú ý tới nó cũng là lúc nó đánh mở đá vụn tán loạn trước cửa hang, muốn đi vào bên trong.
Khương Phàm không dám trêu chọc loại dị loại này, chỉ muốn chờ sau khi nó đi vào thì sẽ đi ra sưu tập huyết thú, trở về thử một chút hiệu quả.
Nhưng tính cảnh giác của đầu Hắc Hổ kia lại cực cao, đột nhiên quay người nhìn về phía Khương Phàm.
Một đôi con ngươi hung tàn lóe ra huyết quang, mắt dọc trêи trán càng phát ra hắc mang, giống như là lôi điện, tràn ngập ra một cỗ khí tức hung sát..