Dần Dần Luân Hãm


Ánh mắt bảo mẫu nhìn cô cũng rất kỳ quái, phát hiện ánh mắt của bảo mẫu, cô ngẩng đầu nhìn lại, bảo mẫu vội vàng thu hồi lại, không hổ là gia đình giàu có, thật sự là biết nhìn mặt mà nói chuyện..,
 
Trong lòng cô yên lặng phỏng đoán, bình thường bà tử đắc lực bên cạnh chủ mẫu trong phim truyền hình đều là nhìn tiểu thư không vừa mắt.
 
Cô không biết cô có tính là "tiểu thư" trong mắt người khác hay không?

Chị gái gảy mấy bông hoa trên sân khấu: "Thiếu Ngu nói đêm nay có sắp xếp gì chưa?"
 
Nếu như buổi tối anh rể trở về, bảo mẫu đều sẽ làm thêm mấy món ăn, hành trình của anh ấy thay đổi nhiều, từ trước đến nay đều là thư ký báo trước.
 
"Nói là từ Hán Giang bên kia trở về có chút muộn, ăn ở đơn vị bên kia, bảo ngài không cần chờ..."
 
Mấy ngày nay hai vợ chồng vì chuyện của Phất Diệu mà ý kiến trái ngược, cãi nhau không vui vẻ, ngay cả thư ký cũng dám lấy cớ giữ bí mật công tác không nói cho cô ta biết hành tung của chồng.
 
"Ừm..." Phất Nhược Hoa ném những cành cây còn thừa vào thùng rác, không nói gì thêm.
 
"Em theo chị tới đây."

 
Chị gái chuẩn bị cho cô hết bộ đồ ngủ hở hang này đến bộ đồ ngủ khác, ánh mắt soi mói đánh giá, giống như là đang tỉ mỉ chọn lựa món quà hiến cho chồng.
 
"Trên sách học được gì rồi, làm thử xem"
 
"Chị...!Có thể hay không..."
 
Phất Nhược Hoa cười nhạo một tiếng: "Em ngay cả chị cũng sợ muốn chết, nhìn thấy chồng chị có phải sợ tè ra quần hay không?"
 
Cô cho rằng chị gái là khó được cùng cô nói giỡn, vừa định cười tươi liền nhìn thấy chị gái nháy mắt âm trầm xuống: "Có phải em muốn làm trái lời chị hay không?"
 
"Phất Diệu, em làm như vậy khiến chị rất khó xử đấy!"
 
Đây đâu phải làm ăn, đây là một trận đơn phương tận tình thu hoạch.
 
Cô nghe chị gái nói, vừa soi gương vừa làm điệu bộ, vừa không chịu nổi loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt này, khóc xong nghĩ cách đi một bước nhìn một bước, cô biết mọi thứ trong nhà đều do anh rể, nhân vật lớn kia mang đến.
 
Ai cũng phải nhìn ánh mắt của anh ấy, vậy có phải cô chỉ cần lấy lòng một mình anh rể là được rồi hay không, cô yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng anh rể kia có thể khoan dung với cô một chút, cô bị ép buộc không có cách nào…
 
Cái hi vọng này rất nhanh liền tan vỡ.

Chị gái bảo cô mặc áo ngủ gợi cảm vào, nằm trong chăn ở phòng ngủ chính, mặt cô đỏ bừng đến mức gối đầu cũng sắp bị đốt hỏng, chất liệu tơ tằm, cô chưa từng mặc đồ tốt như vậy, nếu trước ngực không phải được che chắn, chỗ bí mật kia không phải là lụa mỏng.
 
Có thể ăn mặc thoải mái hơn chút hay không.
 
Cô không kịp nghĩ nhiều, cửa phòng bị mở ra, trong lòng cô đột nhiên nhảy dựng lên, một cái so với một cái mạnh mẽ hơn, giống như nương theo tiếng bước chân người đàn ông tới gần, nhảy càng ngày càng mãnh liệt, giống như là muốn nhảy ra.
 
Cô nắm lấy ga giường, bên giường đổ xuống một bóng người, động tĩnh nhỏ làm cô thậm chí cũng không dám nuốt nước miếng.
 
Bên người là hơi thở người đàn ông, bàn tay vô hình mạnh mẽ nắm lấy cô, mặt nóng không thể nóng hơn.


Người đàn ông này có biết người nằm ở nơi này không phải là vợ anh ấy sao…
 
Lòng bàn tay rộng lớn của anh từ dưới đáy chạm đến đầu vai của cô, theo cánh tay trượt đi: "Nhược Hoa?"
 
Cô khẩn trương cắn cả lưỡi, không biết phản ứng thế nào.
 
Xúc cảm dưới lòng bàn tay vừa lạnh vừa khô ráo, lại là mềm mại, hơi run nhẹ, giống như dáng vẻ của anh rất xa lạ.
 
Anh quá quen thuộc thân thể vợ, xúc cảm như vậy tuyệt không giống anh tiếp xúc bình thường...!Huống hồ loại tình cảm này tựa như chờ đợi, vợ anh sẽ không trốn trốn tránh tránh giấu ở trong chăn như vậy.
 
Tay người đàn ông đột nhiên dừng lại, cau mày kéo đèn tường xuống, căn phòng tối tăm lập tức sáng lên.
 
Cô cực kỳ sợ hãi không biết anh là có ý gì...!Chị gái nói anh rể thích tắt đèn làm những chuyện đó.

Chăn bị kéo ra, cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng vẻ yêu kiều, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Trời ạ, anh rể trông còn đẹp trai hơn cả trong TV, đèn ngoài hành lang hắt cho anh một vầng sáng nhàn nhạt.
 
Quan trọng nhất là có một cỗ khí thế không nói ra được, để cho người ta liếc mắt một cái liền có thể sa vào...
 
Cô ngây người, mi tâm người đàn ông lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhíu chặt lại.
 
Anh đứng bật dậy, từ trong hai tròng mắt của cô rút ra, khôi phục ánh mắt nhìn cô giống như chị gái.

 
"Đi ra ngoài!"
 
Lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình...!Anh đoán được thân phận của cô sao?

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông như dao găm băng đâm vào người cô, đôi mắt tối đen u ám...!rất đáng sợ, ít nhất đã khiến cô kinh sợ.

Khuôn mặt anh tuấn tú, lại giống như rất chán ghét bộ dáng của cô lúc này?
 
Cũng đúng, chị gái nói, anh rể là một người rất bảo thủ, trước khi kết hôn cũng rất đứng đắn, địa vị cao đến đâu cũng là người trọng gia đình.
 
Bằng không thì làm sao có thể bắt cô trở về.
 
"Anh rể..."
 
Cô không biết phải nói gì với anh rể, nhưng cô muốn giữ anh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận