Dần Dần Luân Hãm


Đôi mắt kia giống như cơn lốc xoáy, sâu thẳm yên tĩnh, có lẽ phía dưới cất giấu sự mãnh liệt trí mạng đánh giá cô, như đang lựa chọn con mồi...!Cô đón ánh mắt người đàn ông, không dám trốn.
 
Anh nhìn chằm chằm mấy giây? Mười giây? Ba mươi giây? Không đếm kỹ, lấy lại tinh thần vội vàng bỏ tay ra lại bị cô bắt được.

Vừa rồi làm sao lại không để ý liền…

Dưới ánh đèn tường mỏng manh, thân thể kiều diễm trước mắt đều tản ra ánh sáng mông lung, ngửa mặt nhìn anh, bộ ngực no đủ, vòng eo thon gọn, giống nữ quỷ câu hồn trong chuyện xưa liêu trai chí dị.

Phụ nữ, yêu tinh...!vẫn là loại yêu tinh chưa từng thấy qua nửa đường tu luyện thành này, đột nhiên xuất hiện.

Trên bàn đàm phán, còn nhiều thủ đoạn đẩy đối phương xuống vực sâu, không ngờ hôm nay người tới lại là vợ kết tóc hai mươi năm của anh.

Anh cảm thấy may mắn người này không phải do đối thủ đưa tới, ánh mắt câu người như vậy cũng không biết cô đã âm thầm luyện bao lâu.

Sao nhà họ Phất lại chọn một người như vậy đưa tới đây.

Cho dù dùng cũng không an tâm.


Cô nhìn người đàn ông trước mắt cau mày, đáy mắt gió lốc càng lúc càng mãnh liệt, còn muốn lại đi thử một chút.

Muốn nắm tay anh để cho người đàn ông vừa gặp mặt này đừng có đối xử với cô cứng rắn như vậy...!Cô cũng là con rối, không nên hung dữ với cô như vậy.

Thật sự là cô mặc thành cái dạng này không phù hợp để xuống dưới, giường là lớp sa mỏng cuối cùng che lấp.

"Nghiệp chướng không biết liêm sỉ!"

Còn chưa đụng tới tay người đàn ông, trên người đã bị quăng một tấm chăn mỏng, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông giận dữ, không cho cô cơ hội phản kháng đẩy cửa nghênh ngang rời đi.

Anh rể vì sao mắng cô, anh cũng giống chị gái, xem thường thân phận của cô.

Bị cô nắm một chút sẽ ngại bẩn sao?

Cô cúi đầu xuống cẩn thận ngửi cánh tay của mình, một chút cũng không bẩn, kìm nén cảm xúc khó chịu nổi, không khóc...!Lại không dám tùy tiện đi ra ngoài chọc người chê cười...!Cái này mặc quá hở hang.

Trong lòng cô thật sự rất sợ hãi, sợ bởi vì biểu hiện không tốt lần này, chị gái sẽ cảm thấy cô vô dụng, những chuyện đã đồng ý cũng không còn nữa.

Vậy cô trở về một chuyến chính là công dã tràng.

Cô nghe thấy tiếng anh rể cãi nhau với chị gái, ở ngoài cửa, có lẽ là chị gái đơn phương chịu giáo huấn.

Phất Diệu nắm chặt chăn, không biết tại sao mình lại khiến anh rể có phản ứng như vậy, là vì gương mặt này của cô quá bình thường, anh rể không thích sao, nếu ngay cả vốn liếng là sắc đẹp cũng không có thì làm sao bây giờ, phẫu thuật cả khuôn mặt thì đau quá, hơn nữa cô không có tiền.

Cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra, là chị gái tiến vào, không khách khí quở trách cô.

"Sao em vô dụng như vậy?"

Giọng nói của chị gái sâu kín khiến cả người cô rét run.


Cô cảm thấy chị mình có chủ nghĩa cực đoan, thậm chí cô còn cảm thấy anh rể kia là một công cụ cung cấp địa vị xã hội cực cao cho chị mình.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tư liệu chị bảo em đọc em xem uổng rồi, có phải anh ấy đụng vào em, em trốn anh ấy, em cũng đồng ý trở về, giả bộ trinh tiết liệt nữ gì nữa hả?"

"Nếu em không biết, thì nghĩ tới người mẹ kia của em đi!"

Nghe Nhược Hoa nhắc đến mẹ, cô nhún vai, bà ấy chưa bao giờ muốn gặp người đàn ông đó, bảo mẫu từng nói thời điểm mẹ với ông ấy ở bên nhau cũng không biết ông ấy đã kết hôn.

Cô chưa từng gặp mẹ, con gấu nhỏ kia nói cho cô biết, mẹ là người rất dịu dàng…

"Mẹ em không phải như chị nói..."

"Chị không rảnh nói mấy chuyện này với em, em tự mình suy nghĩ cho kỹ đi."

Để cho cô  trở về đã là điểm mấu chốt lớn nhất, cô ta cũng không muốn để cho người phụ nữ khác sinh con cho chồng của cô ta.

Nếu không phải cấp trên tạo áp lực, lại lo lắng tình trạng tuổi già, có đứa nhỏ mới có thể có bảo đảm...!Đứa nhỏ vẫn luôn là công cụ ràng buộc hôn nhân tốt nhất...!Cho dù là người trên người, loại quan điểm này cũng áp dụng tương tự.

Mẹ đẻ của đứa nhỏ là ai không quan trọng, bởi vì chỉ là một người có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi.


Chồng cô ta vừa mới nghiêm khắc từ chối Phất Diệu thay thế ở bên ngoài, trong lòng cô ta vừa an tâm vừa phiền muộn.

Dù sao Phất Diệu cũng có một bộ túi da tốt…

"Sao em lại giống như khúc gỗ vậy, ở nước ngoài lâu như vậy mà không học được chủ động sao?"

Nghe tiếng chất vấn nghiêm nghị, trong lòng cô khổ sở và xấu hổ không biết nói thế nào, anh không có động vào cô, ngược lại là cô cả gan đi quyến rũ anh, nên anh mới giận.

Chị gái như sói dữ, anh rể như mãnh hổ, đều đang ép cô đi tới con đường cùng.

Phất Diệu có chút hoài nghi chị gái có thể nhiều năm như vậy cũng không hiểu anh rể...!Anh không hề giống loại người trúng mỹ nhân kế.
 
"Em...!Không...!Chị, em chủ động mà..."
 
"Anh ấy không muốn, không muốn để cho em đụng vào" Phất Nhược Hoa nhìn bộ dạng cô cúi đầu giải thích, cụp mắt nức nở liền phiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận