Đàn Đứt Người Vong FULL


Lý Nhàn Trạch quen thuộc mặc áo sơ mi màu đen, nhưng Tô Tiêu Hi không quá thích cô mặc như vậy, da của cô vốn là trắng của bệnh trạng, màu đen nổi bật lên cô càng thêm tiều tụy, liền đoạt lấy áo sơ mi đen của cô khoác ở trên người mình, tiện tay nhảy ra một cái màu trắng đưa cho cô, cười nhạt một tiếng nói: "Chị có đói bụng hay không, em đi chuẩn bị cho chị ăn chút gì"
Lý Nhàn Trạch vừa mặc quần áo vừa trêu nói: " Tô đại tiểu thư biết làm cơm?"
"Không quá biết," Tô Tiêu Hi thờ ơ thẳng thắn nói: "Nhưng mà nhà bếp nơi này đẹp đẽ để em cảm thấy em có thể làm ra cái món ngon mỹ vị gì"
Lý Nhàn Trạch bất đắc dĩ cười cười nói: "Vậy tôi vẫn thực sự là phải cảm tạ thiết kế sư phòng ốc này rồi"
Lý Nhàn Trạch rửa mặt xong xuôi, mới vừa đi ra phòng vệ sinh, liền thấy được Tô Tiêu Hi ăn mặc áo sơ mi đen của mình đứng nhà bếp, nàng lúc này đang cùng nồi niêu bát đũa trước mặt đấu tranh.

Một đôi chân thon dài trắng nõn, như ẩn như hiện gợi cảm, tóc bới ở sau tai, lộ ra gò má nghiêm túc, lông mày xoắn lại cùng nhau, có vẻ đặc biệt không đáng tin
Lý Nhàn Trạch cười chậm rãi đi tới, từ phía sau lưng ôm lấy nàng, cằm chống đỡ ở trên bả vai nàng, thanh âm hơi chút lười biếng nói: "Tôi tới giúp em đi"
"Không cần, không cần" Tô Tiêu Hi đột nhiên quay đầu lại, dao gọt hoa quả còn nắm ở trong tay nàng, kiên quyết từ chối nói.

Lý Nhàn Trạch không khỏi mà giơ hai tay lên lui về phía sau nửa bước nói: "Chiên, trứng chiên sắp dính rồi"
Tô Tiêu Hi rít gào lên quay người, một bộ dáng dấp bận bịu chạy loạn
Lý Nhàn Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay lên xoay chảo xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Em tiếp tục, tôi đi giúp em đem cái đ ĩa dọn xong"
Sau khi trải qua một phen đấu tranh, hai người mặt đối mặt ngồi ở trước bàn ăn, trên mặt đôi bên đều đặc biệt trầm trọng
"Nhàn Trạch" Tô Tiêu Hi ngẩng đầu kêu cô, một mặt lúng túng nở nụ cười nói: "Em lần đầu tiên làm, không biết mùi vị ra sao, chị nếm thử xem, nếu như ăn không ngon, thì nhổ ra"
Lý Nhàn Trạch kẹp lên một trứng chiên, sau khi cắn một cái, chậm rãi ở trong miệng nhai kỹ.


Không giống với bình tĩnh trên mặt của Lý Nhàn Trạch, Tô Tiêu Hi sốt sắng mà nắm lấy quả đấm, cẩn thận mà quan sát vẻ mặt của cô, nhẹ nhàng hỏi: "Thế nào?"
Lý Nhàn Trạch nuốt xuống trứng chiên trong miệng, cười yếu ớt nói: "Cũng không tệ lắm"
"Thật sự?" Tô Tiêu Hi cuối cùng khôi phục ung dung của ngày xưa, nhìn Lý Nhàn Trạch vui vẻ hỏi.

"Không tin, em nếm" Lý Nhàn Trạch mang theo trứng chiên đưa tới bên miệng nàng
Tô Tiêu Hi đặc biệt thực sự cắn một ngụm lớn, mới vừa nhai một chút, liền không nhịn được phun ra ngoài, bĩu môi nói: "Thật mặn a"
Lý Nhàn Trạch tiện tay rót một ly sữa bò đưa tới, Tô Tiêu Hi tiếp nhận ly, một hơi uống sạch sành sanh.

Nàng có chút chán chường mà đem mặt kề sát ở trên bàn, rất là sa sút nói: "Thất bại"
Lý Nhàn Trạch cười nhạt, bóp lấy mặt nàng nói: "Đừng buồn, lần sau để tôi làm thì được rồi"
"Nhưng mà em muốn làm cho chị ăn mà" Tô Tiêu Hi có chút oan ức ngẩng lên mắt nhìn cô, nói tiếp: "Sau này em mỗi ngày đều làm cho chị ăn có được hay không? Em muốn làm thêm mấy lần nhất định sẽ thành công"
Lý Nhàn Trạch không khỏi mà khẽ cười nói: "Em vẫn là tha cho tôi đi"
"Lý Nhàn Trạch" Tô Tiêu Hi vọt thẳng người lên, một đôi mắt hạnh đẹp đẽ trợn lên tròn xoe, một lát vẫn là yếu ớt mà cúi thấp đầu nói: "Quên đi, chúng ta vẫn là đi ra ngoài ăn đi"
Mà Lý Nhàn Trạch chỉ là đem bánh mì trong đ ĩa của chính mình đặt ở trong đ ĩa nàng, lạnh nhạt nói: "Vậy em không phải làm không công.

Em ăn bánh mì, còn lại để tôi giải quyết" Cô vừa nói vừa kẹp lên trứng chiên Tô Tiêu Hi vừa cắn một cái, đặt ở bên miệng từ từ ăn lên
Tô Tiêu Hi thấy cô như vậy, không đành lòng nhấc tay ngăn lại cô nói: "Đừng ăn, Nhàn Trạch"
"Ngoại trừ chút mặn, còn lại đều rất tốt.


Lần sau nhất định sẽ làm tốt hơn" Lý Nhàn Trạch ngẩng đầu nhìn nàng, cười đến cưng chìu nói: "Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi"
Sau khi ăn cơm xong, hai người tay nắm tay ở trên đường cái đi dạo, ánh mặt trời sau giờ chiều có chút cực nóng, tay phải của Lý Nhàn Trạch vòng qua bờ vai của Tiêu Hi, ở đỉnh đầu nàng che mặt trời cho nàng, mà Tô Tiêu Hi vùi ở trong lòng cô, quen làm tiểu thư hào môn, bây giờ nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ
Hai người chen ở chợ bán thức ăn náo nhiệt, nơi này không có ai biết họ, họ cũng không cần lo lắng quá nhiều, vừa đi vừa nghỉ, vừa nói vừa cười.

Mới vừa đi tới một nửa, hai tay của Lý Nhàn Trạch đã xách đầy đồ vật
Về đến nhà, bọn họ đem hoa quả mua được rửa sạch đặt ở trong cái đ ĩa, đột nhiên nghe được có một trận tiếng gõ cửa dồn dập
"Tôi đi xem thử" Lý Nhàn Trạch nhíu mày, đi về phía cửa
Cô vừa mới mở cửa, liền thấy được Từ Lăng Phỉ chống cây nạng đứng ở cửa, Trần Vũ phía sau bà ấy yên tĩnh cúi đầu đứng lặng.

Bên cạnh là Tô Bá Ngôn đưa lưng về phía cửa, nghe được tiếng cửa mở, bừng tỉnh xoay người lại, tâm tình trên mặt rất là phức tạp
Thời điểm Từ Lăng Phỉ đang nhìn đến Lý Nhàn Trạch, tức giận trong lòng cũng đã ức chế không được, bà ta giơ tay, một gậy trực tiếp đánh ở trên mặt cô
Lý Nhàn Trạch hơi cúi đầu, máu mũi theo dưới cằm từng giọt nhỏ xuống, cô nhỏ đến mức không thể nghe thấy tiếng thở dài.

Sau đó nghe được thanh âm nói lạnh nhạt của Từ Lăng Phỉ: "Súc sinh, ngươi đúng là sống quá thoải mái, ngươi có biết hay không, Phong nhi bị người bắt đi rồi?"
Tô Tiêu Hi nghe được thanh âm huyên náo ngoài cửa, trong lòng không khỏi mà sinh ra một cỗ tâm tình bất an, nàng vội vàng thả xuống cái đ ĩa trong tay, hướng về ngoài cửa chạy đi.


Vừa tới cửa, thấy được chính là Từ Lăng Phỉ tàn nhẫn đập Lý Nhàn Trạch một bạt tai
"Bốp" một tiếng, Tô Tiêu Hi chỉ cảm thấy lòng đều run lên theo.

Nàng vội vàng kéo Lý Nhàn Trạch qua, đem cô bảo hộ ở phía sau mình, lại thấy được Tô Bá Ngôn lo lắng nhìn mình nói: "Tiêu Hi, cùng cha về nhà"
Tô Tiêu Hi chậm rãi lui về phía sau, có chút luống cuống nói: "Chờ một chút ba"
Nhưng mà Tô Bá Ngôn không chút nào vì vậy mà đau lòng, chỉ là tiến lên một bước, kéo cổ tay nhỏ bé của nàng, không nói lời gì mà đem nàng kéo ra ngoài
Lý Nhàn Trạch thấy động tác hắn có chút thô lỗ, hơi nhíu lại lông mày, tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay của Tô Bá Ngôn nói: "Tô bá bá, người trước tiên bình tĩnh chút, có chuyện cố gắng nói"
"Ta mang ta con gái của chính mình về nhà, ngươi tránh ra"
"Tô bá bá" Lý Nhàn Trạch còn muốn nói gì nữa, nhưng mà Từ Lăng Phỉ nhấc chân một cước đá vào khủy chân cô, cô không chuẩn bị chút nào, đầu gối thẳng tắp nện ở trên mặt đất, nhưng nắm lấy cổ tay của Tô Bá Ngôn từ đầu đến cuối không có buông ra
"Không có quy tắc, đem tay buông ta"
Lý Nhàn Trạch do dự một chút, cuối cùng vẫn là buông lỏng tay ra.

Tô Bá Ngôn kéo lấy Tô Tiêu Hi liền đi.

Tô Tiêu Hi bị kéo đến lảo đảo, nhưng nàng vẫn là không ngừng quay đầu lại nhìn về phía Lý Nhàn Trạch, trong miệng kêu tên của cô.

Lý Nhàn Trạch bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt là vô tận bi ai.

Cô mặc cho gậy của Từ Lăng Phỉ căng gió đánh ở trên người mình, miễn cưỡng kéo lên khóe miệng, an ủi cười cười, dùng ngôn ngữ môi nói: "Tiêu Hi, tôi sẽ đi tìm em"
Mãi đến tận cũng không nhìn thấy Tô Tiêu Hi nữa, Lý Nhàn Trạch mới cúi đầu, đột nhiên nôn ra một ngụm máu tươi, hai tay chống đỡ đất, khẽ mím môi, yên lặng chịu đựng thịnh nộ của Từ Lăng Phỉ
Hồi lâu, Từ Lăng Phỉ mới dừng tay lại, từ trên cao xuống mà nhìn Lý Nhàn Trạch cuộn lấy thân thể nói: "Cút lên"

Lý Nhàn Trạch giãy dụa đứng dậy, chậm rãi xê dịch bước chân lên trước, khi đi qua bên người Trần Vũ, cô nghe được Trần Vũ kéo lấy khóe miệng cười lạnh, trào phúng nói: "Thiếu chủ, đừng trách tôi, không chừa thủ đoạn nào và máu lạnh vô tình, vẫn là cô dạy cho tôi.

Huống hồ, đây là cô nợ tôi"
Lý Nhàn Trạch lãnh đạm nhìn Trần Vũ một chút, sau đó hơi cúi đầu, mở miệng nói: "Bỏ đi, nợ ngươi một mạng kia, xem như là trả lại ngươi"
"Lý Nhàn Trạch không phải một mà là hai" Trần Vũ nhìn cô, giọng nói mang vẻ mấy phần tàn nhẫn nói: "Cô đã quên Lâm Hiên sao??"
Lý Nhàn Trạch đầu tiên là sững sờ, sau đó hư vô cười cười, không nhìn hắn nữa, cúi người ngồi vào trong xe
Căn nhà khôi phục bình tĩnh của ngày xưa, chỉ là hoa quả lẳng lặng nằm ở trong đ ĩa cũng lại đợi không được chủ nhân của nó rồi.

Hết chương 28
Một phiên ngoại nhỏ:
"Lý Nhàn Trạch, động tác ngươi lùi nửa bước nghiêm túc sao?"
"Tiêu Hi, để đao xuống nói chuyện"
"Lý Nhàn Trạch, trứng chiên có phải là rất khó ăn a"
Lý Nhàn Trạch rất là thành thực nói: "Đúng thế."
"Vậy ngươi còn ăn?"
"Kiếp trước, thuốc độc ngươi cho ta, ta cũng ngoan ngoãn uống"
"Lý Nhàn Trạch ngu ngốc" Tô Tiêu Hi có chút tức giận nói: "Ta nói thật lòng, ngươi có phải Stockholm không?"
"Ân, nếu như ngươi là kẻ bắt cóc, vậy ta chính là đồng mưu"
Stockholm: mn coi cai MV phía trên sẽ hiểu kaka.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận