Đàn Đứt Người Vong FULL


Trong ba ngày, Tô Tiêu Hi mơ hồ cảm giác được Tô Bá Ngôn có ý nhìn theo nàng, nàng ở trong lúc vô tình cùng ngoại giới cách xa, mỗi ngày ngoại trừ Tô Bá Ngôn nàng sẽ không còn được gặp lại người thứ hai
Từ ngày thứ nhất Tô Tiêu Hi bị mang về liền tiếp ba ngày, đều có người đúng hạn đưa tới một quyển băng hình, mà ngoại trừ quyển thứ nhất, mấy cuốn khác Tô Bá Ngôn ngay cả xem cũng không xem liền trực tiếp dặn dò người ném đi.

Tô Tiêu Hi cảm thấy sự tình có kỳ lạ, nhưng cũng vẫn chưa lộ thanh sắc, chỉ là từ ngày thứ ba trở đi, bắt đầu biểu hiện bình tĩnh dị thường, thật giống như chưa từng xảy ra gì cả, đúng hạn ăn cơm ngủ ngon, dù là ai nhìn đều cho rằng tiểu thư nhà mình đã đi ra một đoạn mù mịt kia
Mà ở ngày thứ tư, băng hình lại bị người đưa tới, Tô Bá Ngôn có chút hơi giận nói: "Không phải nói cho các ngươi sao? Không cần đưa cho đưa cho ta, trực tiếp ném xuống"
Hạ nhân kinh hoảng nhận tội thối lui ra khỏi gian phòng
Tô Bá Ngôn liếc nhìn một chút Tô Tiêu Hi nửa dựa vào bên giường, thấy nàng cũng không cử động ngoài mức quy định, mới hơi thở phào nhẹ nhõm
"Ba, ta có chút buồn ngủ, người không cần bảo vệ ta, sớm chút nghỉ ngơi đi"
"Ân, ngươi ngủ đi, ba liền đi" Nói xong, Tô Bá Ngôn thay nàng xê dịch góc chăn, ôn nhu nói: "Ngủ đi"

Tô Tiêu Hi gật đầu, nhắm hai mắt lại, gần như nửa giờ trôi qua, Tô Bá Ngôn thấy nàng hô hấp đều đặn, tựa hồ đã ngủ thiếp đi, mới rón rén đi ra khỏi phòng.

Mà Tô Bá Ngôn mới vừa đi ra khỏi phòng, Tô Tiêu Hi liền mở mắt ra, nàng trợn tròn mắt nhìn trần nhà, âm thầm lưu ý thanh âm ngoài cửa, mãi đến tận bảo đảm ngoài cửa không người, mới rón ra rón rén xuống giường
Trong sân, một thanh âm của con trai vang lên: "Làm sao vậy, cúi đầu ủ rũ, lại bị lão gia mắng?"
"Aiz" Một nam nhân khác thở dài thật sâu, trong giọng nói rất là oan ức nói: "Chính là băng hình vừa rồi, người đưa tới dặn đi dặn lại, nói là Chung Ly thiếu gia đưa tới, nhất định muốn tiểu thư xem qua, ta cũng là sợ" Lời nói của hắn còn chưa nói xong, Tô Tiêu Hi liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi đem băng hình vừa rồi bỏ vào chỗ nào rồi?"
Bọn hạ nhân giật nảy mình, thời gian bọn họ ở nhà họ Tô làm việc cũng không ngắn, vị tiểu thư đoan trang dịu dàng này chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt như thế, trong lúc nhất thời rối loạn tay chân, dập đầu nói lắp bắp: "Sau, hậu viện, trong, trong thùng rác"
Tô Tiêu Hi quay người rời khỏi, chạy đến sân sau, cũng không quan tâm cái khác, tay không từ trong thùng rác lật ra nửa ngày, mới tìm được hộp băng hình kia
Trở về phòng, Tô Tiêu Hi hai tay run run nhấn nút chiếu, vừa mới bắt đầu cũng không có bất kỳ hình ảnh, chỉ có thể nghe được tiếng đánh ầm ĩ, sau đó mặt của Chung Ly Dạ đột nhiên xuất hiện, dọa Tô Tiêu Hi nhảy một cái
Chung Ly Dạ quay về ống kính cười đến đặc biệt âm lãnh, sau đó ống kính thay đổi, một màn trong hình trực tiếp ép ra nước mắt của Tô Tiêu Hi
Bên trong video, Lý Nhàn Trạch hai tay bị treo lên, dưới chân lơ lửng viên gạch, cả người **, trên da thịt lộ ra hiện đầy vết roi thấm máu, dài nhất từ vai phải trực tiếp xuyên qua đến sườn trái
Ống kính kéo gần, Tô Tiêu Hi cơ hồ có thể thấy được lỗ hổng nứt ra là xấu xí như thế nào, máu tươi theo da thịt dầy đặc chảy ra, Tô Tiêu Hi gắt gao cắn môi, cả người đều không ngừng được run rẩy, run đến nước mắt lách tách nện ở trên dụng cụ điều khiển từ xa
Sau đó, ống kính từ dưới chân chụp lên một đường hướng lên trên, cuối cùng nhắm ngay mặt của Lý Nhàn Trạch, nàng nhìn thấy trên mặt của Lý Nhàn Trạch xanh một khối tím một khối, lông mi cúi thấp xuống, vải trắng nhét trong miệng đều đã bị máu tươi thẩm thấu, dù vậy, máu tươi vẫn là ẩm ướt dinh dính theo khóe miệng của Lý Nhàn Trạch chảy xuống
Cùng lúc đó, Tô Tiêu Hi nghe được thanh âm khiến người buồn nôn của Chung Ly Dạ vang lên: "Lý Nhàn Trạch, nhìn ống kính a" Thấy cô không có động tác, Chung Ly Dạ giơ tay thô lỗ bóp lấy cằm của cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, "Lý Nhàn Trạch, ngươi xem một chút bộ dạng lúc này của ngươi, không biết Tô Tiêu Hi thấy được sẽ như thế nào?"
Nghe được ba chữ "Tô Tiêu Hi", Lý Nhàn Trạch bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tất cả đều là tuyệt vọng, cô không ngừng mà lắc đầu, ấp úng không phát ra thanh âm nào
"Làm sao? Ngươi không muốn để cho cô ấy nhìn thấy?"
Lý Nhàn Trạch gật gật đầu, Chung Ly Dạ kéo ra vải trong miệng cô nói: "Cầu xin ta"
"Cầu xin ngươi"

"Cầu xin ta cái gì?"
"Cầu xin ngươi đừng để cho Tiêu Hi thấy được"
"Vậy ngươi ngoan chút, nhìn theo ống kính"
Lý Nhàn Trạch giương mắt, nhìn chằm chằm ống kính, lúc đó cảm xúc trong ánh mắt của cô đâm thẳng buồng tim Tô Tiêu Hi
"Lặp lại lần nữa, ngươi cầu xin ta cái gì?"
"Cầu xin ngươi, đừng để cho Tiêu Hi thấy được"
"Nào có người cầu người như vậy? Vẻ mặt kh ủng bố đến đáng sợ" Chung Ly Dạ tàn nhẫn mở miệng nói: "Cười cầu xin ta"
Lý Nhàn Trạch kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt kéo ra một nụ cười không coi là cười.

Chung Ly Dạ giơ tay cho cô một cái tát, lạnh lùng nói: "Ngươi đây là cười sao? Hài lòng chút" khi lòng bàn tay hạ xuống, Lý Nhàn Trạch chỉ là nháy mắt một cái, cả nụ cười một cái tát không hài lòng kia cũng không kịp thu hồi.

Cô kéo lấy khóe miệng thấm máu, nở nụ cười một lần lại một lần, đã trúng một lại một cái bạt tai, cuối cùng vẫn là nghe được Chung Ly Dạ nói: "Lý Nhàn Trạch, muộn rồi"

Sau đó hình ảnh đã không có, Tô Tiêu Hi chỉ nghe được thanh âm của Chung Ly Dạ nói: "Đưa đến Tô gia đi"
Tô Tiêu Hi dựa vào giường, ngồi ở trên sàn nhà rất lâu, cuối cùng nàng bấm điện thoại của Chung Ly Dạ.

Điện thoại vừa mới thông, Tô Tiêu Hi liền nghe được trong thanh âm của Chung Ly Dạ ẩn giấu ý cười không kiềm được: "Tiêu Hi, em cuối cùng là gọi cho tôi rồi, trễ một ngày nữa, em có thể thì phải không thấy được con bé kia rồi."
Chung Ly Dạ tay trái nắm điện thoại, tay phải ở trên thân thể của Lý Nhàn Trạch đi khắp nơi, sau đó dừng lại ở một nơi vết sẹo sâu thấy được tận xương, ngón tay mạnh mẽ nhấn vào, máu tươi lập tức theo ngón tay của hắn chảy xuống, Lý Nhàn Trạch rên lên một tiếng nhíu chặt mày.

Chung Ly Dạ cười lạnh một tiếng nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: "Vóc người của cô ấy không tệ, đường nét rất nghệ thuật, một khối sẹo lồi dư thừa đều không có, chính là ngực nhỏ một chút" Nói xong ha ha cười lên
Tô Tiêu Hi cau mày lạnh lùng hỏi: "Ngươi ở chỗ nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận