“Cha, xin ngài bớt giận.” Mộ Đình Nhi vội vàng vuốt ngực Mộ Tình, nàng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ có vẻ mặt không kiên nhãn kia, trách cứ: “Tỷ tỷ, cha cũng là quan tâm tỷ, cha nghe nói hôm qua ngươi đi tham gia khảo nghiệm thiên phú, cho nên...”
“Đình Nhi” Mộ Tình đẩy tay Mộ Đình Nhi xuống, sắc mặt âm trầm, “Con không cần nói giúp cho nghịch nữ này! Mộ Như: Nguyệt, ngươi biết tối qua lúc ta đi ăn cơm với đồng liêu, bọn họ nói thế nào không? Bọn họ nói ngươi không biết liêm sỉ, đã hơn 10 tuổi rồi còn cùng một đám nhóc bốn năm tuổi làm khảo nghiệm thiên phú, rõ ràng là một phế vật lại còn mơ tưởng, dù khảo nghiệm 100 lần ngươi vẫn là một phế vật! Vì sao ngươi không suy nghĩ cho cha ngươi một chút? Ngươi làm như vậy khác nào tát vào mặt ta? Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, ngươi đã không biết hồi báo thì thôi, còn nghĩ mọi cách khiến những người đó nhục nhã cha ngươil"Một hơi nói xong, Mô Tình hung hăng thở hổn hển.
Cho đến lúc này, hẵn còn cảm thấy mất mặt, có một nữ nhi chẳng những là phế vật lại còn không an phận như thế là sỉ nhục lớn nhất đời hẳn.
“Ngươi nói xong rồi sao? Nếu xong rồi, ta trở về phòng.” Mộ Như Nguyệt ngáp một cái, so với ở đây nghe Mộ Tình nói chuyện, không bằng trở về tu luyện.
“Đứng lại!” Thấy thiếu nữ xoay người rời đi, sắc mặt Mộ Tình càng thêm khó coi, tuy trước kia Mộ Như Nguyệt là một phế vật nhưng vẫn tương đối nghe lời hän, hiện giờ làm sao.
vậy?
Phế vật cũng biết phản kháng? “Cha, vẫn là để ta nói đi” Mộ Đình Nhi nhăn mày, dù nàng rất muốn nhìn Mộ Như Nguyệt bị giáo huấn nhưng có chuyện này quan trọng hơn.
“Tỷ tỷ, lần này cha gọi ngươi qua đây cũng không phải vì chuyện đó, vừa rồi trong cung đưa thánh chỉ tới bảo ngươi cùng cha lập tức tiến cung diện thánh”
Bước chân Mộ Như Nguyệt đột nhiên dừng lại, khẽ nhăn mày...
"Trên Kim Loan điện huy hoàng đẹp đế quý giá, một lão giả thân hình cao lớn mặc long bào màu vàng ngồi phía trên đại điện, bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo liễm lệ động lòng người, thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhu nhược khiến bất kì nam nhân nào cũng không thể kiềm lòng được.
Ngoài Tử Nguyệt hoàng cùng Nhã quý phi hẳn yêu thương nhất, còn có một số đại thần cùng hoàng tử, hoàng tôn.
“Là nàng.” Dạ Dịch Hoa hứng thú bừng bừng vuốt cắm, không phải là nữ tử xui xẻo bị tên ngốc kia ngã trúng sao? Mà hẳn cũng vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt cuối cùng nàng liếc hẳn
Nữ nhân này, thú vị, đáng tiếc nàng chính là phế vật nổi danh Phượng thành.
“Tham kiến bệ hạ.” Mộ Tình quỳ xuống, dùng tay túm Mộ.
Như Nguyệt đang không có phản ứng, trừng mắt nàng một cái, “Ngươi còn thất thần ở đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống hành lễ!”
Mộ Như Nguyệt vẫn không có phản ứng gì, đôi mắt lạnh nhạt nhưng quật cường.
20 năm làm người, nàng chỉ quỳ trước hai người.
Một là lão sư dạy dõ nàng kiếp trước, một người là gia gia yêu thương.
nàng tận xương, còn giao đan thư cho nàng.
Trừ hai người đó ra, dù có chết cũng không muốn tự hạ thấp mình quỳ trước mặt người khác.
“Mộ Như Nguyệt!”.