“Ha ha” Thiên Nguyên vuốt râu, cười nói, “Ta nhớ hình như ngươi đã nói nữ nhân kia là võ giả cấp ba, ta có một viên Thanh Nguyên đan có thể giúp nàng tăng thực lực, đi thôi, ngươi dẫn vi sư đi một chuyến xem nữ nhân kia có xứng với đồ nhi của ta không.”
Thanh nguyên đan có thể khiến võ giả dưới cấp năm đột phá một cấp, trong cuộc đời võ giả chỉ có thể dùng một lần.
Dạ Thiên Phong nhất thời kích động, nói: “Vậy đồ nhi thay Đình Nhi tạ ơn sư phụ trước.”
Trong Mộ phủ, từ khi Mộ Tình trở về là một bầu không khí vui sướng ngập trời.
Không biết Mộ Đình Nhi và Mộ Y Tuyết vây quanh nói cái gì với Mộ Tình mà cười liên tục như chuông bạc.
Đột nhiên, thấy Mộ Như Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, nhịn không được giễu cợt: “Ta đã nói rồi, người nào đó sao có thể xứng đôi với thế tử điện hạ, không chịu nghe, giờ tốt rồi, phải gả cho ngốc tử kia, ha ha, ta nghe nói ngốc tử kia chẳng những đầu óc không tốt, dung mạo còn xấu như quỷ dọa nha hoàn điên rồi, các ngươi đoán, sau khi người nào đó gả đi, đêm động phòng nhìn thấy Quỷ Vương có thể bị dọa điên hay không a?”
Dung mạo xấu xí?
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ, phúc hậu mà vô hại cùng đôi mắt vô tội, mị hoặc lại sạch sẽ kia.
Người tuấn mỹ như thế mà bị nói là xấu như quỷ.
Lời đồn thật đáng sợ.
€ó lẽ vì hắn rất ít khi ra khỏi Vương phủ, hơn nữa không ai
giúp hắn biện bạch, tất cả mọi người đều cho rằng hắn xấu đến mức không dám ra gặp người.
Mộ Như Nguyệt không muốn để ý nữ nhân này, ai ngờ đối phương căn bản không muốn bỏ qua nàng.
Lúc nàng đi về phía phòng mình, một thân ảnh chẳn trước mặt nàng.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi có nghe không?”
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn thiếu nữ dung nhan trăng nõn trước mặt, nói: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
“Ngươi...” Mộ Y Tuyết tức đến mặt đỏ bừng, đang muốn vung tay đánh Mộ Như Nguyệt lại bị Mộ Đình Nhi ngăn cản: “Được rồi, Tuyết Nhi, nói thế nào nàng cũng là tỷ tỷ ruột của ngươi a, dù tức giận cỡ nào cũng không được động thủ, nếu không ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi”
Mộ Đình Nhi thật sự muốn giúp Mộ Như Nguyệt sao? Không!
Chỉ vì thời điểm Mộ Y Tuyết vung tay lên, nàng thấy ngoài sân có hai người đang đi đến.
Một người là tình lang Dạ Thiên Phong, một người khác là một lão giả tiên phong đạo cốt.
Nhìn bộ dáng cung kính của Dạ Thiên Phong, nàng lờ mờ có thể đoán được thân phận lão giả kia.
“Đình Nhi tỷ tỷ!” Mộ Y Tuyết rưng rưng ủy khuất, “Đình Nhi tỷ tỷ lại vì phế vật này mà quở trách ta, còn không nói chuyện với ta, phế vật này có gì tốt chứ? Ngươi đối với nàng tốt như vậy, nàng trước nay đều không để tâm còn khắp nơi mắng ngươi là dưỡng nữ, nàng không xứng ở lại Mộ gia.”
“Tuyết Nhi, mặc kệ thế nào chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì nên hòa thuận, ngươi muốn động thủ thì hẳn là nên đối với người ngoài.” Mộ Đình Nhi nhíu mày, hiển nhiên bất mãn với cách nói của Mộ Y Tuyết, “Hơn nữa nàng.
nói không sai, ta chỉ là một dưỡng nữ không có huyết mạch của Mộ gia”
Từ đầu đến cuối Mộ Như Nguyệt chỉ khoanh tay đứng xem trò hay.
Mộ Đình Nhi kia quả thật diễn rất giỏi, diễn quá thành nghiện, chẳng qua...!
Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, nàng nhiều lần bỏ qua các nàng khiêu khích là vì nàng căn bản không để các nàng vào.
mắt, nhưng dù nàng không để vào mắt cũng không có nghĩa là chịu đựng..