Đan Dược Thần Sư


“Này, các ngươi xem, Mộ Như Nguyệt muốn làm gì?” Mộ Như Nguyệt...
Vừa nghe thấy cái tên này, đáy mắt Mộ Đình Nhi xẹt qua hận ý.
Đều tại tiểu tiện nhân này! Nếu không có sự tồn tại của nàng ta, mình đã sớm là thế tử phi rồi, sao còn phải tham gia loại thi đấu này? Nếu không phải tham gia trận thi đấu này, sao nàng có thể bị mất mặt chứ?
Nàng sớm đáng chết.
Dù sao tiểu tiện nhân này cũng không được cha mẹ ruột thương yêu, ngay cả thế tử điện hạ cũng chán ghét nàng, nếu không có ai muốn nàng tồn tại, sao nàng còn không chết đi?
Một người không có ai cần thì không có tư cách sống trên đời!
Cảm nhận được ánh mắt thù hận nhìn mình, Mộ Như Nguyệt nhàn nhạt đảo mắt qua, khi thấy Mộ Đình Nhi thì dừng lại một chút, sau đó không dấu vết dời đi.
“Một đám tỷ thí quá nhàn chán, trong ba ngày này có bao.

nhiêu người thông qua trận đầu khảo hạch? Cùng lên đi, ta không có nhiều thời gian cùng các ngươi so từng trận.”
Lời nói của thiếu nữ giống như một tiếng sấm đánh vào.

lòng mọi người khiến tất cả đều trợn tròn mắt, không dám tin
nhìn bóng dáng phương hoa tuyệt đại trên đài.
Một mình chọi hết?
Nàng cho rắng mình là ai? Một võ giả cấp ba mà thôi, lại dám một mình chọi hết? Đầu óc nàng có bình thường hay không? Một người bình thường sẽ không nói như vậy.
Chưa tính Mộ Đình Nhi là võ giả cấp bốn, chỉ tính những người khác thôi cũng có thể lấy số lượng áp chết nàng.
Sắc mặt Mộ Tình biến thành màu gan heo, đè nén xúc động muốn hung hăng giáo huấn Mộ Như Nguyệt, phẫãn nộ trừng nàng, rống to: “Nghịch nữ, đừng ở đó mất mặt xấu hổ, xuống dưới cho tai”
Nàng ngại chưa đủ mất mặt sao? Có người trẻ tuổi nào cuồng vọng giống như nàng? Nếu nàng có bản lĩnh kia thì còn được, đắng này hành vi này chính là cố tình tìm chết.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, rũ mắt nhìn Mộ Tình, nói: “Ta đã bị ngươi trục xuất ra khỏi Mộ gia, ngươi còn có tư cách gì quản ta?”
“Ngươi..” Ngón tay Mộ Tình run rẩy chỉ vào Mộ Như Nguyệt, hắn thật hận không thể kéo nghịch nữ không nghe lời này xuống dưới, lập tức hung hăng trừng nàng, giận quá hóa cười, nói: “Tốt, rất tốt, vậy ngươi đừng hối hận!”
Mộ Như Nguyệt cười cười: “Cho dù ngươi hối hận ta cũng sẽ không hối hận, kêu Mộ Đình Nhi lên đây, tất cả mọi người cũng cùng lên đi, đánh xong ta còn trở về ngủ.”
Cuồng vọng, kiêu ngạo.

Nhất thời làm nhóm thanh niên tuổi trẻ khí thịnh đỉnh đầu bốc hỏa, hận không thể lập tức giáo huấn nàng một trận, để cho cái loại ếch ngồi đáy giếng này biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.

“Hừ” Dạ Thiên Phong hừ lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn Mộ Như Nguyệt,đừng tưởng răng hắn không biết nữ nhân này muốn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của hắn, mấy năm gần đây vì muốn hẳn chú ý đến nàng mà đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi.

Hiện tại đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua hắn nguyện ý cho nàng cơ hội xấu mặt một lần...!
Khóe môi hơi cong lên, Dạ Thiên Phong thu quạt xếp lại, cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã muốn như vậy, bổn thế tử sẽ thành toàn cho ngươi, cho nên, lần thi đấu này lấy một địch hết, Mộ Như Nguyệt đấu với 20 người dự thi khác.”
Lấy một địch hết, căn bản là phải thua không thể nghi ngờ.

Thiên Nguyên nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, như thế cũng tốt, triệt bớt ngạo khí của thiếu nữ này, có đôi khi quá mức cưồng ngạo cũng không phải chuyện tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui