“Xem ra về sau vẫn nên khiêm tốn một chút, miễn cho bị giống tam tiểu thư chọc nhầm người..."
"Loảng xoảng!"
Trong phòng, Mộ Y Tuyết đem bộ trà cụ gốm sứ quét hết xuống đất, ghé lên bàn khóc rống lên, vốn dĩ bộ dáng hoa lê đái vũ hẳn là phải động lòng người nhưng lại phối hợp với cái đầu heo kia khiến người ta rét lạnh một phen.
“Mộ Như Nguyệt, nhất định là tiện nhân kia làm!” Trừ tiện nhân kia ra còn ai dám làm chuyện như vậy? Một ngày nào đó nàng sẽ trả lại hết thảy cho nàng ta!
Không ầm ï như Mộ gia, lúc này trong Mộ trạch yên tĩnh như u cốc, Mộ Như Nguyệt trở mình trên giường, lại không cẩn thận đụng phải một vật khác thường...
Nàng chậm rãi mở to mắt.
Đập vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn mỹ điên đảo.
chúng sinh, con ngươi sạch sẽ không chút tạp chất, mỉm cười nhìn nàng, khoảng cách hai người thân cận như thế, Mộ Như Nguyệt thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
“Dạ Vô Trần, sao ngươi lại ở trên giường ta?”
Mộ Như Nguyệt vội vàng bò dậy, trên mặt có chút đỏ ửng khả nghỉ, nàng không ngừng tự nhủ đối phương chỉ là một tiểu hài tử tâm trí chưa thành thục mà thôi, mới có thể khiến trái tim đang đập nhanh từ từ khôi phục bình tĩnh.
“Ta muốn ngủ cùng nương tử cho nên đến đây” Dạ Vô Trần giống như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu nói, “Nương tử, ngươi đừng nóng giận được không?”
Không biết vì sao, thấy Dạ Vô Trần như thế Mộ Như Nguyệt lại mềm lòng.
“Vô Trần, dù sao chúng ta cũng chưa thành thân cho nên không thể ngủ cùng một giường.”
“Vậy nương tử nhanh gả cho ta được không?” đôi mắt Dạ Vô Trần sáng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt, “Nương tử gả cho ta, chúng ta có thể cùng nhau ngủ.”
Ba chữ "cùng nhau ngủ" này rất dễ khiến người ta hiểu sai, bất quá Mộ Như Nguyệt biết hẳn chỉ có ý tứ bình thường thôi.
“Vì sao hai chúng ta phải ngủ chung?” Mộ Như Nguyệt nhướng mày, Dạ Vô Trân quá mức thiên chân tốt đẹp, là một thiếu niên chưa trải sự đời, mà kiếp trước hai tay nàng đã dính đầy máu tươi, cả đời này đương nhiên cũng sẽ như thế.
Người tốt đẹp như hẳn khiến nàng có ý nghĩ không muốn nhuộm đen hẳn.
“Bởi vì ta muốn bảo hộ nương tử”, Dạ Vô Trần cúi đầu, nhấp môi mỏng duyên dáng, “Phụ vương cùng mẫu phi trong một buổi tối vĩnh viễn rời bỏ ta, ta không muốn nương tử cũng giống bọn họ bỏ lại một mình ta ở đây.”
“Vô Trần”, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trở nên ôn nhu, đưa tay vuốt ve sợi tóc Dạ Vô Trần, thương tiếc nói, “Yên tâm đi, ta sẽ không rời bỏ ngươi.”
Dạ Vô Trần chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, khuôn mặt tuấn mỹ sáng bừng lên.
“Nương tử, ta không có thương tâm, bà vú nói phụ vương và mẫu phi bị thần tiên mang đi rồi, vì sao thần tiên muốn cướp phụ vương và mẫu phi đi? Họ có tới cướp nưởng tử đi hay không? Nhưng mà cho dù quỷ thần tới, ta cũng không để bọn họ mang nương tử đi, nương tử là của ta“Mặc dù giọng hắn còn lộ ra chút ngây thơ hồn nhiên nhưng trong lời này lại có chút bá đạo.
Mộ Như Nguyệt thở dài, nhất thời không biết nói gì, nghe nói Dạ Vô Trần khi còn nhỏ đã thiên tư thông minh, còn nhỏ mà thiên phú đã mạnh như vậy, nếu không phải vì biến cố kia chỉ sợ hẳn bây giờ đã là thiên chỉ kiêu tử.
“Vô Trần", Mộ Như Nguyệt rũ mắt, “Cho dù quỷ thần tới, ta cũng sẽ không đi cùng bọn họ, đây là hứa hẹn của ta với ngươi, hứa hẹn một đời một kiếp.”
Nàng không dễ dàng tùy tiện hứa hẹn, nhưng đã hứa thì nhất định sẽ là cả đời..