Dẫn Đường Của Vua


Nơi giải trí bên trong khách sạn Saint Carlos nhiều đến kỳ lạ, đừng nhìn kiến trúc bên ngoài thánh khiết trang nghiêm như vậy, nhưng bên trong nó thật ra chính là nơi mặc sức thanh sắc*, ngoại trừ những kẻ có tiền thích giả vờ yên tĩnh, cũng có những sân đấu cực kỳ sôi động, màu sắc sặc sỡ trộn lẫn lại với nhau biến nơi này thành một nơi đen đúa ô uế.
*thanh sắc: múa hát và sắc đẹp, ý chỉ là như một kỹ viện
Toàn bộ đường đi Lanto đều mở to mắt nhìn như kẻ nhà quê, rồi lại như một đứa trẻ bất an gắt gao nắm chặt vạt áo Thanh Điểu, theo sau hắn bước vào thang máy khách sạn.

Thanh Điểu nhấn tầng số 88, thấy động tác hắn quen thuộc từng đường đi nước bước, nhân lúc bên cạnh không có người, Lanto bèn hỏi: "Sao trông cậu lại quen thuộc với nơi này quá vậy?"
"Trước kia từng đến."
"Đến đây hát rong?"
"Không phải, đến đây thi đấu."
"Thi đấu?"
Cửa thang máy vang lên một tiếng ting rồi mở ra, giọng nói của máy móc lập tức vang lên giới thiệu: "Hoan nghênh người chơi đến sân đấu lập thể, mời đến trước sân khấu nhận thẻ trò chơi, chúc bạn chơi vui vẻ."
Sân đấu? Đây là cách nói gì? Vẻ mặt Lanto mờ mịt theo sát Thanh Điểu, hai mắt liếc nhìn hai bên trái phải, màu sắc chủ đạo của sân đấu là màu đen, ánh sáng màu laser sáng rực đảo qua đảo lại bên trong, khiến người ta có cảm giác hoa cả mắt.

Lanto quét mắt đến chỗ thi đấu, chính là khối lập phương đen kịt lơ lửng giữa không trung, bốn mặt khối lập phương có một cầu nối, tuyển thủ tranh tài đi vào đi ra từ chỗ đó.

Mà 360° quanh khối lập phương là một màn hình vòng tròn, lúc này trên màn hình đang phát lại một đoạn ngắn của một trận đấu đầy phấn khích, Lanto tò mò nhìn, ngay cả Thanh Điểu gọi cũng không phản ứng kịp.
"Lanto, qua đây." Thanh Điểu lại gọi thêm lần nữa, cậu vừa chạy tới mà mắt lại dính lấy màn hình không buông.

Thanh Điểu tức giận nắm cằm cậu chuyển sang phía mình, "Cái này có gì đẹp chứ, đợi lát nữa tôi lên sân khấu, cậu cứ từ từ mà xem."
"Cậu muốn thi đấu kiếm tiền?" Lanto vừa kinh ngạc lại lo lắng, "Cậu làm được không, có khi nào có nguy hiểm không?"
"Cái này thì có nguy hiểm gì chứ, bất quá thì tăng thêm tinh thần lực cho tốc độ tay thôi, yên tâm." Thanh Điểu giơ cánh tay Lanto lên trước sân khấu, "Quét ID của cậu ta đi."
Lanto như tỉnh từ trong mộng, muốn hất tay ra cũng đã không kịp nữa rồi, dữ liệu ID của cậu đã được ghi xong, người máy đưa thẻ trò chơi cho hai người.

"Tại sao lại là của tôi?" Lanto bất mãn hỏi.
"Nói nhảm, để cậu kiếm tiền không dùng của cậu thì dùng của ai."
Tôi rõ ràng có nói qua phương pháp tiết kiệm tiền hơn cho cậu mà, là tại cậu không chịu chứ bộ.

Lanto thầm oán, tùy ý để Thanh Điểu gõ dữ liệu trên cánh tay mình, đăng ký một cái tên mới: Bluebird.

Sau khi lựa chọn hình thức đối chiến, hệ thống sắp xếp thứ tự cho Bluebird, rất nhanh đã thông báo vị trí đấu trường: A19 — thời gian thi đấu đếm ngược là 3 phút.
Thanh Điểu kéo Lanto chạy thẳng đến khu A19, vừa chạy vừa như gà mẹ lải nhải: "Chút nữa tôi lên sân khấu, cậu ngồi chờ ở khán đài, vốn chỉ là so tài xếp hạng thôi, tôi sẽ tốc chiến tốc thắng, đợi có xếp hạng thứ bậc, chúng ta có thể đặt tiền cược."
"Cái gì? Đặt tiền cược?" Bạn trẻ nhà quê mới lên tỉnh Lanto há to miệng.
"Không sai, làm vậy thì khá nhanh, chút nữa lúc có thể đặt tiền cược thì tôi sẽ gọi cậu, được rồi, ngoan ngoãn ngồi đây đi, tôi đi đây." Sau khi dặn dò xong, Thanh Điểu cũng không quay đầu lại mà chạy về phía khối lập phương đen nhánh kia.
Lanto không yên lòng ngồi trên khán đài khu A19, vị trí chỗ này khá vắng vẻ, khán giả cũng không nhiều, nhưng mà có như thế cũng không khiến cậu nén được sự căng thẳng.

Tim cậu cứ đập liên hồi, hai tay chắp lại cầu khẩn cho Thanh Điểu, hy vọng hắn không gặp chuyện gì xấu.
Thanh Điểu lựa chọn hình thức đối chiến là 1vs1, trận đầu là vật lộn người máy, Lanto hồi hộp đến mức không dám nhìn, đợi đến khi cậu khó khăn lắm mới quyết định nhìn lên thì trận đấu đã kết thúc, Bluebird thắng.
Lanto tròn mắt, trận đấu tiếp theo cũng giống như lên thao tác cho dây chuyền sản xuất, mỗi một trận người máy chiến đấu không nhiều hơn 3 phút, mà trận khó cũng không quá 7 phút, vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn! Nhanh chóng, thứ tự của Bluebird chầm chậm nhảy lên cao, người xem vốn tụ tập ở chỗ khác cũng nhao nhao chạy lại khu A19 ngồi xuống, chỉ trỏ Bluebird trên màn hình, Lanto dỏng tai lên nghe trộm cuộc đối thoại của bọn họ, đáy lòng cũng lâng lâng.

Ha ha, đây là bạn tôi đó! Lợi hại chưa!
Lúc cậu đang đắc ý, đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập vào mặt, cậu bất giác quay đầu, một cái áo khoác trắng muốt ập lên chụp mình, tông thẳng vào yết hầu ai đó, Lanto bị đụng ngã chổng vó.
"Ngoao ——" Cavill vô cùng vui mừng cọ mặt cậu, cuối cùng cũng gặp được Lanto yêu dấu rồi, ha ha.
"Cái đờ...mày đè chết tao rồi!"
"Cavill, mau buông ra!" Người ứng cứu lúc nào cũng lên sân khấu chậm hơn nửa nhịp, Airy Gailey nắm lấy lỗ tai Cavill, ép buộc kéo nó ra khỏi người Lanto, Lanto hít sâu một hơi, sắc hồng trên hai gò má còn chưa kịp phai đi, liền tức giận trừng mắt liếc cái tên Airy Gailey dạy dỗ con hổ của mình thật là hời hợt này.


Airy Gailey cười vui vẻ tự tay kéo cậu dậy, len lén siết lấy hông cậu.
Cảm giác được nhiệt độ bàn tay đỡ lấy ngang hông mình, Lanto hung hăng nhéo một cái, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Tay anh hình như đặt lộn chỗ rồi mà ha?"
"Xin lỗi." Airy Gailey hơi nhăn mặt, thả lỏng tay xoa xoa chỗ bị nhéo.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đến thực hiện nhiệm vụ." Airy Gailey nghiêng người, mấy lính đánh thuê của Manh Trảo đoàn cũng có mặt giơ tay chào cậu, chứng minh rằng lời anh nói không phải là giả.
"Thực hiện nhiệm vụ, vậy cái người giao nhiệm vụ đâu?" Lanto chất vấn.
Airy Gailey nhìn khối lập thể trước mặt chép miệng, "Mới vừa đi vào rồi."
"Đi vào?" Lanto liếc nhìn khối lập thể, đánh một đường vòng nhìn xuống, "Ai?"
"Là ngài Bạch y giáo chủ."
Giáo chủ đại nhân?! Ra sân đấu? Lanto ngạc nhiên khó hiểu, Airy Gailey lại lặng lẽ bổ sung: "Đây là hứng thú riêng của ngài giáo chủ, đừng tiết lộ cho ai hết nhé."
Lanto tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn lại được, mà cũng không phản ứng khi Airy Gailey động tay động chân bên hông mình.

Đột nhiên, cậu như tỉnh mộng chỉ khối lập phương xác nhận lại, "Ngài giáo chủ đi vào đó? Cái khối lập phương này?"
"Đúng vậy, sao thế?" Airy Gailey buồn cười nhéo nhéo mặt cậu.

Lanto quên cả phản kháng luôn rồi, chỉ cái khối lập phương khó tin nói: "Thanh Điểu cũng ở bên trong đó!" Vậy hai người bọn họ trở thành đối thủ hả!
Airy Gailey khẽ run, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, dữ liệu đối chiến phía trên đã xuất hiện dòng mới: Bluebird vs Sean.
"Là ngài giáo chủ và cái tên Thanh Điểu xấu tính kia à? Tôi cá là giáo chủ thắng." Nicole Shanna còn nhớ rõ mình từng chịu thiệt trước mặt Thanh Điểu, mở màn hình hùng hồn gõ một vạn, sau đó còn ép Norre mở màn hình đi theo phong trào.


Doyle hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường, kết quả cũng ghi một cái.

Mấy bạn lính đánh thuê ngồi thành một hàng chuẩn bị cẩn thận xem trò vui, Lanto sửng sốt một lát, nghẹn họng nói ra một câu: "Anh không ngăn cản?"
Airy Gailey cười hỏi: "Tại sao lại ngăn cản? Đây là bọn họ chọn tôi sao có cách ngăn lại được, cậu muốn thấy bọn họ thất bại à?"
Lanto hơi do dự, tận trong đáy lòng cậu mong Thanh Điểu thắng lợi hoàn toàn, có thể đối thủ là Bạch y giáo chủ nên cậu thực sự không nắm chắc được phần thắng.

Mà thôi, chết thì chết thôi! Cậu mở màn hình xem Thanh Điểu, đặt tất cả tiền lên người mình.
Airy Gailey nhìn cậu, thoải mái vỗ vai ai đó: "Không sao cả, cùng lắm thì tôi đưa cậu trở về Selong là được."
Lanto đẩy tay Airy Gailey ra, cắn môi bướng bỉnh nói: "Ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu!" Nói rồi im lặng, thấp thỏm nhìn màn hình trên vòng tay đang đếm ngược thời gian: 3, 2, 1!
Con số chợt biến mất, màn hình biến thành biển sao bao la, bóng tối đen như mực lan khắp màn hình, đột nhiên, một chùm tia sáng rực rỡ tách rời bóng tối, một tàu chiến hình cá voi trắng khổng lồ ầm ầm chậm rãi lướt qua màn hình.

Airy Gailey ngồi bên cạnh giới thiệu: "À, nhìn xem, cái này là thuyền của ngài giáo chủ, xem ra ngài ấy đúng là một người chơi lâu năm ở đây, không chơi từ ba đến năm năm thì sẽ không mua nổi chiếc thuyền này."
Lanto vô cùng ngạc nhiên nhìn con quái vật lướt qua trước mặt, khẽ nuốt nước bọt.

Cậu xoay mặt tìm kiếm thuyền của Thanh Điểu, nhìn mãi cả nửa ngày, cuối cùng mới thấy ở trong góc màn hình có một một con thuyền to chừng hạt gạo...!Cậu thảm thương che mặt.
Thanh âm Airy Gailey lại vang lên: "Thuyền của Thanh Điểu vẫn là tàu hộ tống mới bắt đầu của hệ thống thôi, thể tích còn không bằng tàu Tiểu Ưng, muốn thắng thật đúng là hơi khó."
Lanto hận không thể chặn miệng ai đó lại: "Có thể đừng có châm chọc thế có được không?"
Airy Gailey vốn định sờ đầu người ta, ai ngờ bị Cavill chiếm đoạt trước, con hổ này ỷ mình có cái đầu lớn đầy lông, dễ dàng cướp đi lực chú ý của Lanto.

Mà Lanto cũng đặc biệt đối đãi nó, ôm cổ nó chôn mặt vào trong đấy.

Airy Gailey chứng kiến nguyên màn này, đáy lòng......vô cùng phức tạp.
Không ngờ bị nói trúng rồi, bản thân mình còn không bằng con hổ nữa..........
Ù ù ù —— bên tai mọi người truyền đến tiếng bánh lái vang dội của tàu chiến đấu cỡ lớn, "con cá voi trắng" mở cửa, có mấy chiếc máy bay không người lái bay ra trực tiếp lao đến tàu hộ tống của Thanh Điểu, thâm tâm Lanto nhất thời thắt lại, lại thấy con tàu hộ tống lẻ loi này vị vây quanh, đạn hỗn hợp bắn ra vẽ nên những vòng cung màu trắng đen xen nhau trực chỉ hướng về phía tàu hộ tống.


Hai bên thân tàu hộ tống lay động dữ dội, tránh từng đợt đạn pháo nguy hiểm, cùng lúc đó, phía dưới khoang thuyền xuất hiện đầy những vũ khí bắn tia laser, chùm sáng lam nhạt đâm thẳng vào thân máy bay không người lái, trong một khắc đã tiêu diệt hầu hết máy bay không người lái.
Lanto còn chưa kịp nhảy cẫng lên vui mừng, "con cá voi trắng" liên tiếp thả ra hơn mười máy bay không người lái khác, như đàn ong vỡ tổ hướng thẳng đến chiếc tàu hộ tống đơn bạc kia.

Đúng lúc này, trên thân tàu hộ tống nhô ra một cây dò đen nhánh, hai mắt Airy Gailey sáng ngời lên, mở miệng nói: "Bạn cậu lại còn giấu thứ tốt nữa à."
"Đó là gì?" Lanto không ngại học hỏi thêm.
"Là máy làm nhiễu, trong game có thể xem như là hàng cao cấp đó."
"Thứ này dùng để làm gì? Nhiễu sóng máy bay không người lái à?"
"Đây chỉ là cơ bản nhất, nếu là cao thủ thì có thể thừa cơ chiếm dụng luôn vũ khí đối phương chuyển qua cho mình sử dụng, xem ——" Lanto vội vàng nhìn theo hướng ngón tay Airy Gailey chỉ, vài chiếc máy bay không người lái giống như là bị chuốc say, tốc độ bay bị chậm lại, có điều rất nhanh sau đó, chúng nó liền trở lại như ban đầu, quay đầu lại đánh người của mình.
"Thật lợi hại!" Lanto không nén nổi hô lên.
"Đây chỉ là trò vặt thôi," Airy Gailey nhìn hai má ai đó, cười dịu dàng nói, "Nếu muốn đánh bại chiếc tàu lớn đó, còn phải dùng thêm những cách khác nữa."
"Thật sự có thể đánh bại à?" Lanto hơi lo sợ, ôm cổ Cavill nhích lại gần chỗ Airy Gailey.
"Không phải là không có khả năng, nhưng rất khó." Airy Gailey vừa dứt lời, tàu hộ tống đã xuất hiện biến hóa kinh người, nhân cơ hội đám máy bay không người lái đang hỗn chiến, nó bỗng nhiên tăng tốc lao thẳng về phía "con cá voi trắng", pháo quỹ đạo bên dưới "con cá voi trắng" toàn bộ đều được bắn ra, nhất thời tiếng pháo vang lên ù ù, toàn bộ biển vũ trụ bao la bát ngát sáng rực như ban ngày.

Sau một hồi oanh tạc loạn xạ, tàu hộ tống đột nhiên xuất hiện, chia ra thành bốn chiếc thuyền nhỏ hơn, đâm thẳng vào thân tàu sắc bén của "con cá voi trắng".
Ù —— Giữa không trung, tựa hồ như vang lên tiếng thét của "con cá voi trắng".
"Ôi trời đất ơi, là phân tách khung máy! Người này là cao thủ!" Doyle hoảng hốt đứng dậy, chỉ hình ảnh hưng phấn kêu to, Airy Gailey cũng bị chấn kinh đến tột đỉnh, nhìn chằm chằm hình ảnh mà không dám thở gấp, anh đã thấy được cái gì, thứ anh thấy rõ ràng chính là khi được học bài học lấy nhỏ thắng lớn gϊếŧ ngược trở lại đây mà! Anh không kiềm nổi hưng phấn kéo Lanto lại, nghiêm túc đến kỳ lạ, hỏi: "Thanh Điểu rốt cuộc là có lai lịch gì? Trước kia cậu ta có phải là quân nhân không?"
Lanto hơi sửng sốt, chớp chớp mắt: "Quân nhân? Tôi không biết, Thanh Điểu chưa từng đề cập với tôi."
"Phải rồi..." Airy Gailey buông tay ra, ánh mắt trầm tư nhìn về phía màn hình, phân tách khung máy vài lần đã đâm "con cá voi trắng" khổng lồ thủng lỗ chỗ, chúng nó đồng loạt chui vào thân tàu, tiếp tục đánh.

Ánh sáng liên tục lóe sáng khiến màn hình như muốn nổ tung, tựa như pháo hoa sáng lạn chói mắt vô cùng.

Chốc lát sau, Sean giương cờ đầu hàng, trận đấu kết thúc.
—— Thanh Điểu thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận