Dụ Nhiên ngồi bên giường, cau mày cân nhắc kế hoạch tiếp theo.
Đối phương bảo cậu để chip trong phòng vệ sinh thứ 3 của nơi diễn ra dạ tiệc, vậy nghĩa là trong tối đó chắc chắn sẽ có người tới lấy con chip này đi, hơn nữa, đối phương không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Dụ Nhiên để tránh bị nghi ngờ.
Người kia không nói cho Dụ Nhiên biết làm cách nào để tới bữa tiệc đó.
Với thân phận hiện tại, chắc chắn cậu không thể nhận được thiệp mời, trừ khi được người khác dẫn vào.
Xem ra đối phương đã biết về độ phù hợp 98% giữa Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên, muốn cậu lợi dụng hắn, tới tham dự bữa tiệc cùng Tướng quân Lục.
Khu vực xung quanh trường học đang bị Phòng Điều tra phong tỏa, khắp nơi đều là camera giám sát, Dụ Nhiên tùy tiện ra ngoài chắc chắn sẽ bị theo dõi.
Chờ thêm ít lâu nữa, Phòng Điều tra không còn kiểm soát gắt gao như bây giờ, giao tài liệu trong buổi tiệc đúng là cách thức ổn thỏa.
Chỉ có điều, tính cảnh giác của Lục Tắc Hiên rất mạnh, hắn cũng không phải người dễ sai sử.
Trước đó, hắn vẫn luôn nghi ngờ cái chết của ba Lính gác ở căn cứ B-73 không đơn giản.
Chuyện hôm nay, tuy có thể thuận lợi qua mặt hắn bằng khả năng tàng hình của cáo chín đuôi nhưng hắn vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn.
Nếu tự cậu đề nghị “Tướng quân Lục, em muốn theo anh tới dạ tiệc từ thiện xem thử”.
Nhất định phản ứng đầu tiên của Lục Tắc Hiên sẽ là “Có phải người này lại nhăm nhe làm chuyện xấu gì không?”
Trong suy nghĩ của Tướng quân Lục, cậu Dẫn đường có độ phù hợp 98% này không hề đáng tin, vẫn là một phần tử tiềm tàng nguy hiểm.
Việc cậu chủ động nói ra sẽ khiến hắn nảy sinh nghi ngại, vậy thì để hắn tự mở lời đi.
Dụ Nhiên nhanh chóng định hình xong một loạt những việc cần làm tiếp theo.
Đầu tiên, Lục Tắc Hiên là Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng, quanh năm phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm.
Lính gác này đã trải qua rất nhiều nguy nan sinh tử, tính cách bình tĩnh, biết nhìn xa trông rộng, không phải kiểu yêu đương mù quáng, càng không lý gì lại đi khăng khăng một mực với một Dẫn đường chỉ vì độ phù hợp 98%.
Trừ khi Dẫn đường này chẳng những có độ phù hợp cao mà còn có thể thấu hiểu hắn, ủng hộ hắn, giúp đỡ hắn và đồng đội, nguyện cùng hắn sóng vai chiến đấu.
Chỉ khi đó, hắn mới có thể nhìn Dẫn đường này bằng đôi mắt khác.
Nếu cậu nhớ không nhầm, Moore, Dẫn đường đồng hành của Liệp Ưng, đã tòng quân 8 năm.
Căn cứ quy định của Hiệp hội Dẫn đường, Dẫn đường đồng hành đã tòng quân 8 năm có thể xuất ngũ, trở về công tác tại hành tinh Thủ đô.
Sau khi Moore xuất ngũ, Đội đặc chiến Liệp Ưng nhất định cần chọn một Dẫn đường mới.
---ĐỌC FULL TẠI ---
Số lượng Dẫn đường nhập ngũ vốn ít ỏi, Dẫn đường cấp A trở lên đã bị các quân đoàn lớn giành giật hết.
Lựa chọn trong số các Dẫn đường tốt nghiệp năm nay, chưa chắc đã có ai chịu chấp nhận nguy hiểm, đồng hành với Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Dụ Nhiên là Dẫn đường cấp C, không thể trực tiếp giành được tư cách gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng, cũng không cách nào trợ giúp đội quân tinh nhuệ tập hợp toàn Lính gác từ cấp A trở lên này.
Nhưng nếu cậu là một Dẫn đường “kiểu phát triển”, sức mạnh tinh thần có thể không ngừng tăng lên, hơn nữa còn vì độ phù hợp cao với Lục Tắc Hiên, tình nguyện đương đầu với hiểm nguy cùng Lính gác nhà mình… Chắc Lục Tắc Hiên sẽ không có lý do gì để từ chối đâu nhỉ?
Từ “Dẫn đường cấp C nhỏ bé không có quá nhiều tác dụng” trở thành “Dẫn đường kiểu phát triển có tiềm lực, có độ phù hợp cao”, chắc chắn cái nhìn Lục Tắc Hiên dành cho cậu sẽ thay đổi.
Đối với Dụ Nhiên, chuyện này không có gì khó.
Chờ đến đợt thi khảo sát đầu tiên sau khai giảng, cậu thể hiện năng lực bản thân một cách hợp lý là được.
Khiến Lục Tắc Hiên tin tưởng đồng thời cũng phải xóa bỏ tâm lý nghi ngại của hắn.
Điểm mấu chốt khiến Lục Tắc Hiên lấn cấn chính là pheromone Dẫn đường đặc biệt của cậu.
Tư liệu có thể xóa sạch khỏi Hiệp hội nhưng pheromone Dẫn đường tồn tại trong máu, không thể thay đổi.
Chỉ khi giải quyết ổn thỏa chuyện này, Lục Tắc Hiên mới có thể tin thân phận, lai lịch của cậu không có vấn đề.
Dụ Nhiên chống cằm suy tư, tiếp đó liền gửi tin nhắn cho một số liên lạc lạ: “Tôi cần ông giúp.”
Đối phương trả lời lại bằng một chuỗi mật mã: “Nhiên Nhiên, động tĩnh cậu gây ra ở Học viện Lính gác lớn quá.
Thời gian tới đừng làm bừa nữa, tránh cho người khác hoài nghi.”
Dụ Nhiên trả lời: “Tôi hiểu, sắp tới tôi sẽ chỉ ở trường tập trung học tập thôi.
Đến ngày 14 tháng 2, nhờ ông cho Lục Tắc Hiên nghỉ một hôm, tôi sẽ đi dạo công viên vịnh biển với anh ta.
Khi đó, ông phái một Dẫn đường từng tham gia vũ hội tốt nghiệp năm 494 cùng tới đó, tốt nhất là người mà ông có thể tin tưởng.”
Đối phương hiểu ngay ý định của Dụ Nhiên: “Cậu muốn khiến Lục Tắc Hiên không nghi ngờ cậu nữa, để lợi dụng cậu ta làm vài chuyện?”
“Đúng vậy.” Dụ Nhiên bình tĩnh đáp: “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại anh ta.”
Đối phương trả lời: “Được, nhớ giữ chừng mực.”
Sau khi kết thúc cuộc trao đổi, Dụ Nhiên xóa sạch lịch sử trò chuyện với người kia.
Thiết bị truyền tin được Học viện Dẫn đường phát cho này chỉ lưu 6 số liên lạc cá nhân: Lục Tắc Hiên, bà Joseph, Giám đốc Tạ và ba người bạn cùng ký túc xá.
Những tin nhắn vừa rồi được gửi tới một dãy số lạc, là dãy số Dụ Nhiên đã thuộc lòng từ lâu.
Nhưng về sau, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, cậu vẫn nên cố gắng liên hệ ít nhất có thể.
Chắc chắn người của Phòng Điều tra vẫn đang tiếp tục tra xét, cậu cần kín tiếng một chút trong khoảng thời gian tới đây.
***
Chiều hôm đó, toàn thể học sinh Học viện Dẫn đường lại tập trung tại phòng học, nhận tài liệu học tập và thời khóa biểu.
Chủ nhiệm lớp 107 tên Ngải Kỳ, là một người phụ nữ rất dịu dàng, Dẫn đường loại hình chữa trị cấp B với thực thể tinh thần là một con hươu sao.
Sau khi phát tài liệu xong, cô mỉm cười, nói: “Tiếp theo, lớp mình sẽ bầu ra lớp trưởng.
Em nào muốn làm lớp trưởng thì giơ tay ứng cử nhé.” ---ĐỌC FULL TẠI ---
Học viện Dẫn đường xếp lớp dựa theo độ mạnh yếu của sức mạnh tinh thần.
Các lớp từ 1 đến 10 còn được gọi là lớp A, toàn bộ học sinh đều là Dẫn đường cấp A khá hiếm gặp, gần giống với “lớp chọn” của trường học thông thường.
Ở các lớp này, tiến độ học nhanh hơn nhiều, nội dung giáo viên giảng giải cũng đi sâu hơn để học sinh có thể thi đỗ các đại học trọng điểm sau khi tốt nghiệp.
Các lớp từ 11 đến 100 gồm các Dẫn đường có sức mạnh tinh thần cấp B, bộ phận chiếm đa số trong quần thể Dẫn đường.
Các lớp từ 101 trở đi đều là cấp C.
Địa vị của Dẫn đường cấp C rất khó xử.
Dù họ là người tiến hóa nhưng sức mạnh tinh thần quá yếu, không làm được nhiều việc, bị xem như tầng đáy của Dẫn đường.
Có lẽ vì nguyên nhân này, hầu hết học sinh trong lớp đều khá hướng nội, một số còn rất tự ti.
Sau khi cô chủ nhiệm nói xong, thế mà lại chẳng có ai giơ tay ứng cử.
Ngải Kỳ gượng gạo hỏi lại: “Không có em nào muốn làm lớp trưởng sao?”
Một cánh tay ở góc lớp chầm chậm giơ lên.
Những ngón tay ấy trắng trẻo, thon dài, lớn hơn hẳn so với những bạn học sinh 13 tuổi: Là Dụ Nhiên.
Cô chủ nhiệm thở phào một hơi, nhìn về vị trí ngồi ở tận góc cuối: “Dụ Nhiên, em muốn làm lớp trưởng à?”
Dụ Nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói: “Em là học sinh lớn nhất lớp mình, tuy rằng thức tỉnh khá muộn, chưa biết những kiến thức liên quan đến Dẫn đường nhưng em đã có kinh nghiệm làm lớp trưởng một thời gian hồi cấp hai.
Em tin là mình có thể đảm đương tốt vị trí này.”
Cô Ngải Kỳ mỉm cười: “Các em giơ tay biểu quyết nào… Rất tốt, 100% phiếu đồng ý! Vậy từ giờ Dụ Nhiên sẽ là lớp trưởng lớp 107 chúng mình nhé!”
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong phòng học, nhất là ba cậu bạn cùng ký túc với Dụ Nhiên, vỗ cực kỳ nhiệt tình.
Dụ Nhiên ngồi xuống.
Từ hôm nay trở đi, cậu phải làm một học sinh nghiêm túc, nỗ lực, dẫn dắt các nhóc Dẫn đường 13 tuổi học hành chăm chỉ.
Cảm giác làm lớp trưởng rất thú vị, cậu cũng sẽ có được chút thời gian để thư giãn đầu óc.
Tiếp theo cứ ngoan ngoãn đi học, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân trong mắt Phòng Điều tra đã.
Cùng lúc đó, hai Giám đốc đưa danh sách toàn bộ các Lính gác và Dẫn đường có khả năng tàng hình đã được sắp xếp cho Chu Thiên Dịch.
Danh sách lên tới mấy trăm người, điều tra lần lượt mất rất nhiều thời gian, Phòng Điều tra sẽ phải bận rộn vô cùng.
Nhưng Chu Thiên Dịch nhất quyết không bỏ qua việc điều tra giáo viên và học sinh của hai Học viện.
Hắn mời chuyên gia về dấu vết của Phòng Điều tra tới, một vị tiền bối lớn tuổi có thực thể tinh thần là chó săn.
Mấy người tiến hành lục soát kiểu trải thảm toàn bộ khuôn viên trường một lần nữa.
Bọn họ phát hiện ra một lối đi bí mật gần tường cách ly Học viện Dẫn đường.
Chu Thiên Dịch nheo mắt, nhảy xuống, lối đi này rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.
Hắn thả nhện đen của mình ra, để nó bò dọc theo lối ngầm.
Quả nhiên, đầu còn lại của lối ngầm nằm ở Học viện Lính gác bên kia.
Nhện đen báo lại kết quả điều tra: “Phát hiện một vài dấu chân, tiếc là đều bị cố tình phá hỏng rồi, không đem lại thông tin gì hữu ích.
Không phát hiện lông tóc hay cấu trúc da.”
Chu Thiên Dịch quay lại nhìn Kane phía sau lưng, lạnh lùng nói: “Gọi hai Giám đốc tới đây.”
Một lát sau, hai vị Giám đốc của Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác nghe tin tức tốc chạy tới.
Giám đốc Kelly kinh ngạc: “Ối… Sao ở chỗ tường cách ly lại có lối ngầm? Thầy Tạ có biết không?”
Tạ Thời Dật lắc đầu: “Trích xuất camera ở đây xem xem.”
Chu Thiên Dịch liếc nhìn camera trên tường, thản nhiên nói: “Không cần xem.
Chỗ đó là góc chết.”
Mọi người hoang mang nhìn nhau.
Bức tường cách ly này đã được xây dựng mấy trăm năm.
Nó luôn đứng sừng sững ở đó từ khi Viện Thánh thành lập tới giờ, ngăn cách các Dẫn đường và Lính gác ra hai khu vực riêng biệt.
Không ai ngờ rằng gần tường cách ly lại có một lối đi bí mật có thể đi thông sang bên kia.
Rồi cách ly cái quái gì nữa!
Bình thường, rất hiếm người tới nơi này.
Rốt cuộc là ai đã tránh né camera, lén lút đào ra lối ngầm này?
Một hình ảnh bất chợt xẹt qua đầu Tạ Thời Dật.
Đó là chuyện vào một đêm trăng tròn từ hơn mười năm trước.
Tạ Thời Dật nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì ác mộng, bèn ra ngoài dạo bộ trong trường.
Ông vô tình đi ngang qua chỗ tường cách ly, phát hiện một bóng người vừa ra khỏi rừng cây.
Tạ Thời Dật quát to: “Ai đấy? Đêm hôm làm gì ở đây?”
Người kia từ tốn bước ra, vẻ mặt rất vô tội: “Thầy Tạ? Là em.
Em bị mất ngủ, ra đây ngắm trăng.”
Chính là cậu học sinh thiên tài với sức mạnh tinh thần mạnh nhất Tạ Thời Dật từng gặp từ khi vào nghề đến giờ.
Năm đó, cậu mới 13 tuổi.
Cáo đỏ nhảy xuống khỏi vai chủ nhân, thân thiện vẫy đuôi với chim sẻ đuôi dài của Tạ Thời Dật.
Cáo kia có một cái đuôi lớn xù lông, lúc vẫy qua vẫy lại trông hút mắt hệt như ngọn lửa cháy bập bùng.
Tạ Thời Dật vẫn luôn quý mến cậu học sinh này.
Thấy là cậu, nét mặt ông dịu lại, nói: “Thầy biết em đã học xong chương trình học của kỳ này rồi.
Nhưng đêm hôm khuya khoắt, tốt nhất đừng nên đi lung tung.”
Cậu học sinh ấy nghiêm túc nhìn ông: “Thầy ơi, có chuyện thế này, chúng em chỉ được luyện tập trong phòng thực hành 3D những kiến thức liên quan đến tua ý thức mà không được áp dụng thực tế… Liệu có thể mời vài Lính gác sang trường mình để chúng em thử thao tác thật được không ạ? Thầy cũng biết thao tác giả lập và thao tác thật khác nhau rất nhiều mà.”
Tạ Thời Dật lắc đầu: “Không được.
Hiện giờ các em còn chưa điều khiển tua ý thức thực sự thành thạo.
Nếu luyện tập với Lính gác cấp thấp sẽ dễ ngộ thương đối phương; luyện tập với Lính gác cấp cao thì rất có khả năng bị phản phệ tinh thần… Đừng nên nóng vội, luyện tập thực tế là nội dung của bậc đại học, đến lúc đó sẽ có Lính gác phối hợp luyện tập với các em.” ---ĐỌC FULL TẠI ---
Học sinh kia ngẫm nghĩ gì đó, gật đầu: “Em hiểu rồi.”
Tạ Thời Dật: “?”
Ông cứ cảm thấy cậu ta đang hơi lệch lạc trong nhận thức.
Nhưng khi ấy Tạ Thời Dật cũng không nghĩ nhiều, chỉ đưa cậu về ký túc đi ngủ.
Bây giờ, nhìn lối ngầm trước mắt, ông chợt nhớ tới chuyện này.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng Tạ Thời Dật: Liệu có phải do cậu ta làm không?
Năm đó, cậu ta muốn tìm Lính gác luyện tập kiến thức đã học.
Tiếc thay, Học viện Dẫn đường không có Lính gác, thế nên cậu ta lén đào một lối bí mật, sang trường bên tìm Lính gác luyện tập điều khiển tua ý thức?!
Cái gọi là “hiểu rồi” của cậu ta không phải hiểu “không được tùy tiện luyện tập thực tế” mà là hiểu “chỉ cần không đả thương đối phương thì có thể luyện tập”?
Nếu đúng là cậu học sinh đó, cậu ta đã tránh né toàn bộ hệ thống giám sát và tai mắt trong Học viện Dẫn đường, hoàn thành tất cả những thứ này thần không biết, quỷ không hay?
Trừ khi… Cậu ta có khả năng tàng hình.
Mà Tạ Thời Dật hoàn toàn không biết đến khả năng này ở cậu!
Tạ Thời Dật càng nghĩ càng hãi hùng.
Chu Thiên Dịch lập tức phát hiện sự khác thường của Giám đốc Tạ.
Hắn bước tới, nhỏ giọng hỏi: “Giám đốc Tạ, có phải ông nghĩ ra gì đó không?”
Tạ Thời Dật hoàn hồn, nghiêm túc trả lời: “Đúng là tôi có nghĩ đến một người.
Chắc Trưởng phòng Chu cũng từng nghe hồi trước Học viện Dẫn đường có một học sinh thiên tài, hoàn thành chương trình học hai năm của các Dẫn đường khác chỉ trong ba tháng rồi được tốt nghiệp Viện Thánh sớm?”
“Từng nghe.
Nhưng Học viện Dẫn đường bên ông bảo vệ quyền riêng tư của học sinh rất chặt chẽ, đặc biệt là với các Dẫn đường cấp cao.
Người ngoài hầu như không ai biết bất kỳ điều gì về cậu ta, kể cả là tên gọi hay bối cảnh gia đình.” Chu Thiên Dịch ngừng một lát, băn khoăn: “Sao tự nhiên Giám đốc lại nhắc đến cậu ta?”
Ánh mắt Tạ Thời Dật bối rối: “Cậu ta là học sinh có thiên phú nhất tôi từng dạy.
Tôi từng bắt gặp cậu ta ở gần tường cách ly.
Cậu ta luôn muốn tìm Lính gác luyện tập sử dụng tua ý thức, tôi nghi ngờ lối ngầm này là do cậu ta lén đào ra từ hồi đó.
Nhưng chuyện tài liệu bị trộm lần này chắc chắn không liên quan gì tới cậu ta.”
Chu Thiên Dịch nhướng mày: “Giám đốc chắc chắn thế sao?”
Tạ Thời Dật khẽ thở dài, nói với vẻ tiếc nuối: “Đương nhiên.
Bởi vì năm năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ta qua đời rồi.”
Manh mối Giám đốc Tạ cung cấp không đem lại bao nhiêu tác dụng hỗ trợ.
Dù gì người “đã qua đời” sao có thể xuất hiện lại, đánh cắp tài liệu trong Học viện Lính gác?
Khả năng lớn hơn là sau này có người khác phát hiện ra và lợi dụng lối ngầm kia.
Chu Thiên Dịch tiến hành đợt thẩm vấn thứ hai với những giáo viên và học sinh có mặt trong hôm tổ chức lễ khai giảng.
Hắn muốn hỏi chi tiết hơn, thử xem có tìm ra lỗ hổng nào trong lời khai hay không… Đáng tiếc, vẫn không phát hiện ra đối tượng nào khả nghi.
Mà hiềm nghi của Dụ Nhiên đã được bài trừ nhờ những chứng cứ xác đáng: “có thể thuật lại nội dung phát biểu trong buổi lễ” và “ba bạn cùng ký túc xá khẳng định cậu luôn luôn có mặt”.
Công cuộc điều tra rơi vào bế tắc, Phòng Điều tra đành phải mở rộng phạm vi, tìm toàn bộ những người có khả năng tàng hình.
Đó là điều Dụ Nhiên rất vui lòng được chứng kiến.
Nhoáng cái đã trôi qua ba ngày, Dụ Nhiên yên ổn đi học, Lục Tắc Hiên hết đợt nghỉ Đông, trở lại Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Hắn gặp Moore trên phi thuyền Liệp Ưng.
Khiến hắn bất ngờ là Moore chưa hề thu dọn hành lý rời đi mà vẫn tiếp tục khoác áo blouse trắng, bắt đầu công việc thường ngày trên phi thuyền.
Lục Tắc Hiên khó hiểu, hỏi: “Không phải giờ anh nên nộp đơn xin xuất ngũ, về bệnh viện Trung ương hành tinh Thủ đô làm sao?”
Moore lắc đầu: “Còn chưa chọn được Dẫn đường kế nhiệm.
Giờ tôi mà đi, tiếp tới mọi người gặp phải phiền toái trong lúc làm nhiệm vụ thì ai chải vuốt tinh thần giúp cho? Dù sao tôi chỉ có một mình, cũng không vội yêu đương kết hôn, cứ ở lại Đội thêm ít lâu nữa đã.
Đợi khi nào tìm được người kế nhiệm phù hợp rồi đi cũng không muộn.”
Lục Tắc Hiên nói: “Mấy năm qua anh đã bôn ba khắp nơi với chúng tôi vất vả nhiều rồi, vẫn nên xuất ngũ sớm một chút để nghỉ ngơi.
Tôi sẽ nghĩ cách về Dẫn đường kế nhiệm.”
Moore đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên: “Phải rồi, tôi nghe nói độ phù hợp của anh và Dụ Nhiên cao tới 98%?”
Lục Tắc Hiên sượng mặt: “Nghe ai nói?”
Moore cười, trêu: “Anh biết mà, Trung tâm Ghép đôi nhiều nhân viên, khó giữ bí mật lắm.
Tin đã lan khắp cả đội rồi, ai cũng tranh luận xem chừng nào anh chính thức thoát ế.
Còn có người hỏi riêng tôi Dụ Nhiên là ai, mặt mũi ra sao, có xứng đôi với đội trưởng nhà mình không?”
Lục Tắc Hiên làm lơ lời đùa của Moore, nghiêm túc nói: “Rất khó gặp được Dẫn đường có độ phù hợp cao như thế, đúng là tôi từng muốn dẫn em ấy theo mình, làm Dẫn đường đồng hành với Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Nhưng mà, lai lịch em ấy…” Lục Tắc Hiên ngừng lời, hơi nhíu mày, “Thôi, cứ để quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính.”
Moore cũng thôi đùa giỡn: “Ừ, cẩn thận chút cũng tốt.
Phần lớn nhiệm vụ của chúng ta đều rất nguy hiểm, nếu Dẫn đường không đủ tiêu chuẩn sẽ rất dễ liên lụy đến chiến hữu.”
Không riêng gì vấn đề “không đủ tiêu chuẩn liên lụy đến chiến hữu”.
Nhỡ chẳng may Dụ Nhiên thật sự là Dẫn đường hắc ám như hắn phỏng đoán, đột ngột đâm sau lưng trong quá trình làm nhiệm vụ, Đội đặc chiến Liệp Ưng bọn họ thậm chí có khả năng chết sạch.
Đối với chuyện lựa chọn Dẫn đường đồng hành, Lục Tắc Hiên nhất định sẽ cân nhắc cực kỳ cẩn thận.
Độ phù hợp với riêng cá nhân hắn cao không thể quan trọng bằng lợi ích đối với toàn đội.
Độ phù hợp giữa hắn và Moore rất thấp, hơn nữa Dẫn đường cấp A rất khó chữa trị tổn thương tinh thần của Lính gác cấp S.
Mấy năm nay, Moore vẫn không có cách gì có thể tiến hành chải vuốt tinh thần cho hắn.
Nhưng năng lực chữa trị của Moore giúp được rất nhiều chiến hữu trong Đội đặc chiến Liệp Ưng, vậy là đủ rồi.
Còn hắn…
Hắn có thể tự chống chịu.
***
Sau khi Học viện Dẫn đường chính thức khai giảng, các học sinh lớp 107 cũng bắt đầu được tiếp xúc với kiến thức liên quan đến Dẫn đường.
Chương trình học mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít.
Thông thường, buổi sáng sẽ là các môn thuần lý thuyết như “Lịch sử phát triển của người tiến hóa”, “Si nh lý học Lính gác Dẫn đường”; Buổi chiều sẽ là các môn kết hợp cả lý thuyết và thực hành như “Rèn luyện sức mạnh tinh thần”, “Điều khiển tua ý thức”.
Dụ Nhiên thích các môn thực hành hơn hẳn những môn lý thuyết nhàm chán.
Giáo viên dạy môn Rèn luyện sức mạnh tinh thần chính là cô chủ nhiệm Ngải Kỳ, lúc nào cô cũng cực kỳ kiên nhẫn.
“Thế giới tinh thần là mái nhà cho thực thể tinh thần của chúng ta sinh sống, là thế giới 4D người bình thường không thể có và cũng không thể thấy.
Chúng ta giống như thần Sáng thế của thế giới ấy, có thể tự do xây dựng nội dung trong thế giới của riêng mình.”
“Dù các em là Dẫn đường cấp C, diện tích thế giới tinh thần khá nhỏ nhưng đừng nản lòng, các em vẫn có thể khiến thế giới ấy phong phú hơn.
Ví dụ như lót thêm các loài rong rêu dưới đáy bể cá, gieo trồng các loài hoa đẹp mắt trên bãi cỏ, bày đầy đồ dùng gia đình trong vườn,…”
“Thông qua việc bài trí thế giới tinh thần, các em sẽ có thể từ từ nắm vững cách sử dụng sức mạnh và tua ý thức của bản thân.”
“Tiếp theo, các em bắt đầu thử từ bước đầu tiên nhé.
Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, để ý thức tiến vào thế giới tinh thần của chính mình, ghi nhớ thật kỹ từng chi tiết trong đó…”
Theo lời giảng giải của giáo viên, Dụ Nhiên nhắm mắt lại, chỉnh sửa thế giới tinh thần của mình.
Thế giới tinh thần thật của cậu là một khu rừng nguyên sinh rộng vô biên, những cây cổ thụ che trời vươn mình khắp nơi, đủ loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, len lỏi giữa rừng còn có rất nhiều dòng suối, hồ nước.“
Đó là thế giới cậu sáng tạo nên bằng sức mạnh tinh thần vĩ đại qua nhiều năm, là thiên đường cậu dành cho hai chú cáo của mình.
Nhưng hiện tại, thế giới tinh thần cậu trưng ra cho người khác nhìn thấy chỉ là một hồ nước rộng cỡ bằng một sân bóng.
Bên hồ lác đác mọc vài cái cây, nước hồ trong veo thấy rõ cả đáy, đơn giản vô cùng.
Tua ý thức của cô Ngải Kỳ dịu dàng tiến vào bên trong thế giới tinh thần của từng học sinh, quan sát tình huống học tập của từng em.
Cô là Dẫn đường loại hình chữa trị, tua ý thức màu trắng sẽ không gây tổn thương tới các học sinh, ngược lại còn hỗ trợ các em ấy chải vuốt sức mạnh tinh thần.
Khi quan sát tình hình học tập của Dụ Nhiên, cô bất chợt nhận thấy hình như có một cái cây bên hồ đang chậm rãi lớn lên.
Mà theo quá trình lớn lên ấy, lớp sương trắng dày đặc bên cạnh nó tan đi một ít.
Sự biến chuyển ấy nhỏ đến mức khó lòng nhận ra.
Ngải Kỳ sửng sốt, nhìn về vị trí kia một lần nữa thì lại phát hiện nơi đó không có gì thay đổi.
Dẫn đường kiểu phát triển?
Hay mình nhìn nhầm?
Ngải Kỳ lặng lẽ rời khỏi thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, tiếp tục phụ đạo những học sinh khác.
“Cô ấy phát hiện ra chưa?” Cáo trắng hỏi trong thế giới tinh thần, “Ban nãy chỉ làm tan có xíu xiu sương mù thôi.”
“Đừng nóng vội, còn một tuần nữa mới đến đợt thi khảo sát.
Đến lúc đó hẵng thể hiện nhiều hơn.” Dụ Nhiên bình tĩnh nói, “Giờ cứ giả vờ không biết gì cả đã.”
Vài ngày tiếp theo, Dụ Nhiên luôn nghiêm túc học tập.
Sau giờ học, chiều nào cậu cũng vào thư viện đọc sách hoặc tới phòng luyện tập cách â m đến khuya mới về ký túc xá.
Có lần đúng ca trực của Ngải Kỳ, trong lúc đi giám sát, cô phát hiện Dụ Nhiên đang luyện tập trung sức mạnh tinh thần trong phòng cách âm.
Cũng đúng hôm đó, cô mới dạy lớp đến phương pháp sử dụng tua ý thức.
Đối với các học sinh 13 tuổi, tua ý thức là một khái niệm rất khó giải thích.
Dẫn đường ngưng tụ sức mạnh tinh thần lại thành hình một sợi tua, dùng nó để chải vuốt thế giới tinh thần, xua tan cảm xúc tiêu cực hoặc tấn công thế giới của người khác.
Cần phải luyện đi luyện lại rất nhiều mới có thể thành thạo việc ngưng tụ sức mạnh tinh thần.
Ngải Kỳ tò mò mở thiết bị giám sát trong phòng.
Phòng luyện tập cách âm đặc biệt có thể chiếu thế giới tinh thần của học sinh lên màn hình, giáo viên có thể quan sát xem các em ấy đang làm gì.
Suốt quá trình giám sát, cô thấy không ít học sinh đang lười biếng hoặc lăn ra ngủ luôn.Cô Ngải Kỳ ôm cậu: “Đúng vậy, Dụ Nhiên, chúc mừng em!”
Chỉ có Dụ Nhiên vô cùng nghiêm túc.
---ĐỌC FULL TẠI ---
Đôi mắt cậu nhắm chặt, tinh thần tập trung cao độ, thử ngưng tụ tua ý thức theo cách giáo viên đã dạy…
Tiếc là cậu thất bại.
Sau khi thất bại, cậu không nản lòng, tiếp tục tập trung tinh thần luyện tập lại.
Hết lần này sang lần khác.
Mồ hôi dần rịn ướt trán cậu, nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, cứ luyện đi luyện lại như thế mãi tới khuya.
Đến tận lúc chuông đóng cửa của khu luyện tập reo lên cậu mới đứng dậy rời phòng.
Trông thấy chủ nhiệm lớp ở ngay ngoài cửa, Dụ Nhiên khá bất ngờ rồi ngượng ngùng nói: “Cô ạ, kiến thức cô dạy hôm nay em vẫn chưa nắm vững, vẫn chưa ngưng tụ được tua ý thức.”
Ngải Kỳ nhẹ nhàng an ủi: “Em đã rất cố gắng rồi, đừng vội, cứ luyện từ từ.
Dạo này ngày nào em cũng học đến tận khuya nhỉ?”
Dụ Nhiên cười, đáp: “Người chậm thì phải bắt đầu sớm ạ.
Em thấy các bạn lớp A cũng luyện tập trong phòng cách âm.
Thiên phú của em vốn kém các bạn nhiều, nếu còn không chịu cố gắng thì chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn.”
Ngải Kỳ nhìn nụ cười của cậu, càng thích cậu học sinh này hơn.
Thiên phú kém một chút cũng không sao, giáo viên ai chẳng yêu mến học sinh chịu nỗ lực.
Thế nên, trong quá trình học kế tiếp, cô Ngải Kỳ sẽ thường xuyên hỏi bài Dụ Nhiên, có buổi tọa đàm nào cũng bố trí cho cậu tới tham dự.
Dụ Nhiên rất tận chức tận trách với cương vị lớp trưởng.
Giáo viên dạy lớp 107 đều thích cậu, bạn cùng lớp cũng gọi “anh Nhiên” suốt, có vấn đề gì cũng sẽ hỏi cậu.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt, Lục Tắc Hiên nhận được một nhiệm vụ có độ khó không cao, chuẩn bị dẫn Đội đặc chiến Liệp Ưng rời khỏi hành tinh Thủ đô.
Trước khi đi, hắn tới Học viện Dẫn đường thăm Dụ Nhiên.
Mặt ngoài là đang quan tâm đối phương, thực chất lại là vẫn chưa yên tâm hẳn.
Lục Tắc Hiên nhận định rằng chuyện tài liệu ở Học viện Lính gác bị mất không liên quan đến Dụ Nhiên.
Nhưng những nạn nhân trước đó, còn cả mùi pheromone Dẫn đường từng ngửi thấy trong vũ hội tốt nghiệp năm năm trước vẫn khiến hắn lấn cấn trong lòng.
Hôm nay là Chủ nhật, ngày nghỉ của Học viện Dẫn đường.
Lục Tắc Hiên hẹn gặp riêng với chủ nhiệm lớp của Dụ Nhiên: “Dạo này Dụ Nhiên biểu hiện ra sao ở trường?”
Ngải Kỳ sửng sốt: “Anh đang hỏi với tư cách gì? Phụ huynh của Dụ Nhiên? Hay là…”
Lục Tắc Hiên nghiêm túc nói: “Độ phù hợp giữa tôi và em ấy đạt đến 98%, đang thử qua lại.
Cô có thể coi đây là tôi dùng thân phận người đang theo đuổi muốn hiểu hơn về tình hình của em ấy.
Đương nhiên, cô cũng có thể không trả lời.”
Ngải Kỳ kinh ngạc quan sát Lục Tắc Hiên một lượt.
Hôm nay là lần đầu tiên cô nghe được thông tin này.
Không ngờ mức độ phù hợp giữa Dụ Nhiên và Tướng quân Lục lại cao đến thế!Không riêng gì vấn đề “không đủ tiêu chuẩn liên lụy đến chiến hữu”.
Thế là Ngải Kỳ bắt đầu khen Dụ Nhiên không tiếc lời: “Dụ Nhiên là học sinh nỗ lực nhất tôi từng dạy.
Ngày nào em ấy cũng luyện tập trong phòng cách âm tới 12 giờ mới về ký túc xá ngủ.
Khi lên lớp thì rất chăm chú nghe giảng, ghi chép bài vô cùng đầy đủ.
Em ấy là lớp trưởng lớp tôi chủ nhiệm, rất nhiệt tình giúp đỡ bạn cùng lớp, các giáo viên và bạn học đều rất yêu quý em ấy…”
Lục Tắc Hiên nghe cô khen mà tâm trạng rối ren.
Xem ra, trong khoảng thời gian này, Dụ Nhiên rất cố gắng, cũng rất được yêu mến ở trường.
Nói chuyện với chủ nhiệm lớp xong, Lục Tắc Hiên gọi Dụ Nhiên ra ngoài.
Ngay khi trông thấy hắn, ánh mắt Dụ Nhiên vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ nhưng vẫn còn chút căng thẳng.
Cáo trắng nhỏ trộm ngó chim ưng trắng một cái rồi lại cuộn tròn người lại theo thói quen.
Chim ưng trắng xòe cánh muốn tới gần nó nhưng lại sợ bị chủ nhân mắng, thế là đành cố nhịn lại.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên tới công viên gần trường học, vừa đi vừa nói chuyện: “Nghe nói em làm lớp trưởng?”
Hai má Dụ Nhiên ửng đỏ, cậu ngượng ngùng nói: “Các bạn khác không ai tham gia ứng cử cả.
Em thấy cô chủ nhiệm khó xử quá nên giơ tay.
Hồi trước em cũng từng làm lớp trưởng rồi, cấp hai làm 2 năm, cấp ba làm 1 năm.
Tuy Học viện Dẫn đường không giống trường học bình thường lắm nhưng tính chất công việc của lớp trưởng cũng tương tự nhau.”
Lục Tắc Hiên quan tâm hỏi: “Làm lớp trưởng có mệt lắm không?”
Dụ Nhiên trả lời: “Vẫn ổn ạ.
Giáo viên không giao quá nhiều việc, không ảnh hưởng đến chuyện học tập.”
Hai người vui vẻ trò chuyện, Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên tới ngồi trong chòi nghỉ mát đằng trước, nói sang chuyện khác: “Phải rồi, tôi sắp đi làm nhiệm vụ, chắc phải khoảng một tuần nữa mới về.”
Dụ Nhiên nhìn hắn với vẻ lo lắng: “Nhiệm vụ có nguy hiểm lắm không ạ?”
Lục Tắc Hiên ngoảnh sang, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt Dụ Nhiên.Xem ra đối phương đã biết về mức độ phù hợp 98% giữa Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên, muốn cậu lợi dụng hắn, tới tham dự bữa tiệc cùng Tướng quân Lục.
Đôi mắt cậu một bên đen, một bên đỏ, con ngươi trong veo, lúc chăm chú nhìn người khác sẽ khiến người ta rất khó rời mắt.
Lúc này, vẻ quan tâm tràn ngập trong đôi mắt cậu.
Lục Tắc Hiên được quan tâm thì hơi gượng gạo, bèn hắng giọng một cái, nhìn đi chỗ khác, khẽ trả lời: “Không nguy hiểm.
Địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này cách vùng ô nhiễm rất xa.”
Dụ Nhiên thở phào một hơi, mặt cũng tươi hẳn: “Vậy thì tốt rồi.”
Một lát sau, Lục Tắc Hiên đứng dậy, nói: “Tôi về đây, em ở trường tự chăm sóc bản thân.”
Dụ Nhiên đáp: “Vâng, anh cũng chú ý an toàn nhé.”
Hai người tạm biệt nhau trước cổng trường.
Dụ Nhiên nhìn theo đến khi xe của Lục Tắc Hiên đi xa rồi mới thôi.
Hình thức ở cạnh nhau của cậu và Lục Tắc Hiên rất kỳ quặc.
Trong mắt người khác, hai người là Lính gác và Dẫn đường có độ phù hợp 98% đang tiếp xúc, bồi dưỡng tình cảm dần dần.
Nhưng thực chất lại là một bên thăm dò, một bên diễn, ai cũng có mục đích của riêng mình.
***
Cuối tuần kết thúc, thứ Hai là ngày Học viện Dẫn đường tổ chức thi khảo sát.
Vì trí nhớ của Dẫn đường gấp mấy lần người bình thường nên tốc độ tiếp thu kiến thức rất nhanh.
Những nội dung học sinh thông thường phải mất hai tháng mới học xong, họ chỉ cần thời gian một tuần, thậm chí ít hơn.
Cứ sau tuần dạy kiến thức mới, trường lại tổ chức một đợt thi khảo sát.
Giáo viên sẽ kiểm tra mức độ tiếp thu kiến thức của học sinh, từ đó điều chỉnh tiến độ giảng dạy.
Mọi học sinh đều vô cùng chú trọng những đợt thi như thế này, đặc biệt là các Dẫn đường thuộc “lớp chọn”.
Em nào em nấy đều muốn đạt 100 điểm ở tất cả các môn.
Bài thi của các môn lý thuyết rất đơn giản, toàn là các đề giải thích nghĩa của từ, hỏi đáp, cứ học thuộc là đạt tiêu chuẩn.
Quan trọng nhất vẫn là bài thi các môn thực hành, Dụ Nhiên phải chuẩn bị thật nghiêm túc.
Việc đánh giá cấp bậc sức mạnh tinh thần của Dẫn đường đa phần đều phán định dựa trên diện tích thế giới tinh thần.
Thế giới tinh thần của Dẫn đường cấp C rất nhỏ, nhìn sơ một lượt là thấy hết từ đầu đến cuối.
Chính vì thế, Giám đốc Tạ Thời Dật không lãng phí công sức tới giám sát học sinh lớp C.
Trọng điểm quan tâm của ông đặt vào những học sinh Dẫn đường có thiên phú xuất sắc ở lớp A.
Giám khảo lớp 107 chính là cô chủ nhiệm Ngải Kỳ.
Cuộc thi lần này được tiến hành theo hình thức thi độc lập, từng học sinh sẽ phải tới phòng luyện tập sức mạnh tinh thần cách âm, thử sử dụng tua ý thức điều chỉnh thế giới tinh thần của bản thân.
Sử dụng tua ý thức càng thuần thục sẽ được điểm càng cao.
Nếu có thể tạo thêm nội dung trong thế giới tinh thần ngay trước mặt giám khảo sẽ được điểm cộng.
Học sinh lớp 107 lần lượt vào phòng thi theo mã học sinh.
Dụ Nhiên là số 37, trước cậu đã có 36 học sinh vào thi.
Điểm số của các em này khiến cô chủ nhiệm Ngải Kỳ rất buồn.
Năng lực tiếp thu của Dẫn đường cấp C quả thực rất thấp, nhiều em còn không thể ngưng tụ sức mạnh tinh thần thành hình sợi tua, mồ hôi vã ra như tắm, vật lộn mãi mà chỉ khiến thế giới tinh thần càng hỗn loạn hơn, cuối cùng thi không đạt chuẩn.
Trong số 36 học sinh, chỉ có 10 em ngưng tụ sức mạnh tinh thần thành tua ý thức một cách suôn sẻ nhưng thời gian duy trì cũng không dài.
Thật sự khác nhau một trời một vực với những học sinh lớp A có thể thành thạo sử dụng tua ý thức điều chỉnh thế giới tinh thần.
Đến lượt Dụ Nhiên, cô Ngải Kỳ ngồi thẳng người dậy.
Cô rất thích cậu học sinh này, không chỉ vì cậu chủ động gánh vác trách nhiệm lớp trưởng mà trong khoảng thời gian qua, Dụ Nhiên rất nghiêm túc, nỗ lực học tập.
Ngày nào rảnh cậu cũng tới phòng cách âm tự luyện tập, cô đã thấy hết những điều ấy.
Ngải Kỳ nhìn Dụ Nhiên, ôn hòa nói: “Đừng căng thẳng, cứ làm như khi luyện tập bình thường, thử sử dụng tua ý thức điều chỉnh thế giới tinh thần của em.”
Dụ Nhiên nghiêm túc gật đầu, ngồi xuống trước mặt cô, nhắm mắt lại, bắt đầu tập trung sức mạnh tinh thần.
Tua ý thức của Ngải Kỳ cũng nhẹ nhàng áp lên trán Dụ Nhiên, quan sát sự thay đổi trong thế giới tinh thần của cậu.
Mặt hồ trong veo không gợn sóng.
Dụ Nhiên xuất hiện giữa hồ, đứng lơ lửng trên mặt nước, vô số điểm sáng đại diện cho sức mạnh tinh thần lững lờ chảy trôi quanh người cậu.
Một sợi tua ý thức tỏa ra ánh sáng dịu mắt màu lục dần dần ngưng kết thành hình trong lòng bàn tay cậu.
Sợi tua kia giống như một sợi dây leo có linh tính, nhẹ nhàng vươn dài ra khỏi tay cậu.
Dây leo thong thả bò men theo hồ nước như đang tuần tra vùng lãnh địa này.
Những nơi dây leo đi qua, hồ nước như có cảm ứng, sinh ra những rung động cộng hưởng rất khẽ.
Chung quanh hồ nước, một cái cây vốn không hề có sức sống lặng lẽ nhú chồi non xanh biếc khi dây leo chạm tới bộ rễ của nó.
Sương mù dày đặc ở phạm vi một mét vuông xung quanh cây kia tan đi lập tức tan đi, lộ ra một khoảnh đất nâu rất nhỏ bên cạnh cái cây.
“!!!”
Ngải Kỳ kinh ngạc tròn mắt nhìn tất cả những điều này với vẻ khó tin.
Một lát sau, giọng của Dụ Nhiên vang lên bên trong thế giới tinh thần: “Xin lỗi cô, em chỉ duy trì được đến vậy thôi.”
Vừa dứt lời, sợi tua ý thức màu lục kia hóa thành một nhúm bụi dưới ánh sáng, biến mất không thấy tăm tích.
Dụ Nhiên mở mắt, xấu hổ nhìn cô chủ nhiệm: “Em vẫn chưa điều khiển tua ý thức thành thạo, chỉ giữ được hơn 10 giây.”
Ngải Kỳ kích động đứng dậy: “Dụ Nhiên, em không nhận ra diện tích thế giới tinh thần của em đã thay đổi à?”
Dụ Nhiên ngơ ngác nhìn cô: “Diện tích? Hình như có thay đổi.
Gần đây sương mù quanh hồ nước có tan bớt một chút.”
Ngải Kỳ vô cùng hào hứng: “Trời ơi, em là Dẫn đường kiểu phát triển đó!”Mặt ngoài là đang quan tâm đối phương, thực chất lại là vẫn chưa yên tâm hẳn.Thế giới tinh thần thật của cậu là một khu rừng nguyên sinh rộng vô biên, những cây cổ thụ che trời vươn mình khắp nơi, đủ loại hoa cỏ đua nhau khoe sắc, len lỏi giữa rừng còn có rất nhiều dòng suối, hồ nước.
Dụ Nhiên thắc mắc: “… Kiểu phát triển?”
Ngải Kỳ giải thích: “Thế giới tinh thần của Dẫn đường kiểu phát triển có thể mở rộng! Khi em điều khiển tua ý thức càng thành thạo, thế giới ấy sẽ càng lớn, sức mạnh tinh thần cũng ngày một tăng lên.
Tua ý thức có thể mở rộng diện tích thế giới tinh thần là đặc điểm chỉ có ở Dẫn đường kiểu phát triển!”
Dụ Nhiên hiểu hòm hòm: “Nói cách khác, sức mạnh tinh thần của em còn tăng lên được đúng không ạ?”
Ngải Kỳ mỉm cười, vỗ vai cậu: “Đúng vậy.
Giáo sư Mạc Duy chính là Dẫn đường kiểu phát triển.
Hồi trước, khi mới nhập học, sức mạnh tinh thần của ông ấy chỉ là cấp C, về sau mới tăng lên tới cấp S+.
Hay như Kloger ở Phòng Điều tra đã tăng lên thành A+.
Đương nhiên, cũng có một số người chỉ tăng được tới cấp B, cụ thể mỗi người mỗi khác.
Nhưng một khi đã có khả năng phát triển, chắc chắn em sẽ không phải cấp C mãi!”
Nghe vậy, Dụ Nhiên thấy vui hơn hẳn: “Tuyệt quá! Nói về, chỉ cần sau này cố gắng học tập, em sẽ có khả năng trở thành Dẫn đường mạnh hơn, làm được nhiều việc hơn!”
Cô Ngải Kỳ ôm cậu: “Đúng vậy, Dụ Nhiên, chúc mừng em!”
Ngay sau đó, Ngải Kỳ báo cáo chuyện này tới Giám đốc Học viện Dẫn đường, Tạ Thời Dật.
Giám đốc Tạ đích thân tới phòng thi quan sát thế giới tinh thần của Dụ Nhiên.
Quả nhiên ông thấy được mỗi khi Dụ Nhiên dùng tua ý thức chạm tới mép thế giới, diện tích xung quanh hồ sẽ mở rộng thêm.
Tuy rằng cậu còn chưa sử dụng tua ý thức đủ thành thạo, phạm vi mở rộng cũng nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng chỉ cần có thể mở rộng, cứ từ từ tích lũy từng chút, một ngày nào đó, sức mạnh tinh thần của cậu sẽ có được sự thay đổi về chất.
Tạ Thời Dật mỉm cười, nói: “Dụ Nhiên, em là Dẫn đường kiểu phát triển duy nhất trong số các học sinh khóa này, phải trân trọng thiên phú của mình đấy.
Mặt khác, đừng khoe chuyện này ra ngoài, bản thân tự biết là được rồi.
Nổi trội quá dễ bị người khác thù hằn, hiểu chưa?”
Dụ Nhiên tin tưởng gật đầu: “Em hiểu ạ!”
Tạ Thời Dật nhìn sang cô Ngải Kỳ: “Về sau, cô phụ đạo riêng cho Dụ Nhiên trong giờ tự luyện nhé.”
Ngải Kỳ kích động đáp: “Em biết rồi!”
Sau khi đợt thi kết thúc, Giám đốc Tạ nói chuyện này với bà Joseph: “Dụ Nhiên mà chị nhờ tôi chú ý, hôm nay tiến hành đợt thi khảo sát đầu tiên, tình cờ phát hiện em ấy là Dẫn đường kiểu phát triển.
Hơn nữa, tua ý thức của em ấy là năng lực chữa trị hệ rừng rậm màu xanh lục hiếm gặp.”
Bà Joseph kinh ngạc: “Trời! Nhiên Nhiên có tiềm lực đến vậy sao?!”
Căn cứ vào sự khác biệt của tua ý thức, Dẫn đường loại hình chữa trị được chia ra thành nhiều nhánh.
Trong đó, Dẫn đường hệ rừng rậm có năng lực chữa trị cực mạnh.Cô rất thích cậu học sinh này, không chỉ vì cậu chủ động gánh vác trách nhiệm lớp trưởng mà trong khoảng thời gian qua, Dụ Nhiên rất nghiêm túc, nỗ lực học tập.
Ngày nào rảnh cậu cũng tới phòng cách âm tự luyện tập, cô đã thấy hết những điều ấy.
Khi chải vuốt thế giới tinh thần của Lính gác, hầu hết các Dẫn đường có thể làm là “xua tan” như hệ thánh quang hoặc “tinh lọc” như hệ đại dương.
Điểm mạnh đặc biệt của hệ rừng rậm nằm ở khả năng “trùng kiến”.Dụ Nhiên mở mắt, xấu hổ nhìn cô chủ nhiệm: “Em vẫn chưa điều khiển tua ý thức thành thạo, chỉ giữ được hơn 10 giây.”
Nói cách khác, nếu thế giới tinh thần của một Lính gác bị tổn thương, bà Joseph cùng lắm cũng chỉ có thể bị xua tan cảm xúc tiêu cực trong đó, khiến tâm trạng hắn thoải mái hơn, không còn khó chịu nữa.
Kiểu chữa trị này chỉ là “trị phần ngọn không trị tận gốc”.
Mà Dụ Nhiên, nếu cậu có thể tiến hóa đến năng lực chữa trị cấp S, thậm chí cậu có thể xây dựng lại một thế giới hoàn toàn mới cho Lính gác đã sụp đổ thế giới tinh thần.
Nói cách khác, những Lính gác đang bên bờ vực cuồng bạo có thể được Dụ Nhiên chữa khỏi từ gốc rễ.
Bà Joseph hít thở sâu để bản thân bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Tin này, trừ thầy, tôi và chủ nhiệm lớp của Dụ Nhiên, đừng để cho ai khác biết.
Mặc dù có Dẫn đường kiểu phát triển có tiềm lực vô hạn nhưng rất dễ bị người ta ganh ghét.
Tôi không hy vọng mầm non này chưa kịp lớn đã bị hủy diệt.”
Tạ Thời Dật nói: “Yên tâm, tôi hiểu nỗi lo của chị.
Nhất định tôi sẽ bảo vệ tốt Dụ Nhiên.”
Trong số các học sinh ở Học viện Dẫn đường, có không ít Dẫn đường cấp cao gia thế hiển hách, là con cưng của trời sống trong nhung lụa từ bé.
Một khi chuyện Dụ Nhiên là Dẫn đường kiểu phát triển bị đồn ra, đám nhóc mười mấy tuổi tâm lý chưa đủ chín chắn sẽ nảy sinh tâm lý ghen tị, khó tránh gây ra một vài chuyện quá đáng, thậm chí tạo thành bạo lực học đường.
Dụ Nhiên không cha không mẹ, không nơi nương tựa rất dễ trở thành “cái gai” trong mắt những học sinh xuất sắc đó.
Cứ để em ấy tiếp tục sống bình lặng.
Đôi khi, tầm thường mới là ô dù tốt nhất.
***
Sau khi về ký túc xá, Dụ Nhiên gửi một tin nhắn thật dài cho Lục Tắc Hiên.
“Tướng quân Lục, hôm nay trường tổ chức thi khảo sát, thầy cô nói em là Dẫn đường kiểu phát triển, còn dặn em đừng cho ai biết bí mật này.
Nhưng nếu anh với em đang tìm hiểu nhau, em thấy không nên giấu anh chuyện này.
Trước kia, vì em là Dẫn đường cấp C còn anh là Lính gác cấp S, em thấy rất tự ti mỗi khi đối diện với anh, cũng không dám tiếp xúc quá nhiều.
Giờ thì tốt rồi, thầy cô nói rằng Dẫn đường kiểu phát triển có tiềm lực rất lớn.
Em nghĩ chỉ cần cố gắng học tập, trở nên mạnh hơn, tương lai đứng cạnh anh cũng không đến mức bị người khác chê cười.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Đây là đang bộc bạch tấm lòng sao?
Kỳ thật, cậu luôn có hảo cảm đối với Tướng quân Lục, nhưng vì mọi phương diện từ bối cảnh gia đình đến cấp bậc sức mạnh tinh thần đều không xứng với Lục Tắc Hiên nên lần nào gặp nhau cũng căng thẳng? Giờ tình cờ phát hiện mình là Dẫn đường kiểu phát triển nên mới vui mừng tiết lộ cho Lục Tắc Hiên?
Là vậy đúng không?
Lúc này, phi thuyền Liệp Ưng đang di chuyển trong vũ trụ.
Moore thấy nét mặt Lục Tắc Hiên rất khó tả, không khỏi nghi hoặc, hỏi: “Ai gửi tin nhắn tới vậy? Biểu cảm của anh trông kiểu gì thế kia?”
“Không có gì, việc riêng.” Lục Tắc Hiên hắng giọng, điều chỉnh lại vẻ mặt, nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Chúc mừng em.
Dẫn đường kiểu phát triển cực kỳ hiếm.
Hiện tại sức mạnh tinh thần của em yếu một chút cũng không sao, sau này còn có thể từ từ tăng lên được.”
Dụ Nhiên nhìn tin trả lời, mỉm cười, tắt thiết bị truyền tin.
Dẫn đường kiểu phát triển là một hình mẫu cực kỳ linh hoạt.
Lúc cần cậu mạnh lên, năng lực chữa trị của cậu có thể đạt tới cấp S chỉ trong nháy mắt, giải thích bằng việc chịu kí/ch thíc/h nên bùng nổ sức mạnh tinh thần là được.
Cần cậu tiếp tục khiêm tốn, cậu có thể nói “Thật ngại quá, thiên phú của em chỉ tăng được tới cấp B là hết cỡ rồi”.
Tiến có thể công, lui có thể giữ.
Cậu có thể tự do khống chế cấp độ sức mạnh tinh thần.
Không biết lúc đọc được tin này Tướng quân Lục sẽ nghĩ gì nhỉ? Liệu có cảm thấy cậu Dẫn đường nhỏ có độ phù hợp siêu cao này rất đáng để bồi dưỡng không?