Từ khi Dụ Nhiên ngụy trang thành một Dẫn đường kiểu phát triển, Giám đốc Tạ và cô chủ nhiệm quan tâm cậu hơn hẳn.
Vào giờ tự học mỗi ngày, cô chủ nhiệm sẽ đích thân phụ đạo, thầy Giám đốc cũng thường xuyên tới kiểm tra.
Muốn để bản thân giả càng giống thật hơn, cậu phải tập trung chú ý, sắm cho tròn vai diễn này.
Ví dụ như kích thước của cáo trắng không thể đùng một cái lớn hơn hẳn mà cần từ tốn “trưởng thành”, hôm nay cái đuôi dài thêm 5cm, ngày mai bộ lông dài ra 1cm, để các thầy các cô đều không nhìn ra sơ hở.
Diễn xuất của cáo trắng rất đỉnh, phối hợp diễn kịch với chủ nhân đến là vui vẻ.
Cáo chín đuôi thì bị Dụ Nhiên giấu đi, vẫn nghỉ ngơi suốt khoảng thời gian này.
Diện tích thế giới tinh thần cũng từ từ mở rộng.
Mỗi lần cậu dùng tua ý thức, sương mù bên hồ sẽ tan đi một chút.Moore nhìn gương mặt non nớt dính đầy máu tươi của cô bé, xót xa nói: “Xóa bỏ ký ức sẽ tạo thành tổn thương không thể lành trong thế giới tinh thần.
Trừ khi được Dẫn đường chữa trị hệ rừng rậm trùng kiến, bằng không, khoảng trống đó lâu dần chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề.”
So với Dụ Nhiên không ngừng tiến bộ, các bạn cùng lớp vẫn đang giậm chân ở vấn đề “làm sao ngưng tụ được tua ý thức”.
Chiều nay, cô Ngải Kỳ giảng đến bài “Các nhánh của tua ý thức”.
Cô đứng trên bục giảng, kiên nhẫn giải thích: “Dẫn đường được chia thành hai loại hình lớn là công kích và chữa trị.
Dựa vào sự khác biệt của tua ý thức, loại hình công kích được chia thành 3 hệ nhỏ, bao gồm: Lửa cháy, dao sắc và nọc độc.
Trong đó, tua màu đỏ là hệ lửa cháy, lực công kích rất mạnh, có thể thiêu rụi thế giới tinh thần trong nháy mắt, khiến mục tiêu chết não; hệ dao sắc thường thấy ở Dẫn đường có thực thể tinh thần là các loài chim dữ, có thể cắt đứt dây thần kinh giác quan và cảm xúc, khiến đối phương mù lòa, câm điếc, biến thành người tàn tật…” ---ĐỌC FULL TẠI ---
Để có thể nghe thấy, nhìn thấy, ngửi thấy, con người cần sử dụng các bộ phận cơ thể tương ứng tiếp nhận thông tin từ bên ngoài rồi truyền về não.
Một khi bị Dẫn đường cắt đứt dây thần kinh, đại não đối phương sẽ không thể nhận được thông tin từ bên ngoài, không nhìn thấy cảnh vật, không nghe được âm thanh, cũng không ngửi ra bất kỳ mùi hương gì, như thể đã bị thế giới vứt bỏ.
Dẫn đường hệ dao sắc có thể biến người khác thành tật nguyền chỉ trong nháy mắt nhưng thực ra đáng sợ nhất lại là nọc độc – chủ yếu là hệ tua ý thức của những Dẫn đường có thực thể tinh thần thuộc loài rắn.
Nọc độc tinh thần của bọn họ có khả năng ăn mòn thế giới tinh thần của Lính gác một cách từ từ, khiến người ta chết dần chết mòn trong đau đớn.Một bên là hoài nghi của lý trí, một bên lại là chất vấn của thực thể tinh thần từ sâu trong tâm tưởng.
So ra, Dụ Nhiên cảm thấy cáo chín đuôi của mình vẫn “ôn hòa” chán.
Dù gì lửa cháy cũng giết người dứt khoát, đối phương sẽ chết rất nhanh gọn.
Mỗi lần đến tiết của cô Ngải Kỳ, các bạn học sinh đều chăm chú nghe giảng.
Lửa cháy, dao sắc, nọc độc, ba loại hình công kích nghe vừa bí ẩn, vừa hấp dẫn.
Camilla ngồi cạnh Dụ Nhiên giơ tay, tò mò đặt câu hỏi: “Thưa cô, lớp mình có Dẫn đường loại hình công kích không ạ?”
Cô Ngải Kỳ mỉm cười, trả lời: “40 học sinh lớp mình đều là Dẫn đường loại hình chữa trị.
Số lượng Dẫn đường loại hình công kích rất ít, năm nay chỉ có 2 lớp Dẫn đường loại hình công kích là lớp số 6 và số 7 thôi.”
Các bạn học sinh tỏ rõ sự hâm mộ.
Camilla nhìn Dụ Nhiên, khẽ thì thầm: “Các bạn được xếp vào lớp 6 lớp 7 chắc may mắn lắm nhỉ?”
Dụ Nhiên cười, nói: “Cũng chưa chắc đâu.”Camilla cùng phòng thấy cậu xách theo một chiếc hộp lớn, tò mò hỏi: “Anh Nhiên, anh mua gì đấy?”
Lớp số 6 và số 7 của Học viện Dẫn đường khóa nào cũng rất “sôi động”.
Thông thường, Dẫn đường hệ công kích đều có sức mạnh tinh thần rất cao, đa phần không dưới cấp A.
Một đám nhóc 13 tuổi với khả năng tấn công đáng sợ tụ lại một chỗ sao hòa thuận cho nổi? Ngày nào cũng đánh lộn, ganh đua nhau là chuyện quá thường tình.Cô Ngải Kỳ tự hào: “Thời gian ngưng tụ tua ý thức của em ấy đã qua được ngưỡng 1 phút then chốt.
Đây là trình độ hầu hết các Dẫn đường cấp C phải học ba tháng mới đạt được, Dụ Nhiên chỉ mất một tuần.”
Cô Ngải Kỳ giảng tiếp đến Dẫn đường loại hình chữa trị: “Các em chỉ cần hiểu sơ qua về Dẫn đường loại hình công kích là được rồi.
Trọng tâm kiến thức của chúng ta nằm ở Dẫn đường loại hình chữa trị cơ.
Loại hình chữa trị cũng được phân chia thành các nhánh khác nhau, gồm có: Thánh quang, đại dương và rừng rậm.
Lớp mình có 18 em hệ thánh quang, 18 em hệ đại dương và 4 em hệ rừng rậm.”
“Ưu thế của hệ thánh quang nằm ở khả năng xua tan.
Những Dẫn đường thuộc hệ này có thể xua tan cảm xúc tiêu cực, loại bỏ ký ức xấu.
Ưu thế của hệ đại dương là khả năng tinh lọc và gột rửa, có thể lọc sạch cảm xúc rác trong thế giới tinh thần.
Hệ rừng rậm mạnh nhất ở khả năng chữa trị và trùng kiến, đặc biệt là đối với những Lính gác đã bị tổn hại thế giới tinh thần, Dẫn đường hệ rừng rậm có thể giúp họ tạo dựng lại thế giới mới.”
Nghe được những tri thức liên quan đến mình, bạn nào cũng rất hào hứng.
Sau khi tan tiết, các học sinh túm tụm lại nói chuyện.
Camilla nói: “Tuy thế giới tinh thần của tớ chỉ là cái bể cá thôi nhưng tớ cũng được tính vào hệ đại dương nhỉ! Tua ý thức của tớ là màu lam mà.” Bên cạnh có bạn đồng tình: “Của tớ cũng màu lam! Anh Nhiên ơi, hệ đại dương đỉnh không ạ?”
Dụ Nhiên nhìn mấy cậu nhóc, trả lời: “Rất đỉnh.
Chờ sau khi học được cách dùng tua ý thức để chữa trị rồi, nếu gặp được Lính gác cấp C cuồng bạo, các em có thể dùng tua ý thức khiến họ bình tĩnh lại ngay lập tức.
Hệ đại dương có năng lực chữa trị rất dịu dàng, dòng nước có tác dụng trấn an cực mạnh, tốc độ cũng nhanh nhất.”
Có bạn học chen vào: “Vậy hệ thánh quang thì sao? Mạnh ở mặt nào vậy?”
Dụ Nhiên nói: “Họ rất giỏi thôi miên, còn có thể sửa chữa, xóa bỏ một số ký ức.”
Bạn kia kích động hô lên: “Woa, xóa ký ức! Đỉnh thật đó.
Vậy thực ra hệ thánh quang chính là bậc thầy xóa bỏ* nhỉ? Thấy có gì sai, xóa ngay tức khắc?”
Từ gốc “消除大师” là tên tựa game có cách chơi tương tự Tile Master.
Xung quanh cười ồ lên.
Camilla nói: “Anh Nhiên, cô giáo bảo ưu điểm của hệ rừng rậm là trùng kiến.
Em vẫn chưa hiểu trùng kiến là như thế nào?”
Dụ Nhiên kiên nhẫn giải thích: “Em có thể hiểu như thế này, hai hệ Dẫn đường khác đều ngăn ngừa và chữa trị cho những Lính gác sắp hoặc mới phát bệnh không lâu.
Trong khi đó, hệ rừng rậm có thể chữa trị cho Lính gác đã cuồng hóa.
Thông thường, thế giới tinh thần của những người đó đã tổn hại rất nghiêm trọng, hệ rừng rậm có thể xây dựng lại thế giới, giúp họ có được cuộc sống mới.”
Đám nhóc lập tức hiểu ra.
Tần Thiên cao giọng tổng kết: “Hệ thánh quang giống như bác sĩ ngoại khoa, thấy chỗ nào hỏng thì cắt bỏ! Hệ đại dương là bác sĩ nội khoa, điều dưỡng và chữa trị từ bên trong.
Hệ rừng rậm là ICU, những bệnh nhân nguy kịch sắp chết giao cho họ chữa trị, trùng kiến! Em hiểu vậy đúng chưa?”
Dụ Nhiên cười, gật đầu: “Em tổng kết rất đầy đủ.”
Được khen, Tần Thiên kích động đỏ cả má, Poodle nhỏ của cậu cũng hưng phấn nhảy nhót tưng bừng.
Phòng học náo nhiệt vô cùng, các học sinh vốn hướng nội, thẹn thùng cũng dần dần tụ lại với nhau, thảo luận về nội dung môn học.
Những bạn ban đầu còn tự ti cũng ngày một tự tin hơn dưới sự cổ vũ của lớp trưởng.
Ngoài cửa sổ, Tạ Thời Dật nhìn khung cảnh ấy mà bồi hồi: “Dụ Nhiên thông minh thật, cũng được bạn bè quý mến.
Bầu không khí trong lớp 107 của cô hòa thuận nhất trong các lớp khóa này đấy… Còn tốt hơn cả nhiều lớp A.”
Cô Ngải Kỳ cảm thán: “Đúng vậy.
Ít nhiều cũng nhờ Dụ Nhiên.
Em ấy làm lớp trưởng, ngày nào cũng trả lời đủ các câu hỏi kỳ lạ của đám nhóc 13 tuổi mà không chê phiền.
Em ấy hệt như một người anh lớn kiên nhẫn, dẫn dắt cả lớp cùng nhau học tập, được cả lớp kính mến.”
Tạ Thời Dật bỗng nhớ tới 11 năm trước, lớp số 7 của các Dẫn đường loại hình công kích.
Lớp số 7 năm đó ngoan ngoãn nhất trong các tất cả khóa.
Đương nhiên, không phải vì lớp trưởng kiên nhẫn, ôn hòa giống như Dụ Nhiên mà là vì… Lớp trưởng quá mạnh, ai không nghe thì dùng bạo lực ép phải nghe.
Không lâu sau khi khai giảng, học sinh trong lớp đánh nhau đã bị lớp trưởng thẳng tay dẹp gọn.
Từ đó về sau, các bạn nhìn cậu ta bằng ánh mắt cung kính thế nào khỏi phải bàn.
11 năm trước, lớp trưởng lớp 7 là một Dẫn đường loại hình công kích 13 tuổi với thực thể tinh thần cáo đỏ và sức mạnh hệ lửa cháy.Lục Tắc Hiên bình tĩnh nói: “Không ai chắc chắn được tôi có thể chống chịu bao lâu.
Lính gác cấp S cuồng bạo sẽ càng đáng sợ hơn, đồng thời rất khó chữa trị được.
Nếu anh không kịp thời giết tôi, chưa biết chừng tôi sẽ giết sạch mọi người rồi gây hại càng nhiều hơn nữa.”
Hiện tại, lớp trưởng lớp 107 là một Dẫn đường kiểu phát triển 18 tuổi với thực thể tinh thần cáo trắng thuộc loại hình chữa trị.
Rõ ràng là hai người có tính cách khác biệt hoàn toàn, tuổi cũng không tương đồng.
Nhưng cứ nhìn Dụ Nhiên, chẳng biết tại sao Tạ Thời Dật luôn nhớ tới cậu học sinh chết trẻ kia.
Ông thôi nghĩ miên man, thấp giọng hỏi: “Tiến độ học tập của Dụ Nhiên gần đây thế nào?”
Cô Ngải Kỳ tự hào: “Thời gian ngưng tụ tua ý thức của em ấy đã qua được ngưỡng 1 phút then chốt.
Đây là trình độ hầu hết các Dẫn đường cấp C phải học ba tháng mới đạt được, Dụ Nhiên chỉ mất một tuần.”
Tạ Thời Dật vui mừng: “Em ấy tiến bộ rất nhanh.
Có thể là vì đã hoàn thành chương trình học cấp hai và cấp ba nên khả năng tiếp thu kiến thức tốt hơn học sinh 13 tuổi.
Hơn nữa em ấy là Dẫn đường kiểu phát triển, tiến bộ nhanh cũng rất bình thường… Giờ tốc độ học của em ấy ngang với học sinh lớp A rồi, có nên cho chuyển lớp không?”
Ngải Kỳ lập tức lắc đầu: “Cứ để em ấy học ở lớp 107 đi.
Khả năng học sinh lớp A xa lánh người chuyển lớp giữa chừng là rất cao, như vậy em ấy lại khó xử.
Ở lớp này, em ấy đã có rất nhiều bạn bè rồi.
Còn về chuyện tiến độ học của em ấy nhanh hơn mặt bằng chung của lớp, em sẽ tìm cách phụ đạo riêng ngoài giờ.”
Tạ Thời Dật ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Cũng đúng.
Vậy phiền cô quan tâm nhiều hơn, có cần hỗ trợ cứ tìm tôi.”Cô Ngải Kỳ mỉm cười, trả lời: “40 học sinh lớp mình đều là Dẫn đường loại hình chữa trị.
Số lượng Dẫn đường loại hình công kích rất ít, năm nay chỉ có 2 lớp Dẫn đường loại hình công kích là lớp số 6 và số 7 thôi.”
Ngải Kỳ cười, nói: “Không vấn đề gì.
Dụ Nhiên là học sinh nỗ lực nhất em từng dạy, em sẽ giúp em ấy hết sức có thể.”
Tuy đánh giá sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên hiện vẫn nằm ở cấp C nhưng Tạ Thời Dật và Ngải Kỳ đều tin rằng với những nỗ lực, chịu khó và sự thông minh lanh lợi của cậu, chỉ cần có thời gian, tăng lên tới cấp A hẳn không phải vấn đề.
Còn có lên tới được cấp S hay không thì còn phải xem thiên phú và kỳ ngộ.
***
Cùng lúc đó, phi thuyền Liệp Ưng cuối cùng cũng tới địa điểm thực hiện nhiệm vụ: Hành tinh N-96 thuộc chòm sao Nam Thập Tự*.
* Chòm sao Nam Thập Tự (Chòm sao Nam Tào/ chòm sao Chữ Thập Phương Nam/ chòm sao Nam Thập): Là chòm sao gồm bốn ngôi sao xếp thành hình chữ thập, sáng nhất trên bầu trời và có kích thước nhỏ nhất trong 88 chòm sao hiện đại.
Tháp Trắng giao nhiệm vụ cho Đội đặc chiến Liệp Ưng chấp hành chủ yếu là vì căn cứ con người trên hành tinh N-96 gần đây nhiều lần xuất hiện chuyện Lính gác cuồng bạo tấn công người dân.
Lính gác có thể lực xuất sắc nhưng cũng tồn tại mặt hại rất rõ ràng: Thế giới tinh thần của họ cực kỳ dễ hỗn loạn.
Một vài Lính gác nếu không khống chế được cảm xúc trong lúc sử dụng sức mạnh sẽ cuồng bạo, thậm chí biến dị vì thế giới tinh thần sụp đổ.
Lính gác cuồng bạo giống như người điên mất trí, sẽ tấn công tất cả các dạng sống xung quanh một cách bừa bãi.
Mà Lính gác biến dị lại càng đáng sợ hơn, cơ thể bọn họ sẽ dung hợp với thực thể tinh thần, biến thành dạng nửa người nửa thú như quái vật.
Ví dụ như Lính gác có thực thể tinh thần là sư tử, sau khi biến dị, hắn ta sẽ trở thành quái vật đầu người mình sư tử, không chỉ có lực tấn công mạnh hơn mà còn trở nên khát máu, thậm chí sẵn sàng ăn thịt người.
Mấy năm nay, Lục Tắc Hiên luôn bôn ba ngoài chiến tuyến ở các hành tinh tài nguyên của Liên bang, từng gặp rất nhiều Lính gác cuồng bạo, biến dị.
Nhất là những Lính gác cấp thấp, khả năng khống chế bản thân vốn đã thấp, khi đụng độ nguy hiểm, sử dụng sức mạnh quá mức, bọn họ rất dễ hóa điên.
Số lượng Dẫn đường ở tiền tuyến quá ít.
Đôi khi 500 Lính gác cấp C cũng không được phân phối lấy 1 bác sĩ Dẫn đường.
Mà “pheromone Dẫn đường y tế” dùng để giảm thiểu vấn đề hỗn loạn tinh thần lại quá đắt đỏ, những Lính gác ở tầng chót đó ngày ngày đều phải chịu đựng tra tấn tàn phá thế giới tinh thần.
Thực trạng này đã tồn tại rất lâu.
Hằng năm, Lục Tắc Hiên luôn trình đề nghị tăng số lượng Dẫn đường ở tiền tuyến lên Quốc hội.
Tiếc thay, đề nghị của hắn lần nào cũng như hòn đá chìm xuống đáy biển.
Phi thuyền chuẩn bị hạ cánh.Giết đồng loại là chuyện Lục Tắc Hiên không bao giờ muốn làm.
Nhưng có những Lính gác biến dị không cách nào cứu được nữa, hắn chỉ có thể xử quyết ngay tại chỗ theo luật pháp Liên bang, tránh việc bọn họ trở thành mối nguy hại lớn hơn đối với con người.
Dù người kia có từng là chiến hữu thân thiết nhất, vào khoảnh khắc hắn biến dị, anh vẫn phải đâm thẳng một đao vào tim hắn.
Moore thấp giọng hỏi dò: “Đội trưởng, gặp Lính gác cuồng bạo vẫn xử lý như mọi khi à?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ.
Cứu được thì cứu, không cứu được…” Nét đau xót chợt hiện lên trong mắt hắn: “Một đao mất mạng, giúp bọn họ bớt khổ sở trước khi chết.”
Giết đồng loại là chuyện Lục Tắc Hiên không bao giờ muốn làm.
Nhưng có những Lính gác biến dị không cách nào cứu được nữa, hắn chỉ có thể xử quyết ngay tại chỗ theo luật pháp Liên bang, tránh việc bọn họ trở thành mối nguy hại lớn hơn đối với con người.
Dù người kia có từng là chiến hữu thân thiết nhất, vào khoảnh khắc hắn biến dị, anh vẫn phải đâm thẳng một đao vào tim hắn.
Lục Tắc Hiên nhăn chặt đôi lông mày như đang chìm vào một đoạn hồi ức tồi tệ.
---ĐỌC FULL TẠI ---
Nhưng chỉ một thoáng thôi, hắn đã điều tiết cảm xúc ổn thỏa, dẫn dắt các chiến hữu Đội đặc chiến Liệp Ưng cùng xuống khỏi phi thuyền.
Khu vực an toàn của hành tinh N-96 đang dần bị thu hẹp, con người đã phải xuống hầm trú ẩn lánh nạn.
Có rất nhiều Lính gác cuồng bạo đang đi lại trên đường, trong số bọn họ, một vài vẫn còn giữ được hình dạng con người, một vài đã biến dị, xuất hiện trạng thái nửa người nửa thú.
Bọn họ đều có những điểm chung là cả con mắt đã chuyển màu đen ngòm, mặt mày dữ tợn, đánh mất nhân tính từ lâu.
Nhiều Lính gác cuồng bạo đến thế? Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Lục Tắc Hiên lộ rõ vẻ lạnh lùng, hắn trầm giọng: “Ba người một nhóm, chia ra hành động! Có thể bắt sống thì đưa về phi thuyền.
Đã biến dị thì xử quyết tại chỗ!”
“Rõ!” Các thành viên tinh nhuệ của Đội đặc chiến Liệp Ưng chia thành từng nhóm 3 người, phân công nhau đi xử lý Lính gác cuồng bạo.Lục Tắc Hiên hoàn hồn, nói: “Không có gì, vài vấn đề nhỏ thôi.
Phải rồi, khi nào thì em được học phương pháp chữa trị Lính gác?”
Đột nhiên, trong con ngõ phía trước vang lên tiếng khóc xé lòng, nghe có vẻ là tiếng trẻ con: “Ba ơi… Ba… Là con hu hu hu… Đừng giết con… Ba ơi…”
Lục Tắc Hiên biến sắc, một đôi cánh trắng dang ra từ hai bên vai.
Người đàn ông bật mình nhảy lên, bay thẳng về phía tiếng khóc phát ra bằng tốc độ tia chớp, chưa đầy hai giây đã đến ngã tư cuối đường.
Chỉ thấy dưới ánh đèn tù mù, một Lính gác đã biến thành gấu nâu đang bóp cổ một bé gái.
Miệng gã há ngoác ra, to như một bồn máu đáng sợ.
Gã định nuốt chửng bé gái kia vào bụng.
Bé gái đã sắp không thở nổi nhưng vẫn nghẹn ngào gọi “ba ơi”, muốn cố gắng đánh thức thần trí gã.
Đáng tiếc, đôi mắt Lính gác kia đã biến thành màu đen kịt từ lâu, cơ thể hóa thành dạng thú, không hề nhận ra con của mình.
Lục Tắc Hiên rút đao điện từ bên hông ra, bé gái kia thấy một luồng sáng trắng lóe lên trong tầm nhìn, tiếp đó, máu tươi gai mắt bắn ra tung tóe.
Một người đàn ông cao lớn xa lạ đưa tay chém xuống, chặt phăng đầu Lính gác trước mặt.
“Á…” Bé gái bất tỉnh nhân sự vì sợ hãi.
Lục Tắc Hiên vững vàng đáp xuống đất, bế đứa bé đưa đến bên cạnh Moore, vẻ mặt hắn rất phức tạp: “Cô bé này suýt nữa bị cha mình ăn thịt.
Tôi giết Lính gác biến dị kia rồi, nhưng chắc chắn sẽ để lại tổn thương tâm lý cho cô bé.
Anh thử xem có thể xóa bỏ phần ký ức đó không.”
Moore nhìn gương mặt non nớt dính đầy máu tươi của cô bé, xót xa nói: “Xóa bỏ ký ức sẽ tạo thành tổn thương không thể lành trong thế giới tinh thần.
Trừ khi được Dẫn đường chữa trị hệ rừng rậm trùng kiến, bằng không, khoảng trống đó lâu dần chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề.”
Lục Tắc Hiên nghiêm mặt: “Tôi biết rồi.
Anh cứ giúp đứa bé này ổn định lại trước đã, những chuyện khác về Thủ đô tính tiếp.”
“Được.” Moore thuận tay đưa cho Lục Tắc Hiên một cái khăn sạch.
Vừa rồi, khi giết Lính gác biến dị kia, không ít máu bắn lên mặt hắn, Lục Tắc Hiên nhận lấy khăn, lau mặt, nhìn đứa bé đã ngất kia, băn khoăn nói: “Tại sao ở đây bỗng nhiên xuất hiện nhiều Lính gác cuồng bạo vậy?”
Moore nói: “Tôi cũng không rõ.
Từ lệnh cấp trên chỉ thị xuống, chắc hẳn đây là đội ngũ Lính gác trú đóng tại đây, gặp phải tai biến địa chất trong lúc làm nhiệm vụ.
Khá nhiều người bị thương, một số không chịu nổi thì cuồng bạo, thậm chí biến dị.
Bọn họ đã tỏa ra tứ phía, tấn công mọi dạng sống xung quanh, chúng ta phải tìm kiếm thật kỹ, đừng để cá lọt lưới.”
Rất bất thường.
Dù cuồng bạo trong khi chấp hành nhiệm vụ cũng không đến mức cuồng bạo tất cả thế này.
Lục Tắc Hiên nhíu mày, cảm thấy phía sau màn có một đôi tay đang thúc đẩy chuyện gì đó.
Thú vũ trụ khổng lồ đột nhiên tràn vào khu an toàn căn cứ B-73, Lính gác cuồng bạo số lượng lớn một cách khó hiểu tại căn cứ N-96… Liệu những chuyện này có gì liên quan đến nhau không?
Đang nghĩ, vài đồng đội đã dùng lưới điện từ đặc chế bắt một Lính gác cuồng bạo về.
Đôi mắt Lính gác kia đen ngòm như vực thẳm không đáy, biểu cảm điên dại, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Giết chúng mày… Tao phải giết chúng mày…”Chỉ thấy dưới ánh đèn tù mù, một Lính gác đã biến thành gấu nâu đang bóp cổ một bé gái.
Miệng gã há ngoác ra, to như một bồn máu đáng sợ.
Gã định nuốt chửng bé gái kia vào bụng.
Lục Tắc Hiên và Moore nhìn nhau.
Moore khẽ nói: “Người này chắc vẫn cứu được.
Đưa về Tháp Trắng chữa từ từ.”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Ừ.
Tiếp tục tìm kiếm, ai chưa biến dị bắt về hết cho tôi.”
Đêm khuya, trên đường, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng hành động rất nề nếp.
Mọi người phối hợp ăn ý, mới đó đã bắt về mười mấy Lính gác cuồng bạo, còn giết ngay tại chỗ vài người biến dị.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Lục Tắc Hiên nhìn những khuôn mặt điên cuồng đó, tiếc là Lính gác đã cuồng bạo không thể trả lời được gì.
***
Một tuần nhanh chóng trôi qua, Đội đặc chiến Liệp Ưng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Tắc Hiên áp giải toàn bộ Lính gác cuồng bạo bắt được trên hành tinh N-96 về nhốt trong phòng giam dưới lòng đất của Tháp Trắng.
Thắp trắng sẽ bố trí Dẫn đường tiến hành chải vuốt tinh thần cho những Lính gác này, người nào chữa trị thành công sẽ được thả ra, tiếp tục sống và làm việc; người nào khó chữa hoặc không thể chữa khỏi sẽ bị cầm tù cả đời, không được nhìn thấy ánh nắng.Đang nghĩ, vài đồng đội đã dùng lưới điền từ đặc chế bắt một Lính gác cuồng bạo về.
Đôi mắt Lính gác kia đen ngòm như vực thẳm không đáy, biểu cảm điên dại, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Giết chúng mày… Tao phải giết chúng mày…”
Sắc mặt Lục Tắc Hiên rất khó coi.
Khoảnh khắc rời khỏi nhà giam dưới lòng đất, hắn chợt nói khẽ: “Nếu có một ngày tôi cũng cuồng bạo, nhờ anh giết tôi bằng cách nhanh gọn nhất.”
Tim Moore run lên, phản bác theo bản năng: “Anh đừng nói lung tung, không có ngày đó đâu.”
Lục Tắc Hiên bình tĩnh nói: “Không ai chắc chắn được tôi có thể chống chịu bao lâu.
Lính gác cấp S cuồng bạo sẽ càng đáng sợ hơn, đồng thời rất khó chữa trị được.
Nếu anh không kịp thời giết tôi, chưa biết chừng tôi sẽ giết sạch mọi người rồi gây hại càng nhiều hơn nữa.”
Khi nói ra những lời này, ngữ điệu của người đàn ông vô cùng bình tĩnh.
Moore càng nghe càng khó chịu.
Từ khi đảm nhiệm vị trí đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng đến nay, hắn chưa từng tiếp nhận chải vuốt tinh thần toàn diện.
Hắn là Lính gác cấp S, muốn chữa trị được cho hắn chí ít cũng phải là Dẫn đường cấp S, bằng không có lẽ đều bị phản phệ, không tài nào đột phá được lá chắn tinh thần của hắn.Lục Tắc Hiên dừng bước, khó hiểu: “Không đi tay không chẳng lẽ còn phải mang gì à?”
Dẫn đường cấp S rất hiếm, muốn được Dẫn đường cấp S chữa trị thì phải trình đơn đề nghị lên Bộ Quân sự, sau khi cấp trên phê duyệt thì mới được bố trí.
Nhưng Lục Tắc Hiên chưa bao giờ đề nghị.
Cấp trên đều cho rằng trạng thái tinh thần của Lục Tắc Hiên vẫn ổn, không cần chữa trị.
Nhưng Moore, người sóng vai chiến đấu nhiều năm cùng hắn, biết rất rõ: Thực chất có rất nhiều cảm xúc tiêu cực bị đè ép trong thế giới tinh thần của Lục Tắc Hiên.
Hắn không muốn phô bày hết những điều ấy cho người xa lạ biết, càng không muốn công khai thế giới tinh thần của bản thân.
Người đàn ông này trọng tình trọng nghĩa nhưng cũng cố chấp vô cùng.
Mấy năm nay, hắn đã gánh chịu quá nhiều áp lực, cứ như thế về lâu về dài, chưa biết chừng sẽ đến ngày tinh thần sụp đổ, thậm chí cuồng bạo, biến dị.
Moore thầm thở dài trong lòng, đề nghị: “Không phải Dụ Nhiên có pheromone Dẫn đường phù hợp đến 98% với anh sao? Tôi nghĩ, thực ra anh có thể ích kỷ một chút, đưa em ấy theo mình, như vậy, dù tương lai anh gặp phải nguy hiểm gì đó, pheromone của em ấy cũng có thể cứu mạng anh.”
Nhắc tới tên Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên lại hơi cau mày, đáp lời với vẻ hơi do dự: “Dụ Nhiên… Cũng nên đi thăm em ấy.” Dứt lời, hắn lập tức quay về ký túc xá, chuẩn bị thay đồ, ra ngoài gặp Dụ Nhiên.
Moore bất đắc dĩ nói: “Một tuần không gặp, anh định đi tay không tới gặp em ấy như vậy sao?”
Lục Tắc Hiên dừng bước, khó hiểu: “Không đi tay không, chẳng lẽ còn phải mang gì à?”
Moore: “…”
Đúng là cái đồ ế bằng thực lực! ---ĐỌC FULL TẠI ---
Lục Tắc Hiên cân nhắc: “Cũng phải, lần nào cũng đi tay không có vẻ không hay lắm.”
Moore nói: “Anh nên dụng tâm hơn đi.
Dụ Nhiên ưa nhìn như thế, tính cách cũng dễ mến, còn có đôi mắt hai màu rất đặc biệt, dù sức mạnh tinh thần chỉ là cấp C thì vẫn có đầy Lính gác muốn tranh.
Đừng tưởng có độ phù hợp 98% thì em ấy nhất định phải ở bên canh, anh nên chủ động chút, biết chưa?”
Có vẻ Lục Tắc Hiên đã hiểu, hắn gật đầu: “Ừ.”
Sau khi về phòng, Tướng quân Lục thay thường phục rồi ra ngoài mua quà.
Hắn tới một tiệm bánh tư nhân nổi tiếng ở hành tinh Thủ đô, đặt một chiếc Tiramisu đẹp mắt, bên trên xếp kín dâu tây tươi mọng khiến ai nhìn cũng thấy muốn ăn.
Tặng thứ này chắc Dụ Nhiên sẽ thích nhỉ?
Hôm nay vừa đúng Chủ nhật, ngày nghỉ của Học viện Dẫn đường, Lục Tắc Hiên lại lái xe tới thăm Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên chạy bước nhỏ ra cổng trường như rất mong chờ được gặp Lục Tắc Hiên.
Cậu chạy đến trước mặt Lục Tắc Hiên, dừng bước, thở gấp từng hơi, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao to đối diện, lo lắng hỏi thăm: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi ạ? Anh không bị thương chứ?”
Đối diện ánh mắt lo lắng của cậu, Lục Tắc Hiên hơi mất tự nhiên, gãi mũi: “Yên tâm, tôi không bị thương.”
Dụ Nhiên thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi.
Đêm qua em mơ thấy anh bị quái vật cắn, khắp người toàn là máu, sợ đến mức choàng tỉnh… Anh không sao là tốt rồi.”
Cậu ấy mơ thấy mình? Chẳng lẽ đây chính là “ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy”? Tâm trạng Lục Tắc Hiên hơi khó tả.
Nhìn Dẫn đường thấp hơn mình một cái đầu, hắn khẽ hỏi: “Mấy ngày nay em luôn mơ thấy tôi à?”
Vành tai Dụ Nhiên đỏ lên, mắt nhìn đi chỗ khác, căng thẳng giải thích: “Không, không phải đâu.
Em chỉ… chỉ lo anh sẽ xảy ra chuyện…”
Cáo trắng cũng phối hợp diễn cùng chủ nhân, nó len lén liếc chim ưng trắng một cái rồi xấu hổ gục đầu xuống.
Chim ưng trắng: “!!!”
Em ấy đáng yêu quá! Đáng yêu quá áu áu!
Lục Tắc Hiên nhận thấy thực thể tinh thần đang rục rịch, vội hắng giọng một cái, nói: “Qua bên kia ngồi đi.”
Viện Thành nằm ở vùng ngoại ô của hành tinh Thủ đô, trong phạm vi 2km xung quanh không có dân cư trú, cũng không có những nơi có thể ngồi nói chuyện như nhà hàng, quán cà phê, lần nào gặp nhau cũng chỉ có thể vào công viên.
Nhưng trông Dụ Nhiên vẫn rất vui vẻ, ngoan ngoãn đi bên cạnh Lục Tắc Hiên, nét cười trên khuôn mặt luôn giấu không hết.***
Lục Tắc Hiên dẫn cậu vào ngồi trong chòi nghỉ lần trước, đưa hộp bánh ngọt đang cầm cho cậu: “Quà tặng em.”
Dụ Nhiên tò mò đón lấy: “Gì vậy ạ?”
Lục Tắc Hiên nói: “Mở ra xem đi.”
Dụ Nhiên mở chiếc hộp đóng gói cầu kỳ ra, thấy một chiếc bánh Tiramisu hình trái tim, bên trên xếp kín dâu tây.
Dâu chắc hẳn vừa hái hôm nay, quả nào quả nấy tươi ngon, mọng nước.
Tiếc là cậu ghét đồ ngọt nhất.
Nguyên một cái bánh to như thế, lại còn có lớp kem phô mai rõ dày.
Lục Tắc Hiên, anh thật sự muốn giết tôi hả.Dụ Nhiên hơi xấu hổ: “Là bánh ngọt Tướng quân Lục tặng.”
Lục Tắc Hiên thấy Dụ Nhiên ngồi đơ ra không phản ứng gì, nhất thời hơi băn khoăn: “Không biết em thích gì nên chỉ mua đồ ăn.
Sao vậy… Không thích à?”
Viền mắt Dụ Nhiên bỗng đỏ hoe, cậu nói bằng giọng nghẹn ngào: “Chỉ là em nhớ đến mẹ.
Trước đây mẹ cũng hay làm bánh ngọt cho em ăn.
Nhưng từ khi mẹ mất, em không còn được ăn nữa…” Nói rồi, cậu cầm dĩa lên, xiên một quả tây dính kem phô mai ngọt gần chết cho vào miệng, trông như sắp khóc đến nơi.
Thấy cậu buồn, Lục Tắc Hiên nhất thời luống cuống: “Xin lỗi, tại tôi nghe nói bánh của tiệm đó rất ngon, không nghĩ đến… Em lại nhớ mẹ mình.”
Dụ Nhiên thở sâu, ngẩng đầu nhìn Lục Tắc Hiên, khẽ nói: “Không sao, người chết không thể sống lại, em đã chấp nhận sự thật rồi.
Cảm ơn anh đã tặng bánh Tiramisu cho em, bánh ngon lắm, em rất thích.”
Nhìn viền mắt đỏ hoe rất tủi thân của cậu, Lục Tắc Hiên bỗng thấy hơi áy náy.
Nếu thân thế, lai lịch của Dụ Nhiên là thật, cậu thật sự đã mất cả cha lẫn mẹ, là một Dẫn đường trẻ mới thức tỉnh không lâu, vậy thì bản thân hắn cứ không ngừng nghi ngờ, thăm dò cậu liệu có phải hơi quá đáng rồi không?
Chim ưng trắng phán xét trong đầu: “Là rất quá đáng! Cậu ấy không cha không mẹ, trở thành trẻ mồ côi, một mình không nơi nương tựa mà suốt ngày bị mấy Lính gác cấp S các anh nghi ngờ, tra khảo, còn bị Dẫn đường cấp A+ thẩm vấn bạo lực đến mức suýt nữa sụp đổ tin thần.
Quá xui xẻo luôn rồi! Cậu ấy đã làm gì sai hả?”
Lục Tắc Hiên: “… Mi im đi.”
Chim ưng trắng tiếp tục lải nhải trong đầu: “Anh nhìn bé cáo trắng đáng yêu biết bao nhiêu kìa! Đã lớn hơn hẳn lần gặp trước rồi, cái đuôi xù lông dễ cưng quá đi mất! Thực thể tinh thần đáng yêu như thế, chủ nhân em ấy sao mà là người xấu được? Tại anh đa nghi quá đấy.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Đáy lòng hắn dường như đang có hai âm thanh mâu thuẫn.
Một bên là hoài nghi của lý trí, một bên lại là chất vấn của thực thể tinh thần từ sâu trong tâm tưởng.
Nghi ngờ bắt đầu chầm chậm dao động.
Nhưng vấn đề pheromone Dẫn đường vẫn chưa được giải thích rõ ràng, hắn không thể kết luận một cách qua loa.
Lục Tắc Hiên nhanh chóng tỉnh táo lại, nói sang chuyện khác: “Gần đây em ở trường thế nào? Sau khi biết em là Dẫn đường kiểu phát triển, giáo viên có phụ đạo riêng cho em không?”
Nhắc tới chuyện này, rõ ràng Dụ Nhiên vui vẻ hơn nhiều, cậu hào hứng kể: “Thầy Giám đốc rất để ý em, cô chủ nhiệm cũng quan tâm nhiều lắm, dạy em rất nhiều kiến thức chỉ các bạn lớp A mới học được.
Giờ em đã có thể ngưng tụ ra hai tua ý thức, hơn nữa thế giới tinh thần đã rộng gấp đôi hồ nước ban đầu rồi!”
Lục Tắc Hiên kinh ngạc nhìn cậu: “Rộng gấp đôi? Tốc độ tăng sức mạnh tinh thần của em nhanh lắm đấy.”
Đương nhiên rồi, nếu không thể khiến anh phải nhìn tôi bằng con mắt khác trong vòng hai tháng thì anh sẽ dẫn tôi tới dạ tiệc chắc?
Dụ Nhiên ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Tiếc là giờ em vẫn ở cấp C.
Muốn lên cấp B còn phải luyện thêm nhiều lắm.
Nhưng cũng may cô giáo nói rằng em có năng lực chữa trị hệ rừng rậm, dù là cấp C cũng có tác dụng rất lớn, có thể giúp nhiều Lính gác cùng cấp.”
Lục Tắc Hiên nhìn thẳng vào cậu không rời mắt: “Em là Dẫn đường hệ rừng rậm?”
“Vâng, nghe nói năng lực chữa trị này khá hiếm.” Dụ Nhiên vuốt v3 cái đuôi của cáo nhỏ trên vai, trong mắt là niềm vui mừng không giấu hết được.
Lục Tắc Hiên chợt nhớ tới bé gái cứu được trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Lúc ấy Moore dùng phương pháp thôi miên cưỡng chế xóa bỏ ký ức ngắn hạn của cô bé, khiến bé ấy quên chuyện khủng khiếp rằng “cha đẻ suýt nữa đã ăn thịt mình”, cũng quên cảnh Lục Tắc Hiên chặt đầu người cha đã biến dị từng tận mắt chứng kiến.
Cô bé ấy được di truyền sức mạnh của cha mình, là một Lính gác có thực thể tinh thần gấu nâu.
Chỉ có điều, cô bé còn quá nhỏ, kích thước thực thể tinh thần chẳng khác gì một con gấu bông, lờ mờ khi thấy khi không bên cạnh người như thể có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Ký ức khủng khiếp kia rất dễ để lại bóng ma tâm lý khó lòng chữa trị đối với cô bé, thậm chí có thể cuồng bạo, phát điên ngay từ khi còn nhỏ.
Cưỡng chế xóa bỏ ký ức sẽ tạo thành tổn thương, để lại lỗ hổng trong thế giới tinh thần.
Chỉ Dẫn đường hệ rừng rậm mới có thể chữa trị, trùng kiến.
Những Dẫn đường hệ rừng rậm cấp cao mà Lục Tắc Hiên biết đều đang ra ngoài làm nhiệm vụ, không ở hành tinh Thủ đô.
Còn một Dẫn đường cấp S là nhân vật lớn rất khó mời, đối phương chắc chắn không chịu lãng phí thời gian đi chữa trị cho một đứa bé 7 tuổi tầm thường.
Mấy ngày nay, Moore vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô bé kia nên tình huống đang tạm ổn.
Nhưng lỗ hổng trong thế giới tinh thần vẫn luôn là mối đe dọa.
Nếu Dụ Nhiên có thể hỗ trợ…
Dụ Nhiên khó hiểu nhìn Lục Tắc Hiên đang trầm tư: “Tâm trạng anh có vẻ không thoải mái, gặp phải khó khăn gì sao?”
Lục Tắc Hiên hoàn hồn, nói: “Không có gì, vài vấn đề nhỏ thôi.
Phải rồi, khi nào thì em được học phương pháp chữa trị Lính gác?”
Dụ Nhiên ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Dựa theo tiến độ giảng dạy, em với học sinh lớp A đang giống nhau, tháng tới cô chủ nhiệm sẽ dạy em cách dùng tua ý thức chữa trị cho người khác.
Nhưng lúc mới bắt đầu chắc chắn chưa thành thạo đâu, cô cũng sẽ không cho em chữa trị người thật, chỉ luyện tập trong phòng thí nghiệm 3D thôi.”
Lục Tắc Hiên đăm chiêu.
Sức mạnh tinh thần của Dụ Nhiên không cao lắm, nhưng của cô bé kia còn thấp hơn, hơn nữa chỉ là Lính gác nhỏ tuổi, lá chắn tinh thần rất dễ đột phá.
Lại nói, Moore cũng không xóa bỏ quá nhiều ký ức, chỉ cần Dụ Nhiên nắm được cách trùng kiến thế giới tinh thần, để Moore bên cạnh hỗ trợ, nếu xảy ra vấn đề thì kịp thời chặn ngay…
Chuyện này vẫn có thể thử xem sao.Dụ Nhiên nói: “Họ rất giỏi thôi miên, còn có thể sửa chữa, xóa bỏ một số ký ức.”
***
Có vẻ lần này hai người đã nói chuyện thoải mái hơn trước.
Lục Tắc Hiên không còn thăm dò quá nhiều, diễn xuất của Dụ Nhiên vẫn rất tinh tế, còn chuyên nghiệp thực hiện cho hết phân đoạn cuối: Lưu luyến không rời nhìn Tướng quân Lục rời đi, xong xuôi mới thu mắt, trở về ký túc xá.
Camilla cùng phòng thấy cậu xách theo một chiếc hộp lớn, tò mò hỏi: “Anh Nhiên, anh mua gì đấy?”
Dụ Nhiên hơi xấu hổ: “Là bánh ngọt Tướng quân Lục tặng.”
Camilla hơi sửng sốt nhưng hiểu ra rất nhanh: “Tướng quân Lục lại tới thăm anh à!”Dù cuồng bạo trong khi chấp hành nhiệm vụ cũng không đến mức cuồng bạo tất cả thế này.
Bạn cùng ký túc xá đều biết chuyện Lục Tắc Hiên đến thăm Dụ Nhiên.
Dù sao lần nào Dụ Nhiên cũng “vội vàng chạy đi”, tuy mấy nhóc 13 tuổi không biết yêu đương là gì nhưng đều có thể cảm nhận được rằng anh Nhiên đang yêu đương!
Dụ Nhiên cười nói: “Các em ăn bánh ngọt không? Ăn cùng anh nhé, bánh to quá mình anh ăn không hết.”
Ba cậu nhóc xúm lại, Dụ Nhiên lấy dao cắt bánh ngọt thành vài phần chia cho các cậu, chỉ chừa một góc nhỏ xíu cho bản thân, giả vờ vui vẻ ăn nốt.
Quà ổn đấy.
Lần sau đừng tặng nữa được không?
Cậu thật sự không thích ăn đồ ngọt.
Lời tác giả:
Các loại hình và phân nhánh của Dẫn đường là do tự tôi đặt ra, không phải giả thiết thông thường của thể loại Lính gác Dẫn đường, chủ yếu để tiện cho việc phát triển cốt truyện.
Cùng với tiến triển tình tiết, sẽ còn xuất hiện nhiều nhân vật nữa, người đứng sau màn cũng sẽ lộ mặt sớm thôi.