“Trong phòng giam số 103, khu A, tầng hầm B10 Tháp Trắng có nhốt một Lính gác cuồng bạo.
Cậu ta có thể giúp cậu.” Trước khi rời đi, Nguyên soái Tần Tiêu để lại cho Dụ Nhiên một thông tin cực kỳ quan trọng, “Tôi sẽ làm giả thân phận cho cậu ta.
Cậu tìm cách cứu cậu ta ra, tinh lọc thế giới tinh thần, để cậu ta trà trộn vào Đội đặc chiến Liệp Ưng làm trợ thủ cho cậu.”
“Được.” Dụ Nhiên đáp rất rành rọt, “Nếu người đeo mặt nạ đã phái tôi tới nằm vùng bên cạnh Lục Tắc Hiên để khống chế anh ta… Tôi nghĩ, chắc chắn trong Đội đặc chiến Liệp Ưng còn có tai mắt khác do bọn họ cài vào giám sát Lục Tắc Hiên.
Nếu có người hỗ trợ, tôi cũng sẽ dễ hành động hơn.”
“Ừ.
Lục Tắc Hiên là một trong những tướng lính có năng lực xuất sắc trong thế hệ trẻ của Bộ Quân sự hiện tại, mấy năm qua đã dẫn dắt Đội đặc chiến Liệp Ưng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ khó.
Nhưng cậu cũng không nên dễ dàng tin tưởng cậu ta quá.
Quân đoàn Liệp Ưng có bị xâm nhập hay không, đến giờ vẫn chưa xác định rõ được.”
“Tôi biết.
Tôi sẽ cẩn thận.”
Buổi thị sát tại Học viện Dẫn đường của Nguyên soái Tần Tiêu chính thức kết thúc lúc năm giờ chiều.
Nguyên soái trò chuyện trong thế giới tinh thần cùng mấy trăm học sinh đại diện, nhìn qua thì tưởng như đang tuyên truyền về ngôi trường Bộ Quân sự mới xây dựng dành riêng cho các Dẫn đường cấp C, cổ vũ học sinh đăng ký nhiều hơn.
Không ai biết rằng lần thị sát này của ông thực chất là vì Dụ Nhiên mà đến.
Gần đây thông tin liên lạc ở hành tinh Thủ đô bị Phòng Điều tra theo dõi rất chặt.
Ông cần gặp được Dụ Nhiên, nắm được bước kế tiếp trong kế hoạch của cậu để âm thầm hỗ trợ.
Tổ chức kia quá bí ẩn, không biết Bộ Quân sự có bao nhiêu tai mắt của bọn họ, con đường về sau cần phải thật cẩn trọng.
Sau khi Nguyên soái rời đi, Dụ Nhiên và cậu bạn Tần Thiên cùng ký túc xá bình tĩnh trở về lớp 107.
Rất nhiều học sinh trong lớp tò mò hỏi cậu: “Nguyên soái trông thế nào vậy ạ?”
“Nghe nói ông ấy là Dẫn đường cấp S+, chắc là giỏi lắm nhỉ!”
Tần Thiên hào hứng miêu tả: “Nguyên soái giống như người ông hiền từ vậy, còn mỉm cười nói chuyện với bọn tớ, không hề làm cao, trịch thượng gì hết.
Thực thể tinh thần của ông ấy là sứa biển sâu đẹp lắm lắm luôn.
Nguyên soái còn đưa cả đám bọn tớ vào thế giới tinh thần của ông ấy nữa! Tớ thấy bao nhiêu là san hô, đá ngầm, thế giới dưới biển đồ sộ cực kỳ!”
Camilla hâm mộ cảm thán: “Lòng biển? Không biết rộng gấp bao nhiêu lần bể cá của tớ nhỉ? Chắc chắn năng lực chữa trị của ông ấy mạnh lắm.”
Dụ Nhiên bỗng nói: “Ông ấy là Dẫn đường loại hình công kích, năng lực chữa trị có lẽ khá bình thường.”
Cả lớp đồng loạt ngơ ra, quay ngoắt sang nhìn Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên giải thích: “Anh đọc được trong sách là có một số thực thể tinh thần của Dẫn đường trông có vẻ không có tính uy hiếp gì nhưng thực chất lực công kích lại rất mạnh.
Sứa biển sâu trông đẹp vậy thôi nhưng độc lắm, là thực thể tinh thần loại hình công kích.”
Đám nhóc đứa nào đứa nấy đều hết hồn.
Nhất là Tần Thiên, vừa rồi cậu còn để Poodle nhỏ của mình sấn vào chơi cùng bầy sứa kia nữa kìa.
Cô Ngải Kỳ bước vào lớp đúng lúc nghe được mấy câu này, không khỏi mỉm cười: “Em Dụ Nhiên nói đúng đấy.
Nguyên soái là một trong những Dẫn đường loại hình công kích cực mạnh của Liên bang.
Ông ấy có thể điều khiển sứa lẻn vào thế giới tinh thần của mục tiêu không một tiếng động rồi phóng nọc độc.
Thế giới tinh thần của đối phương sẽ bị nọc độc cực mạnh của sứa bao phủ, ăn mòn cực kỳ nhanh.”
Cả lớp: “…”
Còn tưởng Nguyên soái là một người ôn hòa, từ ái, dùng sức mạnh chữa trị để xóa bỏ cảm xúc tiêu cực của các Tướng quân chứ.
Nhưng giờ nghe thế này, hình như Nguyên soái rất đáng sợ?
Dụ Nhiên biết rất rõ về Nguyên soái.
Người đàn ông lớn tuổi này không hề hiền hòa như vẻ bề ngoài mà thực ra rất cứng rắn, ghê gớm, trị các tướng lĩnh trong Bộ Quân sự không hề nương tay.
Nhưng Dẫn đường dù có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể đồng thời tấn công vô số Lính gác cấp cao.
Nhỡ chẳng may Bộ Quân sự xảy ra phản loạn, một mình Nguyên soái chắc chắn không khống chế nổi cục diện.
Cần phải kéo một quân đoàn phe Nguyên soái, mượn sức trụ vững qua giai đoạn mấu chốt đó.
Dụ Nhiên làm theo kế hoạch của người đeo mặt nạ, nằm vùng bên cạnh Lục Tắc Hiên thực chất cũng là muốn kiểm tra xem tướng quân trẻ tuổi Lục Tắc Hiên này có đáng tin cậy hay không.
Kết quả tốt nhất chính là có thể liên thủ với Lục Tắc Hiên, rồi thông qua hắn, mượn sức người cha là Lục Đình Ngự để cả Quân đoàn Liệp Ưng đều đứng cùng chiến tuyến với Nguyên soái.
Nếu được như thế, dù tương lai thật sự không tránh được chiến tranh nổ ra, bọn họ cũng có phần thắng.
***
Đầu tháng Tư, nhiệm vụ giao cho Đội đặc chiến Liệp Ưng bỗng nhiên nhiều hẳn lên.
Mấy tháng trước xuất hiện số lượng lớn Lính gác cấp C cuồng bạo, Lục Tắc Hiên vốn đã cảm thấy bất thường.
Tiếc là hắn về nhà hỏi cha mình nhưng lượng thông tin ông nắm được cũng rất hữu hạn.
Mãi đến tháng Ba mới yên ổn, tưởng rằng tình hình đã khống chế được, không ngờ tháng Tư lại tiếp diễn, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Gần đây xuất hiện rất nhiều Lính gác cấp B cuồng bạo.
Lính gác cấp C chỉ được cường hóa về sức mạnh cơ bắp, sức chiến đấu không quá đáng sợ, dù cuồng bạo cũng rất dễ giải quyết.
Nhưng sau khi cuồng bạo, sức chiến đấu của Lính gác cấp B không kém là bao so với Lính gác cấp A bình thường.
Dù cả Đội đặc chiến Liệp Ưng đều là quân tinh nhuệ nhưng cũng tốn rất nhiều công sức mới xử lý được bọn họ.
Thật khó lòng tưởng tượng nổi nếu Lính gác cấp A, thậm chí cấp S mất khống chế sẽ gây ra tai họa lớn đến mức nào.
Đáy lòng Lục Tắc Hiên càng bất an hơn.
Hiếm lắm mới được ngày nghỉ, hắn gấp gáp tới Học viện Dẫn đường muốn gặp Dụ Nhiên một chút.
Có lẽ vì pheromone Dẫn đường của Dụ Nhiên rất phù hợp với hắn? Mỗi khi khó chịu, chỉ cần trông thấy Dụ Nhiên, mọi sự cáu kỉnh trong thế giới tinh thần hắn đều sẽ lắng xuống, tâm trạng cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Dụ Nhiên hẹn Lục Tắc Hiên tới nhà hàng sân vườn lần trước đã tới.
Cậu biết, ở đây có tai mắt của tổ chức hắc ám, vừa khéo cậu cũng có vài lời muốn nói cho bọn họ nghe.
Nhìn quầng thâm rõ mồn một dưới mắt người đàn ông kia, Dụ Nhiên quan tâm hỏi thăm: “Gần đây anh mệt lắm ạ?”
Lục Tắc Hiên day day huyệt thái dương, đáp: “Nhiệm vụ hơi nhiều.”
Dụ Nhiên hỏi: “Rất nguy hiểm ạ?”
Lục Tắc Hiên không biết nên hình dung sao.
Hắn ngần ngừ một lát rồi mới đáp: “Có vài đồng đội bị thương nặng, đang phải điều trị.
Moore cũng bận quá, không cáng đáng nổi nhiều việc như thế.”
Dụ Nhiên cúi đầu buồn bã: “Tiếc thật đấy, em không thể ở cạnh giúp đỡ anh.”
Lục Tắc Hiên nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Dụ Nhiên, em sẵn lòng gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng không?”
Dụ Nhiên sửng sốt: “Em ấy ạ? Giờ khả năng chữa trị của em còn kém lắm, sao đủ tư cách gia nhập Đội đặc chiến?”
Lục Tắc Hiên nói: “Pheromone Dẫn đường của em phù hợp đến 98% với tôi, em có thể giúp tôi ổn định cảm xúc.
Còn những người khác, em chỉ cần tiến hành chải vuốt tinh thần cơ bản nhất là được.
Hơn nữa, em còn là Dẫn đường hệ rừng rậm, có khả năng trùng kiến thế giới tinh thần.”
Lục Tắc Hiên ngừng một lát, lại nói: “Tạm thời Moore chưa có ý định xuất ngũ, anh ấy vẫn ở lại đội, phụ trách việc chữa trị hằng ngày.
Gần đây Đội đặc chiến bên tôi cực kỳ thiếu người, rất cần một Dẫn đường san sẻ công việc cùng Moore.
Nếu em sẵn lòng, tôi sẽ đệ trình đơn xin đặc cách lên Bộ Quân sự, để em xuất chinh cùng tôi với lý do độ phù hợp cao.
Chắc hẳn Bộ Quân sự sẽ phê chuẩn thôi.”
Dụ Nhiên gãi đầu: “Nhưng em còn chưa tốt nghiệp Viện Thánh.
Hay là… Để em xin thi tốt nghiệp sớm?”
Lục Tắc Hiên hỏi: “Em cảm thấy em có thi được không?”
“Các môn lý thuyết thì không khó lắm, học theo sách vài ngày là làm được khá ổn rồi.
Còn các môn thực hành, dạo gần đây Giám đốc Tạ luôn dạy riêng cho em, chỉ là vẫn chưa dạy đến các nội dung khó hơn.
Em sẽ nói với thầy ấy tình hình hiện tại, nhờ thầy dạy nhanh hơn.” Dụ Nhiên cân nhắc cẩn thận: “Nếu mọi chuyện thuận lợi, chắc tháng sau em có thể thi tốt nghiệp.”
Trong kỳ thi tốt nghiệp của Dẫn đường, các môn lý thuyết chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn nằm ở các môn thực hành.
Cậu ấy thực sự có thể tốt nghiệp nhanh vậy sao? Lục Tắc Hiên không khỏi liên tưởng đến học sinh thiên tài tốt nghiệp Học viện Dẫn đường sau ba tháng nhập học kia.
Chẳng qua Dụ Nhiên rất khác cậu ta.
Nghe nói cậu học sinh đó là Dẫn đường cấp S, tự học thành tài.
Dụ Nhiên lại là Dẫn đường kiểu phát triển, Giám đốc Tạ đích thân chỉ dạy, hơn nữa rất thông minh, sáng dạ, lại thêm 18 tuổi có khả năng tiếp thu nhanh hơn hẳn 13 tuổi, cậu học nhanh cũng bình thường.
Bên cạnh, một bồi bàn mặc bộ gile trắng bưng trà đi ngang qua phòng kính.
Đó là một Lính gác, tuy hắn đã giấu thực thể tinh thần của mình đi nhưng Dẫn đường chưa bao giờ xác định Lính gác bằng mắt.
Dẫn đường luôn xác định dựa vào cảm giác.
Cáo nhỏ cảm nhận được cảm xúc của Lính gác kia hơi dao động.
Xem ra hắn đã nghe trộm được cuộc nói chuyện vừa rồi, sẽ báo tiến độ này của Dụ Nhiên lên cho cấp trên.
Dụ Nhiên cúi đầu nhấp một hớp trà, tiếp tục nói với Lục Tắc Hiên: “Em sẽ cố gắng đến bên cạnh anh sớm nhất có thể.”
Câu nói ấy khiến Lục Tắc Hiên thấy khá ấm lòng.
Trong khoảng thời gian qua, Dụ Nhiên vẫn luôn nỗ lực học tập vì muốn mau chóng thành thạo cách chữa trị thế giới tinh thần để được đến bên cạnh hắn sao?
Nhìn cậu Dẫn đường trẻ vừa nghiêm túc, vừa cố gắng trước mặt, khóe môi Lục Tắc Hiên hơi cong lên, giọng cũng ôn hòa hẳn: “Vậy tôi chờ tin tốt từ em.”
Trên bầu trời, chim ưng cất tiếng kêu vang, sung sướng bay vòng quanh cáo nhỏ.
Có phải về sau ngày nào nó cũng sẽ được chơi cùng cáo nhỏ không?
***
Sau khi về Học viện Dẫn đường, Dụ Nhiên tìm gặp riêng Giám đốc Tạ, giải thích rõ tình hình đặc biệt của cậu.
“Thầy Giám đốc, em và Tướng quân Lục có độ phù hợp cao 98%, Đội đặc chiến Liệp Ưng bên anh ấy gần đây gặp phải một số chuyện khó giải quyết, rất thiếu nhân lực.
Hơn nữa Tướng quân Lục trước giờ chưa từng được tiến hành chải vuốt tinh thần toàn diện, em rất lo anh ấy sẽ gặp chuyện.
Vậy nên em muốn được tốt nghiệp sớm, đi theo giúp đỡ anh ấy.”
Nhìn nét mặt nghiêm túc của Dụ Nhiên, Tạ Thời Dật khẽ cười, nói: “Em thích cậu ta vậy à? Gấp gáp muốn tới bên cạnh như thế luôn?”
Dụ Nhiên sững người, chuyện này liên quan gì đến thích đâu chứ? Cậu bị buộc phải tới làm gián điệp bên cạnh Lục Tắc Hiên mà.
Đương nhiên, trong mắt người khác, cậu thật sự rất giống “cậu Dẫn đường nhỏ gấp gáp theo đuổi Lính gác cấp S”.
Thuận theo đó, Dụ Nhiên hơi đỏ mặt, lí nhí: “Chỉ là em muốn giúp anh ấy thôi.
Nghe nói dạo gần đây nhiệm vụ của đội anh ấy càng ngày càng khó, anh ấy cần em hỗ trợ ổn định cảm xúc.”
Tạ Thời Dật vỗ vai cậu, nói: “Thầy hiểu mà.
Bắt đầu từ hơn mười năm trước, cậu học sinh tốt nghiệp sớm kia đã thành tiền lệ đầu tiên, sau này có nhiều học sinh đề nghị được tốt nghiệp sớm lắm, không phải mỗi mình em đâu.
Thầy sẽ đẩy nhanh tiến độ dạy em, còn việc em có nắm bắt được không thì phải xem ở bản thân mình.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Em sẽ cố gắng!”
Chỉ cần Giám đốc Tạ đẩy nhanh tiến độ, dạy cho Dụ Nhiên các nội dung chương trình học của năm 2 là Dụ Nhiên nắm bắt được ngay.
Chỉ là cậu vẫn phải nghiêm túc diễn cho tròn cái vai “Dẫn đường kiểu phát triển”, tiếp thu kiến thức một cách dần dần, tuần tự, thậm chí còn điên cuồng học tập đến ba giờ sáng để có thể tốt nghiệp sớm.
Có lần, Tạ Thời Dật tỉnh giấc giữa đêm, trông thấy phòng ngủ của Dụ Nhiên vẫn sáng đèn.
Ông không khỏi cảm thán: “Đúng là đứa nhóc si tình, gò ép bản thân đến mức này vì Lục Tắc Hiên… Haizz, hy vọng Lục Tắc Hiên sẽ không phụ tấm lòng em.”
Dụ Nhiên đang nằm xem phim trong phòng ký túc đến mức phát chán bỗng nhiên hắt xì một cái rõ kêu.
***
Tháng Tư trôi qua rất nhanh, ngày 1 tháng 5, Dụ Nhiên đã hoàn thành toàn bộ chương trình học.
Giám đốc Tạ tổ chức kỳ thi tốt nghiệp riêng cho cậu.
Dụ Nhiên bình tĩnh bước vào phòng thi, khống chế kết quả các môn lý thuyết trong khoảng 90 điểm.
Các môn thực hành, biểu hiện của cậu cực kỳ xuất sắc, thực hiện trọn vẹn mọi nội dung Tạ Thời Dật đã dạy trong phòng thực hành mô phỏng 3D.
Nói cách khác, hiện tại Dụ Nhiên đã có thể chải vuốt tinh thần cho Lính gác một cách thành thạo.
Hơn nữa, cậu còn có thể tiến hành chữa trị và trùng kiến thế giới tinh thần ở mức cơ bản, đã đạt yêu cầu tốt nghiệp của Viện Thánh.
Viện Thánh chỉ phụ trách giáo dục căn bản cho Dẫn đường.
Trong tình huống bình thường, các học sinh tốt nghiệp Viện Thánh đều khoảng 15 tuổi, cần tiếp tục học tập, bước vào giáo dục bậc đại học với kỳ hạn 5 năm.
Nhưng tình huống của Dụ Nhiên thì khác, cậu đã qua 18 tuổi, dù không thi đại học mà nhập ngũ luôn cũng vẫn đủ tuổi.
Huống hồ, Bộ Quân sự đã phê chuẩn đơn xin đặc cách của Lục Tắc Hiên.
Đưa Dẫn đường có độ phù hợp 98% đi cùng mình, không lý do gì lại phải từ chối.
Đối với Lính gác, điều này tương đương với việc mang theo một lớp bảo hiểm tính mạng.
Ngày 2 tháng 5, Dụ Nhiên thu dọn hành lý xong xuôi, chính thức rời khỏi Học viện Dẫn đường sau bốn tháng học tập.
Các bạn ký túc xá rất không nỡ để cậu đi.
Camilla khóc đỏ hoe cả mắt: “Anh Nhiên, anh đi rồi bọn em phải làm sao đây!”
Dụ Nhiên xoa đầu cậu nhóc, nói: “Các em cứ học tập thật tốt.
Anh tin là tương lai của các em sẽ rất tươi sáng.
Chẳng phải thầy Giám đốc đã nói rồi sao, Dẫn đường cấp C cũng đừng nên coi thường bản thân, mỗi người đều có giá trị riêng.”
Tần Thiên nghẹn nào nói: “Sau này anh còn về thăm bọn em không?”
Dụ Nhiên im lặng một lát, nhìn ba cậu nhóc cùng ký túc, nói: “Nếu có cơ hội, chắc chắn anh sẽ về thăm các em.” Cậu tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cả ba: “Tạm biệt.”
Ngoài cổng Học viện Dẫn đường, chiếc xe quen thuộc của Lục Tắc Hiên đã đỗ sẵn ở đó, kéo theo rất nhiều người tới hóng hớt.
Đám học sinh tò mò xì xầm bàn tán: “Nghe đồn Dụ Nhiên lớp 107 tốt nghiệp sớm hả?”
“Sao thế được, anh ấy là Dẫn đường cấp C thôi mà, làm gì học hết toàn bộ kiến thức nhanh như thế?”
“Độ phù hợp của anh ấy với Tướng quân Lục cao lắm, tớ đoán là Tướng quân Lục xin giúp cũng nên?”
“Chẳng biết nữa, Tướng quân Lục tới đón ảnh kìa!”
Dụ Nhiên kéo vali đi đến cổng trường.
Lục Tắc Hiên đã chờ sẵn ở đó.
Thấy cậu, hắn xuống xe, cất hành lý rồi lại mở cửa cho cậu lên xe.
Dụ Nhiên lên ngồi yên vị trên chiếc xe bay quen thuộc, gương mặt cười rất tươi, trông có vẻ vui lắm.
Lục Tắc Hiên liếc nhìn cậu, dịu dàng hỏi: “Vui vậy sao?”
Dụ Nhiên thầm nghĩ: Với cậu, đi học ở Học viện Dẫn đường chẳng khác gì bắt sinh viên cao học quay lại lớp một ngày ngày học thuộc bảng cửu chương, lại còn phải sắm vai học sinh ba tốt, cần cù, hiếu học… Quá mệt mỏi.
Dụ Nhiên hắng giọng một cái, ngừng cười, hỏi: “Anh định đưa em đi đâu vậy?”
Lục Tắc Hiên nói: “Tới Quân đoàn Liệp Ưng trình diện.”
Dụ Nhiên bất ngờ: “Đến thẳng đó trình diện được ạ?”
Lục Tắc Hiên: “Đúng vậy.
Dẫn đường như em có thể coi là nhân tài đặc biệt, tôi đã bố trí ổn thỏa cả rồi.”
Hai người ngồi xe tới trụ sở Quân đoàn Liệp Ưng tại hành tinh Thủ đô.
Lục Tắc Hiên dẫn Dụ Nhiên đi khai báo thông tin cá nhân, đồng thời đưa thẻ tên cho cậu.
Trên đó viết:
Họ tên: Dụ Nhiên
Vị trí: Dẫn đường đồng hành
Thời gian nhập ngũ: Ngày 2 tháng 5 năm thiên văn thứ 500
Trực thuộc: Tổ 1 – Đội đặc chiến – Quân đoàn Liệp Ưng
Nữ Lính gác phụ trách tiếp đón đưa cho Dụ Nhiên một bộ quân trang với sắc đen là chủ đạo phối cùng một vài đường viền trang trí màu vàng kim sẫm.
Dụ Nhiên vuốt v3 bộ quân phụ với chất vải sờ rất thích tay, nhìn Lục Tắc Hiên, hào hứng hỏi: “Em mặc thử được không?”
Lục Tắc Hiên gật đầu: “Đương nhiên, đằng trước có phòng thay đồ.”
Dụ Nhiên ôm bộ quân phục đi thay, cẩn thận đeo chiếc thẻ tên nho nhỏ lên ngực áo.
Lát sau, cậu bước ra khỏi phòng thay đồ.
Lục Tắc Hiên cảm tưởng như trước mắt mình sáng rực lên.
Thiếu niên mặc trên mình bộ quân phục phẳng phiu, thắt lưng đen ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, đôi chân dài thẳng tắp được đôi giày da bao gọn, toát ra cảm giác cấm dục lạ kỳ.
Tuy vóc dáng cậu không to cao nhưng lại rất vừa vặn, cân đối.
Mặc quân phục chính thức lên người, cảm giác ngây ngô của thiếu niên hòa lẫn cùng khí khái can trường của quân nhân, đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt.
Lục Tắc Hiên chăm chú ngắm nhìn người đối diện, đưa tay chào cậu theo nghi thức quân đội: “Dụ Nhiên, chào mừng gia nhập Quân đoàn Liệp Ưng.”
Má Dụ Nhiên đỏ lên, nhưng cũng chào lại Lục Tắc Hiên bằng nghi thức quân đội: “Dẫn đường Dụ Nhiên của Đội đặc chiến Liệp Ưng chính thức trình diện Tướng quân!”
Đó là một động tác chào cực kỳ chuẩn chỉ theo nghi thức quân đội..