Hôm gặp người đeo mặt nạ, kẻ điều khiển phía sau đã hẹn hai ngày nữa sẽ đưa họ đến gặp tại “căn cứ”.
Dụ Nhiên đoán rằng “căn cứ” mà gã nhắc đến chắc hẳn là một trong những căn cứ thí nghiệm của tổ chức hắc ám, có lẽ không nằm trên hành tinh Thủ đô.
Năm xưa, căn cứ thí nghiệm mẹ cậu điều tra được nằm ở tận thiên hà Thời Chung xa xôi.
Chỉ có điều, bí mật này bị chôn vùi nhiều năm cùng “lực lượng đã bị diệt sạch” của Quân đoàn Ánh Sao.
Kể từ sau sự kiện lần đó, liệu bọn chúng có di dời đi đâu khác không, hiện không ai biết được.
Nếu “căn cứ” kia thật sự nằm trên một hành tinh hoang vu, hẻo lánh, Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên không có bất kỳ chỗ dựa nào, đơn độc đi tới lãnh địa của kẻ địch, chẳng khác nào dê vào hang cọp, một khi phát sinh bất trắc, sợ là hai người khó toàn mạng.
Vậy nên thử thách lần này lại càng quan trọng hơn.
Dụ Nhiên phân tích trong đầu: “Hai anh em bọ ngựa đã điều tra thế giới tinh thần của chúng ta và không phát hiện điều bất thường rồi.
Nhưng tên tai to mặt lớn của tổ chức hắc ám kia hành sự rất cẩn trọng, chắc chắn gã sẽ đích thân kiểm tra xem anh đã thật sự bị tôi khống chế hay chưa.”
Lục Tắc Hiên băn khoăn hỏi: “Liệu sẽ kiểm tra thế nào?”
Dụ Nhiên suy đoán: “Ví dụ như tra tấn để xem thử anh có phản ứng không? Theo lý thuyết, con rối sẽ không biết đau.” Cậu dừng một lát, lại nói: “Nếu chỉ là kiểm tra về thể xác thôi thì dễ, chắc chắn tôi sẽ cản bọn họ.”
Dụ Nhiên không thích “con rối” của mình bị kẻ khác làm tổn hại cũng giống như chẳng ai muốn món đồ chơi của mình bị người khác phá hỏng.
Huống hồ, hai người đã quyết định sắm vai “cặp đôi đã đánh dấu lẫn nhau”, Dụ Nhiên ra tay cứu Lục Tắc Hiên cũng hợp tình hợp lý.
Cách thức kiểm tra kém cỏi kiểu “tra tấn” này hẳn không phải tác phong của tổ chức hắc ám.
Lục Tắc Hiên thấy Dụ Nhiên cau mày, không khỏi hỏi: “Cậu đang lo rằng không chỉ kiểm tra về mặt thể xác mà còn cả mặt tinh thần?”
Dụ Nhiên gật đầu: “Ừ.
Kiểm tra về mặt tinh thần mới là trí mạng nhất.
Khi một người chứng kiến người thân bị ngược đãi hoặc bị ép phải giết cha mẹ mình… Lúc đó, nếu thiếu kiên nhẫn thì sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Lục Tắc Hiên lặng đi.
Tổ chức hắc ám lệnh cho Dụ Nhiên khống chế hắn đương nhiên còn có mưu đồ phía sau.
Hắn đã sớm đoán rằng rất có thể đối phương sẽ yêu cầu hắn giết cha, đoạt lấy chức vị cao nhất ở Quân đoàn Liệp Ưng rồi tiếp tục mượn tay hắn khống chế cả quân đoàn.
Nếu thực sự có một ngày như thế, hắn nên điều chỉnh cảm xúc thế nào để dửng dưng, lạnh lùng “giết chết” người thân của mình?
Dụ Nhiên nói: “Tôi có một cách, chi bằng chúng ta thử xem?”
Lục Tắc Hiên lập tức nói: “Được.”
Dụ Nhiên nhìn hắn: “Anh không hỏi là cách gì sao?”
Lục Tắc Hiên gãi mũi, đáp: “Cậu thông minh hơn tôi.
Cách cậu nghĩ ra chắc chắn hữu dụng.”
Dụ Nhiên không bác bỏ đánh giá của Lục Tắc Hiên.
Sau khi cân nhắc một lát, cậu mới nói: “Trong thế giới tinh thần, chúng ta có thể dùng chung giác quan.
Sau khi tới căn cứ, hình ảnh anh nhìn thấy, âm thanh anh nghe thấy sẽ tự động truyền vào thế giới tinh thần để tôi nắm bắt.
Tôi sẽ xử lý những thông tin đó trước, cản hết những thứ gây ảnh hưởng bất lợi anh, để não anh không phản ứng với chúng.”
Trong tình huống bình thường, mắt người nhìn thấy một vật gì đó, tín hiệu sẽ truyền đến não bộ, não xử lý lại rồi phản hồi bằng nét mặt và cử động của cơ thể.
Tốc độ truyền tải của thông tin rất nhanh, trong nhiều trường hợp, phản ứng bản năng của não bộ sẽ không thể làm giả.
Nhưng hiện giờ, hai người đã liên kết tinh thần.
Dụ Nhiên đóng vai trò người ngoài cuộc cắt đứt quá trình truyền thông tin.
Ví dụ như Lục Tắc Hiên nhìn thấy cha chết, ngay khi tín hiệu vừa truyền đến não, Dụ Nhiên sẽ xóa thông tin này đi, như vậy Lục Tắc Hiên sẽ không có phản ứng đau khổ nữa.
Sau khi hiểu ý Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên khen: “Cách rất hay.
Cứ thế, tôi sẽ không thấy những hình ảnh gây ảnh hưởng bất lợi.
Biểu cảm, hành vi đương nhiên không bị lộ.”
Dụ Nhiên không biết tổ chức hắc ám sẽ “thử thách” hai người như thế nào.
Chưa biết chừng tổ chức điên rồ này thật sự có thể bắt người thân của Lục Tắc Hiên về giết, ép hắn tận mắt chứng kiến màn tra tấn tinh thần này.
Dù Lục Tắc Hiên diễn đạt đến thế nào đi nữa, tới thời điểm đó, chắc chắn hắn không thể không để lộ sơ hở.
Trừ khi… Dụ Nhiên đã che chắn những phiền nhiễu đến từ thế giới bên ngoài giúp hắn trong thế giới tinh thần.
Được như vậy, Lục Tắc Hiên có thể yên tâm đóng kịch.
Những thông tin mà trí óc hắn tiếp nhận được sẽ là những điều đã được Dụ Nhiên sàng lọc và chuyển tới.
Dụ Nhiên sẽ loại bỏ hết những điều bất lợi với Lục Tắc Hiên thật nhanh, hắn sẽ không còn bị ảnh hưởng nữa.
Dụ Nhiên nhìn hắn, nói: “Thử nghiệm trước một chút, chúng ta bắt đầu dùng chung giác quan.
Anh vào phòng ngủ, tôi vào phòng tắm.”
Lục Tắc Hiên gật đầu, quay người bước tới phòng ngủ.
Dụ Nhiên tới phòng tắm.
Ngay khoảnh khắc liên kết giác quan, Lục Tắc Hiên thấy được cảnh tượng trong nhà tắm một cách thần kỳ, đồng thời, Dụ Nhiên cũng nhìn thấy khung cảnh bên phòng ngủ.
Não hai người như chia thành hai màn hình, có thể thấy được tất cả những gì đối phương đang nhìn.
Dụ Nhiên nói: “Tôi cho cáo chín đuôi che tủ quần áo trong phòng ngủ đi.”
Vừa dứt lời, tủ quần áo trước mắt Lục Tắc Hiên đã biến mất.
Lục Tắc Hiên cảm thán: “Hiệu quả can thiệp tinh thần của Dẫn đường kỳ diệu thật.”
Rõ ràng tầm mắt hắn đang nhìn thẳng vào tủ quần áo nhưng trong đầu lại không thấy nó tồn tại.
Dụ Nhiên xử lý thông tin trong thế giới tinh thần rất nhanh.
Cậu có hai thực thể tinh thần, sức mạnh lớn gấp đôi Dẫn đường cấp S thông thường, xử lý những thông tin này rất đơn giản.
Nhưng cậu cũng biết, một khi xâm nhập căn cứ, bản thân cậu phải ứng phó với người của tổ chức hắc ám và đồng thời còn phải xử lý thông tin giúp Lục Tắc Hiên, sức mạnh tinh thần của cậu sẽ tiêu hao nhiều gấp bội, không biết có trụ nổi không và nếu trụ được thì sẽ duy trì trong bao lâu.
Dụ Nhiên ngừng chia sẻ giác quan, rời khỏi phòng tắm, đi tới trước mặt Lục Tắc Hiên, nói: “Liệu chúng ta có sống sót trở về, thành công xâm nhập tổ chức, nắm được toàn bộ chân tướng hay không đều dựa vào chuyến đi này.”
Vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh tuy có lo lắng khi sắp đương đầu với hiểm nguy nhưng không hề tỏ ra sợ sệt.
Lục Tắc Hiên nói: “Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực phối hợp với cậu.”
Dụ Nhiên im lặng một lát rồi chợt hỏi: “Nếu chúng ta không về được, anh còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không?”
Cậu biết không nên nói ra những lời xui xẻo thế này trước khi xuất phát.
Nhưng một khi hai người thật sự bại lộ, bị tổ chức xử tử, nếu còn tâm nguyện chưa hoàn thành, vậy chẳng phải quá tiếc nuối sao?
Nghe câu hỏi của Dụ Nhiên, đuôi lông mày Lục Tắc Hiên hơi giật giật, tâm trạng ngổn ngang hiện lên trong ánh mắt.
Một lát sau, hắn nhìn thẳng Dụ Nhiên, thấp giọng nói: “Tâm nguyện chưa hoàn thành… Tôi rất thích một người, còn chưa kịp nói cho người đó biết.”
Năm ấy, rõ ràng Moore và anh trai hắn thích thầm nhau nhưng chưa kịp bày tỏ với đối phương đã âm dương cách biệt, để lại nuối tiếc vĩnh viễn không khỏa lấp được.
Lần này, hắn cùng Dụ Nhiên tới căn cứ tổ chức gặp kẻ đứng đầu, sống chết chưa rõ.
Nhỡ chẳng may thật sự không về được, những lời hắn còn giấu trong lòng có lẽ cũng không bao giờ còn cơ hội để nói ra.
Nhưng hắn không muốn phải mang phần tình cảm ấy xuống mồ.
Đối diện ánh mắt sâu thăm thẳm của Lục Tắc Hiên, tim Dụ Nhiên bỗng đập mạnh.
Hắn rất thích một người?
Trong khoảng thời gian này, người ở bên cạnh hắn nhiều nhất, có quan hệ thân thiết nhất, xuất hiện trong giấc mơ của hắn là ai còn phải hỏi ư?
Dụ Nhiên kinh ngạc nhìn Lục Tắc Hiên rồi nghe hắn nói khẽ: “Tôi và người đó từng gặp nhau từ khi còn rất nhỏ, chỉ là khi ấy tôi không để ý.
Sau nữa, tình cờ lướt qua nhau trong vũ hội, tôi chỉ ghi nhớ được mùi pheromone Dẫn đường của người đó.
Nhiều năm sau, chúng tôi lại gặp nhau trong một lần làm nhiệm vụ, tôi vừa vặn cứu được người đó.
Em nói xem, đây có phải duyên phận không?”
Dụ Nhiên im lặng một lát mới gật đầu, vành tai đã đỏ hồng: “Là rất có duyên.”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng vươn tay ra, ôm Dụ Nhiên vào lòng mình.
Trong đầu vang lên âm thanh vô cùng dịu dàng, chân thành: “Ban đầu, tôi rung động với cậu Dẫn đường trẻ tuổi, vô tội kia, không ngờ tất cả đều là do em ấy diễn để lợi dụng tôi.
Khi đó, tôi cực kỳ tức giận và đau lòng.
Nhưng về sau, biết được chân tướng, tôi không thể nào giận em ấy nổi nữa, ngược lại, tôi đã không kìm được mà thích em ấy.”
“Thích con người chân thật nhất của em ấy.”
“Tôi thương em ấy… Cũng nể phục em ấy.”
“Tôi càng muốn trở thành Lính gác của em ấy, bảo vệ em ấy cả đời.”
Lục Tắc Hiên siết chặt vòng ôm, để Dụ Nhiên tựa cằm lên vai mình, giọng hắn trầm ấm, dịu dàng: “Nhiên Nhiên, tôi rất thích em.
Tôi muốn nói ra để em biết, dù cho lần này chúng ta không thể sống sót trở về, em cũng đã biết rằng có một người thích em… Tình nguyện đồng sinh cộng tử cùng em.”
Cái ôm của hắn rất ấm, rất chặt, như đang muốn khảm Dụ Nhiên vào làm một với cơ thể mình.
Dụ Nhiên được hắn ôm trọn lấy, nghe lời tỏ tình chân thành của hắn, hốc mắt nhất thời cay cay.
Trước khi gặp Lục Tắc Hiên, Dụ Nhiên từng một mình vật lộn sinh tồn trên hành tinh Nhện Đỏ, một mình sống qua ba năm bên cạnh nhện chúa, lại một mình gian nan trở lại được hành tinh Thủ đô, tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, trở thành nằm vùng trong tổ chức hắc ám.
Suốt những năm qua, cậu vẫn luôn đơn độc.
Đôi lúc cậu cũng từng nghĩ rằng nhỡ một ngày nào đó bại lộ, có lẽ cậu sẽ chết ở một xó xỉnh không ai hay, thân phận Tạ Nhiên cũng chẳng thể khôi phục.
Nhưng hiện tại, Lục Tắc Hiên nói… Hắn thích cậu, nguyện đồng sinh cộng tử cùng cậu.
Đây là tình nghĩa khó có được biết chừng nào.
Mấy năm nay, dung mạo Dụ Nhiên hoàn toàn biến đổi, cánh tay cụt mọc lại, thân phận được làm giả.
Cậu hệt như một con sói cô đơn bước đi giữa đêm dài, luôn sẵn sàng đối diện với cái chết.
Lúc trước, khi đưa ra quyết định này, cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một Lính gác chịu sóng vai đồng hành.
Thậm chí đồng sinh cộng tử.
Hệt như giữa đêm đen rét lạnh, cuối cùng cũng có một tia sáng ấm áp xuất hiện.
Mắt Dụ Nhiên ươn ướt, không cầm lòng được mà nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tắc Hiên, áp mặt trên ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nghiêm túc nói: “Lục Tắc Hiên, tôi không biết thế nào là thích, cũng chưa bao giờ suy xét về chuyện này.
Nhưng… Thật lòng cảm ơn anh đã nguyện đồng sinh cộng tử cùng tôi.
Tôi rất vui vì được quen anh.”
Lục Tắc Hiên nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Cảm ơn gì chứ? Tôi là Lính gác của em, đây là chuyện tôi phải làm.”
Dụ Nhiên bỗng nhớ lại giấc mơ khi ở trên hành tinh Nhện Đỏ, cậu trở lại đêm mưa như trút của nhiều năm trước, bị dây leo chọc mù mắt, bị kéo đứt cánh tay, đau đến mức run rẩy không ngừng.
Trong giấc mơ tuyệt vọng ấy, Lục Tắc Hiên cũng ôm chặt cậu, nói “tôi là Lính gác của em” như thế này.
Lính gác của em.
Bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng lại chất chứa biết bao tình cảm sâu đậm.
Lục Tắc Hiên không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc, nếu không vì lần này sẽ tới đại bản doanh của kẻ địch, sống chết mịt mờ, có lẽ hắn sẽ không nói những điều này với Dụ Nhiên.
Dụ Nhiên hít thở sâu, nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt.
Cậu cân nhắc một lát rồi mới nói: “Hy vọng lần này chúng ta có thể sống sót trở về.
Đến khi đó, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục? Hiện tại tôi còn chưa làm rõ được cảm xúc tôi dành cho anh là gì, cũng không có tâm trí đâu để băn khoăn vấn đề này.”
Lục Tắc Hiên nói: “Tôi hiểu.
Tôi chỉ muốn cho em biết rằng tôi rất thích em, không đòi hỏi em phải đáp lại.
Em đừng áp lực.”
Giờ hai người đang trong tình huống nguy nan, chỉ khi sống sót với có hy vọng.
Giải quyết hết lũ chuột bọ chui rúc dưới cống ngầm, hai người mới có thể quang minh chính đại, yên tâm thoải mái ở bên nhau.
Lục Tắc Hiên hiểu rất rõ điều gì mới là quan trọng.
Hắn buông Dụ Nhiên ra, dịu dàng nói: “Ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt.
Chúng ta chuẩn bị tinh thần thật kỹ lưỡng, ngày mai ứng phó với “tên tai to mặt lớn” kia.”.