Mạc Duy nhìn Dụ Nhiên với vẻ mừng rỡ, kế hoạch thay đổi toàn bộ vận mệnh xã hội loài người lão ta muốn thực hiện rất khó có thể tìm được một trợ thủ đắc lực.
Dụ Nhiên xuất thân từ cướp vũ trụ, không quan tâm gì tới thiện ác, cậu có sức mạnh tinh thần cao lại thông minh, rất hợp ý lão.
Rất hiếm khi lão ta tán thưởng một hậu bối nào đó như cách lão từng xem trọng cậu học trò đầu tiên, Tần Lạc, thế này.
Đáng tiếc, Tần Lạc quá cố chấp, vì tìm chứng cứ giúp vợ mà dám trộm tài liệu thí nghiệm bị lão khóa.
Cậu ta tưởng bản thân có thực thể tinh thần là sứa với khả năng tàng hình thì sẽ không ai biết mình lén lút làm gì khi tăng ca đêm ở Viện Khoa học hay sao.
Cậu ta đâu thể nào ngờ được người đứng sau màn lại là người thầy cậu ta tôn kính nhất.
Chỉ cần chiếc máy tính quang học lưu trữ dữ liệu kia được bật lên, Mạc Duy sẽ nhận được thông báo đầu tiên.
Đối chiếu danh sách trực ban trong ngày hôm đó, rất dễ đoán được là ai đang điều tra về thí nghiệm đối với Lính gác.
Về sau, bọn họ điều tra được quá nhiều, diệt khẩu cặp vợ chồng kia cũng là chuyện bắt buộc phải làm.
Thật tiếc, đứa nhóc Tạ Nhiên kia còn chưa đầy 20 đã bị nổ chết theo cha mẹ.
Mạc Duy nhìn Dụ Nhiên 18 tuổi trước mặt, mỉm cười, đề nghị: “Nhiên Nhiên, tôi muốn nhận cậu làm học trò út, ý cậu sao?”
Dụ Nhiên cười khẩy trong bụng.
Học trò út? Cha cậu là học trò đầu tiên, bản thân cậu lại được lão ta nhận làm học trò út, thật là tức cười.
Nhưng ngoài mặt, Dụ Nhiên vẫn nói với vẻ kinh ngạc: “Vậy có ổn không? Tôi còn chưa học đại học, sao có thể làm nghiên cứu sinh đi theo ông luôn được?”
Mạc Duy khoát tay: “Đại học, học hay chưa không quan trọng.
Kiến thức trường lớp dạy cậu sao hay bằng tôi dạy?”
Dụ Nhiên cười nói: “Cũng phải.
Nếu ông sẵn lòng đích thân bồi dưỡng, tôi nhất định sẽ kế thừa sự nghiệp của ông, lan tỏa rộng rãi thí nghiệm của chúng ta.
Thế giới sau này chính là thế giới thuộc về Dẫn đường chúng ta.”
Mạc Duy hưng phấn vỗ vai Dụ Nhiên: “Tốt, rất tốt!”
Dù gì lão ta cũng đã gần 70, tuy tuổi thọ trung bình của con người hiện tại đã cao trên 120 tuổi, lão còn sống được hơn 50 năm nữa, nhưng đến khi lão đi, chắc chắn phải tìm một người kế thừa.
Lão không muốn công trình nghiên cứu cả đời lão sẽ bị thất truyền.
Chung quy, đây chính là sự nghiệp vĩ đại ảnh hưởng tới tiến hóa của loài người, cần được truyền thừa từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Dụ Nhiên đồng ý làm học trò của lão thật sự quá tốt.
Biểu cảm của Mạc Duy gần như điên cuồng.
Lão ta nhìn những Lính gác biến dị trong những chiếc lồng sắt với thái độ căm ghét, nói: “Lính gác chính là một lũ người khuyết tật gen bẩm sinh.
Thế giới tinh thần của bọn chúng yếu nhớt, rất dễ cuồng bạo, thậm chí biến dị thành quái vật.
Cậu nhìn lũ đầu người thân rắn, mặt người đuôi cá này mà xem, không có ý thức và tư duy, chỉ còn bản năng công kích, thế thì khác gì đám thú hoang? Như thế mà là tiến hóa sao? Rõ ràng là thoái hóa và lại tổ*!”
* Lại tổ (Atavism): Hiện tượng một tái hiện một số đặc điểm của động vật trên cơ thể người do sự phát triển không bình thường của phôi
Dụ Nhiên không đồng tình với quan điểm của lão ta.
Lính gác dễ cuồng bạo nên Thượng Đế mới tạo ra Dẫn đường trong loài người.
Mối quan hệ giữa Lính gác và Dẫn đường vốn dĩ mang tính chất bù trừ, hỗ trợ nhau.
Chẳng qua, nhiều năm nay con người quá vội vàng bành trướng lãnh thổ, quá nhiều Lính gác bị phái ra tiền tuyến chiếm lĩnh các hành tinh tài nguyên trong khi số lượng Dẫn đường đồng hành tương ứng lại vô cùng ít ỏi.
Chính sự thiếu thốn điều kiện chữa trị đó mới khiến nhiều Lính gác cuồng bạo và biến dị.
Đây không phải lỗi của Lính gác mà là sai lầm của chính sách.
Những Lính gác cuồng bạo ấy không nên bị ruồng bỏ.
Vì sự phát triển của loài người, họ đã liều chết chiến đấu, luôn xung phong nơi tuyến đầu, đối mặt vô vàn mối nguy hiểm chưa biết tên trong vũ trụ… Họ là những người anh hùng quả cảm nhất.
Họ cũng có gia đình, người yêu, ông nghĩ bọn họ muốn biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ đó chắc? Còn chẳng phải vì không có Dẫn đường giúp đỡ, lại thêm thứ thuốc biế n thái mà ông nghiên cứu ra đã hại bao nhiêu Lính gác thê thảm sao?
Dụ Nhiên cố kìm xúc động muốn phản bác đối phương, cười nói: “Ông nói phải, đám Lính gác khuyết tật gen này vốn không nên tồn tại.”
Mạc Duy khẽ thở dài: “Nhưng sức chiến đấu của bọn chúng quá mạnh, số lượng lại đông, Dẫn đường sẽ rất bất lợi nếu giao tranh trực diện với bọn chúng.
Thế nên tôi mới khởi động lại thí nghiệm khống chế Lính gác.
May mà qua nhiều năm nghiên cứu, hiện tại đã thành công.”
Lão ta ngắm nhìn Lục Tắc Hiên như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật: “Tiếp theo, chỉ cần chúng ta khống chế được lực lượng quân đội, không cho các quân đoàn lớn với thực lực mạnh có cơ hội đảo chính, để Tống thống tiếp tục đắc cử nhiệm kỳ tới trong cuộc tranh cử cuối năm, kế hoạch vĩ đại của chúng ta sẽ có thể đưa vào thực tiễn!”
Dụ Nhiên kinh ngạc nhìn lão ta: “Tổng thống?”
Mạc Duy nhận ra mình hớ miệng, vội lảng sang chuyện khác: “Cậu còn một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng nữa: Đưa Lục Tắc Hiên về, lệnh cho hắn giết vợ chồng Lục Đình Ngự, kế thừa Quân đoàn Liệp Ưng.”
Dụ Nhiên suy nghĩ một lát, nói: “Giáo sư, theo tôi, trực tiếp giết chết Tướng quân Lục không thỏa đáng.”
Mạc Duy nheo mắt: “Ồ? Sao lại thế?”
Dụ Nhiên nghiêm túc phân tích: “Nhà họ Lục đã đứng vững trong Liên bang từ hai trăm năm trước.
Tuy chức vị Quân đoàn trưởng vẫn luôn do Lính gác cấp S thuộc dòng chính của gia tộc kế thừa, nhưng ngoại trừ Quân đoàn trưởng, Quân đoàn Liệp Ưng còn có rất nhiều tướng quân khác thực lực rất mạnh.
Nếu Lục Tắc Hiên giết cha đoạt quyền, những người đó chắc chắn sẽ không phục tùng hắn mà còn gây ra nội loạn.”
Mạc Duy suy xét cẩn thận một hồi, lại nói: “Có lý.
Vậy cậu thấy phải làm thế nào?”
Dụ Nhiên nói: “Để Tướng quân Lục hy sinh do tai nạn.”
Mạc Duy dần dần bị cuốn theo tư duy của Dụ Nhiên: “Hy sinh do tai nạn?”
Dụ Nhiên chỉ vào đại bàng vàng nằm bất động trong lồng giam, nói: “Lục Thành An chết rồi nhưng thi thể hắn còn có thể lợi dụng nốt.
Tôi nghe Lục Tắc Hiên nói, người anh họ này được Lục Đình Ngự nhận về nuôi từ khi nhỏ vì cha hắn chết bệnh.
Tình cảm Lục Đình Ngự dành cho cháu trai còn thân thiết hơn cả con ruột.
Nếu cho ông ta biết có lẽ cháu trai vẫn còn sống, ông nói xem, liệu ông ta có tới cứu ngay lập tức không?”
Mạc Duy mường tượng ra ngay: “Dụ rắn ra khỏi hang? Kế hay.”
Dụ Nhiên cười nói: “Chờ khi ông ta tới cứu Lục Thành An, chúng ta mới tạo ra một vụ tai nạn khiến ông ta hy sinh vinh quang.
Chỉ cần ông ta không may chết ngoài vũ trụ, không liên quan gì đến Lục Tắc Hiên thì hắn có thể kế thừa vị trí Quân đoàn trưởng một cách hợp tình hợp lý.
Ông thấy kế hoạch này thế nào?”
Mạc Duy vuốt cằm, cẩn thận cân nhắc chốc lát.
Lão ta phát hiện đầu óc cậu trai trẻ trước mặt rất lanh lợi, thông minh đến mức khiến lão hơi e ngại.
Nhưng lời Dụ Nhiên quả thực rất hợp lý.
Nếu Lục Tắc Hiên về nhà giết cha, các tướng quân khác trong Quân đoàn Liệp Ưng chắc chắn sẽ gây ra nội chiến vì nghi ngờ về cái chết của Tướng quân Lục, quấy rầy đến kế hoạch của lão.
Muốn để vị trí Quân đoàn trưởng được chuyển giao trong êm đẹp, Lục Tắc Hiên không thể tự ra tay.
Năm đó, Tướng quân Tạ Hi “hy sinh ngoài ý muốn”, em gái Tạ Thần thuận lợi kế thừa Quân đoàn Ánh Sao.
Nếu Lục Đình Ngự cũng “không may hy sinh”, Lục Tắc Hiên là người thừa kế hàng thứ nhất của Quân đoàn Liệp Ưng, những tướng lĩnh trung thành với Lục Đình Ngự chắc chắn không thể làm phản ngay trong thời gian để tang ông ta.
Lục Tắc Hiên có thể giương cờ hiệu “Điều tra nguyên cớ, báo thù cho cha”, kế thừa Quân đoàn rất dễ dàng.
Mạc Duy mỉm cười, nhìn Dụ Nhiên đầy tán thưởng: “Kế hoạch này quả thật không tồi.
Cứ làm như cậu nói đi.”
Lòng bàn tay Dụ Nhiên đã ướt mồ hôi lạnh.
Nghe được câu nói đó, dây thần kinh đang căng như dây đàn của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Cậu cúi chào Mạc Duy: “Cảm ơn thầy đã tin tưởng.
Em nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện, không để người Quân đoàn Liệp Ưng nghi ngờ.”
Tiếng gọi “thầy” này làm Mạc Duy thấy rất sướng tai.
Ông ta nhìn Dụ Nhiên đầy ôn hòa: “Được.
Trong vòng một tháng, khiến Lục Tắc Hiên thuận lợi tiếp nhận vị trí Quân đoàn trưởng.
Nhớ kỹ, đừng để kẻ nào phát hiện ra Lục Tắc Hiên đã bị cậu khống chế.”
Dụ Nhiên cười nói: “Thầy yên tâm, em biết phải làm thế nào.” Cậu thản nhiên lướt mắt nhìn thi thể trong lồng sắt: “Em đưa cái xác con đại bàng vàng này đi trước nhé?”
Mạc Duy tò mò hỏi: “Cậu định xử lý thi thể hắn thế nào?”
Dụ Nhiên nói: “Giờ mặt hắn vẫn là mặt người, rất dễ nhận diện.
Em sẽ quay vài video về hắn, gửi nặc danh cho Tướng quân Lục, hẹn gặp ông ta ở địa điểm chỉ định.
Thấy cháu trai mình, chắc chắn Lục Đình Ngự sẽ đích thân tới cứu.
Em sẽ buộc thiết bị phát nổ hẹn giờ trên thi thể hắn, đưa hắn đi đoàn tụ với Tướng quân Lục, cho bọn họ chết chung.
Thầy thấy kế hoạch này ổn chứ?”
Mạc Duy nhìn Dụ Nhiên bằng ánh mắt kinh ngạc.
Thanh niên này còn tàn nhẫn hơn cả lão.
Không hổ là học trò út lão nhìn trúng.
Mạc Duy vui vẻ vỗ vai Dụ Nhiên, nói: “Rất ổn.
Vừa hay chỗ tôi có sẵn thiết bị phát nổ hẹn giờ cậu cần, để tôi đưa cho.”
***
Dụ Nhiên sai người nhét đại bàng vàng vào một cái thùng lớn rồi đưa lên phi thuyền tư nhân cỡ nhỏ.
Người “cô” kia phụ trách lái phi thuyền, đưa Dụ Nhiên và Lục Tắc Hiên rời đi qua sân bay trên nóc nhà.
Dụ Nhiên nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ ở hông phi thuyền, hoa biến chủng nở rộ khắp nơi khiến cả vùng ô nhiễm như bị máu tươi nhuộm đỏ.
Phi thuyền bay trên không trung, những đóa hoa dưới đất dập dờn lay động như đang xếp hàng từ biệt.
Căn cứ bí mật nằm chính giữa vùng ô nhiễm xa dần, Dụ Nhiên dời tầm mắt, ngoảnh lại hỏi “cô”: “Cô đưa chúng cháu đi đâu?”
Người phụ nữ nói: “Đưa hai đứa rời khỏi hành tinh B-73.”
Khi băng qua lưới phòng ngự của khu an toàn, không ngờ phi thuyền không hề bị cản lại.
Quân đội đóng trú tại hành tinh B-73 trực thuộc Quân đoàn Nhật Diệu, xem ra lực lượng này đã sớm bị tổ chức hắc ám mua chuộc rồi, có khả năng ngay chính lãnh đạo cấp cao của Quân đoàn cũng không hoàn toàn trong sạch.
Lúc này, cảm giác của Lục Tắc Hiên vẫn đang trong trạng thái bị che chắn.
Hắn không nhìn và không nghe thấy gì, chỉ đành nôn nóng hỏi trong đầu: “Nhiên Nhiên, sao rồi? Giải quyết được chưa?”
Dụ Nhiên khẽ thở phào một hơi, nói: “Vẫn ổn, chúng ta vượt qua thử thách cuối rồi.
Hiện giờ lão ta đã hoàn toàn tin tôi là cướp vũ trụ và anh đã bị tôi điều khiển.
Lão ta còn nói muốn nhận tôi làm học trò út.”
Lục Tắc Hiên: “… Lão ta là… Mạc Duy?”
Nhận làm học trò út? Hội trưởng Hiệp hội Dẫn đường không có học trò, Tổng thống càng không thể.
Nghe câu này, Lục Tắc Hiên chỉ có thể nghĩ đến Mạc Duy.
Giáo sư Mạc Duy có rất nhiều học trò, cha của Nhiên Nhiên năm xưa chính là học trò đầu tiên của lão.
Hiện giờ, lão ta nhận Dụ Nhiên làm học trò út, chuyện này quả thực hệt như vận mệnh định sẵn, nhân quả tuần hoàn.
Nỗi thống hận chợt dâng lên trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đúng vậy.
Kẻ đứng sau màn chính là Mạc Duy, người thầy mà cha tôi kính trọng nhất.
Tôi nghi ngờ cái chết của cha mẹ tôi năm xưa chính là vì cha đã biết được điều gì đó nên mới bị lão ta diệt khẩu!”
Thù giết cha mẹ không đội trời chung.
Huống hồ, năm đó còn có hơn trăm chiến sĩ vô tội của Quân đoàn Ánh Sao đã hy sinh.
Dụ Nhiên hận không thể băm vằm lão súc sinh Mạc Duy này.
Nhưng hiện tại cậu chưa thể làm thế.
Tổ chức hắc ám không chỉ có một mình Mạc Duy.
Tổ chức này đã ẩn nấp nhiều năm, thế lực khổng lồ, có chân rết ở mọi lĩnh vực của Liên bang.
Cậu nhất định phải diệt trừ tận gốc tổ chức hắc ám này, loại bỏ toàn bộ tai họa ngầm.
Lục Tắc Hiên nói trong đầu: “Đừng buồn.
Chí ít những cố gắng của chúng ta không hề uổng phí, cá lớn sau màn cuối cùng cũng lộ mặt rồi.”
Dụ Nhiên nói: “Chỉ sợ cá lớn sau màn không chỉ có một mình lão ta.”
Lục Tắc Hiên giật mình: “Lão ta còn có hậu thuẫn? Cũng đúng, lão chỉ là một nhà khoa học, dù nghiên cứu có giỏi thế nào đi nữa thì những Dẫn đường cấp cao như Adeline, Andre chưa chắc đã chịu nghe lệnh.”
Dụ Nhiên nói: “Đúng vậy.
Lão ta buột miệng nhắc đến chuyện Tổng thống Harrison muốn tái đắc cử.”
Lục Tắc Hiên: “…”
Nếu sau lưng lão là Tổng thống thì mọi chuyện đều được giải thích rõ ràng.
Mệnh lệnh của Tổng thống, đám người Adeline dám trái sao? Quyền thế, lợi ích mà Tổng thống có thể hứa hẹn với thành viên tổ chức chắc chắn nhiều hơn rất nhiều so với một nhà khoa học.
Một Tổng thống Liên bang thêm một nhà khoa học điên, bọn họ đúng là cặp đôi át chủ bài.
Lục Tắc Hiên cố nén sự tức giận, nói: “Nhiên Nhiên, sao em vẫn chưa dỡ bỏ che chắn cho tôi?”
Dụ Nhiên nói: “Chúng ta vẫn đang ở trên địa bàn của lão.
Có vài thứ tạm thời anh chưa nên nhìn thì tốt hơn.”
Lục Tắc Hiên rất khó hiểu: “Rốt cuộc là thứ gì?”
Dụ Nhiên nhìn cái thùng lớn chứa “thi thể” đại bàng vàng được chất lên phi thuyền, nếu để Lục Tắc Hiên trông thấy anh mình, chắc chắn hắn sẽ không thể tiếp tục duy trì biểu cảm con rối.
Trên hành tinh này có rất nhiều người bị khống chế, vô số đôi mắt theo dõi dày đặc khắp nơi, kể cả đã vượt qua thử thách của Mạc Duy, hai người cũng không thể lơ là.
Lục Tắc Hiên không nhận được câu trả lời từ Dụ Nhiên nhưng hắn lập tức cảm thấy tay mình bị cậu nắm chặt lấy.
Giọng của Dụ Nhiên vang lên trong đầu: “Nếu có một ngày tôi gặp nguy hiểm, anh chắc chắn sẽ bảo vệ tôi chứ?”
Lục Tắc Hiên đáp không chút do dự: “Đương nhiên.”
Dụ Nhiên nói: “Tôi cũng vậy.”
“Tôi sẽ tìm cách bảo vệ anh… Và cả người thân của anh nữa.”
“Vậy nên, Lục Tắc Hiên, đừng hỏi vội.
Tôi chưa cho anh biết đương nhiên có nguyên do.”
Lòng Lục Tắc Hiên rất ấm áp, hắn nói rành rọt: “Được, tôi tin em.”
Hắn tin Nhiên Nhiên sẽ không làm những điều gây bất lợi cho hắn.
Hắn sẵn sàng bảo vệ Nhiên Nhiên, tương tự, Nhiên Nhiên cũng sẽ bảo vệ hắn.
Lục Tắc Hiên tiếp tục đi theo Dụ Nhiên với vẻ đờ đẫn đến tận trạm vũ trụ của hành tinh B-73.
Người “cô” lái phi thuyền cỡ nhỏ chở bọn họ đi vẫy tay chào Dụ Nhiên, cười nói: “Tạm biệt Nhiên Nhiên.”
Dụ Nhiên nói: “Cảm ơn cô đã chiêu đãi.
Cháu và Tắc Hiên đi chơi tiếp đây.”
Phi thuyền nhanh chóng rời khỏi hành tinh B-73, tiến vào vũ trụ mờ mịt.
Lúc này, đại bàng vàng trong thùng mới bắt đầu giãy giụa như vừa tỉnh lại sau cơn mê man vì mất máu..