Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc

- Bác sĩ Lục khoa ngoại lồng ngực không chỉ dây dưa với con trai của viện trưởng, mà còn có mối quan hệ mập mờ với dẫn đường Hứa Vân Phỉ.

Tin đồn lặng lẽ lan truyền, nhanh chóng lan đến toàn bộ bệnh viện. Lục Tẫn Triêu khiến mọi người khiếp sợ bởi đồng thời hoàn thành ba cuộc phẫu thuật cấp cứu có độ khó cao lại một lần nữa xuất hiện trong những câu chuyện phiếm.

Hôm đó, từng cử chỉ, từng ánh mắt của ba người ở trong phòng khám khoa Lính gác đều bị mổ xẻ kỹ càng, phân tích rõ ràng từng tầng ý nghĩa sâu xa đằng sau.

Nghe nói cuối cùng Lục Tẫn Triêu còn hẹn Hứa Vân Phỉ ra nói chuyện riêng.

Dựa vào đâu mà một người bình thường có thể đồng thời dây dưa với hộ vệ và dẫn đường? Việc Ân Tề theo đuổi Lục Tẫn Triêu đã nổi tiếng đến mức không ai là không biết, dưới tình trạng này mà anh còn quấn lấy dẫn đường?

Những tin đồn nhảm về tình tình ái ái luôn là thứ được truyền bá nhanh nhất, tất cả hành động trước đó của Lục Tẫn Triêu đều bị mổ xẻ phân tích lại, một vài cử chỉ vô ý cũng trở thành tỏ ra rụt rè.

Những người muốn theo đuổi Ân Tề lại không được anh ta liếc mắt nhìn đổ hết nỗi căm hận và ghen ghét lên đầu Lục Tẫn Triêu, thêm mắm thêm muối tả lại cảnh ngày hôm đó cho người khác.

Hận không thể ngay lập tức úp mũ trà xanh lên đầu Lục Tẫn Triêu.

Có vài người chắc chắn, vài người khác thì không tin, nhưng đa số ôm tâm thái hóng hớt chú ý chuyện kế tiếp.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến khoa của Lục Tẫn Triêu, điều dưỡng trực ở quầy dùng bút chọc chọc đồng nghiệp, nhỏ giọng hỏi: "Đúng rồi, chị đã nghe nói chuyện về bác sĩ Lục chưa?"

"Cùng với khoa Lính gác?"

"Đúng đúng. Ngày đó bác sĩ Hứa còn qua chỗ chúng ta tìm bác sĩ Lục, không biết có liên quan đến việc này không."

"Chị cảm thấy lời đồn hơi thái quá. Bác sĩ Lục làm người như thế nào chúng ta cũng không phải không biết, nói trà xanh thì quá mức..."

Mà bản thân Lục Tẫn Triêu thì hoàn toàn không biết gì về việc này, anh đang kiểm tra tình trạng của bệnh nhân trong phòng bệnh. Cậu bé vừa trải qua phẫu thuật ghép gan hồi đầu tuần khôi phục rất khá, Lục Tẫn Triêu cắt một phần ba lá gan của bố cậu bé, cấy ghép cho cậu bé bị suy gan.

Bước ra khỏi phòng bệnh, anh thấy các điều dưỡng đang nhỏ giọng tám chuyện trong quầy trực, vẻ mặt háo hức hóng hớt. Lục Tẫn Triêu không tiếng động đi qua, đầu ngón tay gõ bàn: "Nói cái gì đấy? Để tôi cũng nghe xem?"


Các điều dưỡng giật nảy mình, bọn họ liếc nhìn nhau, hạ giọng nói với Lục Tẫn Triêu: "Bác sĩ Lục, anh biết tin đồn đang lan truyền gần đây không?"

"Gì cơ?"

"Tôi nói anh cũng đừng tức giận nha".

"Có liên quan đến tôi?" Lục Tẫn Triêu hơi kinh ngạc. Từ xưa đến nay anh là người không quá thích tám nhảm, trong bệnh viện, nếu không phải là tin tức được tuyên bố chính thức, anh luôn là người biết cuối cùng: "Không sao cả, cô nói đi".

"Có người nói... Quan hệ giữa anh với bác sĩ Hứa Vân Phỉ khoa Lính gác không rõ ràng, còn cố ý dây dưa bác sĩ Ân Tề."

Điều dưỡng tạm dừng, vội vàng bổ sung: "Đương nhiên, chúng tôi chắc chắn không tin, khắp khoa ngoại này có ai là không biết anh là người thế nào, tin đồn này lan truyền quả thực là bất hợp lý."

Lục Tẫn Triêu kinh ngạc, anh nhíu mày, nhớ lại ngày hôm đó trong phòng bệnh khoa Lính gác có những ai, trong lòng đại khái có cân nhắc.

"Không có việc gì, tôi không để ý đến những chuyện này, hoàn thành công việc mới là quan trọng nhất."

Trở lại văn phòng, Lục Tẫn Triêu nhắm mắt dựa vào ghế, trong đầu hiện lên hình ảnh và những việc trải qua khi anh tìm đến Hứa Vân Phỉ.

Những ánh mắt ghen tị không thể che giấu được đâm vào người anh, ác ý ẩn chứa trong đó sâu đậm hơn tưởng tượng của anh.

Lời vu khống không thể hiểu được khiến Lục Tẫn Triêu phiền chán, anh dây dưa với Ân Tề?

Hoàn toàn không có. Mấy năm qua, trước sau anh đã từ chối anh ta không biết bao nhiêu lần, dưới tình huống đối phương biết rõ không có kết quả còn không ngừng tới gần, cuối cùng còn có thể đổ lên đầu anh sao?

Thế giới này luôn tìm đủ mọi cách, nỗ lực bới móc sai lầm của người bị hại, chỉ cần tóm được chút xíu nhược điểm, đều sẽ bị thêm mắm thêm muối tả lại một hồi: "Xem kìa, quả nhiên con ruồi không đậu vào quả trứng không có khe hở."

Ngại với áp lực cuộc sống, anh không hoàn toàn trở mặt với Ân Tề, cho nên anh không phải người bị hại hoàn hảo.

Chắc chắn sẽ có người đứng nói chuyện không đau lưng, hỏi tại sao anh không vạch trần? Có phải muốn từ chối nhưng vẫn ra vẻ mời chào không?

So với bản thân mình, Lục Tẫn Triêu càng để ý việc nước bẩn không chỉ hắt lên người anh mà còn hắt lên người Hứa Vân Phỉ hơn. Dẫn đường có ý tốt vươn tay giúp đỡ, nhưng cô ấy cũng trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của đám người rảnh rỗi.


Mãi cho đến buổi tối tan tầm về nhà, Lục Tẫn Triêu đều không hào hứng lắm.

Lâm Khiếu Minh nhạy bén nhận ra Lục Tẫn Triêu không cao hứng lắm, cậu nấu xong cơm thì lần lượt bê lên bàn ăn, không hỏi nhiều, chỉ chú ý đến cử động của Lục Tẫn Triêu.

Lục Tẫn Triêu đi làm rất mệt mỏi và bận rộn, Lâm Khiếu Minh ở nhà nên gánh vác trách nhiệm nấu cơm.

Quả nhiên, anh ăn ít hơn ngày thường rất nhiều.

Lâm Khiếu Minh giả vờ thuận miệng hỏi: "Anh không thoải mái à?"

"Không" Lục Tẫn Triêu lắc đầu, ý thức được có khả năng tâm trạng của anh tiết lộ ra ngoài quá nhiều, anh thu mình lại, rũ mắt che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Vậy chính là công việc xuất hiện vấn đề.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Khiếu Minh đã thăm dò rõ ràng Lục Tẫn Triêu. Anh là một người rất coi trọng gia đình, bố mẹ nuôi dành cho anh tình yêu thương sâu đậm, bằng không thì anh cũng sẽ không quay trở về hành tinh Nam Thiên vào cái tuổi thích hợp phấn đấu nhất.

Mà hiện tại bố mẹ nuôi đã qua đời, chuyện Lục Tẫn Triêu cần quan tâm cũng chỉ còn lại công việc. Vòng xã giao của anh rất nhỏ, ngoài đồng nghiệp ở bệnh viện ra, cậu không thấy anh đi ra ngoài chơi với bạn.

Hiện giờ Lâm Khiếu Minh không thể làm được gì nhiều, làm bạn và dẫn dắt anh là sự đền đáp tốt nhất cậu có thể làm được.

Lục Tẫn Triêu quả nhiên ăn rất ít, Lâm Khiếu Minh thu dọn bát đũa, ngẫm nghĩ có nên đi trấn an anh hay không.

Đường phố bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô chầm chậm dừng lại, tiếng động cơ tắt máy và bánh xe cọ xát mặt đường khá quen thuộc, Lâm Khiếu Minh có điều phát hiện. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một chiếc xe con màu đen đang đỗ lại bên ngoài.

Ân Tề tháo dây an toàn, hít một hơi thật sâu.

Anh ta không ngờ ngày hôm đó Lục Tẫn Triêu đột nhiên đi vào khoa Lính gác, càng không nghĩ tới Lục Tẫn Triêu trực diện đối đầu với Armand. Lúc Lục Tẫn Triêu bị lính gác nóng nảy xách cổ áo lên, anh ta kinh hoàng, tưởng chừng như trái tim muốn ngừng đập.

May mà cuối cùng không xảy ra chuyện gì, lính gác thế mà chịu thua, trực tiếp bỏ đi.


Ân Tề chưa từng nghĩ tới Lục Tẫn Triêu còn có khía cạnh cứng rắn mạnh mẽ như vậy, ánh mắt và biểu cảm lạnh như băng đều hóa thành ma lực, hấp dẫn ánh mắt của anh ta, hoàn toàn không dời mắt được.

Lúc sau, Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Phỉ, động tác nhỏ giữa hai người làm Ân Tề ý thức được, hai người họ có khả năng chia sẻ một bí mật mà người ngoài không biết.

Cảm xúc mang tên ghen tị không ngừng ăn mòn trái tim, Ân Tề mới phát hiện anh ta đã hoàn toàn chìm đắm.

Lần đầu tiên Ân Tề có cảm giác nguy cơ, Hứa Vân Phỉ là dẫn đường, còn là nữ, tự nhiên có ưu thế hơn anh ta. Một năm nay, anh ta đều ở bên cạnh Lục Tẫn Triêu, lại không chú ý quan hệ giữa Lục Tẫn Triêu và Hứa Vân Phỉ đột nhiên tốt hơn từ khi nào.

Ân Tề không nhịn được mà sốt ruột, anh ta liên tục suy xét, quyết định tăng nhanh tiến độ.

Lục Tẫn Triêu chỉ là một người bình thường, mà anh ta thân là hộ vệ, còn có bối cảnh gia đình ưu việt, không một ai phù hợp với Lục Tẫn Triêu hơn anh ta.

Ân Tề sửa sang lại bề ngoài lần cuối trước kính chiếu hậu, rồi xuống xe đi đến cửa nhà Lục Tẫn Triêu.

"Có người tới." Lâm Khiếu Minh thu hồi tầm mắt, nói với Lục Tẫn Triêu ngồi trên ghế sô pha: "Đồng nghiệp của anh, người trước đó từng đến tặng đồ."

Ân Tề? Anh ta tới đây làm gì?

Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn cạnh cửa, anh vừa đứng lên liền vang lên tiếng gõ cửa

Lục Tẫn Triêu điều chỉnh cảm xúc, mở cửa ra.

"Chào buổi tối." Ân Tề cười nói.

"Chào buổi tối." Lục Tẫn Triêu cười cười. Anh không biết hôm nay Ân Tề đến tìm mình làm gì, nhưng từ trang phục trên người đối phương, đại khái là mời anh đi đâu đó.

Dù anh có phiền anh ta đến đâu cũng không thể trực tiếp trở mặt chặn người ngoài cửa, đành nghiêng người nói: "Tiến vào ngồi đi."

Ân Tề đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy Lâm Khiếu Minh ngồi trên ghế sô pha. Lính gác cũng đang nhìn anh ta, đôi mắt đen trầm tĩnh.

"Vị này là?"

"Em trai của bạn học của tôi. Đầu tuần vừa tới hành tinh Nam Thiên chơi, ở tạm một thời gian." Một tay Lục Tẫn Triêu khoác lên vai Lâm Khiếu Minh, nói: "Đây là đồng nghiệp của tôi, Ân Tề."

"Xin chào." Lâm Khiếu Minh gật gật đầu với anh ta, không hề nhiệt tình. Đối mặt với Ân Tề, cậu không gắng sức che giấu thân phận lính gác của mình.


Trong nhà Lục Tẫn Triêu có lính gác đến đây từ lúc nào? Lông mày Ân Tề nhẹ nhàng nhíu lại, vẫn mỉm cười chào hỏi Lâm Khiếu Minh: "Chào cậu."

"Tối ngày kia có một bữa tiệc rượu, mời Khoa trưởng Khoa Y vụ, và cả một vài đại biểu của ngành Y. Bố tôi nói có thể dẫn người theo, cậu có muốn đi không?"

"Tôi hả?" Lục Tẫn Triêu khá bất ngờ.

"Đúng vậy, năm nay khoa của cậu chẳng phải có một suất thăng chức sao? Tôi nhớ là cậu cũng có tư cách."

Lục Tẫn Triêu biết ẩn ý của Ân Tề. Kỹ thuật của anh quả thực rất xuất chúng tại Khoa Ngoại lồng ngực, đặc biệt là sau khi thức tỉnh thành dẫn đường, các ca mổ càng trở nên hoàn mỹ. Nhưng bởi vì vấn đề về tuổi tác, hiện tại làm đến chức Phó chủ nhiệm đã đến cực hạn, muốn lên chức danh cao cấp hơn, cần phải chờ đợi thêm ba năm.

Bản thân anh cũng không quá gấp gáp, chức danh gì gì đó chủ yếu liên quan đến tiền lương. Anh không xem như thiếu tiền, cũng đã quá tuổi để ý đến vinh dự và thân phận.

"Thâm niên của tôi còn chưa đủ."

"Lúc cậu tốt nghiệp tiến sĩ năm 21 tuổi, không ai nói cậu không đủ thâm niên cả."

Lục Tẫn Triêu hiểu ra, Ân Tề riêng chạy đến một chuyến để thuyết phục anh tham gia. Ân Tề là con trai viện trưởng, nếu anh vẫn còn muốn tiếp tục lăn lộn tại bệnh viện, thì không thể tỏ thái độ với Ân Tề.

"..." Theo bản năng, Lục Tẫn Triêu cảm thấy phiền chán, anh nhíu mày: "Nhưng mà tôi..."

"Đi thì sẽ bị người khác nói lời ong tiếng ve." Lâm Khiếu Minh vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Phép tắc vẫn còn đó, không đủ thâm niên chính là không đủ thâm niên, nếu cứ cưỡng ép nâng đỡ, chỉ khiến người khác có thêm đề tài nói chuyện."

"Nếu anh thật lòng muốn mời anh ấy ra ngoài, thực sự không cần phải dùng lý do như vậy." Lâm Khiếu Minh nhìn Ân Tề, giật giật môi: "Nếu như anh có đủ tự tin."

Trong lúc nhất thời, bầu không khí cứng lại.

Lâm Khiếu Minh đứng dậy, cậu đi vòng qua ghế sô pha, đến bên cạnh Lục Tẫn Triêu. Cậu duỗi tay khoác lên vai anh, nói với Ân Tề rõ ràng sắc mặt không tốt lắm.

"Tôi chẳng có ý gì khác, chỉ là anh trai tôi hiền lành, không quá biết cách từ chối, cho nên hy vọng trước khi làm ra quyết định gì đó, anh có thể suy nghĩ vì anh ấy một chút."

Khí thế của Lâm Khiếu Minh khá mạnh mẽ, cậu cao hơn Lục Tẫn Triêu 1m75 gần một cái đầu, tùy ý đặt tay lên vai anh lại càng giống ôm Lục Tẫn Triêu vào trong ngực hơn, bày ra tư thế bảo vệ.

Ân Tề:...

Trong chớp mắt, anh ta cảm thấy lính gác trước mặt không giống như là "em trai nhà bạn học" theo lời Lục Tẫn Triêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận