Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc
Đơn xin từ chức của Lục Tẫn Triêu cuối cùng vẫn được duyệt.
Lục Tẫn Triêu đã quyết định rời đi, dù không muốn để anh đi, bệnh viện cũng không thể ép anh ở lại. Phó viện trưởng nhấn mạnh với Lục Tẫn Triêu hết lần này đến lần khác rằng, nếu có một ngày anh muốn trở về, Bệnh viện Trung ương hành tinh Nam Thiên lúc nào cũng chào đón anh.
Thời khắc lá đơn của anh được duyệt trên hệ thống, Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở phào. Anh một lần nữa cảm ơn lãnh đạo, trở lại phòng làm việc của mình.
Đồ đạc đã thu dọn xong, được xếp sẵn trong thùng, sẵn sàng chuyển đi bất cứ lúc nào. Lục Tẫn Triêu nhìn phòng làm việc lần cuối, ôm thùng đi ra ngoài, giao chìa khoá cho bàn trực của điều dưỡng.
"Bác sĩ Lục, anh thật sự phải đi à?" Cô bé điều dưỡng tiếc nuối.
"Ừ, tôi muốn đến hành tinh Thủ Đô, bệnh nhân giao hết cho mọi người, cố gắng làm nhé."
Điều dưỡng hơi phiền muộn: "Không biết bác sĩ sắp đến có thể tốt như bác sĩ Lục hay không, hầy, anh còn chưa đi mà tôi đã hơi nhớ anh rồi."
Lục Tẫn Triêu bật cười, anh hàn huyên vài câu với các điều dưỡng, tạm biệt lần cuối xong, anh ôm thùng đi đến thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Lục Tẫn Triêu nhìn thấy Ân Tề đứng ở trong đó.
Ân Tề cúi đầu lao ra khỏi thang máy, bước chân vội vã, hiển nhiên đã nghe nói tin tức Lục Tẫn Triêu từ chức. Anh ta ngẩng đầu, trông thấy Lục Tẫn Triêu đang ôm cái thùng trong lòng, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Ân Tề không nói không rằng, bước nhanh lên trước tóm lấy cổ tay Lục Tẫn Triêu, đẩy ra cánh cửa thoát hiểm vừa dày vừa nặng, kéo anh vào cầu thang bộ bên cạnh.
Lục Tẫn Triêu bị túm đi xuống nửa tầng lầu, cái thùng trong lòng suýt chút nữa rơi mất. Anh mãi mới ổn định được thân hình, đã bị Ân Tề đẩy đến chân tường.
Hộ vệ chăm chú nhìn anh, trong mắt áp lực lửa giận: "Cậu muốn đi?"
"Ừ, đơn xin từ chức đã được duyệt rồi."
"Vì sao chứ? Là bởi vì những lời đồn..."
"Anh suy nghĩ nhiều quá." Giọng điệu của Lục Tẫn Triêu bình tĩnh: "Tôi muốn đến hành tinh Thủ Đô đào tạo chuyên sâu, bố mẹ tôi đều không còn ở đây, tôi có tiếp tục ở lại nơi này cũng không cần thiết."
Ân Tề bình tĩnh nhìn anh vài giây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đang trốn tránh tôi đúng không? Từ ngày đó trở đi, cậu vẫn luôn tránh mặt tôi, hiện tại còn muốn trốn đi chỉ bằng việc từ chức?"
Lục Tẫn Triêu nhíu mày, kinh ngạc cảm thấy trạng thái của Ân Tề không quá bình thường, ngay cả những lời anh ta tự cảm thấy hài lòng về bản thân như vậy cũng có thể nói ra. Anh thấy hơi buồn nôn: "Anh thật sự đã suy nghĩ nhiều. Thứ nhất, tôi không hề cố ý trốn tránh anh. Thứ hai, tôi quả thực muốn tiếp tục đi học."
"Đừng có nói dối nữa!" Ân Tề đột nhiên vươn tay, bắt lấy hai cánh tay Lục Tẫn Triêu, đè chặt anh lên tường: "Lục Tẫn Triêu, tôi thật sự không rõ rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới có thể hài lòng? Tôi đã làm nhiều như vậy cho cậu, bất luận những người khác như thế nào tôi cũng sẽ không nhìn lấy bọn họ một lần. Ngày ngày nghĩ về cậu, nhớ đến cậu, không quan tâm cậu là người bình thường, nhưng vì sao cậu vẫn không tiếp nhận tình cảm của tôi chứ? Rốt cuộc điểm nào của tôi khiến cậu không thích?"
Không quan tâm cậu là người bình thường.
Trong lòng anh chợt lóe lên cảm xúc bi thương, cuối cùng ở thời điểm này Ân Tề đã nói ra suy nghĩ thực sự trong nội tâm.
Đúng như những gì Lâm Khiếu Minh từng nói, từ trong tiềm thức, anh ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình trong mối quan hệ này luôn ở vị trí trên cơ Lục Tẫn Triêu.
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, anh chưa từng thấy Ân Tề điên cuồng như vậy. Câu chất vấn gần như cuồng loạn sau cùng khiến anh thấy vừa nực cười vừa đáng buồn.
"Tôi đã từng nói rất nhiều lần rồi, Ân Tề." Anh nói khẽ: "Xin lỗi, tôi không có cảm giác gì với anh."
Cầu thang bộ hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bản năng của Lục Tẫn Triêu cảm giác được nguy hiểm, anh muốn rời khỏi đó, nhưng sức lực trên cánh tay lại khiến anh bị cố định ở giữa vách tường và thân thể Ân Tề.
Tinh thần lực yên lặng lan tràn, hóa thành sợi tơ vô hình, lỏng lẻo vờn quanh bên người Ân Tề. Cắt Bắc Cực lướt qua bên cửa sổ, chưa từng bị bất kỳ ai phát hiện.
Trong nháy mắt Ân Tề đột nhiên chúi người về phía trước, Lục Tẫn Triêu chỉ kịp miễn cưỡng quay đầu, tránh thoát khỏi màn cưỡng hôn. Khóe môi đối phương sượt qua vành tai, con ngươi Lục Tẫn Triêu đột nhiên co rụt lại, tinh thần lực bộc phát trong nháy mắt, gắt gao quấn chặt lấy Ân Tề!
"Anh làm gì vậy!"
Lục Tẫn Triêu bỗng nhiên đẩy anh ta, tránh thoát khỏi gông xiềng của Ân Tề. Trong hỗn loạn, thùng giấy rơi khỏi vòng tay anh, đồ vật bên trong rơi bừa bộn trên đất.
Ân Tề bị anh đẩy lảo đảo lùi về sau hai bước. Cơ thể anh ta như thể bị thứ gì đó vô hình quấn quanh, khó có thể động đậy. Hai loại giác quan đã thức tỉnh bị quấy nhiễu mãnh liệt, trong không khí có nguồn năng lượng vô hình khuếch tán ra, hình thành một vùng mạnh mẽ nào đó!
Làm việc tại khoa Lính gác, Ân Tề biết rất rõ loại cảm giác này. Lúc dẫn đường tiến hành chải vuốt cho lính gác cũng mang đến cho anh ta cảm giác tương tự, như thể toàn bộ linh hồn và cơ thể đều bị khống chế.
Lục Tẫn Triêu, anh!
Ân Tề khó có thể tin trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ: "Cậu... Cậu..."
Lục Tẫn Triêu đứng dậy, không còn dựa vào vách tường nữa. Anh tiến lên một bước, sửa sang lại cổ áo hơi xốc xếch: "Đúng, anh không nghĩ sai, tôi là dẫn đường."
"Làm sao có thể!"
"Sao lại không thể chứ?" Giọng nói của thiếu niên truyền đến từ phía trên, hờ hững mà lạnh lẽo. Lâm Khiếu Minh đi xuống cầu thang từng bước một, cuối cùng dừng bước ở chỗ cách chiếu nghỉ ba bậc.
Trên người lính gác trẻ tuổi tản mát ra uy thế mạnh mẽ, cậu nhìn từ trên xuống Ân Tề gần như rơi vào trạng thái sợ hãi. Đối phương cắn răng thật chặt, thân thể run rẩy không chịu khống chế, như thể đang chống cự lại trọng lực nặng nề, hai đầu gối khổ sở gắng gượng, không để bản thân cứ thế quỳ xuống.
"Như anh thấy, anh ấy là một dẫn đường."
"Bên cạnh anh ấy chú định sẽ có rất nhiều lính gác quay xung quanh, chiến đấu vì anh ấy, đổ máu vì anh ấy, dốc hết toàn lực tranh thủ một cơ hội ở lại bên cạnh anh ấy. Anh ấy là người mà cả đời này anh cũng không thể trèo lên được."
Lâm Khiếu Minh vươn tay, Lục Tẫn Triêu vội vàng nhặt lên đồ vật trên đất, nhanh chân bước qua bên cạnh Ân Tề, đi đến cạnh Lâm Khiếu Minh.
Uy thế thực sự quá mức mãnh liệt, Ân Tề không chống đỡ nổi nữa. Anh ta vịn tay vào lan can, vẫn không khống chế được mà nửa quỳ xuống!
Chênh lệch giữa hộ vệ và lính gác giống như lạch trời.
Lục Tẫn Triêu lần đầu tiên tùy ý thể hiện bản thân trước mặt người khác, tinh thần lực của dẫn đường và lính gác va chạm, dung hòa với nhau, mang đến cảm nhận hoàn toàn khác với ngày thường.
Lục Tẫn Triêu nhìn qua Ân Tề, khẽ nói: "Ngày kia tôi sẽ rời khỏi hành tinh Nam Thiên, nếu không có gì ngoài ý muốn, mấy năm gần đây hẳn sẽ không quay về nữa. Cảm ơn sự săn sóc của anh suốt mấy năm nay, chúc anh sau này mạnh khỏe bình an."
Dứt lời, anh dùng sức nhắm mắt lại, xoay người, ôm thùng rời khỏi cầu thang bộ.
"Tôi vốn không định can dự vào." Âm thanh của Lâm Khiếu Minh không lớn, nhưng vào tai Ân Tề lại khiến cho nội tạng anh ta chấn động rõ ràng: "Nhưng những gì anh làm thật sự quá trớn rồi."
Ân Tề miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt anh ta lần đầu tiên xuất hiện nỗi sợ hãi không cách nào kiềm chế được.
Lục Tẫn Triêu chờ tại thang máy một lúc, Lâm Khiếu Minh nhanh chóng đẩy cửa thoát hiểm bước ra đúng lúc thang máy đến. Hai người đi vào, nhất thời không ai nói chuyện.
"Cảm ơn." Lục Tẫn Triêu thở phào một hơi: "Cậu lại cứu tôi một lần."
Hôm nay Lâm Khiếu Minh và Lục Tẫn Triêu cùng nhau đến bệnh viện. Cậu lái xe chờ dưới lầu, đợi Lục Tẫn Triêu chuyển đồ đạc xuống, nhìn thấy cắt Bắc Cực bay ngang qua bầu trời, cậu ý thức được khả năng Lục Tẫn Triêu gặp chút nguy hiểm.
Lâm Khiếu Minh đi vào bệnh viện, ngồi thang máy đi đến khoa ngoại lồng ngực của Lục Tẫn Triêu, được điều dưỡng thông báo mười phút trước Lục Tẫn Triêu đi rồi.
Cậu đang muốn đi tìm, đột nhiên được tinh thần lực tản ra chỉ dẫn phương hướng.
Lâm Khiếu Minh nhanh chóng tìm đến nơi trong thang bộ bộc phát ra tinh thần lực, vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Tẫn Triêu tràn ngập phẫn nộ và Ân Tề đối diện.
"Thấy anh lâu quá vẫn chưa xuống nên tôi đi lên xem." Lâm Khiếu Minh đỡ lấy thùng từ trong tay Lục Tẫn Triêu, bên trong đều là vài vật dụng văn phòng: "Tôi đã đặt vé rồi, sáng sớm ngày mai xuất phát đi hành tinh Vân Phong, rồi từ đó bay thẳng tới hành tinh Thủ Đô."
"Được, hôm nay trở về thu dọn thêm chút đồ đạc nữa."
"Căn nhà hiện tại anh muốn xử lý thế nào? Mấy năm gần đây khả năng cao anh sẽ không quay về đâu."
"Giữ lại đi. Đây là căn nhà của bố mẹ tôi, tôi không muốn bán hoặc cho thuê, dù sao cũng không thiếu tiền."
Hai người đi xuống tầng, Lâm Khiếu Minh bỏ thùng giấy vào cốp sau, lái xe chở Lục Tẫn Triêu về nhà.
Lục Tẫn Triêu ngồi ở ghế phụ lái, nhìn theo bệnh viện ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, hơi thương cảm.
Ba năm nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, từ khi đưa ra quyết định đến lúc thu dọn đồ đạc rời đi, anh mất chưa đến ba ngày, chỉ kịp nói lời tạm biệt ngắn gọn tới một vài đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Từ nay về sau, anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.
Lục Tẫn Triêu thu tầm mắt lại, Lâm Khiếu Minh liếc nhìn anh, không lên tiếng. Nhưng dù không ai nói gì, bầu không khí trong xe cũng không có vẻ xấu hổ.
Trong sự yên tĩnh tuyệt đối, hai người về nhà, thu dọn những món hành lý cuối cùng.
Không còn mấy thứ cần dọn dẹp nữa, cuối cùng Lục Tẫn Triêu mang đi bức ảnh chụp chung đặt ở đầu giường phòng ngủ chính, đó là bố mẹ nuôi và người anh trai trùng tên trùng họ nhưng chưa từng gặp mặt, cũng là minh chứng anh từng có người nhà.
Sáu giờ sáng mai đã phải đi, đêm nay nhất định phải nghỉ ngơi sớm, mới 10 giờ đêm hai người đã chúc nhau ngủ ngon.
Sắp sửa rời đi nơi chôn rau cắt rốn lần nữa, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, Lục Tẫn Triêu vốn tưởng rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ vừa đặt người xuống đã mê man ngủ thiếp đi.
...
Mười hai giờ đúng, dưới ánh trăng, một ngày mới bắt đầu. Lâm Khiếu Minh cách một bức tường mở hai mắt ra.
Cậu không tiếng động xoay người rời giường, mặc áo khoác vào, lấy ra thứ gì đó từ chỗ sâu trong ngăn tủ bỏ vào trong túi. Cậu kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ tạo thành một khe hở đủ để lách người qua, chống tay nhảy ra ngoài.
Vững vàng rơi xuống chân tường, Lâm Khiếu Minh trở tay đóng lại cửa sổ. Ánh sáng của đèn đường chiếu vào mặt cậu, lại không thể chiếu sáng đồ vật ẩn chứa bên trong con ngươi đen kịt nặng nề.
Đội mũ lưỡi trai lên, hai tay Lâm Khiếu Minh luồn vào trong túi. Cậu chuyên môn chọn đi những hẻm nhỏ chật hẹp và góc chết của camera, đi qua bốn ngã tư đường, trèo lên tuyến xe bus ban đêm.
Trên người cậu mặc quần áo thể thao, mũ lưỡi trai đội hơi lệch, miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm, trông giống như một học sinh cấp ba côn đồ ban đêm chạy ra ngoài chơi một mình.
Bốn mươi phút sau, Lâm Khiếu Minh xuống xe ở một khu vực khác của thành phố, rẽ vào một cửa hàng tiện lợi 24/7. Vài phút sau, bóng dáng lại biến mất trong tất cả máy theo dõi.
Cách đó không xa, dinh thự thuộc về quan chấp hành chìm trong bóng đêm. Kiến trúc châu Âu phục cổ được xem như nơi ở của các đời quan chấp hành, tối nay nghênh đón một vị khách xa lạ.
Lính cảnh vệ đang làm nhiệm vụ đứng nghiêm tại vị trí, nhìn thẳng về phía trước. Trong buổi đêm hoàn toàn yên lặng, anh ta cảm thấy vô cùng buồn chán, không biết đầu óc đã bay đến tận nơi nào.
Bỗng có vết máu nhỏ màu đỏ tươi bắn lên một khung cửa sổ hành lang sau lưng anh ta, nhưng rất nhanh đã bị lau đi, không để lại một chút dấu vết.
Lính cảnh vệ híp híp mắt, lặng lẽ ngáp một cái, chưa từng phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.