Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió

Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc

Phải một thời gian ngắn nữa thuốc gây tê mới hết tác dụng, Lâm Khiếu Minh ôm lấy đứa nhỏ, cùng đi ra khỏi phòng mổ với Lục Tẫn Triêu.

Họng súng của tinh tặc lập tức nhắm vào hai người, lớn tiếng: "Đều xong hết rồi hả?"

Hắn là một lính gác chưa kết hợp, không thèm che giấu ánh mắt khi nhìn về phía Lục Tẫn Triêu, Lục Tẫn Triêu cố gắng không nhìn hắn, nói: "Xong rồi."

Bọn họ quay trở lại nhà hàng, giao bé trai cho người mẹ. Trong tiếng cảm ơn xen lẫn tiếng khóc thút thít của đối phương, anh xua xua tay, dặn dò sau này cô nhất định phải trông chừng kỹ đứa bé.

Thủ lĩnh đám tinh tặc vẫn đứng tại chỗ chờ đợi, thấy Lục Tẫn Triêu xong xuôi liền đứng thẳng dậy: "Giờ cậu có thể đi theo chúng tôi."

"Tôi muốn ở cùng với em trai tôi." Lục Tẫn Triêu đưa mắt nhìn Lâm Khiếu Minh, nói với tên thủ lĩnh: "Đây là yêu cầu duy nhất của tôi."

Tên thủ lĩnh híp mắt nhìn, hắn ta đi đến bên người Lâm Khiếu Minh, dò xét cậu từ đầu đến chân.

Thiếu niên cúi đầu không dám đối diện với hắn ta, hai tay buông thõng bên người, dùng sức nắm lại. Bởi căng thẳng và sợ hãi, thân thể hơi hơi run rẩy, đến cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Thủ lĩnh giơ tay lên, nhắm thẳng họng súng vào đầu Lâm Khiếu Minh, nòng súng hơi chếch đi, bóp cò.

Đoàng!

Tiếng đạn ra khỏi nòng nổ tung ở bên tai, trong không khí xuất hiện mùi tóc cháy, tiếng vang đủ để khiến lính gác rơi vào điên cuồng thực sự làm thiếu niên giật nảy mình. Thân thể cậu bỗng rung mạnh, chân run đến gần như không đứng vững được, đôi mắt nhìn về phía tên thủ lĩnh tràn ngập sợ hãi.

Quả nhiên là một người bình thường.

Tên cầm đầu khinh miệt hừ một tiếng, buông tay cầm súng xuống, xoay người nói: "Đi."


Lục Tẫn Triêu đột nhiên bị họng súng chống vào lưng, hơi hơi lảo đảo. Anh nhìn về phía Lâm Khiếu Minh, trong mắt là sự lo lắng không thể che giấu.

Lâm Khiếu Minh vẫn đóng vai nhân vật một người bình thường bị hoảng sợ một cách hoàn hảo, nhắm mắt theo đuôi sau Lục Tẫn Triêu.

Hai người không thể đi thu dọn hành lý, bọn họ bị kẹp giữa một đám tinh tặc, đi xuyên qua hành lang. Ba mươi phút sau, họ thông qua cầu tàu bước vào chiến hạm của đám tinh tặc.

Đáng tiếc mười mấy cuộn phim nhựa kia của mình, Lục Tẫn Triêu đột nhiên không nhịn được mà nghĩ.

Không cần tiếp tục ẩn giấu thân phận dẫn đường, tinh thần lực tự nhiên phát ra. Trong vùng tinh thần của anh có vô số điểm sáng, Lục Tẫn Triêu có thể cảm nhận được trên chiến hạm có chừng gần trăm tên lính gác.

Không thể nói là không hề căng thẳng hay sợ hãi, Lục Tẫn Triêu nắm chặt bàn tay buông bên người, rồi lại thả ra, một lần nữa nắm chặt, lặp lại hành động vô ý thức. Mãi đến khi được Lâm Khiếu Minh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay, anh mới giật mình lấy lại tinh thần.

Cũng may anh còn có Lâm Khiếu Minh.

Nhưng không lâu sau khi tiến vào chiến hạm của tinh tặc, hai người bị bắt tách ra. Lâm Khiếu Minh tiếp tục đi theo các tinh tặc, Lục Tẫn Triêu bị đơn độc áp vào một căn phòng riêng.

Cửa phòng đóng thật chặt sau lưng, Lục Tẫn Triêu thử một chút, xác định cửa không thể chủ động mở ra từ bên trong.

Căn phòng khá đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái bàn. Lục Tẫn Triêu ngồi xuống mép giường, yên lặng quan sát hoàn cảnh.

Anh không xác định Lâm Khiếu Minh sẽ gặp chuyện gì. Giả vờ thành người bình thường, thiếu niên không có bất kỳ giá trị gì trong mắt đám tinh tặc, anh rất lo lắng Lâm Khiếu Minh chịu khổ vì việc này.

Nếu không thì... Thử dùng cảm giác một lần?

Lục Tẫn Triêu nhắm mắt lại, cẩn thận khuếch tán đem tinh thần, tìm kiếm dấu vết của Lâm Khiếu Minh.


Anh vẫn còn nhớ Lâm Khiếu Minh đã từng xuất hiện trong vùng tinh thần của mình, một nguồn sáng vô cùng sáng ngời, gần như chiếu sáng cả thế giới màu xám trắng.

Cái này không phải, cái này cũng không phải... Lục Tẫn Triêu nỗ lực đi cảm nhận, ngụy trang của Lâm Khiếu Minh khá tốt, dù ở trước mặt tên cầm đầu đám tinh tặc cũng không hề bại lộ.

Lục Tẫn Triêu không biết anh thật sự không tìm được, hay đã lỡ bỏ qua cậu.

Anh ép bản thân nhẫn nại hơn, trong cảm nhận của anh, thời gian trôi qua cũng trở nên không còn rõ ràng.

Không biết đã qua bao lâu, có chút ánh sáng đột nhiên xuất hiện, vô cùng yếu ớt, gần như là thoáng qua liền biến mất. Nếu không phải Lục Tẫn Triêu có đủ chăm chú, anh sẽ không hề phát hiện ra.

Tại điểm sáng đó, anh cảm giác được sự ăn ý quen thuộc.

Tìm được rồi!

Lục Tẫn Triêu mở to mắt, xác định vị trí của Lâm Khiếu Minh, ở tầng trên căn phòng của anh, khoảng cách rất xa.

Lâm Khiếu Minh đã nhận ra anh đang tìm cậu, cố ý thả ra chút tinh thần lực, để anh có thể cảm giác được.

Cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng yên tâm, ít nhất hiện tại hai người vẫn còn an toàn.

Nhớ lại đủ loại chuyện xảy ra trong hai tiếng đồng hồ này, cảm giác không chân thật trong Lục Tẫn Triêu trở nên mãnh liệt. Dọc đường đi đến Học viện Dẫn đường hành tinh Thủ Đô gặp phải tinh tặc, vốn đã tìm được chỗ ẩn nấp, lại vì cứu một đứa bé trai bị tiền xu kẹt trong họng dẫn đến ngừng thở mà chọn chủ động bại lộ thân phận, cuối cùng bị mang lên phi thuyền của tinh tặc.

Thật đúng là vĩnh viễn không biết được ngày mai và bất ngờ sẽ đến vào lúc nào.


Lục Tẫn Triêu nằm xuống, hết dùng tinh thần lực làm phẫu thuật lại cảm nhận tung tích của Lâm Khiếu Minh nên nh bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Vì không để xảy ra quá tải lần nữa, anh cần nghỉ ngơi một lát.

Ngủ tại nơi xa lạ và không an toàn như vậy thực sự là chuyện khó, Lục Tẫn Triêu mất rất lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi. Trong cơn mê man, anh mơ hồ nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, lập tức tỉnh dậy.

Người bước vào là một cô gái trẻ tuổi, bê theo một cái khay, thoạt nhìn mới chỉ chừng hai mươi. Sắc mặt cô hồng hào, mới nhìn thì thấy cuộc sống không tệ, nhưng nhìn lâu sẽ thấy trong cặp mắt màu xanh lam kia không có chút ánh sáng nào.

Cùng cô tiến vào còn có một chú sóc con, nó nhảy tưng tưng đến bên cạnh Lục Tẫn Triêu, tò mò vòng quanh anh quan sát.

Cô là một dẫn đường, hơn nữa còn là một dẫn đường đã kết hợp.

Cô gái đặt khay lên bàn, trong đó có nước và thức ăn. Lúc trước, trong nhà hàng, Lục Tẫn Triêu mới ăn chưa được bao lâu đã gặp phải tinh tặc, giày vò thêm một hồi, anh sớm đã vô cùng đói bụng.

Nhưng sự chú ý của Lục Tẫn Triêu hoàn toàn không ở trên những đồ ăn này. Anh chăm chú nhìn từng hành động của dẫn đường, cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ trên người cô.

Lính gác mà cô kết hợp, là kẻ cầm đầu đám tinh tặc.

Để dẫn đường của mình đi đưa cơm cho một "tù binh", chênh lệch trên 15 tuổi, trong đôi mắt đẹp ánh lên sự bình tĩnh đến gần như tĩnh mịch, đều khiến đáp án phía sau nó trở nên rõ ràng.

Đại khái cô cũng bị tinh tặc ép buộc bắt cóc lên đây.

"Xin chào." Lục Tẫn Triêu chủ động bắt chuyện: "Xin hỏi chúng ta sẽ đi đâu?"

Cô hình như không ngờ Lục Tẫn Triêu sẽ chủ động nói chuyện với mình, nhất thời hơi kinh ngạc. Cô nhanh chóng phản ứng lại, trả lời: "Hành tinh M342."

Lục Tẫn Triêu không quá quen thuộc tinh vực Ánh Rạng Đông, nhìn vào số hiệu của hành tinh, đây cũng là một hành tinh khoáng sản, môi trường sinh thái không thích hợp nhân loại cư trú.

Đây sẽ là cứ điểm của đám tinh tặc này sao?

"Mấy ngày nay tôi phụ trách chăm sóc cho anh." Cô chần chừ, khẽ nói: "Anh là dẫn đường, đúng không?"

Lục Tẫn Triêu gật gật đầu, vừa vào đây anh đã kiểm tra toàn bộ căn phòng, tạm thời không phát hiện có camera, nhưng điều này không có nghĩa là không có theo dõi, nói chuyện vẫn phải cẩn thận chút.


"Đúng vậy. Tôi thức tỉnh tương đối trễ. Vốn dự tinh đến Học viện Dẫn đường tại hành tinh Thủ Đô, không ngờ..."

"Tôi tên là Eleanor." Dẫn đường hơi giơ tay lên, cánh tay mảnh mai lộ ra toàn bộ từ trong ống tay áo rộng thùng thình. Lục Tẫn Triêu ngầm hiểu, cũng giơ tay lên, lòng bàn tay hai người kề sát nhau, cánh tay chạm nhau.

Eleanor nhắm mắt lại, thông qua tiếp xúc tứ chi, tinh thần lực truyền lại cho Lục Tẫn Triêu. Qua giây lát, Lục Tẫn Triêu nhìn thấy rất nhiều thứ, rất nhiều hồi ức thuộc về Eleanor.

Năm 17 tuổi, trong một lần đi thuyền, cô gặp phải tinh tặc, bất hạnh bị cướp đến căn cứ của chúng, sau đó trở thành dẫn đường kết hợp với thủ lĩnh tinh tặc.

Sự kết hợp này không khác gì cưỡng bức, hoàn toàn khiến linh hồn Eleanor xé thành hai nửa. Một mặt bởi vì kết hợp, vâng theo bản năng, cô không thể tự kiềm chế mà yêu lính gác của mình. Một mặt khác, cô lại hận hắn ta vô cùng, hận đến mức vô số đêm muốn bóp chết hắn ta.

Kẻ thủ lĩnh đám tinh tặc - Myron nổi tiếng với sự tàn nhẫn hung ác và tính cách thay đổi thất thường, quản lý trên trăm hành tinh khoáng sản ở khu vực phụ cận tuyến đường M32 của tinh vực Ánh Rạng Đông, dựa vào việc bán khoáng sản quý hiếm làm giàu. Lúc trước khi quân đội của đế quốc vẫn chưa can thiệp, hắn ta thường xuyên liên tục bắt cóc con tin.

Dưới áp lực, phần lớn lính gác bị bắt cóc sẽ bị thu nạp, trở thành tinh tặc, nếu thực sự không có biện pháp sẽ giết chết. Người bình thường và hộ vệ bị đưa đi hầm mỏ, còn dẫn đường và cộng sự phục vụ cho lũ lính gác thân là tinh tặc.

Trong số những người bị bắt cóc cùng Eleanor năm đó, đa số phải xuống hầm mỏ làm việc. Eleanor không còn gặp bọn họ, không biết rốt cuộc có ai vẫn còn sống.

Kết cấu tỉ mỉ của toàn bộ phi thuyền được truyền đến, Lục Tẫn Triêu còn thấy cả cứ điểm của đám tinh tặc, trên một hành tinh thích hợp cư trú quy mô không lớn. Eleanor cố gắng hết sức giúp anh biết được nhiều tin tức hơn, cô không muốn Lục Tẫn Triêu cũng gặp phải vận mệnh giống như mình.

Hình ảnh dừng lại đúng lúc tiếng chuông vang lên.

Eleanor bỗng nhiên mở mắt ra, nhanh chóng lùi lại một bước. Cánh tay cô rủ xuống, ống tay áo rộng che đi đầu ngón tay không ngừng run rẩy bởi vì hồi hộp.

"Myron muốn gặp anh." Cô giả vờ như không xảy ra chuyện gì, khẽ nói: "Mời đi theo tôi."

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay ngẫu nhiên phát bao lì xì nhỏ tại khu bình luận, hy vọng mọi người để lại nhiều bình luận hơn ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận