Editor: spring | Beta-er: lnc
Lục Tẫn Triêu không để trong lòng, anh bưng bữa sáng đặt lên bàn ăn trong phòng khách, lại đi vào phòng ngủ chính.
"Cậu có thể xuống giường không?" Anh nhẹ giọng hỏi.
Báo tuyết nhỏ nằm nhoài bên cửa sổ quay đầu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu, Lục Tẫn Triêu là người bình thường, không nhìn thấy sự tồn tại của tinh thần thể.
"Tôi thử xem."
Lâm Khiếu Minh chống tủ đầu giường, cử động cơ thể. Cậu chậm rãi quay người, chuyển hai chân xuống giường. Nằm trên giường nửa tháng, toàn thân cậu không hề có sức lực, dù mỗi ngày Lục Tẫn Triêu đều xoa bóp cho cậu, cơ bắp vẫn có hơi khó kiểm soát.
Cánh tay lính gác dùng sức đến mức gân xanh mơ hồ nổi lên, cậu mím môi, thế mà không được bao nhiêu sức lực.
"Để tôi."
Lục Tẫn Triêu vươn tay, nắm lấy cổ tay Lâm Khiếu Minh, khoác cánh tay lính gác lên vai mình, chống cơ thể cậu dậy.
Khuỷu tay chạm vào cổ Lục Tẫn Triêu, nhiệt độ cơ thể hơi cao gần như khiến Lâm Khiếu Minh bị nóng đến giật mình. Cậu nhìn về phía Lục Tẫn Triêu, tinh thần của bác sĩ vẫn không tốt lắm, đại khái trước đó không lâu mới khóc, không chờ hai mắt đỡ sưng đã đi ngủ, hiện tại khóe mắt vẫn hơi hơi đỏ lên.
Một mình chăm sóc một thương binh hôn mê tại giường tương đối hao tâm tốn sức, nhìn dấu vết để lại trong nhà, khả năng cuộc sống của bản thân Lục Tẫn Triêu đang trải qua vài biến động lớn, dù như thế, anh vẫn đối xử với cậu khá kiên nhẫn.
Loại người lạnh nhạt như Lâm Khiếu Minh, trong lòng cũng không nhịn được mà sinh ra chút cảm động mỏng manh. Cậu đã bao lâu chưa từng gặp được người đối xử tốt với cậu thật lòng? Cậu vẫn luôn sống trong âm mưu và kế sách vô cùng vô tận, hết thảy quan tâm nhận được đều xuất hiện với tư cách tiền đặt cược.
Lâm Khiếu Minh rũ mắt, thoáng dời cánh tay ra ngoài, phòng ngừa đụng chạm da thịt có thể sẽ khiến đối phương không quá thoải mái.
Lục Tẫn Triêu hoàn toàn không nhận ra động tác nhỏ của Lâm Khiếu Minh. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước là với thân hình này, bảo cậu thiếu niên gầy ốm là không có khả năng, nhưng đến lúc Lâm Khiếu Minh hoàn toàn đứng lên, Lục Tẫn Triêu vẫn bị trọng lượng cơ thể cậu ép cho trầm mình xuống.
Lục Tẫn Triêu thở sâu, một cánh tay khác ôm sau lưng lính gác, đỡ cậu đi từng bước một ra phòng ngủ.
Lâm Khiếu Minh đã cực kỳ cố gắng điều khiển hai chân mình, nhưng đôi chân vẫn nhũn ra, bước đi lảo đảo. Cậu không nhịn được nhíu mày, hai mươi năm qua bản thân cậu chưa từng trải qua thời khắc suy yếu đến như vậy. Cậu không quá quen với việc biểu hiện ra vẻ yếu ớt trước mặt người khác, phỏng chừng phải chờ thêm 3 - 4 ngày cơ thể mới có thể hoàn toàn khôi phục được.
Giúp đỡ Lâm Khiếu Minh ngồi lên ghế, Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở ra, đưa tay xoa xoa lớp mồ hôi mỏng trên mũi.
Anh có thể trực tiếp cầm chén bưng đến giường Lâm Khiếu Minh, nhưng vẫn lựa chọn đỡ cậu ra bên ngoài, coi như tập luyện phục hồi.
Tố chất thân thể của lính gác vượt xa người thường, hiện tại là thời điểm tốt nhất để bắt đầu tập luyện phục hồi.
Lục Tẫn Triêu ngồi xuống đối diện cậu, đưa thìa cho cậu.
"Nếu có dẫn đường giúp cậu chải vuốt thế giới tinh thần, cậu sẽ bình phục nhanh hơn. Chỉ nằm nhà tĩnh dưỡng không thôi thì sẽ tốn nhiều thời gian hơn, cố gắng kiên nhẫn một chút."
"Được." Lâm Khiếu Minh gật gật đầu, cậu cầm thìa trong tay, không ngừng run rẩy.
"Có thể chứ?" Lục Tẫn Triêu bận tâm hỏi.
"Ừ, có thể." Lâm Khiếu Minh cố gắng điều khiển tay phải, đưa một thìa cháo vào trong miệng.
Hạt ngô hơi ngọt, thịt băm lại hơi mặn, thanh đạm nhưng không đến mức không có mùi vị gì, nhiệt độ vừa phải, cực kỳ quan tâm tới khứu giác và vị giác nhạy cảm quá mức của lính gác.
Trong lúc thay máu và bị thương nặng lại vừa khéo gặp được một vị bác sĩ có kinh nghiệm phong phú là lần may mắn hiếm hoi trong đời cậu.
Ngón tay Lâm Khiếu Minh không quá nghe lời, cậu ăn rất chậm, Lục Tẫn Triêu ngồi yên đối diện chờ cậu.
Lục Tẫn Triêu rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, biểu cảm yên lặng và thâm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Khiếu Minh nhìn thấy tấm ảnh đen trắng trong hộc tủ chỗ cửa trước, người trên di ảnh nhìn rất quen mắt, là người bố trong khung ảnh bị úp ngược trên tủ đầu giường, nhưng già hơn rất nhiều.
Lâm Khiếu Minh hiểu ra, không nhiều lời quấy nhiễu anh.
Bên ngoài lại truyền tới tiếng chim hót mơ hồ, dường như có một chú chim bồi hồi ở xung quanh.
Lục Tẫn Triêu hít một hơi thật sâu, cảm giác không thoải mái trở nên rõ ràng hơn. Anh đổ nhiều mồ hôi, vốn tưởng rằng đó là bởi vì đỡ Lâm Khiếu Minh đang sốt ra ngoài. Hiện tại qua một thời gian dài, mồ hôi lại càng ngày càng nghiêm trọng, chóp mũi, trán và cổ chảy mồ hôi, thậm chí ướt nhẹp cả quần áo, dính sát vào lưng.
Anh yên lặng chịu đựng, cuối cùng đợi đến lúc Lâm Khiếu Minh cơm nước xong xuôi, đỡ cậu về phòng ngủ chính trước.
Lâm Khiếu Minh vừa chạm vào anh liền cảm nhận được nhiệt độ còn cao hơn vừa rồi. Trên chóp mũi Lục Tẫn Triêu lấp lóe ánh nước, gương mặt hơi đỏ lên, động tác đỡ cơ thể cậu đứng lên cũng không có quá nhiều sức.
Cậu nhíu mày: "Anh còn ổn chứ?"
"Không có việc gì, tôi đi ngủ một giấc là ổn." Lục Tẫn Triêu đứng cạnh giường, hai tay phẩy phẩy hai bên gương mặt, dường như làm vậy có thể giảm xuống nhiệt độ phát ra từ trong cơ thể.
Anh thu xếp cho Lâm Khiếu Minh xong xuôi, bảo đảm thiết bị phát tiếng ồn trắng ở đầu giường hoạt động bình thường, mới chân ngắn chân dài rời khỏi phòng ngủ chính.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, toàn thân Lục Tẫn Triêu đã ướt đẫm như vừa mới bò từ trong nước lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên nóng rực, như có thể làm bỏng cả làn da.
Cảm giác mồ hôi đầy người thực sự khó chịu, anh nhanh chóng nuốt xuống hai viên thuốc, không thể nhịn được vọt vào tắm.
Cảm giác đau rất nhỏ khi dòng nước đánh xuống làn da thậm chí khiến anh không nhịn được mà run run, dường như một loại tin tức tố hoặc pheromone nào đó đang tỏa ra khắp không gian, xâm chiếm mỗi một tế bào, câu ra khát vọng bí ẩn, dẫn phát phản ứng dây chuyền.
Lục Tẫn Triêu đã không còn hơi đâu mà cảm thấy kinh ngạc hay khó xử vì phản ứng thân thể sinh ra, anh thật sự vô cùng khó chịu, hình như có một ngọn lửa đang ấp ủ ở nơi sâu nhất trong cơ thể, lại bởi vì thiếu thời cơ nên làm thế nào cũng không bùng nổ được.
Hiện tại, điều duy nhất anh muốn làm chính là nhanh chóng nằm lên giường, nương nhờ giấc ngủ chống chọi cho qua đi.
Đúng lúc này, máy truyền tin vang lên, Lục Tẫn Triêu vừa lau tóc vừa kết nối, là bên phía bệnh viện.
Giọng nói áy náy của điều dưỡng vang lên: "Bác sĩ Lục, hiện tại anh có thể tới đây một chút không? Bác sĩ Gerry nói phương án giải phẫu của bệnh nhân giường số 21 có thể phải làm một vài thay đổi khẩn cấp, muốn trưng cầu ý kiến của anh. Xin lỗi vì quấy rầy anh khi đang trong thời gian nghỉ phép, nhưng bác sĩ Gerry nói ông ấy luôn cảm thấy phương án hiện tại không quá phù hợp."
"Bảo ông ấy gửi tư liệu cho tôi, tôi tới ngay đây." Lục Tẫn Triêu cúp điện thoại, anh tiện tay treo khăn mặt lên một bên, nhanh chóng mặc quần áo.
Toàn thân mồ hôi bị giội đi khiến anh hơi dễ chịu hơn một chút, mặc dù cực kỳ không muốn đi, nhưng hiện tại anh đến bệnh viện cũng có thể kiểm tra một chút rốt cuộc mình bị làm sao.
Lục Tẫn Triêu sấy tóc nửa khô, cầm lấy gọng kính gác lên sống mũi, hy vọng có thể ngăn cản màu hồng không bình thường ở đuôi mắt. Anh đánh giá bản thân trong gương, vội vàng đi đến cửa trước.
Đầu hơi choáng váng, nhưng anh hẳn có thể kiên trì đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính cách đó một bức tường.
Lâm Khiếu Minh như có cảm ứng nhìn ra ngoài cửa sổ, báo tuyết đang nằm nhoài trên bệ cửa vội vàng xao động kêu hai tiếng.
Cậu chống ngăn ngủ, xuống giường, mở ra cửa sổ đóng chặt.
Gió lập tức tràn vào trong phòng, mang theo hơi nước ẩm ướt và mùi thực vật tươi mới, một bóng dáng màu trắng lao xuống, mang theo gió lạnh thấu xương và làn mưa ướt át.
Đây là một con chim cắt toàn thân trắng như tuyết, dài chừng nửa mét, cuối cánh chim lóe lên tia sáng bạc nhợt nhạt, mỏ hình móc câu dần dần biến từ trắng thành xám, đồng tử màu nâu đậm sắc bén. Nó thu lại cánh chim đang mở rộng, vung ra nước mưa lạnh như băng, trực tiếp nhằm về phía cửa phòng đang đóng chặt!
Báo tuyết còn nhỏ phát ra tiếng rống đầy căng thẳng, bày ra tư thế phòng ngự đối mặt với vị khách không mời mà đến. Trong nháy mắt nhìn thấy tinh thần thể này, sắc mặt Lâm Khiếu Minh đột nhiên biến đổi.
Tinh thần lực khổng lồ bộc phát ra từ nơi cách nhau một bức tường, trong nháy mắt quét sạch cả căn nhà, là cường độ mà đá ngăn trở cũng không thể hoàn toàn che giấu được. Khoảnh khắc ngay trước khi xúc tu tinh thần hỗn loạn đánh tới, Lâm Khiếu Minh củng cố tấm chắn, che đậy thế giới tinh thần của mình!
Cậu chống vách tường, dùng tốc độ nhanh nhất lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ. Cửa bị kéo ra, cắt Bắc Cực phát ra một tiếng kêu bén nhọn, cùng Lâm Khiếu Minh trực tiếp phóng tới cửa trước.
Lục Tẫn Triêu đang ngã trên mặt đất, khó khăn dịch chuyển thân thể. Tinh thần lực khổng lồ bùng nổ như giếng phun, vùng tinh thần mở rộng, lấy anh làm tâm điểm che phủ xung quanh, còn đang dùng tốc độ khủng khiếp không ngừng khuếch đại!
Trong nháy mắt vùng tinh thần của hai người đụng vào nhau, nhiệt độ khác thường tuôn trào từ trong cơ thể Lâm Khiếu Minh, hỗn hợp với khát vọng mãnh liệt chưa từng có, bao phủ lấy lính gác.
Kết hợp nhiệt.
Với lính gác và dẫn đường phù hợp, khi vùng tinh thần đạt tới cộng hưởng sẽ dẫn phát kết hợp nhiệt, đẩy mạnh kết hợp thân thể. Dưới cơn thủy triều nóng bỏng, hai bên gần như sẽ đánh mất toàn bộ lý trí, chỉ còn lại bản năng kết hợp.
Lâm Khiếu Minh cắn chặt răng, lảo đảo đi đến bên người Lục Tẫn Triêu, quỳ rạp xuống đất, vươn tay lật lại thân thể anh.
Nhất định phải ngừng khuếch trương vùng tinh thần, một khi tinh thần lực của Lục Tẫn Triêu lan tràn đến khu vực có lính gác hoặc dẫn đường khác, bọn họ đều sẽ bị phát hiện!
Cơ thể Lục Tẫn Triêu cuộn tròn, hai tay siết chặt lấy vạt áo trước ngực, chống cự lại cơn nóng khó có thể chống đỡ. Sự đụng chạm của Lâm Khiếu Minh chẳng khác gì chất xúc tác trí mạng nhất, khiến toàn thân anh run lên, khóe môi tràn ra tiếng nức nở.
Cắt Bắc Cực nóng nảy bay quanh trên đỉnh đầu, mỗi lần đập cánh đều mang theo dòng khí. Báo tuyết cũng bị kết hợp nhiệt ảnh hưởng, bắt đầu không ngừng lăn lộn trên sàn nhà, duỗi móng vuốt muốn bắt lấy cắt Bắc Cực.
Lâm Khiếu Minh nắm lấy cổ tay Lục Tẫn Triêu, gỡ hai tay anh ra, kề sát vào người, dùng sức đè anh xuống đất, dùng cơ thể mình ngăn chặn ý định cuộn người lại của Lục Tẫn Triêu, quát lớn: "Khống chế bản thân anh! Thành lập tấm chắn ở phía ngoài cùng!"
"Tưởng tượng tinh thần lực thành tay chân của mình, anh có thể khống chế nó! Giống như điều khiển thân thể anh, nó vốn dĩ là một bộ phận của cơ thể anh!"
Lục Tẫn Triêu bị Lâm Khiếu Minh gắt gao ngăn chặn, ngửa mặt lên trời như một con mèo bị ép lộ ra cái bụng mềm mại. Tiếng gầm rú của lính gác truyền vào tai anh, đầu óc khó khăn phân tích hàm nghĩa trong đó.
Một cơn lốc xuất hiện ở trên mặt biển, mây đen dày đặc bao phủ đỉnh đầu, ngọn sóng cuộn trào mãnh liệt cao hơn trăm mét vọt tới từ bốn phương tám hướng, mang theo tiếng nổ mạnh trí mạng và hơi nước dày đặc đến mức như muốn nhấn chìm người. Lục Tẫn Triêu chỉ có thể liều mạng giữ lấy bè trúc, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng có thể tránh thoát.
Khống chế nó! Nó vốn là một bộ phận của cơ thể anh!
Lục Tẫn Triêu dốc hết sức lực khống chế, làm mặt biển một lần nữa bình tĩnh trở lại. Nhưng ngọn sóng quá cao, cuồng phong quá lớn, năng lượng ẩn chứa trong đó hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của anh. Anh đã cố hết sức rồi, nhưng dưới sự bộc phát mãnh liệt như vậy, dường như chẳng hề có hiệu quả.
Rốt cuộc phải làm như thế nào?
Lục Tẫn Triêu bắt đầu không ngừng thở dốc, hai mắt mất tiêu cực nhìn chằm chằm trần nhà, vệt nước trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống thái dương đen nhánh.
Đây là dấu hiệu của tăng nhịp thở bất thường. Lâm Khiếu Minh xé áo của mình, dùng sức che lại miệng mũi của anh, mạnh mẽ kiềm chế tần số hô hấp. Giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu nhỏ từ trên trán lính gác xuống, nện xuống bên gáy Lục Tẫn Triêu.
Nếu còn tiếp tục như vậy, hai người đều sẽ mất khống chế, hoàn toàn lâm vào kết hợp nhiệt!
Lục Tẫn Triêu là dẫn đường có sóng tinh thần khi thức tỉnh mạnh nhất mà cậu từng thấy từ trước đến giờ, một khi anh bị phát hiện, chắc chắn sẽ lâm vào tranh đoạt giữa các gia tộc lớn, y như cậu kiếp trước, rơi vào vận mệnh không thể phản kháng.
Nhất định phải ngăn cản!
Lâm Khiếu Minh cắn chặt răng, kiềm nén ham muốn cắn lên cổ Lục Tẫn Triêu. Cậu mới thức tỉnh từ trong kỳ thay máu, sức lực vẫn chưa khôi phục, chỉ riêng việc chế trụ Lục Tẫn Triêu như vậy đã phải dùng hết toàn lực.
Vùng tinh thần còn đang tiếp tục dung hợp, sự phù hợp giữa cậu và Lục Tẫn Triêu khá cao, nhưng bây giờ không còn ai quan tâm đến những thứ này. Lâm Khiếu Minh cúi người, trán cậu tì lên vầng trán đầy mồ hôi của Lục Tẫn Triêu, hai mắt nhắm lại, khàn giọng quát.
"Để cho tôi đi vào!"
Vào thời khắc này, vùng tinh thần hoàn toàn chồng lên nhau, hai luồng tinh thần lực mạnh mẽ lại hoàn toàn khác biệt tranh đấu, giằng co, rồi lại cùng lúc bị đối phương xâm nhập.
Lâm Khiếu Minh cảm nhận được gió, mưa, sấm sét, tia chớp, và cả sóng biển.
Sóng thần đang diễn ra, khi ngọn sóng lớn cao trăm mét quay đầu nện xuống hai người trên bè trúc, Lâm Khiếu Minh giơ tay lên, hằng hà sa số linh kiện trống rỗng xuất hiện, nhanh chóng bao trùm toàn bộ mặt ngoài bè trúc, tạo thành boong tàu máy móc, khuếch trương diện tích ban đầu gấp mấy lần.
Đai ốc, bánh răng, ổ trục và rương lắp ráp khớp vào nhau, tạo thành một không gian kín, bảo vệ hai người!
Rầm!
Ngọn sóng đổ ập xuống căn phòng máy móc, lực đánh xuống lớn đến mức làm bè trúc bay ra ngoài, không ngừng có nước chảy xuống từ giữa khe hở linh kiện. Lâm Khiếu Minh dùng thân thể bảo vệ Lục Tẫn Triêu, hô lớn: "Đây là thế giới tinh thần của anh, anh mới là chúa tể chân chính của nơi này!"
"Tưởng tượng đến những lúc gió êm sóng lặng, kỷ niệm đáng giá nhất của anh, cảnh tượng tốt đẹp nhất của anh!"
Lục Tẫn Triêu đầu váng mắt hoa, lính gác chặt chẽ ôm anh vào trong ngực, nước liên tục giội xuống làm anh không mở mắt ra nổi, chỉ có thể ghé vào đầu vai Lâm Khiếu Minh.
... Cảnh tượng tốt đẹp nhất?
Trong đầu hiện lên lại là cảnh tượng khi còn bé, anh bị chế giễu vì thân thế, bị kỳ thị vì dậy thì muộn, chỉ có thể về nhà một mình yên lặng học tập dưới đèn, tiêu hóa cảm xúc của chính mình.
Là cảm giác tuyệt vọng lúc mà tất cả mọi người đều cho rằng anh chắc chắn sẽ trở thành một dẫn đường, nhưng đợi mãi đến năm 18 tuổi vẫn không thể thức tỉnh tinh thần lực.
Là những ánh mắt khó hiểu và thất vọng, cùng với lời xì xào bàn tán của người khác khi anh từ bỏ cơ hội tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu, dứt khoát kiên quyết trở lại hành tinh Nam Thiên.
Anh là thiên tài, cũng là rác rưởi.
Mặt biển lại bắt đầu xao động mãnh liệt, Lâm Khiếu Minh không chắc chắn mình có thể tiếp tục chống chọi được nếu gặp phải xung kích tinh thần như vừa rồi một lần nữa không.
Lòng cậu nóng như lửa đốt, việc cưỡng chế can thiệp vào quá trình thức tỉnh của Lục Tẫn Triêu đã có nguy hiểm cực lớn, nếu vẫn không thể ngăn cản vùng tinh thần của Lục Tẫn Triêu tiếp tục mở rộng, đoán chừng chỉ một giờ sau, sẽ có lính gác và dẫn đường đá văng cửa phòng, nhìn thấy hai người họ quần áo không chỉnh tề, đang nằm kết hợp trên sàn nhà.
"Nhớ lại những người yêu thương anh! Còn có đồ vật mà anh thích nhất!"
Lông mày Lục Tẫn Triêu gắt gao nhăn lại, những ánh mắt nghi ngờ trong đầu biến mất, biến thành ánh sáng của đèn bàn, người bố hơn 70 tuổi của anh đang đeo kính lão, ký tên lên phiếu điểm hạng nhất của anh.
Phi thuyền bay ngang qua hơn một nửa tinh vực, năm 15 tuổi anh đã một mình đi tới Đại học Y đệ nhất hành tinh Thủ Đô, trở thành sinh viên nhỏ tuổi nhất trong trường học, được tất cả bạn học, đàn anh đàn chị và các thầy cô quan tâm chăm sóc.
Thao tác hoàn mỹ dưới ánh đèn mổ trong phòng giải phẫu, lời khen ngợi của điều dưỡng và bác sĩ khác, lời cảm ơn và nụ cười lúm đồng tiền của người bệnh. Lời nói ngây thơ của cậu bé sáng hôm qua chợt văng vẳng bên tai anh.
- Tại sao bác sĩ Lục giỏi như vậy lại làm việc tại hành tinh Nam Thiên nhỏ bé của chúng ta chứ?
Giữa cơn mê man do cơn tụt huyết áp, thật ra anh đã nghe thấy câu trả lời của mẹ đứa bé.
- Bởi vì nơi này có bệnh nhân cần đến bác sĩ Lục, giống như con đó. Nếu không có bác sĩ Lục, có lẽ giải phẫu của con sẽ không có tỷ lệ thành công cao như vậy.
Nhưng... kỳ thực anh hoàn toàn không có giác ngộ cao quý như vậy.
Anh chỉ là được chăng hay chớ.
Vào thời khắc này, ánh nắng phá tan mây đen, chiếu rọi xuống rương phòng máy móc. Mặt biển dần dần bình tĩnh lại, bè trúc không còn bị cuốn lấy, xông ngang trượt dọc.
Lục Tẫn Triêu thở sâu, điều khiển cơ thể run rẩy, mở hai mắt ra.
Gió êm sóng lặng, rương phòng tan rã, linh kiện rơi vào trong biển. Ở thởi khắc cuối cùng, anh nhìn thấy lính gác thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, ánh nắng rơi vãi từ sau lưng cậu, chiếu sáng ý cười ẩn trong ánh mắt.
Nhiệt độ đang dần tan biến, tinh thần lực cuồng bạo cuối cùng cũng được kiểm soát, tấm chắn cao cao dựng lên, ngăn trở bên ngoài.
Giữa tiếng kêu to của loài chim ưng không biết tên, hai mắt Lục Tẫn Triêu tối sầm lại, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.