Xuân đi thu tới, năm tháng lưu chuyển, bất tri bất giác năm năm đã trôi qua.
Cầm sư sớm đã từ thiếu niên ngây ngô lớn lên thành thanh niên anh tuấn, trở thành đệ nhất cầm sư nổi danh chốn kinh thành.
Đa số nhạc sư nổi danh kinh thành lúc trước đều chịu liên lụy từ án mưu phản của thái tử, mơ mơ hồ hồ bị chặt đầu, lưu lại số lượng vô cùng ít ỏi. Dưới cục diện như vậy cầm sư lại được tán thưởng một lần nữa.
Danh tiếng của hắn rất lớn, nhưng làm người khiêm tốn lễ độ biết tiến biết lui, nhân duyên cũng không hề tệ, thường được các vương công quý tộc mời đến tấu nhạc, lịch trình hàng ngày vô cùng bận rộn.
Trong bữa tiệc thỉnh thoảng vẫn có người chế giễu cầm sư, nói hắn gây ra lỗi lầm ở buổi trọng yến, khiến công chúa ghét bỏ, thất ý một đoạn thời gian dài, bây giờ xem ra là tái ông mất ngựa, thực sự không biết là họa hay phúc.
Đối với những lời chế giếu này, cầm sư chỉ lễ phép mỉm cười, cũng không nói nhiều.
Nhìn bề ngoài, người khác đều cho rằng hắn và công chúa đã không còn có bất cứ liên quan nào. Điều này cũng là điều hắn mong muốn.
Dù sao hôm nay nàng cũng đã không còn là vị công chúa được sủng ái nhất như trước đây nữa. Vì án phản loạn của thái tử mà nàng trở thành tội nhân, từ ngày bị vương thượng hạ lệnh giam lỏng trong nơi hẻo lánh nhất kinh thành, nàng bị mất đi tự do cùng sự kính trọng, ngay cả một người hầu hạ bên cạnh cũng không có, nếm trải đủ mọi bạc bẽo của tình người.
Tất cả mọi người đều bỏ rơi nàng. Thậm chí ngay cả cung nhân được phái đi đưa cơm cũng chê cười nàng, luôn mang đến cho nàng đồ ăn nguội lạnh hay thiu hỏng.
Năm năm nay chỉ có duy nhất tiếng đàn của cầm sư làm bạn với nàng.
Không một ai biết chuyện này.
Ban đầu, ngay cả bản thân công chúa cũng không thể xác định được người nào sẽ nhân lúc đêm tối không người ẩn náu bên ngoài tường viện cao ngất, cố ý tạo ra những âm thanh réo rắt thảm thiết. Những âm thanh này vang lên trong đêm tối, đan xen với tiếng gió hỗn loạn thê lương giống như tiếng nức nở oán thán, lệnh người nghe kinh hồn táng đảm.
Lâu ngày, kinh thành có lời đồn đãi rằng nơi giam lỏng công chúa thường xảy ra chuyện ma quái vào nửa đêm, tốt nhất không nên tới gần.
Tất cả mọi người đều nguyện ý tin tưởng lời đồn đãi này. Cung điện hoang tàn này của tiền triều từng là nơi có rất nhiều người đang thương hàm oan mà chết. Bọn họ đều chết một cách lặng lẽ, không một ai hay nên thỉnh thoảng có những oan hồn không cam lòng cô đơn nơi âm phủ lạnh lẽo, cố chấp bám trụ lại nhân gian để kêu oan, cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Còn có người nói, vị công chúa bị nhốt ở nơi này cũng hóa điên rồi, nàng bị lệ quỷ tàn nhẫn cùng cô đơn tuyệt vọng ép cho phát điên.
Bằng chứng là nàng luôn lâm vào trầm mặc, cơ hồ không nói chuyện.
Vì vậy nhiều kẻ chột dạ không dám tiệp tục đến gần nơi này, ngay cả cung nhân phụ trách tuần tra và giám sát cũng tận lực tránh nơi này sau nửa đêm, thực hiện nhiệm vụ cũng vô cùng có lệ.
Những đêm không có ánh trăng, nơi đây sẽ hoàn toàn biến thành nơi bị con người lãng quên.
Như vậy, cầm sư mới có thể yên tâm vì công chúa đánh đàn.
*****
Bức tường của cung điện quá cao quá dày, người đứng ở bên ngoài không thể nghe rõ người bên trong nói gì.
Trừ khi cả hai người đều la to lên, nhưng như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của thủ vệ canh gác, rất không an toàn.
Cũng may là tường viện cao cũng không cản được tiếng đàn nhỏ bé này. Tiếng đàn quanh quẩn phân tán rất xa, lại bị tiếng gió thổi làm tản mác, cho dù có người nghe được, cũng không quá gây chú ý.
Vô số đêm đen đặc, nơi đây không có ánh đèn cũng không ánh trăng, hai người lại cách nhau bức tường cao vời vợi, không ai nói với nhau câu nào, chỉ có tiếng đàn lướt qua tường cao, ngân nga cùng gió mát.
Công chúa quả thực cũng không hề phát điên, cho dù sự cô độc khôn cùng cũng không đánh bại nàng. Nàng vẫn thanh tỉnh, thanh tỉnh nhưng vẫn duy trì sự trầm mặc.
Cầm sư không lo lắng công chúa không biết ai đang vì nàng đánh đàn. Dù cho nàng hiểu lầm hắn đã chết trong trận phản loạn kia, thì hiện tại hiểu lầm này cũng đã được hóa giải.
Cầm sư tin tưởng công chúa vẫn còn nhớ rõ tiếng đàn của hắn. Tiếng đàn vừa mới vang lên, là nàng đã có thể nhận ra hắn.
Sau đó, cầm sư đạn rất nhiều khúc nhạc cho công chúa bằng chính chiếc cầm cổ năm ấy nàng ban thưởng cho hắn. Người đánh đàn dụng tâm, người nghe vui vẻ. Hai người cách nhau bức tường cao tựa như không hề khác biệt với người thiếu niên thiếu nữ cách nhau tấm mành nhiều năm trước.
Điều này làm cho cầm sư cảm thấy có chút châm chọc. Năm đó, khi công chúa còn được sủng ái, vô số người đỏ mắt nhìn chằm chằm, khiến cho nàng không thể thoải mái thưởng thức tiếng đàn. Bây giờ, nàng không còn được sủng ái nữa, trời cao mới bằng lòng mở ra một con đường, ban cho nàng một niềm vui nho nhỏ trong những ngày tháng khổ cực này.
Đáng tiếc thế vận mệnh thay đổi thất thường!
Nếu như trước đây, công chúa còn có thể ban thưởng một chút tài vật cho hắn sau khi hắn đánh đàn xong, còn ngày hôm này nàng đã không còn có thể cho hắn bất kỳ thứ gì. Nhưng cầm sư cũng không để tâm, quá vãng hắn không vì chút tài vật mà đánh đàn cho công chúa, lúc này càng không màng đến.
Nhưng công chúa sẽ không yên tâm thoải mái tiếp nhận quà tặng của người khác.
Bức tường lâu năm không được tu sửa, dưới đáy sụp xuống một vết nứt thật sâu. Nhiều lúc cầm sư đánh đàn xong, công chúa sẽ đến gõ nhẹ hay mạnh, chầm chậm hay gấp gáp ở bên cạnh hốc tường. Cầm sư đặt tay ở chỗ nào cũng có thể cảm nhận được sự rung động rất nhỏ của kẻ hở.
Đổi lại là người khác, đại khái cũng không thể phát giác ra bất kỳ manh mối nào, chỉ một mình cầm sư có thể nghe ra, công chúa đang giúp hắn phổ khúc.
Công chúa không có đàn nên nàng mới dùng cách này để đáp lễ lại cầm sư.
Khi cầm sư trở về nhà, việc đầu tiên hắn làm đều là viết xuống khúc phổ trong ấn tượng, rồi đạn lại một lượt cho mình nghe, cho đến khi đầu ngón tay tê dại, không thể động đậy được nữa. Những khúc phổ này đã khắc sâu vào trong đầu hắn, dù có bị thiêu hủy cũng không bao giờ quên.
Sau đó hắn sẽ từ những khúc phổ phát triển thành những khúc nhạc mới, ghi chép hết thảy thảo trường oanh phi, hoa nở hoa tàn vào trong khúc nhạc, lần sau tiếp tục đạn cho công chúa nghe.
Tiếng đàn tốt đẹp động lòng người, hay dịu dàng an ủi, xuyên qua bước tường cao ngăn cách giữa hai người, phiêu diêu lượn quanh, thật lâu không tiêu tan.
Năm năm này, hai người chưa từng nói với nhau dù chỉ là một câu.
Nhưng kỳ thật là cả hai không thể nói, cũng không cần nói ra. Tình ý vô tận đã sớm giấu trong tiếng đàn, tỏ rõ nỗi lòng cho nhau biết.
*****
Mùa đông năm nay rất lạnh, khắp các đường phố của kinh thành có rất nhiều vì không chịu nổi giá rét mà bị chết cóng.
Nhưng vào đêm trừ tịch, trong vương cũng vẫn vô cùng ấm áp náo nhiệt. Tất cả mọi đau khổ đều bị ngăn cách ở bên ngoài. Bên trong bức tường cao của vương cung, ngập tràn mỹ tửu giai hào, ca vũ huân hương.
Ngồi bên cạnh vương thượng là vương hậu trẻ trung xinh đẹp, tiểu vương tử và tiểu công chúa hoạt bát đáng yêu, còn có huynh trưởng của vương hậu, vị đại tướng quân trung thành, tận tâm có công hộ giá trong trận phản loạn của thái tử.
Khung cảnh tràn ngập tình thân hòa hợp.
Đêm trừ tịch mà ấm áp và hàn ý cùng tồn tại, một bên những người có thân phận cao quý ca ngợi vẻ đẹp của tuyết rơi, còn một bên các nhạc sư tài năng đang tấu lên những khúc nhạc vui vẻ.
Cầm sư cũng là một trong số các nhạc sư có mặt tại buổi yến tiệc này.
Chờ mãi cho đến khi yến tiệc trong cung kết thúc, cầm sư đã vội vã ôm đàn đến nơi ở của công chúa.
Cả tòa cung điện bao trùm không khí lạnh lẽo u tịch, không có bất kỳ dấu vết gì liên quan đến đêm trừ tịch. Nhật tử ở nơi này giống y hệt con người ở nơi đây, đều bị giam cầm bên trong, yên lặng không người nhớ tới.
Chỉ có hắn còn nghĩ đến việc đánh đàn cho nàng.
Cầm sư cố ý tuyển một khúc nhạc vui vẻ, không chỉ chúc công chúa tân niên vui vẻ, mà còn nhắn nhủ một tin tức. Khi đánh đàn trong cung tối nay, cầm sư vô tình nghe được vương thượng nói với vương hậu, gần đây ông ta thương mơ thấy một tiểu nữ hài thỉnh cầu ông ta ôm lấy cô bé, sau khi tỉnh lại ông ta bỗng nhiên nhớ tới bản thân còn có một nữ nhi nhiều năm không gặp, nên có chút nhớ nhung.
Dù sao đó cũng là hài tử duy nhất còn sống mà tiên vương hậu lưu lại cho ông ta.
Bữa tiệc quá mức ầm ĩ, sau đó vương thượng còn nói gì, cầm sư cũng không nghe rõ. Nhưng chỉ đôi câu này cũng đủ khiến hắn mừng rỡ.
Hắn nghĩ, vương thượng cũng đã bắt đầu già rồi, chuyện tốt đáng mong chờ trong tương lai càng lúc càng ít, nên càng bắt đầu nhớ lại ôn nhu quá vãng. Nếu vị vương thượng lạnh lùng hà khắc nhưng già cả có một chút mềm lòng khó có được, có thể công chúa cũng không còn bị giam cầm đến chết ở nơi này, rồi nàng sẽ có cơ hội lấy lại được tự do một ngày nữa.
Tin tức tốt như vậy, đương nhiên hắn muốn dùng tiếng đàn truyền đạt với công chúa, nói với nàng sau khi cố gắng vượt cơn tuyệt vọng sẽ luôn bắt gặp ánh bình mình rực rỡ.
Nhưng đêm nay quả thực quá lạnh. Xen lẫn trong gió đêm còn có tuyết rơi. Đôi bàn tay của cầm sư lạnh cóng, đánh đàn cũng không còn trôi chảy, khiến niềm vui chúc mừng cũng giảm đi không ít, Khi một khúc kết thúc, hắn có chút buồn phiền dừng lại. Khi hắn ngẩng đầu phát hiện tường viện bị gió tuyết làm cho rạn nứt càng lúc càng lớn. Kẽ hở vốn rất nhỏ trên tường bị nứt to thành một lỗ hổng cỡ bằng nắm tay.
Vương cung ở phía xa xa bắt đầu bắn pháo hoa, chiếu rọi cả một bầu trời đêm. Cầm sư thấy khi ánh sáng lóe lên, qua lỗ hổng trên tường tựa hồ có bóng người lay động.
Cầm sư do dự trong chốc lát, rồi mới bước về phía trước mấy bước, xích lại gần quan sát.
Hắn không nhìn thấy gương mặt của công chúa mà chỉ nhìn thấy bàn tay sưng đỏ nứt nẻ của nàng. Bàn tay ấy dừng lại bên lỗ hổng trên tường một lát rồi vội vàng rụt trở về.
Lỗ hổng trên tường được nhét vào một lò sưởi tay bị tróc sơn.
Đó chính là thứ nàng muốn đưa cho hắn.
*****
Cầm sư chưa kịp đẩy lò sưởi trở về.
Cầm sư không biết nên làm thế nào để đưa cho công chúa một ít đồ vật chống lạnh, thì nghe được ở bên cạnh có một tiếng động khác thường.
Tiếng động kia rất nhỏ, đổi lại thành người khác, không có khả năng nhận ra trong cơn gió tuyết này.
Nhưng với thính lực của một người nhạc sư tài ba, đương nhiên là hắn nhận ra được rằng một người đang ẩn núp ở một góc tối. Vừa rồi kẻ đó đã phát hiện ra việc hắn đánh đàn cho công chúa nên đang định rời khỏi để đi mật báo.
Nếu kẻ kia mật báo thành công, hậu quả khó mà lường trước được.
Cầm sư quyết định rất nhanh. Hắn ôm cầm chạy nhanh đến chỗ kẻ kia. Kẻ nọ xoay người muốn chạy trốn nhưng tuyết đọng đã cản trở bước chân của hắn. Hắn lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống đống tuyết.
Tất cả mọi việc phát sinh kế tiếp chỉ là một đoạn ngắn phân tán trong trí nhớ của cầm sư.
Gió rét vẫn đang gào thét, che giấu trận ẩu đả trong góc tối tăm không ai để ý.
Cầm sư không bao giờ ngờ đến dây đàn còn có tác dụng như thế. Nó có thể tấu lên những khúc nhạc tuyệt vời, nhưng cũng có thể dùng làm vũ khí siết chặt chiếc cổ yếu ớt, cắt đứt hơi thở của con người.
Khi tất cả đã kết thúc, gió tuyết cũng ngừng. Cầm sư thở hổn hển đứng lên, nhưng thời khắc này tâm lại cô đơn như bóng đêm vậy.
Có lẽ gió tuyết đêm nay quá mức lạnh lẽo, khiến tâm của con người cũng trở lên cứng rắn.
Chỉ còn dòng máu nóng vẫn còn bốc hơi. Chúng men theo dây đàn đứt trên tay người cầm sư, từng giọt, từng giọt rỏ xuống nền tuyết trắng như những đóa hồng mai, nở rộ trong khoảng thời gian ngắn ngủi của đêm tuyết lạnh lẽo rồi lặng lẽ biến mất.
Cầm sư đánh giá cỗ thi thể kia, trang phục của kẻ này không giống như thị vệ phụng mệnh tuần tra mà giống như cung nhân vừa mới lén lút chạy ra từ vương cung. Trong lúc đánh nhau, cầm sư còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ người đối phương, giống y hệt huân hương trân quý được điểm trong vương cung tối nay.
Rồi cầm sư nhìn thủy chủ sắc bén bị đánh rơi một bên, nhận ra kẻ tới khẳng định không có thiện ý.
Kẻ này vốn mang theo sát tâm đến đây.
Cầm sư dựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát, suy nghĩ cách xử lý thi thể. Nhưng hắn vừa mới đứng dậy, tường viện bị gió tuyết chèn ép không còn chống đỡ được nữa, trên đỉnh đột nhiên sụp đổ một mảng nhỏ, vừa vặn chôn vùi thi thể kia dưới tầng tầng gạch đá, khiến cả thi thể bị đập nát, không còn phân biệt được nữa.
Những tổn thương vốn sẽ gia tăng thêm trên người cầm sư, nhưng cây đàn cổ đứng thẳng một bên, dùng thân thể tàn tạ của nó chống đỡ thế cầm sư cản lại nên cầm sư mới có thể trốn thoát, may mắn thoát nạn, nhưng nó lại bị vỡ thành nhiều mảnh.
Cầm sư vừa khổ sở vì đàn cổ bị hủy hoại nhưng đồng thời lại cảm thấy may mắn vì tường cao sụp xuống, che lấp hết lỗ hổng trên bức tường, khiến người bên trong sẽ không thể nào biết được tột cùng bên ngoài có chuyện gì đang xảy ra.
Như vậy công chúa sẽ không thể chứng kiến được tội ác xấu xa đến vậy vào đêm trừ tịch. Thật sự tốt vô cùng.
Hắn sợ động tĩnh như vậy sẽ kinh động đến thị vệ đến đây kiểm tra nên đã nhanh chóng thu thập tốt những mảnh vỡ của cây đàn cổ. Trước khi đi hắn còn quay đầu lại nhìn bức tường cao bị sụp mất một nửa.
Tường này quả thực quá cao, cho dù sụp một nửa, thì người kia vẫn bị nhốt bên trong, không thể nhìn được bất kể thứ gì bên ngoài.
Cầm sư thở dài tiếc nuối. Nơi này đã có người theo dõi, từ nay về sau hắn không thể lại đến đây đánh đàn cho công chúa nghe nữa.
Còn có chiếc lò sưởi nhỏ của công chúa được đặt trong lỗ hổng, thật sự quá đáng tiếc.
*****
Cầm sư lo lắng bất an chờ đợi mấy ngày, cũng không thất bất cứ vị quan sai nào đến tra hỏi.
Đêm đó gió tuyết quá lớn, làm sụp đổ rất nhiều nhà của người dân trong kinh thành, tử thương vô số. Nhân lực đi cứu tế của quan phủ phái ra ngoài không đủ, tập trung được bên này thì lơ là bên kia.
Dưới tình huống này, tường viện thiếu tu sửa nhiều năm bị sụp đè chết một kẻ lén xuất cung ra ngoài chơi, cũng sẽ không có người lo lắng kiểm tra nguyên nhân cái chết của hắn.
Nhưng người cung nhân vốn nên ở trong cung này, tại sao lại thừa dịp gió tuyết lớn như vậy chạy đến một nơi hẻo lánh như thế?
Sau lưng hắn chẳng lẽ cất giấu một vị chủ sự quyền cao chức trọng?
Mấy vấn đề này quá mức sâu sa, thế nên những người có thể nghĩ đến đều chỉ hiểu trong lòng rồi bỏ qua không đề cập đến. Quan phủ cũng không nguyện ý trêu chọc càng nhiều phiền phức, nên chỉ lấy lý do chết ngoài ý muốn qua để qua loa kết án, mà không hề tra xét tận tường chân tướng, kéo theo nhiều liên lụy khác.
Người chết cũng chỉ được bọc chiếu sơ sài, gom cùng với một người bị chết cóng khác, ném ra ngoài bãi tha ma ở ngoại thành.
Một trận tuyết lớn che giấu quá nhiều bí mật không thể để ai biết đến, kể cả những bí mật mà người chết ôm theo.
Cầm sư cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, không có người truy cứu tội giết người của hắn, càng không có một ai biết được hắn đánh đàn cho công chúa nghe.
Chỉ là trong lòng cầm sư cũng không cảm thấy quá thoải mái. Hắn đang suy nghĩ, nơi giam lỏng công chúa đã nhiều năm rồi không có người hỏi thăm, vì sao vương thượng vừa nhắc đến nàng đêm đó thì bỗng nhiên lại có người theo dõi nơi này?
Cầm sư thu thập gọn những mảnh vỡ của cây đàn cổ, rồi bọc lại cất kỹ trong rương.
Cây đàn cổ này bầu bạn với hắn đã nhiều năm, nhưng bây giờ lại phải thu thập những mảnh vỡ vụn của nó. Điều này khiến cầm sư hồi tưởng lại rất nhiều việc, bao gồm kể cả cái lần hắn bị người ta hãm hại chặt đứt dây đàn trong buổi cung yến cùng sự xa cách của công chúa đối với hắn sau đó.
Còn có đạo lý rất sớm trước kia hắn đã ngộ ra, trong tòa vương thành này, cái gọi là yêu thích luôn kéo theo những cái bóng nguy hiểm khó lường. Đã cách nhiều năm, nhưng đạo lý này trước sau không có nửa phần thay đổi.
Cầm sư đóng lại cái rương, không muốn suy nghĩ tiếp.
*****
Nơi giam lỏng công chúa rất nhanh đã được tu bổ xong.
Mới đấy mà vết nứt trên tường viện nửa điểm cũng không còn dấu vết. Bức tường so với quá khứ càng cao càng dày, cho dù tiếng gió thổi hay tiếng đàn bên ngoài, cũng không vượt qua được.
Có lẽ việc trùng tu lần này đã nhắc nhở vương thượng, nên sau đó một đoạn thời gian, ông ta lại nhắc đến công chúa một lần nữa với mọi người.
Nghi kỵ và đề phòng cũng thuận theo mà nảy sinh. Cầm sư nghe được một chút tin đồn, nên biết được tình cảnh của công chúa cũng không được yên ổn, thậm chí so với lúc chịu vắng vẻ còn hung hiểm thêm vài phần.
Bên ngoài vương cung, còn sót lại một số bàng chi của thân tộc tiên hoàng hậu không bị giết chết trong án phản loạn của thái tử năm năm trước, dần dần tạo lập thế lực mà nổi lên. Trong số đó vẫn có người nhớ đến công chúa, hoặc nên nói là, nhớ đến thân phận của công chúa có khả năng tượng trưng cho một ít việc gì đó.
Vì vậy bên trong vương cung, đã có người ngay công chúa bị giam cầm ở một góc nhỏ cũng không buông tha, ngấm ngầm muốn đẩy nàng vào chỗ chết, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Nhưng dù lo lắng nhiều nhưng hắn lại có thể giúp việc gì cho nàng đây?
Có đôi lúc, nhạc sư vô cùng hâm mộ nhân vật trong những câu chuyện kể của người thuyết thư ở quán trà. Một người phàm vô cùng bình thường mà có thể đối đầu được với đế vương, thậm chí là thần tiên.
Nhưng chuyện kể cũng chỉ là chuyện kể, những nhân vật đấy đều được người thuyết thư phóng đại hư cấu. Nơi vương thành phồn hoa này, bất luận cầm kỹ có cao đến đâu, hắn cũng chỉ là một cầm sư tầm thường, không quyền không thế, giúp các nhóm quyền quý thế gia mua vui. Gia sự của đế vương, hắn không có khả năng xen vào.
Việc hắn có thể làm chỉ có thể là tiếp tục hiến khúc ở các buội yến tiệc của các bậc quyền quý, như vậy mới có thể lưu lại cho hắn một chốn nương thân tại đất kinh thành này.
Chí ít như vậy, hắn mới có thể ở gần công chúa thêm một chút.