Đàn Lang


Tôi quay đầu lại, không ngoài dự đoán, Thẩm Xung đang nhìn tôi, khóe môi hơi lộ ra nét cười, ánh mắt ôn hòa.
Lòng tôi giống như bị ngâm trong hũ mật, ngọt đến sắp tràn cả ra ngoài.
Mấy ngày qua, tôi cực kỳ tận tâm với chức trách của mình, cứ rảnh rỗi là ngồi ở trước giường Thẩm Xung, như vậy mỗi lần chàng mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy sẽ là tôi.
“Biểu công tử tỉnh rồi sao?” – Tôi ân cần hỏi – “Có khát nước không? Công tử dùng chút cháo lót dạ nhé?”
Thẩm Xung ừ một tiếng, tựa hồ như muốn ngồi dậy.
Tôi vội vàng bảo người hầu tới, lót một tấm nệm sau lưng chàng, cẩn thận đỡ chàng ngồi lên.
Thẩm Xung dựa người vào nệm, một tay che vết thương ở trên bụng, chậm rãi nhìn về phía tôi.
Tôi bưng chén cháo, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi bớt hơi nóng phía trên, đưa đến bên miệng chàng.
Thẩm Xung há miệng, từ tốn ăn cháo.

Mỗi lần đưa thìa tới, hơi thở của chàng lại phất qua mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng ấm áp.
Thẩm Xung không ăn được nhiều, đến khi chén cháo nhỏ vơi đi khoảng chừng một nửa là chàng liền lắc đầu nói không ăn được nữa.

Tôi không miễn cưỡng, lát sau bưng tới một chén thuốc.
“Biểu công tử, nên uống thuốc rồi.” – Tôi kiên nhẫn dỗ dành – “Uống thuốc xong thì nghỉ ngơi nhé, được không?”
Thẩm Xung rất nghe lời, không hề phản đối lấy một câu.

Tôi theo thói quen múc một thìa thuốc, thổi nguội rồi đút cho chàng.
Mùi vị của loại thuốc này tuy không khó uống như thuốc của Công tử năm đó nhưng khi Thẩm Xung nuốt xuống mặt mũi vẫn lộ ra vẻ đau khổ.
Nói ra thật lạ, năm đó khi tôi đút thuốc cho Công tử, mỗi lần thấy hắn cau có là trong lòng tôi lại sảng khoái như vừa trả được thù.

Nhưng hiện tại khi người chịu khổ biến thành Thẩm Xung, chàng vừa nhíu mày một cái là tôi lại cảm thấy đau lòng.
“Để ta lấy cho biểu công tử ít mật nhé?” – Tôi nói
Nhưng Thẩm Xung lại lắc đầu, hoãn một chút rồi nói – “Không cần, ta uống được.” – Dứt lời, chàng dứt khoát cầm lấy chén thuốc, thổi thổi một chút, dáng vẻ như thấy chết không sờn, uống một hơi cạn sạch.
Tôi mỉm cười, vội vàng lấy nước cho Thẩm Xung súc miệng.

Nhìn bộ dạng uống nước xong như được sống lại của chàng, tôi không khỏi tức cười.
Thẩm Xung phát giác ra liền giương mắt nhìn tôi.
Tôi liền lập tức thu lại khóe miệng đang nhếch lên.
Chàng thâm trầm liếc tôi một cái, trả lại chiếc chén.
“Hiện tại biểu công tử cảm thấy thế nào?” – Tôi hỏi chàng – “Vết thương có đỡ hơn không?”
Thẩm Xung nói – “So với lúc sáng thì không khác biệt gì mấy.”
“Thương thế của biểu công tử không như bị thương bình thường, cần phải kiên nhẫn mới được.” – Tôi vừa nói vừa kéo tấm chăn trên người chàng, cài kín hơn một chút.
Thẩm Xung ừ một tiếng.
Áo trong vẫn còn chưa sửa xong, tôi cầm lên tiếp tục vá lại.
Trong phòng vô cùng an tĩnh, tựa hồ như có thể nghe được cả tiếng hít thở.
Thẩm Xung tuy đã thoát khỏi cơn nguy hiểm nhưng tâm trạng vẫn luôn ưu tư, tỉnh lại cũng thường thất thần nhìn ra bên ngoài, lặng yên không nói chuyện.
Một lát sau, tôi giũ giũ tấm áo trong tay, lơ đãng ngước mắt lên, chẳng bất ngờ khi chạm phải tầm mắt chàng.
“Đây là áo của ta à?” – Thẩm Xung hỏi.
“Vâng.” – Tôi vừa trả lời vừa xòe chiếc áo trong tay ra – “Biểu công tử thấy thế nào?”
Thẩm Xung không trả lời câu hỏi của tôi, lại hỏi – “Nàng biết may vá ư?”
Tôi nói – “Chỉ là may vá thôi mà, sao nô tỳ lại không biết được?”
“Nguyên Sơ nói nàng chưa bao giờ giúp đệ ấy vá xiêm y.”
Tôi – “…”
Đúng là ngàn phòng, vạn phòng, trộm trong nhà khó phòng.

Trước mặt Thẩm Xung, tôi khổ tâm tốn sức xây dựng hình tượng đoan trang hiền thục, vừa ngoảnh mặt đi đã bị Công tử đào góc tường.
“Xiêm y của công tử đã có thị tỳ phụ trách may vá lo liệu.” – Tôi vừa nói vừa nhìn Thẩm Xung – “Công tử nhà nô tỳ còn kể cho biểu công tử mấy chuyện vụn vặt này sao?”
“Chỉ là thỉnh thoảng nói chút chuyện phiếm về trong nhà thôi.” – Thẩm Xung nhìn tôi nói – “Nghê Sinh, ta vẫn còn chưa đa tạ nàng.”
Tôi nói – “Đa tạ nô tỳ chuyện gì cơ?”
“Chuyện nàng cứu ta.” – Giọng Thẩm Xung ôn hòa – “Đây là lần thứ hai rồi.”
Tôi kinh ngạc – “Còn có lần đầu ạ?”
“Đương nhiên, nàng đã quên chuyện ở ải Già Hồ rồi sao?” – Thẩm Xung nói – “Nếu như không nhờ quẻ bói đó của nàng thì e rằng bọn ta đã bị quân Tiên Ti mưu hại rồi.”
Sau khi trở về, đây là lời khen ngợi cao nhất mà tôi nghe được, không khỏi đắc ý.
Thẩm Xung hỏi – “Lúc ta hôn mê, là Nguyên Sơ gọi nàng tới sao?”
Tôi nói – “Không phải, nô tỳ nghe nói biểu công tử xảy ra chuyện nên tự chạy đến đây.”
Thẩm Xung kinh ngạc – “Ồ?”
Tôi chẳng dễ dàng gì mới nói thật một lần, mặt mũi nóng bừng lên, vội vàng bổ sung – “Nô tỳ nghe nói biểu công tử bị thương nặng nên mới vội đến xem có thể giúp được gì không.”
Thẩm Xung chăm chú nhìn tôi một lát, khẽ gật đầu.
“Nói vậy, đều là thiên ý.” – Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng, nói khẽ – “Ta từng nghĩ, nếu như ngủ một giấc không tỉnh lại nữa, vậy thì có lẽ cũng không cần phải phiền não nhiều như vậy.”
Tôi kinh ngạc, nhìn chàng.
Thẩm Xung không khỏi tự giễu – “Có phải nàng đang nghĩ ta đúng là kẻ rảnh rỗi tự chuốc lấy phiền phức đúng không?”
Tôi mỉm cười, lắc đầu.
“Nô tỳ đang nghĩ đến Bá Di và Thúc Tề.”
“Hả?” – Thẩm Xung lộ ra vẻ khó hiểu.
“Bá Di và Thúc Tề vốn là vương tử nước Cô Trúc thời Thương.

Lúc quốc vương Cô Trúc qua đời đã truyền ngôi cho Thúc Tề nhưng Thúc Tề lấy lý do mình là thứ tử mà nhường ngôi lại cho trưởng tử Bá Di.

Bá Di lại cho rằng nhường ngôi là làm trái lại với lệnh vua cha, kiên trì không đồng ý.

Sau đó hai người nghe tiếng Tây Bá Hầu là người hiền đức, liền dứt khoát đến Kỳ Châu.

Vũ Vương phạt Thương, Bá Di và Thúc Tề lấy lý do bất hiếu, bất nhân, đến trước ngựa dập đầu can gián, sau khi Vũ Vương diệt Thương, hai bọn họ hổ thẹn, thề không ăn thóc nhà Chu cuối cùng chết đói tại núi Thủ Dương.”
Ánh mắt Thẩm Xung lay động.
“Ta đã nghe về tích này.” – Chàng nói.
“Nhưng còn có một chuyện, biểu công tử chắc chắn không biết.” – Tôi nói – “Nước Cô Trúc sau này chính là đất quận Liêu Tây.

Nhà Thương chiếm cứ Trung Nguyên, phía Đông là Đông Hải, phía Bắc đất rộng người thưa, có thể phòng thủ.

Nước Cô Trúc bắc ngang Bắc cảnh, vốn là vị trí yết hầu, nhưng Bá Di và Thúc Tề lại chạy đến Kỳ Châu, vị trí quân chủ bỏ không khiến cho nước Cô Trúc rơi vào tình trạng trong ngoài đều khốn đốn, bị Sơn Nhung công phá.

Thương Trụ Vương không còn hi vọng lui về phương Bắc, đành phải trơ mắt nhìn người Chu đánh tới, chết bằng cách tự thiêu tại Triều Ca.”
Thẩm Xung lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tôi tiếp tục nói – “Người đời sau đều ca ngợi Thúc Tề, Bá Di là tấm gương sáng nhưng nô tỳ cho rằng, người trong thiên hạ nếu như có chí làm chuyện trung hiếu thì nên lấy Bá Di, Thúc Tề làm tấm gương tày liếp.

Nước Cô Trúc chỉ bởi vì sự nhường nhịn của hai huynh đệ họ mới bị vùi lấp trong cảnh không vua, Thương Trụ Vương vì mất Cô Trúc vào tay giặc nên mới bị đẩy vào tuyệt cảnh.

Đó há chẳng phải là bất trung? Cho dù hai huynh đệ họ chết đói tại núi Thủ Dương thì chuyện cũng đã rồi, lại xưng là trung nghĩa, chẳng phải là lừa mình dối người hay sao.”
Thẩm Xung nhìn tôi, hồ nghi nói – “Những chuyện này ta chưa từng đọc được, vì sao nàng lại biết?”
Tôi không trả lời, chỉ đáp – “Lúc ở ải Già Hồ, biểu công tử đã từng hỏi về xuất thân của nô tỳ, thiết nghĩ hẳn là đã biết về tổ tiên nô tỳ rồi.”
Thẩm Xung ngẩn ra một lát rồi cười khổ.
“Đúng vậy.” – Chàng nói – “Ta đã từng nghe nói về chuyện của Thái thú Vân Hoành ở Dĩnh Xuyên.

Nghê Sinh, nàng đều đoán ra rồi à?”
Tôi mỉm cười.
Việc này không khó đoán.

Thẩm Xung là người xem trọng học vấn vậy mà ở ải Già Hồ lại khuyên Công tử nghe theo mấy lời nói xàm của tôi, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được ra nguyên nhân trong đó.
Tôi nói – “Vậy chắc hẳn là biểu công tử cũng biết, Vân thị từ xưa đã dốc lòng nghiên cứu Tạp Gia, biết rất nhiều chuyện chưa từng được ghi lại trong sách sử.”
Thẩm Xung trầm ngâm nói – “Theo lời nàng nói, nếu như Bá Di, Thúc Tề không rời bỏ nước Cô Trúc thì Thương Trụ cũng không dẫn đến diệt vong, chẳng lẽ đây mới là trung sao?”
Tôi nói – “Cũng không hoàn toàn là vậy, vạn sự đều có nguyên nhân.

Thương Trụ Vương bạo ngược cho nên mới dẫn đến diệt vong, đó là thiên mệnh.

Bá Di, Thúc Tề lại coi nhẹ điểm này, cứ luôn vướng mắc với cái gọi là trung hiếu nhân thần, nào ngờ đạo ấy vốn đã trống rỗng từ lâu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết để chuộc lại thanh danh, nhưng bất quá cũng chỉ là ra vẻ mà thôi.”
Chàng nhìn tôi rất lâu, bên khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Uổng cho ta bụng đầy thi thư, kết cục lại thành tự trói buộc chính mình, so ra còn chẳng khoáng đạt bằng nàng.” – Thẩm Xung nói.
Tôi khiêm tốn đáp – “Biểu công tử có sơ tâm cao thượng, còn nô tỳ chẳng qua chỉ là biết được một số chuyện vụn vặt bên lề mà thôi.”
Thẩm Xung im lặng không đáp, ánh mắt trầm lắng.Thân thể chàng vẫn chưa hồi phục hẳn, sau khi nói chuyện vài câu, dùng cháo uống thuốc xong thì đã hoàn toàn kiệt sức, chẳng bao lâu sau lại mơ màng thiếp đi.
Tôi cũng cảm thấy hơi mệt, đang định đi tìm Huệ Phong nói chuyện một chút thì lại có khách tới thăm.
Dẫu sao thì Thẩm Diên cũng là người nắm quyền cao chức trọng, giao thiệp lại rộng rãi.

Sau khi Thẩm Xung bị thương, mỗi ngày đều có một vài thân bằng cố hữu đến thăm.

Có điều phu phụ Thẩm Diên luôn lo lắng khách khứa làm phiền đến việc dưỡng thương của Thẩm Xung cho nên rất hiếm khi để khách vào trong nội thất.

Cho nên những người có thể xuất hiện ở chỗ này, nếu không phải là người cực kỳ thân thiết với phủ Hoài Âm Hầu thì cũng phải là trọng thần, quý tộc cực kỳ có địa vị.
Đợi đến khi thấy rõ khách đến là ai, tôi liền vô cùng kinh ngạc.
Là Ninh Thọ Huyện chúa.
Mà người đi cùng bên cạnh nàng ấy chính là Dương thị, hai người cùng bước vào trong viện của Thẩm Xung.

Có điều Ninh Thọ Huyện chúa dẫu sao cũng vẫn là một cô nương chưa xuất giá, vì vậy nàng ấy chỉ đứng ở bên ngoài hỏi thăm một chút sau đó liền ngồi ở sảnh nói chuyện với Dương thị.
Kỳ thực, ngoài hoàng thất thì Dự Chương Vương và Hoài Âm Hầu cũng có chút quan hệ dây mơ rễ má với nhau.

Dự Chương Vương hậu Lục thị và Hoài Âm Hầu phu nhân Dương thị là biểu tỷ muội, cũng chính bởi vì tầng quan hệ này nên sau khi cả nhà Dự Chương Vương chuyển tới Lạc Dương, hai nhà vẫn thường xuyên qua lại.

Đây cũng là lý do vì sao mà khi đó ở chùa Vân Tê, Ninh Thọ Huyện chúa có nhắc tới Thẩm Xung với tôi.
Ngày thứ ba, sau khi Thẩm Xung bị thương, Dự Chương Vương cũng từng ghé thăm.
Từ khi nhập triều, ngài ta và Hoài Âm Hầu luôn giữ mối quan hệ qua lại, lúc tới thăm Thẩm Xung có mang theo một ít thuốc trị thương, lại cẩn thận hỏi thăm về thương thế của chàng.

Bởi vì chuyện trong cung nên sắc mặt của Dự Chương Vương lẫn Thẩm Diên đều khá tệ, Thẩm Xung khi ấy tuy đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn luôn mê man không tỉnh.

Dự Chương Vương sau khi thăm hỏi Dương thị mấy câu liền kéo Thẩm Diên đến chính đường nói chuyện.
“Lần trước, sau khi phụ vương tới phủ thăm bệnh trở về vẫn thường xuyên lo lắng,” – Ninh Thọ Huyện chúa nói với Dương thị – “Phụ vương sợ thuốc trị thương lần trước đưa tới đã dùng hết nên sai cháu mang tới thêm một ít.”
Dương thị gật đầu – “Điện hạ có lòng rồi.”
Ninh Thọ Huyện chúa nói – “Hôm nay mẫu hậu đã quay về Dự Chương, chuyện này nếu như để cho người biết được chắc cũng sẽ ăn ngủ không yên.”
Dương thị nói – “Chuyên này nói cho Vương phi làm gì? Thân thể tỷ ấy yếu ớt, biết chuyện cũng chỉ tổ lo lắng thêm, lại chẳng giải quyết được gì.”
Ninh Thọ Huyện chúa thở dài một hơi – “Hiện giờ trong phủ ngoại trừ phụ vương ra thì cũng chỉ còn lại mình cháu, phụ vương sự vụ rườm rà, không có thời gian phân thân, không thể làm gì khác hơn là sai cháu tới thăm.”
Huệ Phong đứng ở bên cạnh đưa mắt liếc tôi, âm thầm đảo tròn mắt.
Dương thị mỉm cười – “Có lòng là đủ rồi, cần gì phải so đo những chuyện này.

Mấy hôm nay Dật Chi cũng đã dần dần có khởi sắc, cháu trở về báo lại cho điện hạ biết, không cần quá lo lắng.”
Ninh Thọ Huyện chúa gật đầu, chợt đưa mắt nhìn tôi.
“Cháu nghe nói, lần này Dật Chi biểu huynh bảo toàn được tính mạng là nhờ công của Nghê Sinh?” – Nàng ta cười nói.
“Đúng vậy.” – Dương thị bảo tôi – “Vân Nghê Sinh, mau tới bái kiến Huyện chúa.”
Tôi đành phải bước tới, hành lễ với Ninh Thọ Huyện chúa – “Bái kiến Huyện chúa.”
Ninh Thọ Huyện chúa cũng đáp lễ, nhìn tôi, ý tứ sâu xa – “Ta đã được nghe về bản lĩnh của ngươi từ lâu, hôm nay xem ra, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Tôi khiêm tốn nói – “Đó là do phúc trạch của biểu công tử sâu dày, nô tỳ chẳng qua chỉ là trợ giúp thêm vào mà thôi.”
Ninh Thọ Huyện chúa mỉm cười hờ hững, không tán đồng cũng chẳng phản đối, lát sau liền quay qua tiếp tục cùng Dương thị hàn huyên chuyện nhà.
Ninh Thọ Huyện chúa cũng chẳng ở lại lâu, sau khi nói chuyện một hồi, Dương thị liền nói sau hậu viện phủ hầu có một cây phong lá đỏ, muốn đưa nàng đi thưởng thức.

Ninh Thọ Huyện chúa vui vẻ đồng ý, theo Dương rời khỏi viện của Thẩm Xung.
“Hay cho một Ninh Thọ Huyện chúa không tuân thủ nữ tắc.” – Huệ Phong khinh bỉ nói.
Tôi liền hỏi – “Sao vậy?”
“Cô nhìn ánh mắt vừa rồi của nàng ta lúc quan sát công tử nhà ta mà xem, chẳng biết thẹn là gì.

Hay là vừa muốn mê hoặc Hoàn công tử, lại muốn quyến rũ cả công tử nhà ta.” – Huệ Phong càng nói càng bực bội – “Nàng ra nghĩ mình là ai chứ? Còn định một chân đạp hai thuyền.”
Tôi mỉm cười.
Vừa rồi lúc Ninh Thọ Huyện chúa tới, tôi đang thay khăn đắp trán cho Thẩm Xung nên không chú ý tới chuyện này.

Nay nghe Huệ Phong nhắc nhở như vậy, trong lòng cũng không khỏi cảnh giác.
“Cho dù Ninh Thọ Huyện chúa có ý đấy thì cũng phải xem Hoài Âm Hầu có bằng lòng hay không mới được.” – Tôi nói – “Không phải Hoài Âm Hầu vẫn luôn muốn để biểu công tử dạm hỏi công chúa hay sao?”
“Đó là quân hầu nghĩ vậy, những phu nhân thì chưa chắc đã muốn.” – Huệ Phong xem thường nói, còn cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi mới lại thấp giọng tám chuyện với tôi – “Cô nghĩ mà xem, công chúa thân phận cao quý lại đươc nuông chiều từ bé, cưới về nhà lại chả phải ngày đêm cung phụng như phật sống ấy à? Phu nhân tuy là chủ mẫu trong phủ nhưng trước mặt công chúa vẫn phải thấp giọng hạ khí.

Nhưng Ninh Thọ Huyện chúa lại không giống vậy, cô nhìn cái không khí lúc nàng ta và phu nhân nói chuyện với nhau chưa, người không biết còn tưởng rằng là mẹ con ấy chứ.

Tước phong của nàng ta cũng không thấp, xứng với công tử, cưới một cô con dâu như thế về nhà, còn chẳng tốt hơn cưới công chúa à?”
Tôi nghe xong, cảm thấy vô cùng có đạo lý.

Tôi nhớ đến gương mặt kia của Ninh Thọ Huyện chúa rồi lại nhìn lại Thẩm Xung, trong chốc lát liền cảm thấy cấp bách như gặp phải đại địch.
Thẩm Xung tất nhiên là không biết được về đống suy nghĩ lòng vòng trong đầu tôi.

Chàng ngủ suốt hai canh giờ, sau khi tỉnh lại liền lặp lại quy trình ăn cháo, uống thuốc.
Chàng tựa người vào nệm, thần sắc ôn hòa.
“Nghê Sinh, ta vừa mới nằm mơ.” – Thẩm Xung nói.
“Ồ?” – Tôi hỏi – “Biểu công tử mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy ngày hôm đó, nàng ngồi cắm hoa ở bên ngoài thư phòng của Nguyên Sơ.” – Chàng nói – “Rất đẹp.”
Mỗi lần Huệ Phong nhắc đến Công tử đều nói, chỉ cần hắn mỉm cười với nàng ấy một lần thì lòng nàng ấy đã ngọt như bôi mật.
Mà trong lòng tôi lúc này như đổ cả một thùng mật đường.
“Nếu như biểu công tử thích, ta cũng sẽ cắm một ít để ở trong phòng.” – Tôi cố sức khiến bản thân bình tĩnh lại, mượn cớ rót nước cho chàng để che giấu rặng đỏ trên gò má.
“Được.” – Thẩm Xung mỉm cười nói.
Âm thanh kia thuần hậu lại dịu dàng rót vào trong tai, vào khoảnh khắc ấy, trái tim tôi tựa như ngừng đập..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui