Dẫn Linh Sư

Bạch Diệc Trạch không thể tin nổi mà nhìn màn hình giám sát, tuy chỉ là một phần hình ảnh rất nhỏ, nhưng cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng, đó chính là một cái linh hồn thường xuyên ra vào trong văn phòng của cậu bằng cách xuyên tường.

Rất nhanh Bạch Diệc Trạch liền nhận ra được, linh hồn kia chính là tên tiểu quỷ mà cậu đã gặp ở công ty hôm thứ sáu!

Chẳng lẽ là do tên tiểu quỷ này làm? Trách không được tư liệu không biết làm sao lại bị lộ ra ngoài, trong khi người làm thì không biết là ai, hại cậu bị oan ức. Thì ra là đã xảy ra chuyện quái dị này! Bọn họ nếu có thể tìm ra được thủ phạm, chỉ sợ đúng là đã gặp quỷ rồi. Tuy tiểu quỷ kia là người bị nghi ngờ lớn nhất, nhưng mà nhất thời Bạch Diệc Trạch lại không nói ra nổi, chẳng lẽ lại nói vì cậu biết thân phận người làm ra chuyện này là một cái linh hồn, nếu thật như vậy chỉ sợ trong công ty sẽ loạn lên mất.

Từ từ, tại sao cậu lại nhìn thấy được linh hồn!

Bạch Diệc Trạch theo bản năng đưa tay sờ soạng trên mặt một chút, mới phát hiện ra kính mắt đã bị Sở Mặc lấy đi lúc nãy, vẫn chưa trả lại cho cậu. Khó trách cậu lại có thể nhìn thấy được linh hồn! Ban này nếu không muốn nhìn thấy mấy thứ kỳ quái thì cậu luôn phải đeo kính mắt, vì chuyện này khiến cậu có một cảm giác thiếu an toàn. Vội vàng đứng lên tìm kiếm, kết quả lại phát hiện kính mắt của cậu đang bị Sở Mặc cầm trong tay thưởng thức.

Sở Mặc một bên cùng Bạch Diệc Trạch theo dõi màn hình ghi lại, một bên nhàm chán chơi đùa với kính mắt của Bạch Diệc Trạch. Nhân tiện anh còn muốn nghiên cứu cái bộ dạng kính mắt cũ kĩ này có gì đặc biệt, lại có thể làm cho Bạch Diệc Trạch đeo nó cả ngày.

Bạch Diệc Trạch ánh mắt rất tốt mà, căn bản là không cần dùng tới kính mới đúng.

Anh rất tò mò, không hiểu vì sao Bạch Diệc Trạch có bộ dáng như vậy mà lại tìm một cái kính mắt không tương xứng với mình như thế. Càng kì quái là cái kính mắt này, mắt kính được làm phẳng, căn bản là không có ghi chỉ số. Sở Mặc thậm chí còn chủ động đeo kính lên nhìn thử, phát hiện chẳng có gì khác biệt, căn bản chỉ là kính thường.

Bạch Diệc Trạch mang theo kính mắt này, thật giống như đang muốn nguy trang chính mình thì phải.

Sở Mặc nghiên cứu một lúc, rồi lại nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch đang xem màn hình, vẫn không nghĩ ra nổi Bạch Diệc Trạch làm vậy là có dụng ý gì.

Vừa đúng lúc Bạch Diệc Trạch quay đầu lại, ánh mắt tập trung ở trên cái kính Sở Mặc đang cầm trên tay.

“Đưa kính mắt trả lại cho tôi!” Không đợi Sở Mặc kịp phản ứng, Bạch Diệc Trạch đã nhanh chóng đoạt lại kính mắt, đeo lên trên mặt.

Trong nháy mắt kính đeo lên, Bạch Diệc Trạch giống như tìm được một chút tự tin, trong lòng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Sở Mặc tiếc nuối nhìn Bạch Diệc Trạch đeo kính, lập tức hiểu ra, Bạch Diệc Trạch đã ở lại trong này được một lúc khá lâu rồi. Nghĩ thầm, chắc hẳn Bạch Diệc Trạch đang muốn rời khỏi văn phòng. Sở Mặc nhanh chóng bình tĩnh lại, tuy là đeo kính mắt thì bộ dáng bớt đẹp đi một chút, nhưng cũng sẽ ít bị người khác thương nhớ hơn. Cho nên mang kính cũng được, vì bộ dáng của Bạch Diệc Trạch khi không mang kính, chỉ cần một mình anh xem là đủ rồi.

“A Mặc, tôi nghĩ là mình đã biết chuyện gì xảy ra rồi, hiện tại tôi cần đi xác nhận lại một chút” Bạch Diệc Trạch thừa dịp Sở Mặc ngây người thì nhanh chóng nói.

Cũng không để cho Sở Mặc có thời gian cự tuyệt, cậu nhanh chóng đứng lên, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Sở Mặc liếc qua hình ảnh mà Bạch Diệc Trạch vừa nhìn ở trên máy tính, thấy mọi thứ đều bình thường. Trên máy trừ bỏ hình ảnh của Bạch Diệc Trạch đang ở trong văn phòng ra, mọi cái khác đều không có, cũng không biết Bạch Diệc Trạch đã phát hiện được manh mối gì, nhưng vẻ mặt Sở Mặc cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tuy không biết Bạch Diệc Trạch đã cảm thấy được chỗ nào có vấn đề, nhưng nếu cậu đã nói là tìm được manh mối, thì nhất định là đã tìm thấy gì đó rồi. Đối với Bạch Diệc Trạch, từ trước tới giờ Sở Mặc cực kỳ yên tâm, cho nên anh cũng không ngăn cản, mà chỉ ở trong văn phòng bình tĩnh chờ Bạch Diệc Trạch điều tra ra kết quả.

Bạch Diệc Trạch nóng lòng muốn xác nhận, nên đi thẳng tới văn phòng của mình ở tầng mười tám. Nếu như là do tiểu quỷ kia gây nên, thì nhất định sẽ để lại manh mối. Thời điểm đi làm cậu vẫn đeo kính mắt, cho tới sau khi vào văn phòng chưa kịp ngồi xuống thì đã bị trở thành người tình nghi rồi đi theo Sở Mặc đi thẩm vấn. Thời gian ngắn như vậy, cậu cũng không cảm giác được có gì khác thường cũng là chuyện bình thường.

“Tiểu Trạch, cậu không sao chứ?” Bạch Diệc Trạch chạy hơi nhanh nên hô hấp trở nên dồn dập, vừa mới vào văn phòng thì đã bị đồng nghiệp thấy được, mọi người thấy vậy lập tức ân cần hỏi thăm.

“Sở tổng nói gì vậy? Có làm gì cậu hay không?”

“Tư liệu là do phía trên truyền cho chúng ta, cũng không phải chỉ mỗi chúng ta có, ai biết có phải hay không là bọn họ bên trong làm gì đó mờ ám. Trước kia ở trong công ty của chúng ta đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy mà!

“Tư liệu bị tiết lộ, nói không chừng là có người muốn bắt nạt chúng ta, thấy chúng ta là người mới của tập đoàn nên mới muốn hãm hại chúng ta!”

Thấy Bạch Diệc Trạch trở lại văn phòng, cấp trên không có ở đây nên mọi người đều quan tâm tới cậu, cứ mỗi người một câu, đem suy đoán của bản thân nói ra. Điều này khiến cho Bạch Diệc Trạch vô cùng cảm động, ở công ty làm việc nhiều năm, tuy chỉ là công ty có quy mô nhỏ, ông chủ có chút hà khắc, nhưng mà đồng nghiệp lại cực kỳ hòa hợp và đoàn kết. Đây cũng chính là lý do mà cậu không muốn rời khỏi công ty, mất công lại phải đi tìm việc khác.

Hiện tại xảy ra chuyện, mọi người đều có khả năng bị liên quan vào, nhưng không ai đối với cậu có tâm tư bỏ đá xuống giếng, ngược lại, tất cả đều đứng ở bên cậu, lựa chọn tin tưởng cậu.

Bạch Diệc Trạch thoáng nâng kính mắt lên, thừa dịp nhìn xuyên khe hở phía trên mắt kính một khoảng cách, đưa mắt quét một vòng văn phòng, cuối cùng dừng lại ở bàn làm việc của Lâm Viên, trong lòng cũng đã có chuẩn bị.

Quả nhiên, Lâm Viên vẫn làm việc bằng máy tính ở trên bàn, từ bên trong máy tỏa ra một luồng khí màu đen, đặc trưng của oán linh. Đã vậy thì không cần điều tra nữa, hung thủ đã tìm được, mà người khởi xướng chính là cái linh hồn mà hôm thứ sáu cậu gặp phải — Không những thế, linh hồn bình thường đó giờ đã thăng cấp thành oán linh!

Là cậu sơ suất, mới đầu chỉ nghĩ đó là một linh hồn phổ thông, chờ nó chơi đủ sẽ tự động đi tới luân hồi tuyền. Nào ai ngờ, linh hồn đó lại cất dấu oán khí nặng như vậy. Tình huống trước mắt xem ra, linh lực của oán linh này đã không còn thấp như trước nữa rồi.

Linh hồn tuy sẽ có linh lực cao hoặc thấp, nhưng vô luận là linh lực có cao tới đâu thì bọn nó vẫn không thuộc về thế giới này, cho nên bọn chúng không có cách nào chạm được vào thực thể. Đây cũng chính là lý do vì sao Bạch Diệc Trạch lại để cho linh hồn kia chạy loạn ở trong công ty, vì linh hồn phổ thông không thể gây hại cho người thường và cũng không chạm vào được vật phẩm.

Nhưng số liệu trong máy tính thì khác, cái này không thuộc vào phạm trù thực vật. Nếu một linh hồn có linh lực cao, nó muốn khống chết số liệu trong máy tính cũng không phải là không có khả năng.

Cái tiểu quỷ kia vậy mà lại thành oán linh, quấy rối ở trong công ty. Làm cho cậu gặp phải rắc rối lớn như vậy, bỗng nhiên Bạch Diệc Trạch cảm thấy được cậu bị thế này cũng không oan. Đây toàn bộ đều do cậu tự làm tự chịu, nếu lúc trước cậu cưỡng ép tiểu quỷ kia rời đi thì công ty đâu gặp phải chuyện này.

“Mọi người yên tâm, tôi đã giải thích với Sở tổng rõ ràng, Sở tổng tin tưởng chuyện tư liệu bị tiết lộ không liên quan gì tới chúng ta cả” Biết rõ chân tướng, Bạch Diệc Trạch cũng thay thế Sở Mặc làm chủ: “Tôi hỏi Sở tổng rồi, ngài đã an bài người đi điều tra, chậm nhất là đến ngày kia sẽ có kết quả. Đến lúc đấy, sự trong sạch của chúng ta sẽ được trả lại”.

Bạch Diệc Trạch vừa nói, vừa đi tới bên cạnh máy tính của Lâm Viên. Trong tay ngưng tụ linh lực chụp xuống luồng khí màu đen đang quẩn quanh tại máy tính của Lâm Viên. Oán khí bám ở máy tính ngưng tụ không tiêu tan, nếu để Lâm Viên tiếp xúc một thời gian dài, chỉ sợ cô sẽ gặp phải xui xẻo.

Mọi người trong văn phòng nghe thấy Bạch Diệc Trạch nói như vậy, mới đầu cũng không tin tưởng lắm, nhưng khi xét thấy người bị tình nghi lớn nhất là Bạch Diệc Trạch còn thoải mái như vậy thì cũng buông xuống cục gạch ở trong lòng. Không khí vừa rồi còn nặng nề cũng trở thành hư không, văn phòng đều thoải mái trở lại.

Tôn Uy là người không tin duy nhất, sợ Bạch Diệc Trạch vì muốn mọi người không phải lo lắng nên mới bày ra vẻ thoải mái. Nhưng khi thấy Bạch Diệc Trạch đưa ánh mắt bảo mình không cần lo lắng, Tôn Uy mới bán tính bán nghi mà đặt tim trở lại vị trí.

Bạch Diệc Trạch rất rõ ràng, nên việc trước tiên là phải đi bắt lấy cái tên tiểu quỷ gây họa kia, đỡ cho nó ở khắp nơi gây chuyện. Cậu hiện giờ giả truyền thánh chỉ, là vì đã xác nhận sự kiện này không thuộc trong phạm vi bình thường nữa. Vì biết mọi người đều không nhìn thấy oán linh được, nên cậu phải làm vậy để cho mọi người khỏi lo lắng. Chuyện xui xẻo này cứ để mình cậu chịu trách nhiệm, sau đó chủ động xin từ chức là được. Nhưng trước khi rời đi, cậu cũng không muốn để cái oán linh này gây chuyện nữa, giờ chỉ cần Sở Mặc tin tưởng đứng ra đảm bảo, thì sau khi sự việc kết thúc, cậu tin tưởng Sở Mặc sẽ không thể tiếp tục dây dưa với cậu sau khi cậu nhận tội danh này.

Vô luân thế nào, thì trước mắt phải bắt được tên đầu sỏ gây chuyện rồi mới nói tiếp!

Công ty lớn như vậy, cậu nên đi đâu tìm tên tiểu quỷ này đây? Huống hồ cậu vẫn không xác định được tên tiểu quỷ kia còn ở trong công ty hay không. Bạch Diệc Trạch có cảm giác cực kì buồn bực, nhất thời chưa biết quyết định ra sao.

Bỗng nhiên cậu nghĩ tới cửu vĩ hồ đang ở nhà ngủ ngon kia, con hồ ly chết tiệt tấn công làm cậu bị thương, gây ra vết thương để Sở Mặc phát hiện, hại cậu còn mất công giải thích. Nó thì ở nhà thoải mái ngủ, nhưng còn cậu thì phải ở đây hao tâm tổn trí mà suy nghĩ cách giải quyết.

Nếu hiện tại có nó giúp đỡ, tất nhiên là phải triệt để lợi dụng rồi, sao có thể để cho nó nhàn rỗi được. Bạch Diệc Trạch sờ lên chiếc vòng ở cổ tay mà người ngoài không nhìn thấy.

Cửu vĩ hồ biến thành bộ dáng tiểu hồ ly, tiếp theo là toàn thân tuyết trắng cùng với bốn chiếc chân nhỏ bé dễ dàng tiến vào tập đoàn Vân Mặc. Né tránh đám người ở trên tầng mười tám, đến khi xác nhận được Bach Diệc Trạch đang ở bên trong, thì mới nghênh ngang bước vào.

Đi tới bên chân Bạch Diệc Trạch, tiểu hồ ly dùng móng vuốt vỗ vỗ cậu, muốn nói là nó đã tới nơi.

Cửu vĩ hồ buồn bực, Bạch Diệc Trạch không cho nó biến thành bộ dáng con người, mà nó thì lại không thể phản kháng được chiếc vòng khế ước. Hơn nữa ở trong tay Bạch Diệc Trạch có mấy lá phù chú rất lợi hại, nên nó đành phải uất ức mà phục tùng.

Trong thời gian làm việc, mọi chuyện ở công ty đều được kiểm soát rất nghiêm khắc, để nó biến thành hình dáng con người đi vào, chỉ sợ sẽ bị hỏi đủ thứ, còn không bằng biến thành tiểu hồ ly. Cửu vỉ hồ cũng nghĩ rồi, Bạch Diệc Trạch nói rất đúng, bọn họ giờ đều ở trên cùng một sợi dây, nếu như cứ cương lên thì đều không có lợi, tuy không bằng lòng vì Bạch Diệc Trạch cứ có chuyện gì muốn nó hỗ trợ sẽ làm nó cảm thấy bị quấy rầy, nhưng dù sao cũng không thể không giúp.

Lúc này Bạch Diệc Trạch thấy mọi người trong văn phòng đang thoải mái trò chuyện, còn quản lý Lý Đức Hải thì đang đi giải quyết hậu quả của chuyện tư liệu bị tiết lộ. Vì vậy mà tất cả công việc của mọi người đều tạm thời bị dừng lại, đáng lẽ mọi người đều kêu than khắp phòng nhưng lại bởi vì lời nói bảo chứng của Bạch Diệc Trạch nên mới bình tĩnh lại. Tất cả đều như được ăn định tâm hoàn, nên không có việc gì làm thì đều quay ra mở tiệc trà, tán gẫu.

“Tiểu cẩu thật đáng yêu!” Lâm Viên la hoảng lên, chợt thấy ở bên chân Bạch Diệc Trạch xuất hiện một vật thể màu trắng, nhìn kỹ mới phát hiện ra là một con chó nhỏ, toàn thân màu trắng, lông mềm như nhung, đặc biệt còn lắc lư cái đuôi to, làm cho người ta có cảm giác vô cùng đáng yêu: “Tiểu Bạch, con chó nhỏ này là của cậu nuôi sao? Xem chung loại hình như là cẩu hồ ly, thật sự rất đáng yêu!”

Cẩu hồ ly? Tiểu hồ ly dùng móng vuốt lay chân Bạch Diệc Trạch một trận, ánh mắt lập tức lập lòe trở nên hung ác, dám nói bản đại tiên là cẩu! Lại còn gọi là cái gì cẩu hồ ly, bản đại tiên hàng thật giá thật là hồ ly! Là hồ ly!

Bị người nhận nhầm là chó nhỏ nên cửu vĩ hồ cực kì khó chịu, hận không thể xé rách ánh mắt của người phụ nữ kia.

Bạch Diệc Trạch nhẹ nhàng đá vào cửu vĩ hồ, để cho nó thu liễm lại một chút. Nhưng ở trong lòng thì lại không nhịn cười nổi, đành giải thích nói: “Đây là cẩu hồ ly, nó được tôi nuôi dưỡng, không biết làm sao nó lại đến được công ty”

Ánh mắt của Bạch Diệc Trạch mất tự nhiên tạm dừng một chút, nếu như mọi người đã hiểu lầm, vậy thì đành đâm lao phải theo lao, chủ động đem cửu vĩ hồ thành chó.

Các đồng nghiệp khác cũng nhao nhao phát biểu quan điểm, nào là Bạch Diệc Trạch nuôi con chó này rất tốt, màu lông rất đẹp, nhìn là biết… dần dần cứ thế mà thay phiên nhau khen ngợi.

Cửu vĩ hồ hung tợn nhìn Bạch Diệc Trạch, tuy rất tức giận nhưng lại không thể phát tác. Bị những người này cứ một câu cẩu hồ ly thật khiến nó bị nội thương, trong khi hôm trước còn bị phù chú của Bạch Diệc Trạch tổn hại, vốn đã khiến nó bị thương rồi. Bây giờ nhìn nó chẳng khác nào đang xù lông, nhưng đành phải cố gắng đè xuống tức giận, tự nói cho chính mình là không cần chấp nhặt với những ánh mắt phàm nhân thấp kém kia, nếu không sẽ tự gây tổn thương cho chính mình.

“Nó thật có cá tính, Tiểu Bạch, tôi có thể sờ sờ nó được không?” Ánh mắt Lâm Viện sáng như sao, nhìn thấy chó con cứ lắc lư cái đuôi, thật khiến cho trong lòng cô ngứa ngáy. Trong mắt Lâm Viên lúc này ngoại trừ con chó xinh đẹp này ra, thì cũng không thèm nhìn tới bất kỳ vật nào khác.

Cô thật cẩn thận đến gần chó con, muốn ôm trong tay chơi đùa một chút. Nhưng cô cùng với nó không quen biết, sợ bị cắn nên đành phải hỏi Bạch Diệc Trạch trước.

“Tốt nhất là không nên, nó chỉ gần gũi với người cực kỳ quen thuộc thôi” Bạch Diệc Trạch vội vàng ngăn cản. Tính tình của cửu vĩ hồ rất khó chiều, sợ Lâm Viên liều lĩnh đi qua chạm vào, chẳng may trêu tức nó thì ngay cả cậu cũng không ngăn được.

Lâm Viên có chút thất vọng, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm cửu vĩ hồ. Sờ không được thì nhìn cho đỡ nghiện cũng không sao. Con chó này thật hay, khi cô tiếp cận nó cũng không bày ra tư thế uy hiếp, mà ngược lại còn xoay người kiêu ngạo, lấy cái đuôi vẫy vẫy, bày tỏ sự khinh thường với cô.

Sờ không được chó con, Lâm Viên thay đổi đề tài: “Tiểu Bạch, con chó này của cậu có tên là gì vậy nhỉ?”

Hết chương 22.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui