Người đàn ông trung niên này chính là cha ruột của Hàn Chấn Đông tên là Hàn Chấn Đình, là một cảnh sát trưởng quyền lực trong thành phố.
Thực ra từ trước đến nay, ông luôn để ý mọi nhất cử nhất động của con trai cho nên đã ra lệnh cho Thẩm Đằng dựa trên danh nghĩa là kẻ thù không đội trời chung mà âm thầm báo tin về cho ông.
Về vụ kiện khi ấy, Hàn Chấn Đông bị xử thua một cách vô cớ đều là có nguyên do cả.
Bởi vì, ông không muốn anh vô tình phá đi cái bẫy để giăng bắt Vệ Trạch Minh mà ông đã dàn xếp trước.
Cũng chính vì lẽ đó khiến Thẩm Đằng phải trở thành kẻ vô tâm với phụ nữ trong mắt Hàn Chấn Đông.
Hàn Chấn Đình khẽ thở dài.
Mãi một lúc sau, ông trầm giọng tâm sự với người trước mặt:
- "Thằng bé đến giờ vẫn hận tôi."
- "Ngài đừng quá lo lắng, cậu ấy hiện giờ sống rất tốt và có cả cơ ngơi riêng."
Thẩm Đằng lên tiếng đáp.
- "Tôi biết chứ.
Chấn Đông trước giờ rất tự lập.
Nó chẳng bao giờ muốn tôi can thiệp vào cuộc sống riêng của nó cả."
Chợt nhớ ra điều gì đó, Hàn Chấn Đình lập tức cất giọng hỏi:
- "Tú Lệ có nói với tôi rằng thằng bé hiện đang ở cùng với một cô gái tên là Quế Anh.
Cậu thấy cô gái đó như thế nào?"
Thẩm Đằng cố gắng nhớ lại, một lúc sau trầm giọng đáp:
- "Cũng không tệ.
Để chinh phục một con người cứng đầu như Hàn Chấn Đông thì tôi nghĩ cô ấy khá đặc biệt."
Nghe đến đây, Hàn Chấn Đình khẽ quay trở lại phía bàn, chậm rãi ngồi tựa đầu lên ghế, trầm ngâm nói:
- "Nhưng xuất thân của cô gái đó không thích hợp trở thành vợ của Chấn Đông sau này."
- "Ngài muốn can thiệp vào chuyện tình cảm giữa họ sao?"
Thẩm Đằng lập tức lên tiếng hỏi, tuy nhiên người kia lại không đáp mà chỉ xoay ghế nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
...***...
Sáng hôm sau...
Lãnh Bá Siêu vẫn ngồi túc trực bên cạnh Vệ Ngữ Đồng.
Tuy nhiên, cô hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, khiến anh càng thêm lo lắng, định đi tìm bác sĩ thì bỗng nghe giọng nói vang khắp cả hành lang của người phía ngoài.
Hàn Chấn Đông trên tay cầm máy tính bảng, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện mà dõng dạc thông báo cho Lãnh Bá Siêu.
- "Suốt bao nhiêu năm hành nghề luật sư, chưa có vụ án nào khiến tôi hả dạ như lần này."
Lãnh Bá Siêu vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra mà thắc mắc hỏi:
- "Cậu mau kể cho tôi nghe."
Liền lập tức, Hàn Chấn Đông đưa máy tính bảng về phía người trước mặt, sau đó chậm rãi nói:
- "Vệ Trạch Minh hiện đang bị bắt giam tại sở cảnh sát với nhiều tội danh không đếm xuể.
Tôi chỉ cần đưa thêm bằng chứng ông ta cố tình sát hại cậu và Ngữ Đồng cũng đủ khiến ông ta lãnh án tù chung thân, thậm chí là tử hình."
Nói đến đây, Hàn Chấn Đông không kiềm được niềm hạnh phúc trong lòng mà hét lớn khiến người bên cạnh giật mình.
- "Chưa bao giờ cảm thấy tự hào về bản thân đến thế.
Phải công nhận tôi là luật sư tài ba, có đúng không?"
Lãnh Bá Siêu miễn cưỡng gật đầu thừa nhận khiến người đàn ông càng thêm đắc chí mà cao giọng nói:
- "Cậu ráng mà chăm sóc cho Ngữ Đồng tỉnh lại.
Còn tôi, tôi sẽ đưa dì Trương và Quế Anh đi chơi một thời gian.
Đợi sau khi phiên tòa xét xử Vệ Trạch Minh diễn ra, tôi sẽ đích thân tham dự, chứng kiến cảnh ông ta bị..."
Dứt lời, Hàn Chấn Đông giơ một ngón tay quẹt ngang cổ mình, sau đó nhếch môi cười nhạt mà rời khỏi bệnh viện.
Nhưng vừa đặt chân ra đến cổng bệnh viện, sắc mặt vốn đang tươi cười của Hàn Chấn Đông lập tức tắt hẳn ngay khi nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung bước ra từ bên trong chiếc xe hơi màu đen.
Liền lập tức, Hàn Chấn Đông đi lại gần, sau đó khẽ đưa mắt nhìn xuống giỏ trái cây ở trong tay của Thẩm Đằng mà cao giọng nói:
- "Cứ tưởng người vô tâm không đến thăm bạn của mình chứ?"
Nghe những lời này, Thẩm Đằng chỉ biết cười nhạt mà lên tiếng đáp trả:
- "Đại luật sư lâu ngày không gặp vẫn chặt chém như xưa."
Dứt lời, Thẩm Đằng dõng dạc tiến về căn phòng phía trước liền bên tai truyền đến giọng nói của người sau lưng:
- "Tôi đã nói rồi.
Tôi thù dai lắm.".